Trần Bình An ngẩng đầu nhìn màn đêm, thật lâu không dời mắt đi.
Hắn đứng dưới mái hiên, trong tay cầm lồng than.
Lúc này Cố Xán khóc đến xé nát ruột gan, giống như một con thú nhỏ bị thương.
Trần Bình An một lần nữa nhìn về phía Cố Xán, nhưng vẫn không mở miệng nói chuyện, mặc cho Cố Xán ở đó khóc lóc, nước mắt nước mũi đầy mặt.
Cố Xán vẫn luôn khóc như vậy đến khi thân thể co rúm, không còn sức lực, bắt đầu nức nở. Đợi tích góp được một chút sức lực, hắn lại bắt đầu gào khóc, giống như khóc ra hết cả tâm tình của mình.
Trần Bình An chậm rãi hỏi:
- Tại sao không cầu xin ta? Là vì biết vô dụng à? Không muốn mất đi một cơ hội cuối cùng. Bởi vì nếu mở miệng giúp Thán Tuyết, ta chẳng những thanh toán xong với phủ Xuân Đình và mẹ ngươi, cũng thanh toán xong với Cố Xán ngươi. Cuối cùng một chút ngó đứt tơ vương cũng không còn, đúng vậy không?
- Hay là cuối cùng đã biết, cho dù hôm nay có Thán Tuyết ở đây, cũng chưa chắc sống được ở hồ Thư Giản. Nếu đổi Thán Tuyết thành Trần Bình An ta, làm thần giữ cửa cho phủ Xuân Đình các ngươi, không chừng mẹ hai con các ngươi vẫn có thể tiếp tục sống như trước. Có điều sẽ không được thoải mái như vậy nữa, không thể hùng hồn nói rằng “ta đúng là thích giết người”. Nhưng vẫn tốt hơn một ngày nào đó bỗng dưng bị một tu sĩ không thù không oán, còn chưa từng gặp mặt, tiện tay một chưởng đánh chết, người một nhà xuống lòng đất sum vầy?
Cố Xán không nói gì, cũng không lau nước mắt nước mũi đầy mặt, chỉ dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn Trần Bình An.
Trần Bình An thở dài, đi tới trước người Cố Xán, chân đạp trong tuyết đọng, mỗi bước đều phát ra tiếng lào xào. Hắn khom lưng đưa lồng than trong tay tới, nhưng Cố Xán không nhận.
Trần Bình An ngồi xuống, mặt đối mặt nhìn Cố Xán:
- Thằng nhóc mũi thò lò, không sao, cứ nói thật, ta sẽ nghe.
Cố Xán nắm một vốc tuyết lớn, quay đầu đi bôi lên mặt, sau đó mới quay lại, nức nở nói:
- Trần Bình An, ngươi là người xấu nhất!
Trần Bình An bật cười, do dự một lúc, nói:
- Tại hồ Thư Giản các ngươi, ta quả thật là người tốt. Không phải nói người tốt thông minh rồi, sẽ biến thành người xấu sao.
Trong thoáng chốc nước mắt của Cố Xán như vỡ đê:
- Hồ Thư Giản các ngươi, phủ Xuân Đình các ngươi, hai mẹ con các ngươi! Trần Bình An, ngươi lại thích nói như vậy, chúng ta không nên như vậy, được không...
Cố Xán dùng hai mu bàn tay che mặt, nức nở nghẹn ngào.
Trần Bình An nói:
- Ngươi trở về đi.
Cố Xán đánh một quyền vào ngực Trần Bình An, khiến cho Trần Bình An ngã xuống ngồi trong tuyết.
Sau đó hắn đứng lên, lảo đảo chạy đi.
Chạy ra mười mấy bước, Cố Xán dừng lại, cũng không xoay người, nghẹn ngào nói:
- Trần Bình An, ngươi còn quan trọng hơn cá chạch nhỏ, trước giờ đều là như thế. Nhưng từ hôm nay trở đi, không còn như vậy nữa, cho dù cá chạch nhỏ chết rồi cũng tốt hơn ngươi.
Trần Bình An ngồi trong tuyết, nhìn hồ Thư Giản phía xa, tâm như nước lặng.
Hắn đứng lên, rung người làm rớt tuyết vụn dính trên áo bông. Sau đó hắn đi về phía bến thuyền, chờ đợi Đàm Nguyên Nghi của đảo Lạp Túc tới đây. Với phong cách hành sự sấm rền gió cuốn của Lưu Chí Mậu, nhất định vừa về tới phủ Hoành Ba sẽ dùng phi kiếm truyền thư đến đảo Lạp Túc.
Có điều Trần Bình An đột nhiên nghĩ đến, vị thủ lĩnh gián điệp Lục Ba Đình Đại Ly ở trung bộ Đông Bảo Bình Châu, quá nửa sẽ không đi thuyền tới đây, mà là trước tiên thông báo cho Lưu Chí Mậu, sau đó bí mật lẻn vào đảo Thanh Hiệp. Thế là hắn liền xoay người, đi thẳng tới phủ Hoành Ba.
Tại phủ Xuân Đình.
Phu nhân khoác một bộ áo lông cáo trắng như tuyết, nôn nóng chờ đợi. Sau khi nhìn thấy bóng dáng của Cố Xán, bà ta vội vàng chạy chầm chậm tới, hỏi:
- Thế nào, Thán Tuyết đâu? Không về cùng với con sao?
Lúc trước hai mẹ con cùng nhau làm sủi cảo ở nhà bếp, sắc mặt Cố Xán đột nhiên biến đổi, ngã xuống đất, ôm ngực giống như bệnh nặng. Khi đó phu nhân trong lòng đã biết không ổn, có lẽ là Thán Tuyết ở bên ngoài phủ Xuân Đình đã xảy ra sự cố.
Cố Xán ngẩng đầu lên, ngơ ngác nói:
- Chết rồi.
Phu nhân ngạc nhiên, cho rằng mình nghe lầm:
- Xán Xán, con nói gì?
Cố Xán lặp lại:
- Chết rồi.
Vẻ mặt phu nhân nghiêm nghị nói:
- Chết rồi? Lại chết như vậy? Thán Tuyết là giao long cảnh giới Nguyên Anh, làm sao có thể chết? Ngoại trừ lão khốn khiếp họ Lưu ở đảo Cung Liễu kia, tại hồ Thư Giản còn ai có thể giết chết Thán Tuyết!
Cố Xán nhìn gương mặt mẫu thân, nói:
- Còn có Trần Bình An.
Phu nhân tức giận nói:
- Nói hoang đường gì thế! Trần Bình An làm sao có thể giết chết Thán Tuyết, hắn có tư cách gì giết chết cá chạch nhỏ đã không thuộc về hắn. Hắn điên rồi sao? Cái tên hèn mọn vô lương tâm này, năm xưa nên chết đói trong ngõ Nê Bình cho xong. Ta đã biết chuyến này hắn tới đảo Thanh Hiệp chúng ta, không thể an tâm được, cái thứ đáng chém ngàn đao...
Cố Xán đột nhiên nói:
- Trần Bình An có thể nghe được.
Phu nhân lập tức ngậm miệng, luống cuống nhìn khắp xung quanh. Sắc mặt bà ta nhợt nhạt, không khác gì tuyết đọng trên đất và áo lông cáo trên người.
Cố Xán im lặng không nói.
Phu nhân ôm lấy hắn, khóc lóc nói:
- Con trai đáng thương của ta.
Cố Xán mặt không cảm xúc. Hôm nay thân thể và thần hồn của hắn đều cực kỳ yếu ớt, còn qua lại một chuyến giữa phủ Xuân Đình và sơn môn trong trời tuyết, lúc này tay chân đã sớm lạnh ngắt.
---------
Lưu Chí Mậu một lần nữa trở về phủ Hoành Ba, do dự một thoáng, bảo quản gia tâm phúc đi mời Chương Diệp tới. Lại đi đến mộ kiếm nhỏ bí mật tương tự phòng kiếm, nơi đó cất giấu phi kiếm truyền tin thượng phẩm. Sau khi cẩn thận cân nhắc tìm từ một phen, lão mới truyền thư cho đảo chủ đảo Lạp Túc Đàm Nguyên Nghi.
Cuối cùng lão đi tới một phòng lớn có trải tấm thảm đặc sản của nước Thải Y, phất tay một cái, vớt lên một đoàn hơi nước, vẩy xuống đất, xuất hiện một bức tranh ở cổng sơn môn đảo Thanh Hiệp.
Tuyết lớn đã ngừng, hình ảnh có phần tĩnh mịch.
