Trần Bình An trở lại tiệm rèn, sau khi làm việc, thừa dịp nghỉ ngơi lúc ăn cơm, hắn bưng chén đi tìm Nguyễn sư phụ và Nguyễn cô nương đang ngồi cùng nhau dưới mái hiên. Trần Bình An nói là muốn mượn tiền, có thể phải cần mười lăm mười sáu lượng bạc. Nguyễn Cung thậm chí không hỏi Trần Bình An lý do mượn tiền, lập tức dừng đũa, liếc xéo thiếu niên giày cỏ, phun ra hai chữ:
- Cút đi.
Trần Bình An vội vàng bỏ chạy.
Nguyễn Tú nhíu mày nói:
- Cha, người không thể nói chuyện nhẹ nhàng sao?
Nguyễn Cung hừ lạnh nói:
- Không đánh hắn xem như nhẹ nhàng lắm rồi.
Nguyễn Tú bênh vực:
- Người ta gian nan vất vả làm học đồ cho cha, tiền công không lấy một đồng nào. Trong quãng thời gian trời tối, mọi người đều ở trong nhà ngủ say hoặc tán gẫu, chỉ có Trần Bình An vẫn chuyển đất trong giếng, làm hết việc này đến việc kia, không hề ngồi chơi. Trong thời gian này ai là người làm việc cần mẫn nhất, cha, trong lòng người không biết à? Cha tự hỏi lương tâm xem, người ta mượn cha mười lăm mười sáu lượng bạc thì có gì quá đáng?
Nguyễn Cung sầm mặt không nói gì, nghĩ thầm chính vì trong lòng cha hiểu rất rõ, cho nên mới muốn chém chết tên khốn khiếp đào chân tường này.
Nếu thiếu niên này có tu vi bản lĩnh như con vượn Bàn Sơn núi Chính Dương, cha đã sớm học theo Tề Tĩnh Xuân đánh cho hắn gần chết mới sảng khoái. Nhưng vừa nghĩ đến đây Nguyễn Cung lại cảm thấy chán ngán thất vọng, cho dù mình từ bỏ thân phận thánh nhân của vùng trời đất này, thắng được con vượn Bàn Sơn là chuyện đương nhiên, nhưng muốn dùng một cước phân định thắng bại như Tề Tĩnh Xuân hiển nhiên là không thể.
Nguyễn Cung đành phải tự an ủi, mặc dù trên danh nghĩa mình là kiếm tu Binh gia, nhưng thứ mà mình theo đuổi thật sự không phải là mạnh yếu cao thấp, xông trận chém giết, mà là trở thành thợ đúc kiếm đứng đầu trong thiên hạ này. Đúc ra một thanh kiếm sống có hi vọng hình thành linh tính, khiến cho trong trời đất có thêm một sinh linh thật sự có sống có chết, có thể tu hành, có thể luân hồi, thậm chí có thể theo đuổi đại đạo.
Nguyễn Cung để chén đũa xuống, ngẩng đầu nhìn lên trời, bỗng dưng mắng chửi:
- Thật cho rằng sau khi Tề Tĩnh Xuân chết, các ngươi có thể coi trời bằng vung sao? Quy củ của ta đã nói rõ với các ngươi, bây giờ các ngươi đã không tuân thủ, vậy thì hãy thể hiện bản lĩnh không cần tuân theo quy củ, nếu không có thì chết đi.
Nhìn thấy bốn phía không người, Nguyễn Cung đang ngồi xổm bỗng vọt lên, giống như một cầu vồng trắng bắn khỏi mặt đất, bay về hướng biển mây trên cao.
Trên biển mây có mấy cô gái phu nhân mặc lễ phục cung đình và một người đàn ông áo gấm đai ngọc, dắt tay nhau bay trên trời, cười cười nói nói, đều là thần tiên phong lưu tiêu sái, thỉnh thoảng nhìn xuống toàn cảnh động tiên Ly Châu ngày xưa, có thể nói là cười nói ra gió đúng như ý nghĩa.
Sau một tiếng vang lớn, một vị phu nhân cài trâm vàng ung dung nho nhã đầu bỗng nổ tung. Sau đó là một thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh bà ta đầu cũng nở hoa. Theo thứ tự nam nam nữ nữ không ai ngoại lệ.
