Mục lục
[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Chung Khôi rời khỏi dịch quán, được lão đạo sĩ thu vào trong một mảnh hòe già giống như ấn gỗ. Lão đạo sĩ đột nhiên xoay người, dùng rút đất ngàn dặm, một bước đi tới chỗ Trần Bình An.

Trần Bình An vẫn đang ngẩn người, còn chưa khôi phục tinh thần, chắp tay ôm quyền nói:
- Vãn bối Trần Bình An bái kiến lão tiên sư.

Trước đó Chung Khôi giải thích mình thân chết đạo tan, nói rất hời hợt, nhưng khi nhắc đến đạo nhân núi Thái Bình, lại không che giấu sự thân thiết của mình.

Lão đạo sĩ đưa tay đè xuống mấy cái, nói:
- Không cần đa lễ.

Trần Bình An thẳng lưng, hỏi:
- Chẳng biết lão tiên sư đi rồi trở lại, có chuyện gì không?

Lão đạo sĩ nhìn Trần Bình An, gật đầu nói:
- Giữ được, chính là hào kiệt thật sự. Chẳng trách Hoàng Đình và Chung Khôi đều phải lau mắt nhìn ngươi.

Trần Bình An nghe không hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Lão đạo sĩ tâm tình không tệ, cười hỏi:
- Tự xưng là kiếm khách, vậy kiếm của ngươi đâu?

Phi kiếm Mùng Một và Mười Lăm lúc trước từ hồ lô nuôi kiếm hiện thân, lão đạo sĩ núi Thái Bình làm như không thấy.

Trần Bình An thẳng thắn nói:
- Trước kia chỉ luyện quyền, vừa bắt đầu luyện kiếm. Cho nên lúc này luyện tập kiếm thuật, đều là dùng phương thức nắm hờ kiếm, phần nhiều vẫn là quán tưởng trong lòng.

Lão đạo sĩ lẩm bẩm nói:
- Sớm biết như vậy, lúc trước không nên so tài suy diễn với người khác. Thua rồi không nói, còn bỏ lỡ cơ hội quan sát cảnh ngộ của ngươi ở đất lành Ngẫu Hoa.

Thân hình ông ta cao lớn, đội mũ hoa sen tượng trưng cho một trong ba nhánh Đạo gia, mặc đạo bào màu trắng, tóc bạc râu bạc, rất có phong thái thần tiên.

Trần Bình An không biết nên trả lời thế nào, cho nên không nói gì.

Đối diện với lão thần tiên mắt sáng như đuốc này, Trần Bình An không cần làm ra vẻ khôn ngoan. Bất kỳ sự che giấu nào, cũng chỉ giống như bà già bôi son phấn, trẻ con mặc quan phục, làm trò cười cho thiên hạ mà thôi.

Lão đạo sĩ đột nhiên nói:
- Bần đạo có thể cho ngươi mượn một thanh kiếm, sáu mươi năm hay trăm năm cũng được, chỉ cần thương lượng. Có thể dùng pháp bảo để đổi, cũng có thể trả tiền cốc vũ.

Trần Bình An do dự một thoáng, vẫn lắc đầu nói:
- Cảm ơn ý tốt của lão tiên sư, thực ra tôi đã có kiếm rồi.

Hắn hơi xấu hổ, lại nói:
- Huống hồ trên người tôi không còn đồng tiền cốc vũ nào.

Sở dĩ lão đạo sĩ nhất thời nổi ý, muốn cho người trẻ tuổi này mượn kiếm, một phần là vì tán thưởng ước hẹn ngàn năm vạn năm giữa hắn và Chung Khôi, cũng có một phần tư tâm thiện ý sâu xa hơn. Có điều sau khi nói ra khỏi miệng, ông ta lại hơi hối hận.

Vẫn không nên dục tốc bất đạt.

Hỗn loạn ở phù Kê tông khiến ông ta hơi lo lắng. Còn như vì sao trở lại nơi này, là do ông ta nhìn ra dao động khác thường trong nội tâm Trần Bình An, giống như cái chết của Chung Khôi đã ảnh hưởng khá lớn đến tâm cảnh của hắn.

Có điều sau khi xem xét kỹ càng, ông ta lại thấy yên lòng.