Lưu Chí Mậu cúi đầu nhìn chăm chú vào hình ảnh do hơi nước tạo thành, trong đó có mấy lần ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa.
Lão cười bất đắc dĩ. Hôm nay đảo Thanh Hiệp gần ngàn tu sĩ, cũng chỉ có một mình Chương Diệp, nhận được sắc lệnh của phủ Hoành Ba lại dám thong dong chạy tới, tuyệt đối sẽ không vội vàng ngự gió. Về phần đảo chủ lão liệu có sinh ra khúc mắc gì hay không, trước giờ Chương Diệp vốn không quan tâm.
Lưu Chí Mậu thở dài.
Những huynh đệ già ban đầu cùng nhau kề vai chém giết, gần như đã chết hết rồi. Chết trên chiến trường khai phá lãnh thổ, chết bởi tập kích ám sát tầng tầng lớp lớp, hoặc là ngạo mạn sinh lòng phản trắc, bị Lưu Chí Mậu lão tự mình đánh chết, đương nhiên phần lớn vẫn là chết già. Kết quả bên cạnh cũng chỉ còn lại Chương Diệp, một người bạn già cuối cùng ở đảo Thanh Hiệp.
Lưu Chí Mậu băng qua bức tranh nước kia, đi tới cửa lớn. Lão do dự một thoáng, bước ra ngưỡng cửa, ở đó chờ Chương Diệp.
Chương Diệp là tu sĩ cảnh giới Long Môn dưới địa tiên. Tại hồ Thư Giản có hơn ngàn hòn đảo, cho dù không xét đến giao tình với Lưu Chí Mậu, thực ra cũng dư sức tự mình chiếm núi làm vua, làm một đảo chủ.
Trên thực tế hai năm qua, Lưu Chí Mậu đã dùng cách thức liên kết đảo xa, tấn công đảo gần, thôn tính hơn mười hòn đảo lớn gồm cả đảo Tố Lân. Lão cũng có ý để vị công thần đỡ rồng Chương Diệp này, lựa chọn một hòn đảo lớn làm nơi mở phủ. Có điều Chương Diệp lại khéo léo từ chối hai lần, Lưu Chí Mậu cũng không kiên trì nữa.
Lúc ban đầu gặp gỡ, hai người đều là cảnh giới Quan Hải. Chương Diệp xuất thân tiên sư gia phả, chẳng những là bằng hữu của Lưu Chí Mậu, còn là quân sư sau màn giúp Lưu Chí Mậu bày mưu tính kế. Có thể nói, lúc đầu đảo Thanh Hiệp có thể bình yên vượt qua khó khăn, ngoại trừ Lưu Chí Mậu dẫn dắt một đám thần tử theo rồng tụ tập bên cạnh, nhiều lần ra tay tàn nhẫn, nhổ cỏ tận gốc, chấn nhiếp quần hùng, mưu kế phán đoán của Chương Diệp cũng cực kỳ quan trọng.
Sở dĩ Lưu Chí Mậu vẫn luôn đối xử trọng hậu với Chương Diệp, một phần là vì tình nghĩa hiếm có trong những năm tháng khó khăn này. Ngoài ra trên đường tu hành, sau khi Lưu Chí Mậu từng bước lên cao, bỏ lại Chương Diệp phía sau, rất nhiều lời tự nhận là nên nói, Chương Diệp đều không hề do dự nói ra. Từ một công thần khai quốc vốn nên nằm trong sổ công lao hưởng phúc, lại biến thành một thần tử can gián không biết sống chết, khiến người ta phiền chán.
Có mấy lần Lưu Chí Mậu quả thật nổi nóng vì Chương Diệp không quan tâm đến mặt mũi, nhưng Chương Diệp vẫn khăng khăng làm theo ý mình. Sau khi Lưu Chí Mậu bước vào Nguyên Anh, lại càng ngày càng xa cách với Chương Diệp, chỉ để Chương Diệp quản lý phòng Điếu Ngư và nhà kho. Có thân phận làm quan trong kinh, nhưng lại làm chuyện của quan địa phương.
Rất dễ thấy, Chương Diệp không được người ta ưa thích. Những năm qua tuy không thể nói là hoàn cảnh khó khăn, nhưng so với những người vào sau vinh quang vô hạn như cung phụng Du Cối, cơ hội lộ diện của Chương Diệp ở đảo Thanh Hiệp càng ngày càng ít. Rất nhiều bữa tiệc mừng công, lão cũng tham gia, nhưng không bao giờ mở miệng nói chuyện. Đã không a dua nịnh nọt Tiệt Giang chân quân, cũng không hắt nước lạnh gì.
Trong đầu cưỡi ngựa xem hoa, Lưu Chí Mậu nghĩ đến những chuyện cũ năm xưa này, lại có một chút cảm xúc thổn thức lâu ngày không gặp.
Cuối cùng đã tới rồi.
Nhìn thấy Lưu Chí Mậu, Chương Diệp vẫn đi không nhanh không chậm.
Chẳng những như vậy, trong tay lão còn vân vê một quả bóng tuyết cứng cáp. Từ đó có thể thấy, trên đường tới đây Chương Diệp nhàn nhã như thế nào, còn người đi gọi lão thì trong lòng lại như lửa đốt.
Bên cạnh là đại quản gia phủ Hoành Ba, cũng là tu sĩ cảnh giới Long Môn. Chuyến này hắn ra ngoài tìm Chương Diệp, trên đường số lần thúc giục Chương Diệp thật sự quá nhiều, đúng là sốt ruột. Nhưng sau khi nhìn thấy chân quân lão gia tự mình đứng ngoài cửa chờ đợi, dây lòng của hắn liền chấn động, lập tức cảm thấy hối hận. May mà mình không oán trách, nếu không quá nửa sẽ ngã lộn nhào.
Lưu Chí Mậu phất tay với đại quản gia, ra hiệu không nên tới gần đại sảnh. Người sau lập tức khom lưng rời khỏi.
Chương Diệp ôm quyền chào, nói:
- Tham kiến đảo chủ.
Lưu Chí Mậu cười giơ tay lên ấn hờ mấy cái, ra hiệu Chương Diệp không cần xa cách như vậy.
Hai người một trước một sau vượt qua ngưỡng cửa. Chương Diệp nhìn bức tranh lơ lửng trên tấm thảm gấm vóc kia, im lặng không nói gì.
Lưu Chí Mậu nói thẳng vào vấn đề:
- Năm đó ngươi và phòng Điếu Ngư hao phí thời gian tám năm, vất vả giúp ta tìm được chuyển thế của vị nữ tu sĩ Kim Đan kia. Khi đó ngươi đã khuyên ta có thể nhốt cô gái kia ở đảo Thanh Hiệp, nhưng tuyệt đối không được động tay động chân trên người cô ta. Tương lai một khi Lưu Lão Thành trở lại đảo Cung Liễu, lúc cuối cùng trở mặt, mới nói rõ chuyện này. Dựa vào đó, không chừng Lưu Chí Mậu ta có thể tự cứu một mạng.
- Lúc ấy ta không tin, ngươi liền tranh cãi với ta. Ta còn nói ngươi là lòng dạ đàn bà, phỏng đoán tâm tính của Lưu Lão Thành, rất buồn cười. Bây giờ xem ra, ngươi chưa chắc đã đúng, nhưng ta quả thật đã sai rồi.
Chương Diệp mặt không cảm xúc, nói:
- Hiếm khi đảo chủ lại chịu nhận sai, không biết buổi sáng ngày mai, mặt trời có mọc ở hướng tây không.
Lưu Chí Mậu đưa tay chỉ vào lão giá ương ngạnh này, vừa bực vừa buồn cười nói:
- Với tính tình đáng ghét và cái miệng thối này của ngươi, nếu đổi thành người khác, ta đã sớm giết mười lần tám lần rồi.
Chương Diệp “à” một tiếng:
- Vậy ta cảm ơn đảo chủ không giết.
Lưu Chí Mậu đang định nói chuyện, đột nhiên chỉ vào bức tranh, nói:
- Xem được rồi.
Trên hình ảnh, Cố Xán quỳ ở trong tuyết ngoài cửa.
Tiên sinh sổ sách kia đẩy cửa ra, sau khi nói xong lại ngẩng đầu lên, hai tay xách lồng than, cứ ngẩng đầu nhìn như vậy.
Sắc mặt Lưu Chí Mậu lúc sáng lúc tối.
Chương Diệp nói:
- Ta khuyên đảo chủ vẫn nên thu hồi đi, có điều ta đoán sẽ không có tác dụng.