Thân hình Nguyễn Cung lơ lửng trên biển mây ánh sáng vàng rực rỡ, ánh mắt sắc bén nhìn quanh, cười lạnh nói:
- Thế nào, chỉ dùng đám tôm tép như vậy đến thăm dò giới hạn của Nguyễn Cung ta, có phải quá xem thường người khác rồi không? Mặc dù Nguyễn Cung ta chỉ là một người rèn sắt, không thể so với Tề Tĩnh Xuân, nhưng muốn chém giết một hai tên tu sĩ tầng mười không có mắt thì có gì khó? Như vậy từ giờ trở đi nơi này sẽ có thêm một quy củ, chư vị nghe cho rõ, cho dù trốn ở ngoài đường biên giới dòm ngó đất lành Ly Châu, chỉ cần ngày nào đó Nguyễn Cung ta tâm tình không tốt, cũng sẽ bắt các ngươi vào trong đất lành, sau đó đánh nát đầu các ngươi, có tin hay không thì tùy.
Nguyễn Cung vừa nói xong liền nhoáng lên rồi biến mất ngoài đường biên giới, sau phút chốc đã dùng một tay nắm lấy đầu một lão già, bắt lão vào trong ranh giới, năm ngón tay nhấn một cái. Lão già siêu trần thoát tục ra sức cầu xin:
- Nguyễn sư! Nguyễn sư! Có gì từ từ nói! Lão phu ở sông Tử Yên gần đây...
Không đợi lão già nói xong, Nguyễn Cung đã bóp vỡ đầu tên tiên sư kia, tiện tay ném thi thể ra ngoài lãnh thổ đất lành của mình. Nhìn thấy vệt cầu vồng xanh biếc từ trong thi thể chạy ra, ông ta chỉ lạnh lùng liếc mắt một cái, cũng không nhổ cỏ tận gốc. Cầu vồng xanh lá dài hơn ba thước điên cuồng bay ra gần ngàn dặm, lao vào một con sông lớn có khói tím nhàn nhạt lượn lờ, quang cảnh tráng lệ hơn nhiều so với sông lớn bình thường trong lãnh thổ Đại Ly.
Năm ngón tay Nguyễn Cung vẫn còn vết máu, lớn tiếng nói:
- Trong sáu mươi năm đều là như vậy.
Trong biển mây phía xa có một cô gái tu sĩ ẩn náu thân hình giữa mây mù, căm phẫn nói:
- Thủ đoạn máu tanh tàn nhẫn như vậy , nào phải là hành vi của thánh nhân trấn giữ khí vận một phương.
Nguyễn Cung vừa bực vừa buồn cười nói:
- Ái chà, biết khôn rồi, trốn ở xa như vậy mới dám lên tiếng, cảm thấy ta không có cách nào bắt ngươi đúng không? Con mẹ nó, ông đây không phải là Tề Tĩnh Xuân đọc sách đến ngớ ngẩn. Ngươi giảng đạo đức lễ nghi với một kiếm tu Binh gia như ta, bị ngu à?
Một tay Nguyễn Cung nghiêng xuống phía dưới, hai ngón tay khép lại, trong lòng mặc niệm: “Thiên cương phù diêu phong, địa sát lôi trì hỏa, lập tức tuân lệnh!”
Trong một chớp mắt, trên trời dưới đất có hai nơi khí tức nhanh chóng quay cuồng, giống như hai nguồn suối vừa mới hiện thế.
Một nơi khác có giọng nói ôn hoà vội vàng nhắc nhở:
- Không tốt, là Phong Lôi song kiếm bản mệnh của Nguyễn Cung! Lan Đình, mau rút lui! Vật bản mệnh của Nguyễn Cung khác với người thường, không nuôi dưỡng trong khiếu huyệt mà tồn tại giữa trời đất chung quanh hắn ba ngàn dặm, hai âm thần (1) Binh gia kia đi theo hắn khắp nơi...
Trên biển mây có một vệt sáng nhò màu xanh lá rực rỡ liều mạng chạy ra ngoài, bên ngoài còn có những cánh hoa đào lấp lánh lượn quanh bảo vệ chủ nhân.
Vệt sáng màu xanh lá đậm này bay một mạch ra khoảng tám trăm dặm, liền bị một sợi tơ màu xanh từ trên trời giáng xuống xuyên qua đầu.
Người đàn ông vừa lên tiếng nhắc nhở kia thấy tình thế không ổn, đã sớm dùng độn thuật bí truyền chạy mất.
Bầu trời trở nên yên tĩnh, không còn ai cả gan thốt ra tiếng.
Nguyễn Cung cười lạnh, không so đo với đám người nham hiểm mưu đồ gây rối này nữa, thân hình trở về bên khe suối gần tiệm rèn. Người thợ rèn toàn thân đầy sát khí và mùi máu tanh, đưa tay vào trong nước suối rửa sạch vết máu.