Người tu hành kiêng kị tâm như một chiếc thuyền nhỏ, theo sóng trôi đi. Còn về tâm cảnh hỗn loạn như tơ liễu, trong mắt lão đạo sĩ cũng không cần bàn đến chuyện kiêng kị, bởi vì như vậy vốn không nên tu đạo.

Tu đạo rồi, may mắn trèo lên cảnh giới cao, cũng chỉ là ruồi nhặng bu quanh, giành cơ duyên, tranh pháp bảo, đoạt linh khí. Xuống núi đi lại nhân gian, ngoại trừ diễu võ dương oai, ỷ thế hiếp người, có thể làm được chuyện tốt gì?

Nhưng dù ông ta có chán ghét những luyện khí sĩ tu lực không tu tâm, cũng chỉ có thể trông coi núi Thái Bình nhỏ bé, khiến cho nề nếp của ngọn núi nhà mình không xiêu vẹo.

Trần Bình An mặt dày hỏi:
- Không biết lão tiên sư có trận pháp hộ sơn không?

Lão đạo sĩ gật đầu nói:
- Núi Thái Bình ta có hai đại trận hộ sơn. Một trận pháp trung tâm là Minh Nguyệt kính, có thể chiếu khắp yêu tà thế gian, khiến chúng không chỗ lẩn trốn. Khoảng cách xa gần hữu hiệu thế nào, phải xem tu vi cao thấp của người chủ trì. Một khi bị kính chiếu vào, cảnh giới sẽ bị suy giảm trong thời gian ngắn.

- Sau đó là đến trận pháp tứ kiếm lên đài. Bốn thanh kiếm cổ phỏng chế theo tiên kiếm viễn cổ, cấp bậc nửa tiên binh, sau khi kết thành kiếm trận sẽ giống như một thanh tiên binh, trong nháy mắt bay xa vạn dặm. Nếu không phải con súc sinh già kia đã luyện hóa một thanh trong số đó, đã sớm bị bần đạo chém chết rồi, có cho nó chạy ra mấy ngàn dặm cũng không sao.

- Con súc sinh già kia chỉ vừa mới bước vào cảnh giới thứ mười hai, còn chưa ổn định, cộng thêm bị quy củ của thế giới này áp chế. Hôm nay mặc dù nó thoát khỏi cái chết, nhưng vật bản mệnh đã bị phá hủy, chân thân lại bị đâm mấy nhát, tổn thương đến nguyên thần, không đáng nhắc tới nữa.

Khi nói đến con vượn trắng đeo kiếm kia, lão đạo sĩ sát khí bừng bừng, linh khí hùng hậu trên người giống như thực chất, tỏa ra sương trắng mờ mịt như những dòng nước nhỏ lượn quanh. Sau khi ông ta kiềm chế, cảnh tượng kỳ lạ này liền biến mất, đây thật ra là một trong số di chứng sau khi cảnh giới suy giảm.

- Phiền toái là con súc sinh già kia lại đột nhiên chui xuống đất, men theo long mạch cổ đại chạy trốn, có lẽ là đường lui mà nó đã sớm tính trước.

Lão đạo sĩ chỉ chỉ lên đầu:
- Lúc trước bần đạo và súc sinh già chém giết một trận, sau đó lại đánh lui một lão đại âm phủ. Một vị thánh nhân Nho gia trấn giữ phía trên màn trời Đồng Diệp châu, đương nhiên đã nhìn thấy được, liền đáp xuống núi Thái Bình chúng ta. Sau khi biết được Chung Khôi đã chết, ông ta giận tím mặt, tự mình đi truy sát con vượn trắng kia, nào ngờ vẫn để cho súc sinh già chạy thoát.

- Bây giờ phải xem Hoàng Đình có một chút nhân quả với nó, có thể tìm ra một chút dấu vết hay không. Chỉ cần phát hiện được nó, cho dù Hoàng Đình chết trận, vị kia là một trong bảy mươi hai thánh nhân của Văn miếu, lần này đã sớm chuẩn bị, ra tay sẽ có thể một kích chí mạng.

Trần Bình An muốn nói lại thôi.