Lưu Chí Mậu trước tiên vươn một ngón tay ra, nhẹ nhàng ấn vào một nơi trên tranh, sau đó vung tay áo, thật sự thu hồi bức tranh này.
Lưu Chí Mậu nói:
- Trần Bình An này, ngươi cảm thấy thế nào?
Chương Diệp ngẫm nghĩ:
- Rất đáng sợ, nếu như hắn là tu sĩ hoang dã hồ Thư Giản, chắc sẽ không có chuyện gì của đảo chủ nữa.
Lưu Chí Mậu gật đầu nói:
- Một số chuyện bí mật giữa ta và hắn, ta sẽ không nói với ngươi. Không phải ta không tin ngươi, mà là ngươi không biết có lẽ càng tốt hơn. Nhưng một số chuyện nhỏ không can hệ gì, có thể xem như việc vui nói cho ngươi nghe.
Chương Diệp không tiếp tục cố ý dùng lời nói châm chọc Lưu Chí Mậu. Dù sao cái gọi là chuyện nhỏ của Lưu Chí Mậu, chắc chắn sẽ không nhỏ.
Lưu Chí Mậu liền kể lại tỉ mỉ cuộc đối thoại với Trần Bình An sau khi rời khỏi sơn môn, cùng với ăn một bữa sủi cảo đông chí ở phủ Xuân Đình, sau đó tách ra đường ai nấy đi, mỗi người làm chuyện của mình.
Lưu Chí Mậu hỏi:
- Ngươi nói xem vì sao Trần Bình An lại dẫn theo ta, hù dọa phu nhân kia, lại tặng cho ta một nhân tình rất lớn, cố ý che giấu chân tướng với phu nhân, để Lưu Chí Mậu ta làm người tốt một lần?
Chương Diệp suy nghĩ chốc lát, một lời nói trúng:
- Không phức tạp. Từ giây phút Trần Bình An dọn ra khỏi phủ Xuân Đình, đã vạch rõ giới hạn với mẹ của Cố Xán. Chỉ là thủ pháp tương đối ôn hòa, hai bên đều có bậc thang xuống đài, không đến mức trở mặt với nhau. Nhưng lúc ấy có lẽ phu nhân chỉ giống như trút được gánh nặng, không đoán được dụng tâm của Trần Bình An.
- Sau lần này, Trần Bình An thỉnh thoảng tới phủ Xuân Đình ăn cơm, chỉ là để trấn an lòng người mà thôi. Phu nhân mới dần dần an tâm, ở vào một loại tâm cảnh mà bà ta cảm thấy “thoải mái” nhất, cho rằng Trần Bình An sẽ không lừa gạt Cố Xán, hại Cố Xán “đi sai đường”, làm người tốt tìm chết gì đó. Hơn nữa Trần Bình An còn ở lại đảo Thanh Hiệp, dù thế nào cũng xem như một lá bùa hộ mạng của phủ Xuân Đình, giống như có thêm một thần giữ cửa, bà ta đương nhiên vui vẻ.
- Sau đó số lần Trần Bình An đến phủ Xuân Đình càng ngày càng ít. Hơn nữa còn không lộ dấu vết, bởi vì vị tiên sinh sổ sách này quả thật bề bộn nhiều việc, vì thế phu nhân càng yên tâm. Cho đến tối nay, Trần Bình An kéo theo đảo chủ, cùng nhau ngồi ăn sủi cảo của phủ Xuân Đình. Bà ta cuối cùng mới biết, hai bên đã là người xa lạ.
Sau khi nói xong những lời gần như là chân tướng này, Chương Diệp hỏi:
- Một người ngoài như ta, chỉ để ý Trần Bình An vài lần, còn nhìn thấu được, huống hồ là đảo chủ. Vì sao lại hỏi? Thế nào, sợ ta ngồi ghế lạnh nhiều năm như vậy, lâu ngày không dùng đầu óc, não đã rỉ sét giống như vị phu nhân ở phủ Xuân Đình, thích tự cho mình là phu nhân được phong tước kia? Hơn nữa cho dù đầu óc không tốt, giúp đảo chủ quản lý phòng Điếu Ngư và nhà kho, vẫn miễn cưỡng đủ dùng chứ?
- Chẳng lẽ cảm thấy ta nắm giữ nhà kho không yên tâm, sợ ta nhìn thấy đảo Thanh Hiệp sắp tan đàn xẻ nghé, liền cuốn chăn đệm lên, dưới chân bôi dầu, mang theo một đống bảo bối bỏ chạy? Nói đi, dự định giao nhà kho cho vị tâm phúc nào. Đảo chủ yên tâm, ta sẽ không làm ngựa nhớ chuồng không chịu đi. Có điều nếu nhân tuyển không thích hợp, ta sẽ hắt nước lạnh lên đảo chủ lần cuối cùng.
Lưu Chí Mậu cười mắng:
- Bớt nói lung tung ở đây đi!
Chương Diệp chậm rãi nói:
- Vậy rốt cuộc là mưu đồ cái gì? Không phải Chương Diệp ta xem thường chính mình, nhưng với tình hình hôm nay, ta thật sự không giúp được nhiều. Nếu muốn ta đi làm một tử sĩ, ta sẽ không đáp ứng. Cho dù ta biết mình sống không lâu nữa, nhưng dù sao vẫn còn sáu mươi năm, xem như là một đời của người thường rồi. Qua nhiều năm như vậy, phúc ta đã hưởng, đau khổ càng chịu không ít, ta không nợ ngươi và đảo Thanh Hiệp cái gì.
Lưu Chí Mậu không trả lời vấn đề của Chương Diệp, bỗng dưng cảm khái một câu:
- Ngươi nói xem nếu hồ Thư Giản đều là người như Trần Bình An, đám lão già đại ác nhân chúng ta, vừa bị người khác mắng là tội lỗi chồng chất, vừa được người ta quỳ bái, còn lăn lộn thế nào? Làm sao có thể phát triển được?
Chương Diệp cười nói:
- Đảo chủ, người như vậy không nhiều.
Lưu Chí Mậu quay đầu nhìn lão tu sĩ cảnh giới Long Môn hồn phách mục nát phiêu linh, nhìn rất lâu.
Chương Diệp lại không nói gì.
Lưu Chí Mậu nói:
- Chương Diệp, ngươi tìm một ngày lành, sau đó vào cuối năm nay, không cần chờ đến đầu xuân, hãy lặng lẽ rời khỏi hồ Thư Giản. Đi xa một chút, tùy ý tìm một nơi non xanh nước biếc, an ổn sống hết sáu mươi năm cuối cùng.
Chương Diệp nhíu chặt chân mày, nghi hoặc hỏi:
- Tình hình đã tệ đến mức này rồi sao?
Lưu Chí Mậu do dự một thoáng, thẳng thắn nói:
- Nhìn vào trước mắt, thực ra không tính là xấu nhất, nhưng thế sự khó đoán. Họ Tống Đại Ly làm chủ hồ Thư Giản đã là xu thế tất yếu. Nếu một ngày nào đó Đại Ly đầu óc co giật, hoặc là cảm thấy phân chia cho Lưu Lão Thành quá nhiều, muốn lấy lại từ trên người ta, đảo Thanh Hiệp sẽ bị tính sổ.
- Đến lúc đó Đại Ly tùy ý tìm một cái cớ, giết ta rồi, có thể khiến cho hồ Thư Giản hả lòng hả dạ, còn có thể lấy được gia sản của mười mấy hòn đảo lớn. Nếu đổi thành ta là quản sự Đại Ly, nhất định sẽ làm, không chừng lúc này đã bắt đầu mài dao rồi.
Lưu Chí Mậu vỗ vai Chương Diệp:
- Không phải ta đang cố ý mua chuộc lòng người. Nếu ngươi không phải là Chương Diệp, chỉ là một tu sĩ cảnh giới Long Môn không cao không thấp, có tính là gì, nào cần Lưu Chí Mậu ta nói dông dài cả buổi. Có thời gian rảnh như vậy, ta bế quan tu hành không phải tốt hơn sao? Nếu không cẩn thận tu ra cảnh giới Ngọc Phác, con mẹ nó xem Đại Ly còn dám mài dao, qua cầu rút ván hay không.
- Cùng là cảnh giới Ngọc Phác, Nguyễn Cung đã sắp được họ Tống Đại Ly nâng lên trời rồi. Ta là Nguyên Anh chỉ kém nửa bước, so với Nguyễn Cung chỉ chênh lệch nửa cảnh giới, lại muốn tức chết người.