Nguyễn Cung thở dài, thương cảm nói:
- Tề Tĩnh Xuân, nếu ngươi bất chấp đạo lý bằng một nửa ta, nào đến nỗi phải uất ức như vậy?
---------
Trên bờ Trần Bình An tiến hành đi thế một canh giờ, luyện tập xong đang trên đường trở về, thư giãn thả lỏng gân cốt. Hắn đột nhiên nhìn thấy Nguyễn sư phụ từ bên khe suối đi lên, do dự một thoáng, bèn đi chậm lại không đến gặp mặt. Chẳng biết vì sao hắn luôn cảm thấy Nguyễn sư phụ có ấn tượng không tốt với mình, ánh mắt nhìn mình có điểm giống với lão Diêu, lộ ra sự chán ghét.
Nguyễn Cung cũng không để ý đến thiếu niên, thản nhiên bước nhanh về tiệm rèn.
Trần Bình An bỗng quay đầu nhìn về nước suối.
Vẫn yên lặng như thường, không có gì lạ.
Nhưng vừa rồi Trần Bình An đột nhiên căng thẳng như bị gai đâm sau lưng, giống như trong suối có quỷ nước chết oan nhìn chằm chằm vào mình, cảm giác rất hoang đường.
Nhưng trong tầm mắt nước suối vẫn chảy róc rách, khoan khoái nhẹ nhàng.
Trần Bình An không bỏ qua, nhặt mấy hòn đá vừa tay, xoay người đi dọc theo hạ du khe suối, cẩn thận quan sát động tĩnh trong nước, muốn tìm ra một chút dấu vết.
Hắn càng nhìn càng cảm thấy không thích hợp, giữa ban ngày ban mặt nước suối lại gây cho người ta một cảm giác âm khí dày đặc. Cho dù hắn đã nhiều lần lặn xuống hố sâu dưới Lưng Trâu Xanh, cũng chưa từng có cảm giác chán ghét rõ ràng như vậy. Hôm nay Trần Bình An đã xác định một chuyện, trên đời vốn có yêu ma quỷ quái, cô hồn dã quỷ khó bề tưởng tượng. Trước kia Tề tiên sinh ở trong trấn nhỏ nên tà ma không thể xâm nhập, nhưng hôm nay Tề tiên sinh không còn ở đây, nói không chừng sẽ lập tức biến thành tình trạng ma quỷ quấy phá khắp nơi, mình nhất định phải cẩn thận. Cho dù Nguyễn sư phụ là “thánh nhân” đời kế tiếp, Trần Bình An cũng không dám lơ là. Suy cho cùng hắn vẫn tin tưởng Tề tiên sinh hơn, còn đối với Nguyễn sư phụ luôn nghiêm túc, hắn có lòng kính sợ nhưng lại không cảm thấy thân cận.
Sở dĩ Trần Bình An dám đi theo cảm giác, chủ động truy tìm sự kỳ quái trong nước suối, là do Nguyễn sư phụ vừa mới ở đó đi lên. Hắn cảm thấy nếu quả thật có quỷ vật trong nước, sẽ không dám ở dưới mắt thánh nhân nổi lên mặt nước đánh chết mình. Hơn nữa hôm nay trong tay áo của hắn còn cất giấu đôi Sơn Thủy ấn do Tề tiên sinh tặng, trong đó một khối là ấn chữ “Thủy”, cho nên dũng khí của thiếu niên càng lớn hơn.
Trần Bình An lần lượt ném hai hòn đá, đang muốn khom lưng nhặt thêm, cách đó không xa chợt có người hỏi:
- Ngươi đang làm gì vậy?
Hóa ra là thiếu nữ áo xanh buộc tóc đuôi ngựa, Nguyễn Tú.
Trần Bình An vẫn luôn nhìn chăm chú vào nước, không phát giác được Nguyễn cô nương đến gần. Hắn không muốn che giấu, cũng không sợ nàng cười cợt, đưa tay chỉ vào mặt nước, thành thật trả lời:
- Tôi cảm thấy trong nước có tà vật, bèn nghĩ xem có thể dùng đá ném nó ra hay không.
Nguyễn Tú tập trung nhìn vào nước suối, sắc mặt trầm xuống.
Trần Bình An hỏi:
- Có phải thật sự có vấn đề?
Nguyễn Tú lắc đầu:
- Không nhìn ra.
Trần Bình An cười nói:
- Chắc là tôi nghi thần nghi quỷ rồi.
Nguyễn Tú thấp giọng nói:
- Ngươi về trước đi, ta muốn ở chỗ này ăn chút gì đó rồi mới về tiệm. Cha ta có hỏi thì ngươi cứ nói là không nhìn thấy.