Lão đạo sĩ cười nói:
- Đây là tình huống xấu nhất. Nha đầu Hoàng Đình kia luôn gặp may mắn, ở đất lành Ngẫu Hoa lại được mài giũa tính tình, có hai thanh kiếm cổ che chở, truy sát vượn trắng không chừng chính là cơ duyên đột phá cảnh giới.

Trần Bình An “ừ” một tiếng.

Lão đạo sĩ nở nụ cười đầy thâm ý, nói:
- Sau khi bị bần đạo cưỡng ép kéo ra khỏi đất lành Ngẫu Hoa, vốn tưởng rằng sẽ bị nó làm nũng oán trách một phen, không ngờ nha đầu này lại không hề càm ràm câu nào. Trên đường đi nó nhiều lần nhắc tới ngươi, nói sau này nhất định phải đến Long Tuyền Đại Ly tìm ngươi.

Ông ta khẽ vung tay áo, lại nói:
- Kỳ quái thật, bần đạo vốn không phải là người giỏi ăn nói, những lời tối nay đã ngang với nước miếng mấy chục năm rồi.

- Trở lại chuyện chính. Đại trận hộ sơn của núi Thái Bình ta rất có lai lịch, công thủ toàn diện, sánh ngang với rất nhiều thượng tông và sơn môn chính tông của Trung Thổ Thần Châu. Bần đạo không thể truyền phương thức luyện hóa và vận chuyển cho ngươi, chuyện này liên quan đến khí vận núi Thái Bình. Nhưng bần đạo còn một trận pháp hộ sơn khác, lấy được từ một động phủ bí cảnh của tiên nhân thượng cổ, sát lực cực lớn, có thể bán cho ngươi.

- Có điều nó quá hao tiền, chế tạo tốn kém, duy trì đại trận vận chuyển càng tốn khí vận núi sông. Bần đạo vốn dự định một ngày nào đó, nếu Hoàng Đình muốn tự lập môn hộ, khai tông lập phái ở nơi khác của Đồng Diệp châu, hoặc là dứt khoát kết thành đạo lữ với người khác, sẽ tặng cho nó làm của hồi môn.

Trần Bình An nuốt một ngụm nước bọt, không phải vì Hoàng Đình và của hồi môn, mà là bị mấy chữ “quá hao tiền” hù dọa.

Phát hiện vẻ mặt do dự của Trần Bình An, lão đạo sĩ cười ha hả, trêu chọc:
- Tính toán kỹ, tính toán kỹ, bần đạo thích.

Không đợi Trần Bình An nghĩ rõ mấu chốt trong đó, ông ta cũng không nhắc đến trận pháp hộ sơn nữa, nhẹ giọng nói:
- Trần Bình An, bần đạo không biết trên người ngươi mang theo bảo bối gì, có thể che giấu thiên cơ, phòng ngừa người khác suy diễn phương hướng và vận mệnh của ngươi. Đồ vật như vậy ngươi nhất định phải quý trọng, đó là thứ chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Cả núi Thái Bình cũng chỉ có một món mà thôi, còn là do sư tổ khai sơn của chúng ta để lại.

Trần Bình An nhớ tới chiếc ô giấy dầu không nổi bật kia, gật đầu.

Nhìn Trần Bình An, lão đạo sĩ rất vui mừng.

Nữ đạo sĩ Hoàng Đình và quân tử Chung Khôi, đều là những người trẻ tuổi hiếm hoi lọt vào pháp nhãn của ông ta, hôm nay lại thêm một Trần Bình An.

Ông ta cảm thấy Đồng Diệp châu nằm ở một góc đông nam, hoặc là thế giới Hạo Nhiên diện tích rộng lớn, những người trẻ tuổi như vậy, thêm người nào là tốt người nấy.

Thế đạo có loạn, vẫn còn cột chống.

Năm xưa sau khi vị tổ sư gia núi Thái Bình này bước vào cảnh giới Tiên Nhân, đã được nhánh đạo thống của ông ta ban cho danh hiệu Quan Diệu thiên quân, địa vị siêu nhiên.