- Hơn nữa làm thế nào mua chuộc lòng người, năm xưa còn là do ngươi cầm tay dạy ta.
Lưu Chí Mậu bỏ tay khỏi vai Chương Diệp, sửa lại vạt áo cho đối phương, cười nói:
- Ta hi vọng người bạn lâu năm bên cạnh, cuối cùng sẽ có được kết cục chết già. Dù sao chỉ cần nhấc tay một cái, đừng cảm ơn ta, nếu không thì quá xa cách rồi.
Chương Diệp đột nhiên bắt đầu mắng như tát nước:
- Lão khốn khiếp ngươi, nếu thật sự có một ngày bị Đại Ly hoặc Lưu Lão Thành đánh chết, mà ta lại trốn đi rồi, sáu mươi năm trôi qua, ta làm sao đuổi kịp ngươi trên đường xuống suối vàng, nói vài lời với ngươi?
Lão lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Ta không đi.
Lưu Chí Mậu nhìn lão già lại bắt đầu bướng bỉnh này, nói một câu ngoài lề:
- Ngươi có thể làm bằng hữu với vị tiên sinh sổ sách kia của chúng ta. Lúc thông minh thì không giống người tốt, lúc cứng đầu lại giống một kẻ ngốc não bị úng nước.
Chương Diệp nói:
- Hiện giờ tâm tính của ngươi không ổn lắm, không thích hợp cho tu hành. Càng đến gần thành công thì càng khó khăn, lúc này một hơi rơi xuống, cả đời ngươi cũng rất khó nhấc lên lại được, còn làm sao bước vào năm cảnh giới cao? Đã vượt qua nhiều sóng to gió lớn như vậy, chẳng lẽ ngươi còn không rõ, bao nhiêu đối thủ chết dưới tay chúng ta, đều chỉ vì kém một hơi?
Lưu Chí Mậu “ôi chao” một tiếng:
- Chương Diệp, được lắm, lại bắt đầu giáo huấn ta rồi. Còn dám nói với ta về tu hành, thật cho rằng chúng ta vẫn là hai cảnh giới Quan Hải không có não như năm xưa sao?
Chương Diệp cười nói:
- Lúc ta bước vào cảnh giới Động Phủ, có thể xem là không có não. Lúc ấy Lưu Chí Mậu ngươi tuổi tác đã không còn trẻ nữa. Chẳng có cách nào, đám tu sĩ sông núi các ngươi giống như chó hoang kiếm ăn, lăn lộn kém hơn rất nhiều so với tiên sư gia phả chúng ta.
Lưu Chí Mậu cười nhạo nói:
- Đã làm tu sĩ hoang dã ở hồ Thư Giản nhiều năm như vậy rồi, còn tự cho mình là tiên sư gia phả?
Chương Diệp lẩm bẩm nói:
- Có chuyện vẫn luôn để ở trong lòng không nói với người khác. Từ ngày đầu tiên ta theo cái gã tên là Lưu Chí Mậu kia tới hồ Thư Giản, đã rất hi vọng một ngày kia, có thể tận mắt nhìn thấy Lưu Chí Mậu dùng thân phận tu sĩ hoang dã, khai tông lập phái ở hồ Thư Giản.
- Cho nên những năm qua, ta thường đi dạo một nơi, đó là nơi đặt chân sớm nhất của ta và Lưu Chí Mậu ở hồ Thư Giản, một hòn đảo nhỏ tên là Hoành Ba, cùng tên với phủ Hoành Ba. Đó là một mảnh đất nhỏ bé, về sau bị một kẻ thù Kim Đan lúc ấy nhìn như không thể địch nổi, trực tiếp dùng pháp bảo bản mệnh đánh cho tna tành, đúng là tức chết ta. Khi đó ta đã rời khỏi Lưu Chí Mậu không hề nhụt chí kia, một mình chèo thuyền qua, ở đó yên lặng rơi lệ, vừa khóc vừa khổ.
Truyện Kiếm Lai được dịch tại Tàng Thư Viện.
---------
Trần Bình An và Đàm Nguyên Nghi gần như đồng thời tới phủ Hoành Ba.
Chỉ là một sáng một tối.
Lưu Chí Mậu tự mình ra cửa nghênh đón tiên sinh sổ sách tay cầm lồng than, dẫn đến một gian mật thất, bốn vách và sàn nhà đều là tiền hoa tuyết, chỉ đặt bốn tấm bồ đoàn.
Đảo chủ đảo Lạp Túc Đàm Nguyên Nghi đã ngồi trên một tấm bồ đoàn, đang nhắm mắt dưỡng thần. Khi Lưu Chí Mậu và Trần Bình An sánh vai đi vào, Đàm Nguyên Nghi mở mắt ra, đứng lên cười nói:
- Đại danh của Trần tiên sinh như sấm bên tai.
Trần Bình An hỏi một vấn đề vô duyên vô cớ:
- Vị đồng liêu Lục Ba Đình của Đàm đảo chủ ngài, Lý Bảo Châm hôm nay đang ở nước Thanh Loan, có thể biết được tình hình gần đây của hồ Thư Giản không?
Đàm Nguyên Nghi nói:
- Cách một đoạn thời gian, sẽ trao đổi một số tin tức quan trọng. Nếu Trần tiên sinh không muốn bị nhắc đến quá nhiều trong tình báo, ta có thể tự mình trau chuốt một chút.
Trần Bình An chắp tay cảm ơn.
Đàm Nguyên Nghi lại nói vài lời khách sáo, chẳng hạn như Trần tiên sinh là vua núi ở quận Long Tuyền, còn là bạn thân của thần Bắc Nhạc Ngụy Bách. Trong nội bộ Lục Ba Đình, người người đều ngưỡng mộ đại danh.
Nghe xong những lời này, trong lòng Trần Bình An chẳng những không vui mừng cảm kích, ngược lại bắt đầu lo lắng cho cuộc gặp bí mật tối nay.
Trong quan trường Đại Ly, nhất là gián điệp được sắp xếp bên ngoài vương triều, rất coi trọng quy củ luật pháp. Cái gọi là “trau chuốt” của Đàm Nguyên Nghi, chính là đã phá lệ. Nếu đổi thành tu sĩ sông núi ở hồ Thư Giản, đương nhiên có thể lý giải là làm nền và thành ý để hai bên buôn bán. Nhưng Trần Bình An lại rất quen thuộc với một số quy củ vận hành của Đại Ly. Không có cách nào, tử địch trước kia vừa khéo là chủ nhân ban đầu của Lục Ba Đình. Vị nương nương trong cung kia, vốn là nữ nhân có quyền thế nhất ở vương triều Đại Ly.
Đàm Nguyên Nghi đã dám phá hỏng quy củ, cho dù chỉ là một chút, nghĩa là hắn cần phải âm thầm lấy lại từ Trần Bình An. Đây cũng là trách nhiệm buôn bán, thương nhân phải đứng trên lập trường thương nghiệp để nói chuyện.
Rất nhiều tình bạn tan vỡ vì một chữ tiền, trở mặt thành thù, chưa chắc đều là do những bằng hữu kia không phúc hậu. Bản thân của mình cũng sai ở “không rõ thứ tự”. Trong chuyện này vốn nên nói đến thứ tự trước sau, đúng sai lớn nhỏ, nhưng lại thường vì làm theo cảm tính mà lỡ người lỡ mình, cả hai đều thiệt.
Ba người cùng nhau ngồi xuống.
Một vị thủ lĩnh gián điệp Đại Ly, rồng qua sông (người quyền thế từ nơi khác đến).
Một vị tu sĩ Nguyên Anh hồ Thư Giản, rắn địa phương.
Một vị tiên sinh sổ sách quê quán ở quận Long Tuyền Đại Ly, lại là cung phụng của đảo Thanh Hiệp, khách qua đường.
Trần Bình An ngồi xếp bằng, hai tay mở ra đặt trên lồng than, dứt khoát hỏi:
- Bởi vì biến cố ở thành Lão Long, họ Tống Đại Ly đã thiếu ta tiền đồng kim tinh, Đàm đảo chủ có biết không?
Đàm Nguyên Nghi gật đầu:
- Đây là cơ mật hàng đầu Lục Ba Đình. Trong tất cả gián điệp tử sĩ của Lục Ba Đình ẩn nấp ở trung bộ Đông Bảo Bình Châu, chỉ có ta tiếp xúc được một chút đại khái, là phần mà trong công văn Đại Ly cố ý nói không rõ ràng. Còn nội tình cụ thể thì ta không có tư cách biết.