Trần Bình An gật đầu nói:
- Không sao.
Hắn nhớ tới một chuyện, bèn tìm một viên đá có góc cạnh rõ ràng dưới đất, hỏi:
- Nguyễn cô nương, tôi có thể hỏi cô một số chữ có ý nghĩa gì, đọc như thế nào không?
Nguyễn Tú lập tức giống như lâm đại địch.
Đọc chữ?
Mấy thứ như sách vở vốn là kẻ địch đáng sợ nhất trên đời. Tùy tiện mở một trang sách ra, mỗi chữ viết đều giống như đại tu sĩ bày binh bố trận, diễu võ dương oai với Nguyễn Tú, mỗi lần nàng nhìn thấy đều nhức đầu. Lẽ ra sau khi nàng theo phụ thân Nguyễn Cung đến trấn nhỏ thì phải đến trường đọc sách, hoàn toàn không cần giúp đỡ rèn sắt đúc kiếm. Nhưng nàng đánh chết cũng không đi, hôm nay đau bụng, ngày mai bị sốt, ngày mốt có khả năng trời mưa, ba ngày sau thì trặc chân... Nguyễn Cung thật sự không muốn nghe mấy lý do tồi tệ đó, vì vậy mới bỏ qua cho Nguyễn Tú.
Nhưng hôm nay Nguyễn Tú lại không muốn lòi cái dốt trước mặt thiếu niên, bèn cố gắng bình tĩnh, cười gượng nói:
- Ngươi cứ viết thử xem.
Sau khi Trần Bình An dùng đá vẽ lên mặt đất hai chữ, Nguyễn Tú đột nhiên thay đổi, thần thái rạng rỡ, tự tin cười nói:
- Hai chữ này à, quá đơn giản, từ nhỏ ta đã hiểu được chúng rồi. Một chữ là “Thần” còn một chữ là “Đình”, hợp lại với nhau là tên của một huyệt vị trên thân thể, Thần Đình. Còn về khiếu huyệt, sở dĩ con người chúng ta đứng trên hàng vạn sinh linh, rất nhiều yêu tinh yêu vật tu thành đại đạo cuối cùng cũng phải hóa thành hình người, đó là vì thân thể con người thích hợp để tu hành nhất. Ba trăm sáu mươi lăm khiếu huyệt lớn nhỏ đều là bảo tàng như núi vàng núi bạc, người xưa có nói khiếu huyệt là “nơi thần khí đi lại ra vào”. Ba hồn sáu phách của con người chúng ta giống như đứa trẻ ăn cơm của nhiều nhà, ăn của nhà này một chén cơm, uống của nhà kia một chén nước, sau đó không ngừng nuôi dưỡng thai nghén, trưởng thành lớn mạnh.
Nguyễn Tú rủ rỉ nói, sau đó vươn một ngón tay ra ấn vào đầu mình, mỉm cười nói:
- Còn Thần Đình thì nằm ở chỗ này, ngươi vén mép tóc trên đầu lên, tiến lên trên năm phân. Đối với kiếm tu Binh gia như ta và cha ta, khiếu huyệt này cũng không xem là quan trọng. Ừm, dùng ngôn ngữ trong nghề chúng ta là không thuộc về “khu vực tranh chấp của Binh gia”, có hay không cũng được. Ngược lại đối với những kẻ dựa vào hương khói sinh tồn, khiếu huyệt này lại rất quan trọng. Nhưng cha ta từng nói, đám thần thánh ma quỷ kia không có tiền đồ, thần thông có lớn, quỷ đạo có rộng thì cũng chỉ là kẻ đáng thương ăn nhờ ở đậu, không đáng nhắc tới.
Trần Bình An nghe chẳng hiểu gì, chỉ có thể học thuộc lòng, sau đó lại phân biệt hỏi về “Cự Khuyết” và “Thái Uyên”.
Nguyễn Tú cũng lần lượt trả lời. Mặc dù thiếu nữ không thích đọc sách, cũng chỉ là không thích những kinh điển của thánh hiền Nho gia mà thôi, còn đối với tu hành Binh gia và luyện kiếm đúc kiếm thì lại rất thích, từ nhỏ nàng đã thuộc nằm lòng tên gọi của những khiếu huyệt này.
Không đợi Trần Bình An mở miệng cầu xin, thiếu nữ đã thản nhiên cười nói:
- Sau này lúc rảnh rỗi, ta sẽ lần lượt nói cho ngươi biết tên gọi, vị trí và tác dụng của ba trăm sáu mươi lăm khiếu huyệt.