Lúc trước vì phòng ngừa âm hồn Chung Khôi bị lão đại âm phủ kia mang xuống suối vàng, ông ta đã suy giảm một cảnh giới, biết rõ đời này không còn cơ hội bù đắp tiếc nuối lớn nhất trong lòng nữa.

Trong lịch sử, dù là thế giới Hạo Nhiên của Nho gia chính thống, hay là thế giới Thanh Minh do Đạo gia trấn giữ, chỉ cần có đạo nhân từ chân quân bước vào thiên quân, bất kể là nhánh nào trong ba nhánh, đều có thể mời chưởng giáo tổ sư đích thân tới, tự tay ban cho đạo bào, mũ đạo và một món tín vật.

Thế nhưng Quan Diệu thiên quân là vị thiên quân mới nhất trong đạo thống của mình ở thế giới Hạo Nhiên, lại không thể tận mắt nhìn thấy vị đại chưởng giáo kia rời khỏi Bạch Ngọc Kinh, giáng lâm thế giới Hạo Nhiên. Đây là tiếc nuối lớn nhất trong đời ông ta.

Lão thiên quân không dám suy đoán bừa bãi, nhưng núi Thái Bình từ trên xuống dưới đều bàn tán một phen. Vì chuyện này mà tông chủ núi Thái Bình còn chạy đến thư viện ở mũi bắc Đồng Diệp châu một chuyến, hỏi xem có phải vị thánh nhân Nho gia nào trong Văn miếu cố ý cản trở, mới khiến cho chưởng giáo của nhánh bọn họ không thể xuất hiện.

Vị sơn chủ thư viện kia là người sảng khoái, cũng lười vòng vo với tông chủ núi Thái Bình. Ông ta cười hỏi ngược lại, hai vị chưởng giáo khác có thể sẽ nhận được “đãi ngộ” như vậy, nhưng với tình nghĩa của chưởng giáo nhánh đạo thống các ngươi và Nho gia chúng ta, lão nhân gia muốn tới thế giới Hạo Nhiên, ai sẽ ngăn cản?

Sau khi nhận được câu trả lời này, lão thiên quân càng buồn bực. Ông ta nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy có thể là do mình cảnh giới đủ cao nhưng đại đạo lại nhỏ, cho nên chưởng giáo tổ sư cố ý nhắc nhở mình.

Trước trận chiến ở núi Thái Bình, ông ta còn nghĩ nếu tương lai bước vào cảnh giới Phi Thăng, nhất định sẽ có thể nhìn thấy chưởng giáo lão gia. Nhưng hôm nay đã hoàn toàn không còn hi vọng rồi.

Không hề hối hận, nhưng khó tránh khỏi nuối tiếc.

Lão đạo sĩ đang định rời đi, Trần Bình An lại nói:
- Cảm ơn lão chân nhân!

Lão đạo sĩ cười hỏi:
- Tại sao lại cảm ơn ta? Là vì ta giúp Chung Khôi mà cảnh giới suy giảm sao?

Vị thiên quân này lắc đầu nói:
- Không cần cảm ơn, đây là núi Thái Bình mắc nợ hắn.

Trần Bình An trầm giọng nói:
- Cảm ơn lão chân nhân và núi Thái Bình, khiến tôi hiểu được thần tiên trên núi cũng có tấm lòng hiệp nghĩa, đối xử thân thiện với nhân gian.

Tâm tình lão đạo sĩ lập tức tốt hơn, cười nói:
- Được, không ngờ thằng nhóc ngươi cũng giống như Chung Khôi, công phu nịnh nọt rất giỏi.

Trần Bình An bất đắc dĩ nói:
- Đó là lời thật lòng của tôi.

Lão đạo sĩ mỉm cười nhìn người trẻ tuổi này, nói:
- Lời nịnh nọt thật lòng, mới khiến người ta thoải mái.

Sau đó ông ta ngự gió rời đi.

Một chiếc đầu nhỏ gác lên cửa sổ, ngơ ngẩn nhìn về khoảng sân này. Nói đến cũng lạ, sự xuất hiện của Chung Khôi và lão thiên quân, trong dịch quán không ai phát giác được. Chỉ có Bùi Tiền chắc là do vô tình, hơn nửa đêm lại nhìn thấy Trần Bình An trong sân.