Trần Bình An lại hỏi:
- Quân đội Đại Ly, chẳng hạn như hai đội kỵ binh lần lượt đến biên cảnh vương triều Chu Huỳnh, có phải đều rất bất mãn với Đàm đảo chủ?
Sắc mặt Đàm Nguyên Nghi khẽ biến đổi.
Đại Ly thượng võ, từ triều đình, giang hồ đến nông thôn đều là như vậy. Nếp sống dũng mãnh tuyệt đối không phải giả dối, cho nên vẫn luôn bị những vương triều khác ở Đông Bảo Bình Châu cười nhạo là “mọi rợ phương bắc”.
Những dòng họ thượng trụ quốc Đại Ly, phần lớn căn cơ đều nằm ở quân đội, chia đều nắm giữ các đội kỵ binh biên quân “dày dặn kinh nghiệm trận mạc”. Không ai có thể hoàn toàn nắm giữ một đội biên quân, thường là hai ba dòng họ hào phiệt kiềm chế, cân bằng và kết minh với nhau. Đương nhiên cũng có những dòng họ thù địch, chẳn hạn như hai thượng trụ quốc Viên Tào.
Nếu không nhờ quốc sư Đại Ly Thôi Sàm, quan văn Đại Ly vốn không có ngày ngẩng đầu. Cho dù Tú Hổ đã cải cách triều đình cả trăm năm, năm ngoái vẫn xảy ra một chuyện cười lớn. Thành viên của một đội kỵ binh Đại Ly nam chinh, vốn là người chuyển lời ở kinh thành, đã hùng hổ đi tới Hộ bộ đòi tiền. Hộ bộ thị lang Tống Nham cấp bậc cao hơn người này một đoạn, đã tự mình ra mặt tiếp đãi.
Hộ bộ đương nhiên muốn dựa theo quy trình, trước tiên kể khổ than nghèo, cuối cùng hai tay mở ra không có bạc. Nếu có một chút tình nghĩa quan trường qua lại, nhiều nhất là lén lút nói vài lời thật lòng bóng gió. Còn nếu không có giao tình, vậy thì tùy ý, có bản lĩnh thì các ngươi cứ tới Hộ bộ gây sự.
Người đến đòi tiền kia, vốn chỉ có quan hệ bình thường với Hộ bộ. Hắn nghe cả buổi, kiềm chế tính tình, cố gắng nhẫn nhịn. Cuối cùng bắt đầu vỡ tổ, vỗ bàn trừng mắt, chỉ vào mũi Tống Nham mắng xối xả. Hắn liệt kê những chiến công diệt quốc của kỵ binh nhà mình trên đường xuôi nam, trình bày từng việc rõ ràng theo sự thật, lại báo ra con số thương vong thảm liệt của tướng sĩ ở chiến trường nước nào nơi nào.
Theo lời của quốc sư Thôi Sàm, đây gọi là “võ nhân cũng phải nói vài lời nhã nhặn khiến quan văn nghe hiểu được”. Cuối cùng hắn chất vấn Tống Nham, có phải lương tâm bị chó ăn rồi hay không, lại dám quanh co ra vẻ đại gia trong chuyện quân hưởng, đồng thời còn nói rõ Hộ bộ rốt cuộc có bao nhiêu bạc dự trữ. Nói đến mức Tống Nham phải cảm khái, ngươi tới Hộ bộ chúng ta làm quan luôn cho rồi.
Kết quả cuối cùng, dĩ nhiên là người nọ thắng lợi trở về, còn có niềm vui bất ngờ. Tống Nham đã tự mình chuyển giao một khoản tiền không tính là cần gấp cho đội kỵ binh kia, vốn có thế lực rắc rối phức tạp ở kinh thành.
Có điều người nọ còn chưa kịp mang tin vui rời khỏi kinh thành, đã bị bắt trở về. Chẳng những như vậy, kể cả Tống Nham và cấp trên trực tiếp là thượng thư Hàn đại nhân, vốn được khen là thần tài Đại Ly, ba người cùng tụ tập trong một phòng.
Trên chủ vị có một con hổ thêu đang ngồi, quốc sư Thôi Sàm.
Khi đó Thôi Sàm uống trà, mỉm cười nói:
- Chút tiền cấp cho thầy dạy học và nho sinh nghèo của Đại Ly chúng ta, Hộ bộ các ngươi cũng không biết xấu hổ trì hoãn sao? Chẳng phải các ngươi cũng xuất thân là người đọc sách? Tống Nham, nếu như ta không nhớ sai, ban đầu ngươi cũng học vỡ lòng ở trường làng, thật muốn động dao bút cắt xén vài lần? Đại Ly chúng ta đã không có gì ăn như vậy rồi à?
Không để ý tới Hộ bộ thị lang thấp thỏm bất an kia, Thôi Sàm quay đầu nhìn vị Hộ bộ thượng thư tóc trắng xóa nhưng tinh thần khỏe mạnh:
- Hàn đại thần tài, Đại Ly nghèo như vậy, trách ai đây? Trách ta hay là trách ngươi?
Không ngờ lão thượng thư chẳng hề sợ hãi, chỉ vào Tống Nham nói:
- Nào dám trách quốc sư đại nhân, ta lớn tuổi nhưng đam mê quyền chức càng lớn. Hơn nữa Hộ bộ chúng ta cũng không nghèo, rất có tiền, chỉ là không muốn tiêu xài phung phí. Khoản tiền kia từ đầu đến cuối, Hộ bộ chúng ta đều dựa theo yêu cầu của quốc sư, xử lý một cách gọn gàng sạch sẽ, không dư cũng không thiếu một đồng. Cho nên không thể trách ta, muốn trách thì trách Tống Nham đã làm hỏng chuyện. Hảo hán dám làm thì dám chịu, Tống Nham, mau lên, hãy thể hiện một chút khí phách của quan viên Hộ bộ chúng ta.
Người đòi tiền xuất thân từ biên quân kia mở to mắt. Con mẹ nó quan lớn của lục bộ nha môn đều có đức hạnh như vậy sao? Không hơn gì đám lỗ mãng từ trong biên quân chúng ta đi ra.
Xem ra người và chuyện không biết xấu hổ trên đời, đức hạnh đều như nhau.
Thôi Sàm uống một ngụm trà, cười nói với lão thượng thư:
- Được rồi, bớt ở đây nói lòng vòng cầu đường sống cho thuộc hạ đi. Tống Nham làm sai không nhỏ, nhưng còn không đến mức mất chức quan, mấy lần kinh sư đánh giá đều xem như không tệ. Vậy cứ lấy ra ba năm bổng lộc, chuyển vào trong khoản tiền kia.
Tống Nham đầu gối mềm nhũn, như được đại xá:
- Thuộc hạ sẵn lòng lấy ra mười năm bổng lộc...
Lão thượng thư vỗ đầu một cái:
- Đồ ngốc, tự tìm đường chết à.
Thôi Sàm vẫn không tức giận, một tay bưng trà, một tay cầm nắp ly, xua tay với Tống Nham, nói:
- Đây không phải là quy củ làm quan nên có. Sau khi trở về, hoàn hồn rồi, tĩnh tâm lại, hãy xin lão thượng thư chỉ bảo một chút đạo làm quan. Đừng luôn cho rằng vị cấp trên này của mình, chỉ dựa vào bản lĩnh kiếm tiền mới đứng được ở trung tâm triều đình.
Lão thượng thư dẫn theo Tống Nham sống sót sau tai họa, rời khỏi phòng lớn.
Hai người đều lau mồ hôi. Lão thượng thư giận đến mức đá vào chân Tống Nham một cái, thấp giọng mắng:
- Ta mà trẻ lại ba bốn chục năm, có thể đá cho ngươi phọt rắm rồi.
Tống Nham cười khổ không thôi, đây còn là lão thượng thư suốt ngày thích “chi hồ giả dã” (1) sao?
Người đại náo nha môn Hộ bộ kia nuốt nước bọt, dù sao cũng một người thông minh, có thể đòi được tiền từ Hộ bộ, bèn học theo lão thượng thư ra vẻ vô lại:
- Quốc sư đại nhân, ngài cũng không thể giết tôi, đây là chức trách của tôi.
Thôi Sàm gật đầu:
- Ngươi chẳng những không làm sai, ngược lại còn làm rất tốt, ta sẽ nhớ tên của ngươi. Sau này hãy tiếp tục cố gắng, không chừng tiền đồ rộng mở. Ít nhất không cần vì muốn chạy tới nha môn một chuyến, lại cắn răng đi mua một bộ quần áo mới, để không làm mất mặt biên quân.