Trần Bình An cười nói:
- Đã làm phiền Nguyễn cô nương rồi.
Nguyễn Tú hỏi:
- Nhờ ngươi giúp mua bánh ngọt nhiều lần như vậy, ngươi có cảm thấy phiền phức không?
Trần Bình An lắc đầu, chỉ là chuyện cỏn con, đương nhiên không phiền phức.
Nguyễn Tú vui vẻ cười nói:
- Vậy không phải được rồi sao.
Nàng đột nhiên cảm thấy nuối tiếc:
- Những thứ như khiếu huyệt này, dù biết cũng không có ý nghĩa nhiều lắm. Sở dĩ tu hành trên thế gian có nhiều tà đạo dị đoan và đường ngang ngõ tắt như vậy, là do con đường dưỡng khí và luyện khí của mỗi người khác nhau, sai một ly sẽ đi một dặm. Nhà ta đương nhiên cũng có hai loại tâm pháp tán khí và dưỡng khí lưu truyền nhiều đời, nhưng không thể truyền ra ngoài được. Đây không phải là vấn đề cha ta có đồng ý hay không, Trần Bình An, xin lỗi.
Trần Bình An cũng không phải là người được voi đòi tiên, vội vàng cười giải thích:
- Không sao, không sao, tôi chỉ muốn biết thêm mấy chữ, không suy nghĩ nhiều như vậy. Hơn nữa tôi đã có một bộ quyền phổ để luyện tập, chỉ riêng thế quyền trong quyền phổ này, thiếu chút nữa tôi đã không luyện nổi rồi, sao có thể phân tâm được.
Nguyễn Tú cười thư thái, khẽ vỗ vỗ ngực:
- Vậy thì tốt.
Rung rinh lắc lư, phong cảnh rất đẹp.
Trần Bình An vội vàng dời ánh mắt vô tình đi, đứng dậy nghiêm mặt nói:
- Nguyễn cô nương, vậy đợi lát nữa khi cô rãnh rỗi, tôi có về ngõ Nê Bình trễ một chút cũng không sao.
Nguyễn Tú đứng dậy theo, gật đầu cười nói:
- Được.
Trần Bình An chạy chầm chậm về hướng tiệm rèn.
Nguyễn Tú đi xuống bờ, đến bên khe suối, trước tiên lấy ra một chiếc khăn, ném một miếng bánh ngọt vào trong miệng, từ từ nhấm nháp.
Đoán chừng Trần Bình An đã về đến trấn nhỏ, nàng mới đưa tay vén một đoạn tay áo lên, lộ ra chiếc vòng màu đỏ tươi, nhìn vào nước suối trong vắt, trầm giọng nói:
- Rồng lửa vào nước.
Chiếc vòng tay kia trong nháy mắt hóa lỏng, có một vật sống thức tỉnh, không ngừng vùng vẫy giãy dụa, cuối cùng biến thành một con giao long nhỏ toàn thân có ngọn lửa quấn quanh. Đầu đuôi của nó nối tiếp nhau, vừa lúc quấn quanh cổ tay thiếu nữ.
Theo thiếu nữ áo xanh ra lệnh, con giao long đỏ dài không tới một thước này liền nhảy vào trong nước suối.
Một trượng, ba trượng, mười trượng.
Rồng lửa cũng có thể đi trong nước!
Nguyễn Tú ra lệnh:
- Được rồi.
Thân thể rồng lửa dài đến mười trượng thì không tiếp tục tăng trưởng nữa, nhưng nước suối phụ cận đã bốc hơi gần như không còn. Không chỉ như vậy, nước suối ở thượng du giống như binh sĩ tan tác sợ đến vỡ mật, chết cũng không dám tiếp tục xông pha chiến đấu, chỉ vây quanh ứ đọng lại một chỗ, khiến cho mặt nước không ngừng dâng lên, còn nước suối ở hạ du thì vẫn tiếp tục chảy đi.
Nguyễn Tú hí mắt nhìn, yên tĩnh chờ đợi chân tướng lộ ra.
Nàng đi dưới lòng suối khô cạn, theo con rồng lửa dài mười trượng kia đi về phía trước.
Hôm nay động tiên tan vỡ, cấm chế do bốn vị thánh nhân chuyên tâm bố trí cũng biến mất theo, cho nên đã không còn cấm pháp thuật thần thông.