Trần Bình An quay đầu nhìn Bùi Tiền, nói:
- Ngủ đi!

Không nói còn tốt, Trần Bình An vừa lên tiếng, Bùi Tiền liền xách một cái ghế tới, lưu loát trèo lên bệ cửa sổ, sau đó vững vàng nhảy xuống đất.

Trần Bình An hỏi:
- Không ngủ được, chạy tới đây làm gì?

Bùi Tiền nịnh nọt:
- Không ngủ được, muốn tán gẫu với ngươi một lát.

Trần Bình An xua tay, nói mình muốn luyện tập quyền thế, bảo Bùi Tiền muốn chờ thì cứ chờ.

Bùi Tiền nhìn một hồi, cảm thấy mệt rã rời, bèn nói với Trần Bình An một tiếng. Sau đó cô hít thở sâu một hơi, lao tới bệ cửa sổ phía bên kia, phóng lên cao. Có lẽ cô định dùng hai tay bám lấy bệ cửa sổ, sau đó hai chân đạp lên, muốn nhảy một cái vào phòng cho uy phong.

Kết quả cằm lại đập mạnh vào bệ cửa sổ, ngã xuống phía sau.

Trần Bình An quay đầu, không nỡ nhìn.

Bùi Tiền ngồi dưới đất, đưa tay ôm miệng, quay đầu đi, nước mắt lưng tròng, lã chã muốn khóc.

Trần Bình An đi qua, ngồi xuống nhẹ nhàng cầm tay cô bé, nhìn một chút, cười hỏi:
- Còn muốn ra vẻ anh hùng nữa không?

Trên gương mặt đen nhẻm của cô bé, nước mắt rào rào chảy xuống.

Trần Bình An đành phải ngưng cười, đỡ cô bé đứng dậy, nói:
- Có một tiểu cô nương xấp xỉ với ngươi, cũng hấp tấp như vậy, có điều cô ấy chịu đau giỏi hơn ngươi. Nếu đổi lại là cô ấy, lúc này chắc chắn sẽ cười với ta, không chừng còn an ủi ta đừng lo lắng.

Hắn bổ sung một câu:
- Có điều mỗi người đều có tính cách riêng, ngươi không cần học theo cô ấy.

Hai người ngồi xuống bên cạnh bàn đá.

Bùi Tiền chỉ dám hé miệng một chút, nói hàm hồ không rõ:
- Cô ấy tên gì?

Trần Bình An nói:
- Cô ấy tên là Lý Bảo Bình, thích mặc áo bông đỏ chót, còn thích gọi ta là tiểu sư thúc.

Bùi Tiền lại nhỏ giọng hỏi:
- Ngươi rất thích cô ấy?

Trần Bình An gật đầu, trên đời nào có tiểu sư thúc không thích Lý Bảo Bình?

Cô ấy đã làm đúng. Bùi Tiền im lặng không nói gì.

Trần Bình An hỏi:
- Vừa rồi nhìn ta đi thế luyện quyền, cảm thấy thế nào?

Vẻ mặt Bùi Tiền ngỡ ngàng, lần này không phải giả vờ, mà là thật sự không biết vì sao Trần Bình An lại hỏi câu này.

Trần Bình An cũng nghi hoặc theo, hỏi:
- Ngươi không nghĩ tới chuyện học lén sao?

Bùi Tiền hỏi ngược lại:
- Ta học ngươi đi tới đi lui làm gì?

Cô đứng lên, thần thái rạng rỡ, nhe nanh múa vuốt. Lúc thì giả vờ rút kiếm ra khỏi vỏ, hai ngón tay khép lại đâm loạn, lúc thì nhảy nhót mấy cái, còn đánh một bộ Vương Bát quyền, khoe khoang một trận, nói:
- Ta muốn học thì phải học chiêu thức lợi hại nhất.

Trần Bình An không hề cảm thấy buồn cười, ngược lại vẻ mặt nghiêm túc.

Trên đường lớn ở đất lành Ngẫu Hoa, Lục Phảng ngự kiếm, Trần Bình An kiểm tra rồng lớn, dùng Thần Nhân Lôi Cổ Thức đánh lui Chủng Thu, cùng với một số chiêu thức lẻ tẻ của ma đầu Đinh Anh.