- Sau khi rời khỏi nơi này, ngươi hãy đến nha môn Hộ bộ đòi lấy số tiền mua quần áo kia. Đây không phải là bạc mà ngươi nên tốn, mà là quan văn triều đình Đại Ly thiếu ngươi. Về phần quân phí mà ngươi đòi được ở chỗ Tống Nham, ngoại trừ một ít bạc vốn nên cấp cho thầy dạy học, còn lại đều có thể mang ra khỏi kinh thành.
Vẻ mặt người kia khó tưởng tượng:
- Quốc sư đại nhân, chỉ như vậy thôi à?
Còn như vì sao đường đường là quốc sư Đại Ly, lại biết được chuyện nhỏ như mình mua quần áo, hiện giờ hắn đã không có thời gian suy nghĩ nhiều nữa.
Thôi Sàm cười cười:
- Đương nhiên không chỉ như vậy. Chuyện này đã làm ta phân tâm, nhất là khiến trong lòng ta cảm thấy không thoải mái. Đã không trách được gã chạy việc vặt ngươi, Hàn thượng thư lại trơn như bôi mỡ, không cho ta cơ hội kéo nha môn Hộ bộ vào, cũng chỉ đành nói chuyện với vị chủ tướng Tô Cao Sơn kia của các ngươi. Trên đường xuôi nam, những sổ sách của hắn vốn có thể mắt nhắm mắt mở, ta dự định sẽ tính toán với hắn một chút.
- Ngươi hãy nói cho hắn biết, bên phía triều đình, sẽ khấu trừ công lao hắn tiêu diệt nước Dạ Du. Cho nên cái chức tuần tra sứ vốn là vật trong túi, bây giờ lại trở nên không đảm bảo rồi. Kế tiếp hắn hãy cùng với Tào Bình hai bên cùng tiến, tấn công vương triều Chu Huỳnh. Nhớ ra sức nhiều một chút, nếu có thể dẫn đầu tấn công vào kinh thành vương triều Chu Huỳnh, sẽ là một công lớn.
- Hắn xuất thân tiều phu, không phải thích cầm ghế rồng chẻ làm củi đốt sao? Hôm nay ta có thể đáp ứng hắn, chỉ cần hắn nhìn thấy tường cao kinh thành trước, cái ghế dựa đáng giá nhất trung bộ Đông Bảo Bình Châu sẽ là củi đốt của hắn. Dùng ngọn lửa nuốt chửng cái ghế dựa kia, con trăn lửa mà hắn nuôi dưỡng sẽ có hi vọng bước vào Kim Đan.
Sắc mặt của người đàn ông biên quân rất khó coi. Đây rõ ràng là muốn ép Tô đại tướng quân liều chết xông vào lãnh địa.
Thôi Sàm đặt ly trà xuống, nói:
- Ta còn có chuyện phải làm, ngươi cũng vậy, cho nên không mời ngươi uống trà nữa. Một hai ly trà, cũng không thể khiến ngươi bớt lo lắng được.
Người đàn ông kia muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn từ bỏ ý định thương lượng với quốc sư đại nhân. Hắn dám náo loạn ở Hộ bộ, đó là do tình thế ép buộc, phải làm chó cùng rứt giậu, nhưng ở nơi này thì chẳng hề có ý nghĩa.
Trước khi rời đi, hắn lấy can đảm nói:
- Quốc sư đại nhân, có thể chậm lại một chút không, để tôi nói một câu, chỉ một câu thôi.
Thôi Sàm cười bảo:
- Là hai câu rồi.
Người đàn ông kia thẳng thắn cười nói:
- Trước đây luôn nghe rằng những đại nhân vật trong triều đình, đều thích nói vài lời vô dụng giống như rơi vào mây mù, hoàn toàn phải dựa vào chính mình suy đoán. Quốc sư đại nhân cũng nói chuyện lòng vòng, nhưng không nhiều. Mặc dù chuyện hôm nay khiến quốc sư đại nhân hơi phiền lòng, nhưng nói thật trong lòng tôi vẫn rất vui vẻ.
Thôi Sàm phất phất tay:
- Sau này có thể khoác lác với người khác, nhưng đừng quá mức. Những lời như cầm tay trò chuyện vui vẻ, xưng huynh gọi đệ với Thôi Sàm ta, vẫn đừng nên nói.
Người đàn ông kia từ đáy lòng bội phục, ôm quyền nói:
- Quốc sư đại nhân thật là thần tiên.
Rất khó tưởng tượng, một người đàn ông biên quân cuối năm ngoái đòi tiền của Hộ bộ, một chuyện nhỏ ban đầu chẳng liên quan gì đến hồ Thư Giản, cuối cùng lại trực tiếp ảnh hưởng đến đại thế và vận mệnh của mấy vạn tu sĩ hoang dã hồ Thư Giản.
Chủ tướng Tô Cao Sơn của một đội kỵ binh Đại Ly, từ năm ngoái đến cuối năm nay, suốt cả năm lại có một cảm giác, đó là ông đây không tiền, ông đây thiếu tiền.
Nhất là sau khi tiến quân thần tốc, đánh tới khu vực trung bộ nước chư hầu Thạch Hào của vương triều Chu Huỳnh. Muốn đánh hạ nước Thạch Hào không hề khó khăn, nhưng cân nhắc binh mã của tên Tào Bình kia, Tô Cao Sơn lại ưu sầu. Nhìn thế nào đều là tên mặt trắng kia phần thắng cao hơn, có thể dẫn đầu công phá kinh thành vương triều Chu Huỳnh.
Người cũng không thể bị nước tiểu làm ngạt chết, nhất là loại đại tướng thực quyền ở địa vị cao như Tô Cao Sơn. Cho nên chỉ cần không làm trái quy củ, bạc hắn cũng muốn, tiền thần tiên càng muốn.
Vì vậy hắn đã chú ý tới hồ Thư Giản ở phía nam nước Thạch Hào, tự mình phái người đến thành Trì Thủy một chuyến, gặp gỡ Đàm Nguyên Nghi của đảo Lạp Túc.
Tô Cao Sơn hắn mặc kệ Lưu Chí Mậu hay Mã Chí Mậu gì đó, ai làm minh chủ hồ Thư Giản cũng không quan trọng, chỉ cần cho bạc đủ nhiều, hắn sẽ nâng đỡ người này, đồng thời gia tăng tốc độ vó ngựa xuôi nam. Đám tu sĩ sông núi như chuột qua đường kia, nếu có ai không phục, vậy thì vừa khéo. Lần này Tô Cao Sơn hắn xuôi nam, đừng nói là tu sĩ hoang dã địa tiên, ngay cả những ngọn núi lớn của tiên sư gia phả, cũng đã san bằng hơn bốn mươi ngọn rồi.
Không nói đến võ bí thư lang do Đại Ly phân phối, chỉ riêng tu sĩ lôi kéo trên đường, hôm nay dưới trướng đã có đến hai trăm người. Đây còn là do hắn chỉ chọn những người vừa mắt, nếu không thì đã sớm hơn ngàn người rồi.
Hơn nữa chỉ cần dự định tiến hành một trận chém giết lớn trên núi, phía sau đại quân nhà mình, tại những nơi bị hắn diệt quốc hoặc là được Đại Ly chấp nhận thân phận chư hầu, số lượng tiên sư gia phả cúi đầu khom lưng trước mặt hắn, có thể gọi thêm đến ba bốn trăm người. Từng người đều phải ngoan ngoãn cưỡi mây đạp gió, vội vàng chạy tới tiếp viện cho hồ Thư Giản.
Huống hồ trong đại quân còn có mấy chiếc thuyền kiếm to lớn, chuyên môn nhằm vào tu sĩ trên núi, là công cụ do cơ quan sư Mặc gia chế tạo. Một lần bay lên không đồng thời bắn ra, mấy ngàn phi kiếm giống như mưa rơi.
Có điều rất tốn tiền, hơn nữa là rất nhiều rất nhiều tiền thần tiên. Cứ dùng một lần, Tô Cao Sơn lại lòng đau như cắt, cảm giác giống như róc thịt trong lòng mình.
Mỗi lần nghe được quan văn phụ tá ở bên kia tính toán, nói lần này sử dụng thuyền kiếm lợi không bằng hại, gõ bàn tính lốp đốp, cuối cùng nói với Tô Cao Sơn đã hao tốn bao nhiêu tiền tiểu thử, Tô Cao Sơn lại muốn phái người đến những sơn môn đã bị diệt kia, ngay cả cột xà của tổ sư đường cũng tháo dỡ bán lấy tiền, còn đào đất ba thước vơ vét thêm lần lần nữa. Lỡ may tìm được một bảo tàng bí mật gì đó, không chừng có thể huề vốn, thậm chí là có lời.