Đây cũng là lý do Nguyễn Cung phải lập ra quy củ, hơn nữa vừa ra tay đã như sấm vang chớp giật. Cho dù đây đã từng là nơi có diện tích nhỏ nhất trong ba mươi sáu động tiên nhỏ, cũng không nổi tiếng về thiên tài địa bảo, nhưng dù sao vẫn là một một mảnh đất lành xuất xứ từ động tiên nhỏ, có đủ thứ chỗ tốt cho việc tu hành. Hôm nay đã không còn đại trận kiềm chế, một khi không ai ước thúc, tu sĩ bên ngoài chen chúc xông vào, vàng thau lẫn lộn, tâm tư bất chính, đến lúc đó hơn sáu ngàn người trong trấn nhỏ, ngoại trừ đám rùa già may mắn sống sót, còn lại đám người phàm có lẽ sẽ chết hết trong một ngày.
Thực ra Binh gia làm việc cũng coi trọng quy củ, nhưng vẫn biết thay đổi theo tình thế, tùy cơ ứng biến, linh hoạt hơn Nho gia rất nhiều.
Khoảng một nén nhang sau, rồng lửa không ngừng bơi qua bơi lại trong lòng sông, cuối cùng dường như đã bắt được mục tiêu gian xảo kia, dùng một vuốt mạnh mẽ đè xuống, chậm rãi cúi đầu.
Nguyễn Tú đi đến gần đầu rồng lửa, cúi đầu nhìn. Dưới vuốt rồng lửa là một vị phu nhân cuộn tròn, bị móng vuốt bắt lấy eo, bà ta có một mái tóc xanh dài đến eo, quấn chặt bảo vệ toàn thân.
Nàng tò mò hỏi:
- Thần sông nho nhỏ cũng dám giương oai trước cửa nhà ta? Năm xưa cha ta đã liên tục chém sáu vị thần sông chính thức, ngươi chưa nghe nói sao?
Hà bà đã từ một bà lão khô héo biến thành phu nhân trẻ tuổi, lên tiếng cầu khẩn:
- Đại tiên, đại tiên, nô tỳ chỉ đi ngang qua đây, tuyệt đối không có lòng hại người. Huống hồ nô tỳ cả gan tiết lộ khí tức âm thần, là mong trợ giúp Nguyễn thánh nhân gia tăng lượng nước, muốn dốc một chút sức lực nhỏ bé mà thôi, xin đại tiên đừng tức giận. Nếu cảm thấy tướng mạo của tiểu nhân xấu xí khiến người khác chướng mắt, sau này tiểu nhân chỉ dám đi vào ban đêm...
Nguyễn Tú dứt khoát hỏi:
- Ngươi biết Trần Bình An?
Hà bà bị rồng lửa ấn vào eo, dung mạo nhanh chóng già yếu, lại chỉ dám nghẹn ngào đáng thương, gật đầu như gà con mổ thóc nói:
- Có biết, có biết, tiểu nhân vốn là người ở ngõ Hạnh Hoa, còn Trần Bình An kia là cô nhi ở ngõ Nê Bình, thỉnh thoảng có gặp nhau, nhưng không có ân oán. Chỉ là gần đây nô tỳ rất ít gặp người trong trấn nhỏ đến bên khe suối, hôm nay trông thấy thiếu niên kia luyện quyền, cảm thấy tò mò nên mới nhìn thêm một chút, nào ngờ lại rước lấy họa lớn như vậy. Xin đại tiên niệm tình nô tỳ không biết quy củ, ra tay lưu tình...
Nguyễn Tú phất tay, rồng lửa lại hóa thành một chiếc vòng màu đỏ hoa văn cổ xưa, đeo vào trên cổ tay nàng.
Nguyễn Tú vẫn đứng ở phía xa, sau người là nước suối cuộn trào tràn đến.
Nhưng một cảnh tượng khiến hà bà kinh hồn bạt vía đã xuất hiện, nước suối giống như gặp phải thiên địch trên cao, không chiến mà hàng, tự động đi vòng về hướng hạ du.
Càng đáng sợ là hà bà có thể cảm giác được, thiếu nữ áo xanh này vốn không sử dụng bất kỳ đạo pháp thần thông nào.
Nguyễn Tú cười híp mắt nói:
- Đừng ngây ra đó nữa, thử kể chuyện ở ngõ Hạnh Hoa và ngõ Nê Bình đi, ngươi biết cái gì thì nói cái đó.
Hà bà đã lấy lại được tự do, dung nhan bắt đầu chậm rãi khôi phục thanh xuân. Nhưng sau phút chốc bà ta bỗng kinh sợ đến mức rít lên, hóa ra mái tóc màu xanh đen như thác nước kia đang giảm bớt độ dài, nói như xé nát ruột gan:
- Vì sao đạo hạnh của tôi đang trôi đi!