Không thể gọi là tương tự, nhưng có người từng nói, “luyện quyền không chân ý, rước lấy quỷ thần cười”. Có điều nếu trực tiếp vứt bỏ tất cả thế quyền, luyện ra chân ý...

Trong ấn tượng của Trần Bình An, chỉ có một người làm được.

Quả nhiên là vậy.

Trần Bình An hỏi một vấn đề:
- Ban ngày ngươi nhìn chăm chú vào Thiệu đạo trưởng, có nhìn ra gì không?

Bùi Tiền không dám trả lời.

Trần Bình An nói:
- Chỉ cần đừng nói dối, bất kể ngươi nói gì cũng không sao.

Lúc này Bùi Tiền mới nhìn quanh, nhẹ giọng nói:
- Ta cảm thấy tên họ Thiệu kia không có ý tốt, không phải người tốt.

Trần Bình An hỏi vấn đề thứ hai:
- Có phải tối nay ngươi đã nhìn thấy vị lão đạo trưởng kia không?

Bùi Tiền gật đầu.

Trần Bình An cảm thấy bất đắc dĩ. Tổ sư gia núi Thái Bình kia vốn đã thi triển đại thần thông, che giấu trong một trượng vuông rồi.

Hắn lại hỏi:
- Nếu sau này ngươi luyện võ tiến bộ rồi, cảm thấy có người ức hiếp ngươi, ngươi sẽ làm gì? Hãy nói thật!

Bùi Tiền do dự, hỏi:
- Một quyền đánh cho hắn gần chết?

Thấy Trần Bình An giống như muốn tức giận, cô dứt khoát bình đã nứt thì cho vỡ luôn, khoanh hai tay trước ngực, thở phì phì nói:
- Một quyền đánh chết cho xong.

Trần Bình An cười hỏi:
- Vậy nếu là ngươi sai thì sao?

Bùi Tiền nói hùng hồn:
- Mỗi ngày ta đều ở bên cạnh ngươi, làm sao phạm sai lầm được.

Trần Bình An dở khóc dở cười, nghiêm túc hỏi:
- Nhưng một ngày nào đó ngươi sẽ phải ra ngoài du lịch, hành tẩu giang hồ.

Bùi Tiền nói như đinh đóng cột:
- Không đâu, ta ra ngoài một mình làm gì. Bên ngoài nhiều kẻ xấu như vậy, đánh không lại thì phải làm sao? Còn nữa, nếu đến lúc đó ta không mang đủ tiền, ngày ngày bị đói, sẽ phải đi trộm đi cướp. Ngươi biết được thì sẽ đánh ta mắng ta, ta có thể làm gì đây? Đúng không? Cho nên ta sẽ không ra ngoài.

Trần Bình An hỏi:
- Vậy nếu có một ngày, ngươi luyện võ rất lợi hại rồi, còn lợi hại hơn cả ta thì sao?

Bùi Tiền nhíu mày, rất dụng tâm suy nghĩ, lắc đầu nói:
- Ngươi cũng biết đấy, ta rất lười, chỉ thích ngủ, còn sợ đau. Lúc trước đi đường, lòng bàn chân đều là bọng nước, lúc chọc vỡ đã khóc đến khàn cả giọng. Lúc ở nhà trọ ngươi đánh nhau với người khác, hai cánh tay nhìn thấy cả xương, ngươi cũng không khóc. Ta thì không thể, ta cúi đầu nhìn cánh tay của mình một cái, không chừng sẽ sợ đến ngất đi rồi. Ài, nếu trên đời có võ công tuyệt thế, không cần chịu khổ cũng có thể luyện thành trong một đêm, vậy thì tốt rồi.

Trần Bình An nhịn cười, hỏi:
- Ngươi cũng biết mình lười biếng, không cầu tiến, lại nhát gan?

Bùi Tiền cúi đầu, thần thái ủ rũ.

Trần Bình An lại hỏi:
- Tại sao không nói gì?

Bùi Tiền ấm ức nói:
- Cằm đau.

Trần Bình An cười cười, xoay người dựa vào bàn đá, nhìn bầu trời đêm.