Trên đường xuôi nam thật sự đã từng xảy ra chuyện này, hơn nữa không chỉ một lần. Đám tu sĩ già chết tiệt trên núi kia, đều con mẹ nó là chuột đào hang, người này giấu kỹ hơn người khác.
Vừa nghĩ tới gia sản của nhiều tu sĩ hoang dã hồ Thư Giản như vậy, đã tích góp trăm năm thậm chí mấy trăm năm, Tô Cao Sơn thiếu chút nữa muốn vứt bỏ thể diện đi tìm tên mặt trắng Tào Bình kia, mượn hắn thêm mấy chiếc thuyền kiếm.
Mà Tô Cao Sơn mang theo khí thế Đại Ly, bản thân lại là đại tướng nắm giữ trọng binh, làm việc thường là càng đơn giản càng tốt.
Nhưng đối với Đàm Nguyên Nghi của đảo Lạp Túc, một đại mật thám đã quen tính toán được mất trên lưỡi đao, gặp phải loại võ tướng thực quyền như Tô Cao Sơn, một đại nhân vật chân chính có thể xếp hạng trước mười trong biên quân Đại Ly, một vị tuần tra sứ tương lai ván đã đóng thuyền, thật sự là vừa cao hứng vừa nhức đầu.
Tiền lời của đảo Lạp Túc những năm qua, cùng với một chút tiền thần tiên kiếm được từ đảo Thanh Chủng và Thiên Mỗ, đối với quân phí của đội kỵ binh nhanh chóng khuếch trương kia, chỉ có bốn chữ, như muối bỏ biển.
Tô Cao Sơn lấy chiến nuôi chiến, đã không thể duy trì được nữa. Dù sao trên đường xuôi nam, ngoại trừ vó ngựa như sấm của kỵ binh Đại Ly, còn có giám quân Đại Ly và một nhóm quan văn chuyên phụ trách thu dọn tàn cuộc. Đám quan văn kia sẽ cố gắng tránh để quân đội bóc lột nơi chiến bại quá nặng nề.
Mặc dù quốc sư Thôi Sàm đã sớm lập ra một bộ quy củ gần như phiền phức, nhưng đám tướng soái biên quân kia cũng không để ý, dù sao đã có phụ tá giúp giải thích. Hơn nữa một khi làm trái luật lệ phải trả giá, vẫn có thể dựa vào quân công để bù đắp, chỉ cần đủ chiến công là được.
Chẳng hạn như gặp phải thành trì vô cùng ngoan cố, công lâu không được, thương vong nặng nề. Cuối cùng một khi phá được thành, chủ tướng có thể hạ lệnh đồ thành, đừng nói là người có hai chân, ngay cả gà chó cũng không tha. Nhưng loại hành động trút căm phẫn trái với luật lệ nam chinh này, giám quân Đại Ly và những quan văn đóng giữ nhiều nhất chỉ trần thuật, sẽ không kiên quyết can ngăn, càng sẽ không tố cáo.
Bởi vì loại tình huống này cũng nằm trong quy củ của quốc sư đại nhân. Chỉ cần lấy sổ sách ra, lật xem sổ công lao tích góp trên đường giết địch, cùng với quân công phá thành, so sánh với cái giá cần thiết để đồ thành, có thể bù đắp được. Nếu không tiếc chiến công bị xóa đi, chấp nhận sau đó bị vuột mất chức quan “tuần tra sứ” mà Đại Ly vừa mới thiết lập, vậy thì cứ làm, triều đình Đại Ly tuyệt đối sẽ không tính toán với ngươi.
Nhưng nếu quân công không đủ, còn dám tùy ý đồ thành hoặc là chôn sống quân thua lính hàng, vậy thì đơn giản, cứ việc chém đầu. Tất cả võ bí thư lang trong quân ngũ, cho dù là võ bí thư lang tâm phúc bên cạnh chủ tướng, đều phải nghe theo lệnh bài mà quốc sư Đại Ly giao cho giám quân. Giám quân có thể trực tiếp hạ lệnh chém đầu chủ tướng ngay tại chỗ, sau đó còn phải đưa đầu cho các đội biên quân Đại Ly.
Một cái đầu người còn chưa đủ, vậy thì gia tộc ở bản thổ Đại Ly phải bù đắp, bù tới khi nào đủ mới thôi. Nếu giết sạch vẫn chưa đủ, không sao, quốc sư Đại Ly đã nói, xem như Đại Ly nể tình kiếp sống chinh chiến của ngươi những năm qua, phá lệ khai ân ngoài vòng pháp luật.
Nếu Lưu Lão Thành không xuất hiện, vụ mua bán này đối với Đàm Nguyên Nghi, đối với Lưu Chí Mậu, đối với đại tướng Tô Cao Sơn, kể cả đối với Đại Ly, đều sẽ là cục diện tốt đẹp bốn bên đều thắng.
Kết quả lại nhảy ra một Lưu Lão Thành, đã hai trăm năm không lộ diện ở đảo Cung Liễu.
Sự xuất hiện của cây gậy khuấy phân Lưu Lão Thành này, khiến cho Lưu Chí Mậu trong một đêm mất đi quyền khống chế với hồ Thư Giản. Mà kết cục của Đàm Nguyên Nghi, cũng không tốt hơn Cố Xán và con súc sinh đảo Thanh Hiệp kia bao nhiêu, đều thuộc về tai bay vạ gió.
Lúc này Lưu Chí Mậu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, giống như lão tăng nhập định.
Trần Bình An khẽ giơ tay lên, xoa xoa lòng bàn tay:
- Đàm đảo chủ và vị chủ tướng Đại Ly Tô Cao Sơn tấn công nước Thạch Hào kia, quan hệ thế nào?
Đàm Nguyên Nghi nói rất thẳng thắn:
- Quan hệ rất bình thường. Thứ mà Tô Cao Sơn nhìn trúng, đó là tiền hiếu kính và tiền bán mạng của hơn ngàn hòn đảo hồ Thư Giản. Nếu không lấy ra được, tùy thời có thể trở mặt, ngay cả nửa người trong nhà như ta cũng không ngoại lệ. Tuy nói võ tướng tuyệt đối không thể can thiệp vào công việc của Lục Ba Đình, nhưng loại gián điệp như ta, chỉ tính trong nội bộ Lục Ba Đình đã có đến hơn mười người. Càng đừng nói tới Ngưu Mã Lan và Đồng Nhân Phủng Lộ Đài có cơ cấu tương tự, đều không thua kém gì Lục Ba Đình.
Trần Bình An cười nói:
- Chuyện càng không ổn, đó là Lục Ba Đình vốn do vị nương nương kia tự tay xây dựng nên, tuy nói hôm nay đã biến thành con nuôi của quốc sư Đại Ly, nhưng dù sao cũng không phải con ruột. Chuyện cực kỳ không ổn, đó là Lý Bảo Châm cũng là một mật thám địa vị cao trong Lục Ba Đình như Đàm đảo chủ, đường thăng chức sẽ càng thuận lợi. Ngược lại lão thần tử tiền triều lai lịch sâu dày như Đàm đảo chủ, e rằng sẽ phải khó chịu rồi.
Đàm Nguyên Nghi cười nói:
- Đối với Ngưu Mã Lan và Lục Ba Đình, quốc sư đại nhân sẽ không thiên vị.
Trần Bình An nói trúng tim đen:
- Đối với Ngưu Mã Lan và Lục Ba Đình, đương nhiên sẽ không thiên vị. Nhưng cụ thể đối với tâm phúc của Lục Ba Đình được vị nương nương kia đề bạt lên, có bất công không? Có thể quốc sư độ lượng rất lớn, sẽ không, nhưng cũng có thể độ lượng không lớn như vậy, sẽ có.
- Có thể hôm nay đang lúc loạn thế dùng người tài, sẽ không, cũng có thể ngày mai thiên hạ thái bình, sẽ có. Có thể hôm nay chứng tỏ lòng trung thành, vạch rõ giới hạn với nương nương, ngày mai đột nhiên trời lại giáng tai vạ bất ngờ, bị người khác không quá thông minh làm liên lụy. Dường như đều có thể.
Đàm Nguyên Nghi thở dài một tiếng, cũng không phản bác.
Lưu Chí Mậu dáng vẻ nhàn nhã, đặt mình bên ngoài.
Trần Bình An trong lòng cũng thở dài một tiếng.