Thiếu nữ áo xanh ăn bánh ngọt, nói hàm hồ không rõ:
- Hả? Như vậy à, ngại quá, quên nói cho ngươi biết ta là thân thể hỏa thần trời sinh, là thiên địch với nước.
Hà bà cố gắng bình tĩnh lại, lặng lẽ rơi lệ cầu khẩn:
- Xin đại tiên nổi lòng từ bi, bỏ qua cho nô tỳ vô tình mạo phạm lần này.
Nguyễn Tú nghiêm túc suy nghĩ:
- Sau này ta sẽ gọi ngươi qua đây kể chuyện xưa, yên tâm, đến lúc đó ta sẽ ẩn giấu khí tức bản mệnh.
Vẻ mặt hà bà như đưa đám, không dám từ chối, đành phải đáp ứng.
Nguyễn Tú đi lên bờ, quay đầu lại nói:
- Lần sau không được làm như vậy nữa.
Hà bà cũng không dám lên tiếng.
Sau khi thiếu nữ lên bờ thì lắc lư mái tóc đuôi ngựa, đi về hướng tiệm rèn.
Thân thể hà bà chui vào nước suối, gương mặt đầy vẻ dữ tợn oán hận, nhưng sau mấy lần chịu thiệt, bà ta bắt đầu biết cách đè nén khí tức hung ác này.
Một giọng nói bắt nguồn từ nơi khác bỗng vang lên trong lòng bà ta.
“Đồ ngu, dừng ngay sự vô tri của ngươi lại. Ngươi có biết thời cơ chứng đạo trong tương lai của thiếu nữ kia sẽ như thế nào không? Đó là giết hết thủy thần sông lớn của một châu. Một hà bà nho nhỏ như ngươi cũng dám nổi sát tâm với người này? Không sợ người ta cười đến rụng răng à. Cho dù người ta vươn cổ ra để cho ngươi giết, cuối cùng người chết vẫn sẽ là ngươi! Ngươi có biết cảm giác của cô ta đối với tà vật trong nước nhạy bén đến mức nào không? Với suy nghĩ trong lòng ngươi lúc này, nếu không đoán sai thì sau này thần sông đầu tiên mà cô ta muốn giết chính là ngươi! Cho nên thời gian tới ngươi phải suy nghĩ làm thế nào xoay chuyển tình hình, chuyện này vốn là tai họa ngập đầu, nhưng cũng là mầm mống để ngươi lấy được cơ duyên lớn.”
“Đây là lần cuối cùng ta nhắc nhở ngươi, nếu ngươi còn có hành động vượt quá quy củ, không cần người khác ra tay, chính ta sẽ khiến cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong.”
Sau khi giọng nói biến mất, hà bà ngơ ngác lơ lửng trong nước, vóc người uyển chuyển nhưng lại không có sinh khí.
Đại đạo mờ mịt hư vô, khiến người ta nản chí ngã lòng.
---------
Nguyễn Cung ở phòng đúc kiếm nhìn thấy con gái của mình tung tăng đi vào, liền tức giận nói:
- Khi dễ một hà bà chẳng ra hồn, vui vẻ lắm sao?
Thiếu nữ tươi cười rạng rỡ nói:
- Vậy chờ bà ta trở thành thần sông lớn, con lại khi dễ bà ta.
Nguyễn Cung nhíu mày nói:
- Tú Tú, nhất định đừng xem thường thần sông, dù sao cũng là thủy thần chính thống được đưa vào gia phả núi sông biển hồ của một châu. Mặc dù không so được với thần chính thống của ngũ nhạc các nước, nhưng muốn giết bọn họ trong nước cũng không dễ dàng.
Thiếu nữ ồ một tiếng, thuận miệng nói:
- Vậy thì làm cho bọn họ không có nước để ở nữa.
Trong lòng Nguyễn Cung rung động, lập tức kìm nén nụ cười sắp hiện lên nơi khóe miệng.