Tại chỗ Đàm Nguyên Nghi, mở ra nút thắt cũng có ý nghĩa, nhưng ý nghĩa không lớn.
Cho dù chưa bắt đầu buôn bán, đã biết kết quả sẽ không được như ý, nhưng đàm phán tối nay vẫn là một bước nhất định phải đi.
Trần Bình An cần phải thông qua những điểm nhỏ bé của Đàm Nguyên Nghi, thông qua từng chân tướng nhỏ lộ ra, tháo gỡ những nghi hoặc trong lòng. Sau đó lại tổng hợp và phân biệt những đường nhánh đại thế, nhìn như mơ hồ nhưng lại có dấu vết để tìm.
Trần Bình An cười nói:
- Tình hình quả thật không tốt lắm, nhưng hoạn nạn sinh giao tình. Đàm đảo chủ, Lưu đảo chủ, vậy chúng ta xem như đồng minh chân thành hợp tác một lần, bắt đầu thảo luận về bước đi chi tiết, ba bên tra tìm thiếu sót, bổ sung thiếu hụt cho nhau?
Đàm Nguyên Nghi ngồi thẳng hơn mấy phần, trầm giọng nói:
- Trần tiên sinh chịu ném đào, Đàm Nguyên Nghi tất nhiên sẽ trả mận.
Lưu Chí Mậu cũng lên tiếng, cười nói:
- Như vậy rất tốt.
Lúc đêm khuya.
Trần Bình An một mình rời khỏi phủ Hoành Ba, trở về sơn môn đảo Thanh Hiệp, bỏ lồng than đã sớm dập tắt vào nhà. Hắn đeo hồ lô nuôi kiếm, thay bộ pháp bào Kim Lễ kia, lại mặc áo bông dày màu xanh bên ngoài, rút thanh Kiếm Tiên trên cửa nhà, bỏ vào vỏ đeo sau lưng. Sau đó hắn đi thẳng về phía bến thuyền, tháo dây thừng cột chiếc thuyền nhỏ kia, đi tới đảo Cung Liễu.
Đường thủy xa xôi, có điều Trần Bình An cũng không nóng lòng, chống sào chèo thuyền, thuyền như một mũi tên vạch nước mà đi.
Hồ Thư Giản quá rộng lớn, cho dù thuyền đi như chim bay, nhưng đến khi trời sáng vẫn chưa nhìn thấy bóng dàng của đảo Cung Liễu.
Tuyết lớn chim tuyệt tích.
Trần Bình An nghỉ ngơi một lúc, dừng thuyền ở một nơi giữa hồ, tay cầm một chiếc đũa, lấy ra một cái chén trắng, nhẹ nhàng gõ long cong.
Hắn nghiêng tai lắng nghe.
Vừa giống như một gã ăn mày xin cơm bên đường, lại giống như tiên nhân trẻ tuổi ở ẩn rừng núi, nhàn hạ tự tại.
Trần Bình An tự mình tìm vui khoảng một nén nhang, sau đó cất chén đũa vào vật một thước.
Hắn dụi dụi má, hít thở sâu một hơi.
Gió mát thoả thuê.
---------
Chú thích:
(1) Chi hồ giả dã: Bốn hư từ thông dụng trong Hán văn cổ để làm trợ ngữ từ để âm vận câu văn được êm tai, réo rắt hơn, hoặc tăng thêm ngữ khí. Cho nên “chi, hồ, giả, dã” thường được dùng để chỉ những lời lẽ sáo rỗng, chẳng có nghĩa lý gì. Do vậy, chúng thường được dùng để ví với những gì hư huyễn, không thực tế. Làm chuyện “chi hồ giả dã” tức là làm chuyện phù phiếm, không thiết thực.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
30 Tháng mười một, 2024 21:57
Tính phí cũng được mong ra nhanh
15 Tháng mười một, 2024 01:02
ai bắt đạo hữu phải thông cảm đâu, ghét thì vẫn ghét đi. 2 thămgf đấy không ai yêu dc. ví dụ như Tống Tập Tân, điều kiện vật chất đều hơn nhưng ghen tỵ tình yêu của bố mẹ mà TBA có. nó có thể xử sự tốt hơn nhưng nó không làm thế vì đấy là bản tính của nó thôi,thế nê mới có người tốt người xấu. đều là do hành vi và lựa chọn mà quyết định nhân sinh của mỗi người
14 Tháng mười một, 2024 20:20
mình cũng xem phim đang định đọc thì thấy đạo hữu đồng cảm
13 Tháng mười một, 2024 23:39
Xem hoạt hình thú vị hơn, đọc truyện cứ thấy sao sao. Những thằng đi ra từ trấn nhỏ đều đáng ghét vcl. Như thằng Mã Khổ Huyền, bố nó giết bố của Trần Bình An vì thèm mẹ nó, nó lại muốn giết Bình An luôn cho rảnh nợ, tính tình thì hống hách như con mụ bà nội của nó. Thằng Tống Tập Tân thì con ông cháu cha, hầu nữ cũng là rồng, lại suốt ngày ghen tị với Bình An nghèo rách lỗ đít. Thằng nào cũng có câu chuyện đằng sau, ý tác giả là muốn độc giả phải thông cảm cho hành vi bắt nạt Bình An của chúng nó chắc? Không biết về sau thế nào chứ tôi là méo thương nổi bọn này.
05 Tháng mười một, 2024 04:35
mấy tên chiêu thức để nguyên Hán Việt đi bạn ơi. dạ du thần vẫn dễ hiểu mà.
03 Tháng mười một, 2024 11:55
làm
03 Tháng mười, 2024 03:24
đọc đến 428 là phải dừng lại, cố nhịn. cái Arc Hồ Thư Giản này phải đọc chậm. hồi trước đọc convert phần này khó hiểu vãi , mà còn không nắm rõ dc cấu tứ của mạch truyện. cảm ơn fish nhiều
14 Tháng chín, 2024 10:34
hay qa
12 Tháng chín, 2024 02:23
Tác giả làm group fb báo lịch dịch chuyện đi ạ. Ra chậm quá, nọ e vừa donate
11 Tháng chín, 2024 14:25
Quá hay
11 Tháng chín, 2024 09:45
bn5알았어요 멀티탭
02 Tháng chín, 2024 13:53
Dịch hay quá. Đọc dịch quen rồi k ăn nổi cv đâu.
29 Tháng tám, 2024 01:22
Dịch ổn hơn bên yy mà ra chậm. Mn nghe full tạm trên kênh xóm radio dịch cũng oki
22 Tháng tám, 2024 10:56
Bạn muốn đọc tiếp chương bên này thì lh zl vs e nha: 0.3.5.2.8.6.1.0.8.4
21 Tháng tám, 2024 14:24
Ra phim rồi mà chưa có full truyện để đọc
20 Tháng tám, 2024 19:18
dịch ok nha, tốt hơn bên truyện yy
19 Tháng tám, 2024 08:48
Tại bắt đầu đọc là đọc dịch nên làm lại từ đầu thấy khó khăn quá bác, bỏ phí cũng đc mà nhiều bộ ko dịch hoặc dịch chậm quá. Chứ cv đọc muốn banh não
19 Tháng tám, 2024 08:46
Bạn ơi, mình có thể donate để bạn dịch nhanh hơn được không, chi phí mình chịu. Mê bộ này quá mà cv đọc k đc
16 Tháng tám, 2024 22:28
vào chivi.app đọc đi bạn, dịch bằng AI
16 Tháng tám, 2024 11:04
kk đọc cvt quen rồi , đọc dịch khó chịu . khuyên các đh chịu khó quen cvt . quen rồi thì đi đâu cũng là nhà , kiểu gì cũng đọc đc
16 Tháng tám, 2024 02:45
Mới chạy qua kia đọc 2 chương bản convert muốn nổ não, thôi về đợi tiếp :)))). Dạo này có đọc báo thấy tụi nó dùng AI để đọc sách khác ngôn ngữ, có bác nào ngâm cứu vụ này chưa? Có gì chỉ e với ><
19 Tháng bảy, 2024 22:18
Bao nhiêu ngày có 1 chương vậy mn
08 Tháng bảy, 2024 15:25
Đọc thử bản convert muốn nổ não, cảm ơn dịch giả đã phải bỏ nhiều công sức để cho mạch truyện được rõ ràng và dễ hiểu như bây giờ
30 Tháng sáu, 2024 19:30
8nnuiubnnhgnn5 7hn
28 Tháng sáu, 2024 20:22
dịch lẹ lẹ đi mà
BÌNH LUẬN FACEBOOK