---------
Chú thích:
(1) Âm thần: trong văn hóa nho gia, thần được chia làm năm loại là âm thần, dương thần, nguyên thần, ngọc thần, thánh thần. Trong đó âm thần là tà thần, quỷ thần không được sắc phong, không được xem là chính thống.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
15 Tháng mười một, 2024 01:02
ai bắt đạo hữu phải thông cảm đâu, ghét thì vẫn ghét đi. 2 thămgf đấy không ai yêu dc. ví dụ như Tống Tập Tân, điều kiện vật chất đều hơn nhưng ghen tỵ tình yêu của bố mẹ mà TBA có. nó có thể xử sự tốt hơn nhưng nó không làm thế vì đấy là bản tính của nó thôi,thế nê mới có người tốt người xấu. đều là do hành vi và lựa chọn mà quyết định nhân sinh của mỗi người
14 Tháng mười một, 2024 20:20
mình cũng xem phim đang định đọc thì thấy đạo hữu đồng cảm
13 Tháng mười một, 2024 23:39
Xem hoạt hình thú vị hơn, đọc truyện cứ thấy sao sao. Những thằng đi ra từ trấn nhỏ đều đáng ghét vcl. Như thằng Mã Khổ Huyền, bố nó giết bố của Trần Bình An vì thèm mẹ nó, nó lại muốn giết Bình An luôn cho rảnh nợ, tính tình thì hống hách như con mụ bà nội của nó. Thằng Tống Tập Tân thì con ông cháu cha, hầu nữ cũng là rồng, lại suốt ngày ghen tị với Bình An nghèo rách lỗ đít. Thằng nào cũng có câu chuyện đằng sau, ý tác giả là muốn độc giả phải thông cảm cho hành vi bắt nạt Bình An của chúng nó chắc? Không biết về sau thế nào chứ tôi là méo thương nổi bọn này.
05 Tháng mười một, 2024 04:35
mấy tên chiêu thức để nguyên Hán Việt đi bạn ơi. dạ du thần vẫn dễ hiểu mà.
03 Tháng mười một, 2024 11:55
làm
03 Tháng mười, 2024 03:24
đọc đến 428 là phải dừng lại, cố nhịn. cái Arc Hồ Thư Giản này phải đọc chậm. hồi trước đọc convert phần này khó hiểu vãi , mà còn không nắm rõ dc cấu tứ của mạch truyện. cảm ơn fish nhiều
14 Tháng chín, 2024 10:34
hay qa
12 Tháng chín, 2024 02:23
Tác giả làm group fb báo lịch dịch chuyện đi ạ. Ra chậm quá, nọ e vừa donate
11 Tháng chín, 2024 14:25
Quá hay
11 Tháng chín, 2024 09:45
bn5알았어요 멀티탭
02 Tháng chín, 2024 13:53
Dịch hay quá. Đọc dịch quen rồi k ăn nổi cv đâu.
29 Tháng tám, 2024 01:22
Dịch ổn hơn bên yy mà ra chậm. Mn nghe full tạm trên kênh xóm radio dịch cũng oki
22 Tháng tám, 2024 10:56
Bạn muốn đọc tiếp chương bên này thì lh zl vs e nha: 0.3.5.2.8.6.1.0.8.4
21 Tháng tám, 2024 14:24
Ra phim rồi mà chưa có full truyện để đọc
20 Tháng tám, 2024 19:18
dịch ok nha, tốt hơn bên truyện yy
19 Tháng tám, 2024 08:48
Tại bắt đầu đọc là đọc dịch nên làm lại từ đầu thấy khó khăn quá bác, bỏ phí cũng đc mà nhiều bộ ko dịch hoặc dịch chậm quá. Chứ cv đọc muốn banh não
19 Tháng tám, 2024 08:46
Bạn ơi, mình có thể donate để bạn dịch nhanh hơn được không, chi phí mình chịu. Mê bộ này quá mà cv đọc k đc
16 Tháng tám, 2024 22:28
vào chivi.app đọc đi bạn, dịch bằng AI
16 Tháng tám, 2024 11:04
kk đọc cvt quen rồi , đọc dịch khó chịu . khuyên các đh chịu khó quen cvt . quen rồi thì đi đâu cũng là nhà , kiểu gì cũng đọc đc
16 Tháng tám, 2024 02:45
Mới chạy qua kia đọc 2 chương bản convert muốn nổ não, thôi về đợi tiếp :)))). Dạo này có đọc báo thấy tụi nó dùng AI để đọc sách khác ngôn ngữ, có bác nào ngâm cứu vụ này chưa? Có gì chỉ e với ><
19 Tháng bảy, 2024 22:18
Bao nhiêu ngày có 1 chương vậy mn
08 Tháng bảy, 2024 15:25
Đọc thử bản convert muốn nổ não, cảm ơn dịch giả đã phải bỏ nhiều công sức để cho mạch truyện được rõ ràng và dễ hiểu như bây giờ
30 Tháng sáu, 2024 19:30
8nnuiubnnhgnn5 7hn
28 Tháng sáu, 2024 20:22
dịch lẹ lẹ đi mà
22 Tháng sáu, 2024 23:19
Không biết lúc nào kịp tác để đọc lại
BÌNH LUẬN FACEBOOK