Bùi Tiền học theo hắn, có điều cô vóc dáng nhỏ, chỉ có thể dựa đầu vào bàn đá.

Trần Bình An nhẹ giọng nói:
- Sang năm ngươi sẽ mười một tuổi rồi, cho nên phải đọc nhiều sách một chút, học nhiều đạo lý một chút.

Gánh nặng đường xa, đúng là tâm tình còn mệt mỏi hơn luyện quyền một triệu lần. Nhưng cũng rất tốt.

Trần Bình An hiếm hoi nói thật lòng với Bùi Tiền:
- Lúc ở quê nhà, ta lớn hơn ngươi một chút, cũng chưa từng đọc sách. Tề tiên sinh đã nói với ta, đạo lý ở trong sách, làm người ở ngoài sách.

Cuối cùng hắn rủ rỉ nói:
- Hi vọng mỗi người trên thế gian lúc còn trẻ, đều có thể gặp được một vị Tề tiên sinh.

Hiện giờ Bùi Tiền vẫn chỉ là một cô bé, muốn nghe những gì mình thích nghe, chẳng hạn như Trần Bình An nói sang năm cô sẽ mười một tuổi.

Đúng vậy, trên đời chỉ có Trần Bình An nhớ những chuyện này.

Năm nay cô mười tuổi, sang năm sẽ là mười một tuổi.

---------

Lão đạo sĩ núi Thái Bình đột nhiên dừng lại, lấy mảnh hòe ra. Âm hồn Chung Khôi hiện thân đáp xuống.

Trên biển mây, Chung Khôi nhìn thấy cách đó không xa có một người quen thuộc, đó là sơn chủ thư viện Đại Phục, thầy giáo của hắn.

Sơn chủ thư viện chỉ nhìn Chung Khôi.

Chung Khôi nhỏ giọng hỏi:
- Tiên sinh?

Sau khi nghe được tin dữ, sơn chủ dường như không dám tin, ngay cả bây giờ cũng không dám tin những gì mình nhìn thấy, trong miệng lẩm bẩm:
- Không nên như vậy, không nên như vậy.

Suy nghĩ sai lầm sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng. Khi đó ông ta không nên tới phủ Bích Du, không nên bảo môn sinh “đắc ý nhất trong đời” đến núi Thái Bình. Ông ta nên bảo hắn ngoan ngoãn ở lại nhà trọ tại trấn nhỏ biên thùy, trông chừng con hồ ly chín đuôi ẩn nấp không xuất hiện kia.

Hồ ly chín đuôi tuy là đại yêu cảnh giới thứ mười hai, nhưng thân phận của nó rất đặc thù, vai vế quá cao, cho nên đã sớm tiết lộ tên thật. Chỉ cần biết được tên thật của tất cả đại yêu viễn cổ trên thế gian, Chung Khôi ở trong thế giới Hạo Nhiên sẽ có sức tự bảo vệ mình.

Không ai nghĩ tới, vượn trắng đeo kiếm của núi Thái Bình, mới là thủ phạm chính khiến cho yêu ma dưới giếng giam chạy trốn.

Chung Khôi thật sự không chịu nổi bầu không khí hiện giờ, bèn cao giọng nói:
- Tiên sinh, vì nghĩa không thể chối từ. Người đọc sách phải dùng học vấn giáo hóa muôn dân, giúp đỡ xã tắc, hoặc là dùng một thân chính khí trừ ma vệ đạo...

Sơn chủ tức giận nói:
- Cần ngươi nói những đạo lý này với ta sao?

Chung Khôi câm như hến.

Lão thiên quân thở dài một tiếng, nói:
- Nếu bên phía học cung truy cứu, núi Thái Bình chúng ta sẽ không thoái thác.

Sơn chủ đối diện với lão đạo sĩ, thái độ không giống như lúc nói chuyện với Chung Khôi, cung kính nói:
- Vị huynh trưởng kia của ta có nổi nóng, nhưng sẽ không khởi binh hỏi tội. Hơn nữa núi Thái Bình có tội gì? Thiên quân có từng trách Chung Khôi không che chở được núi Thái Bình, không bảo vệ được vị địa tiên kia?

Chung Khôi nhẹ giọng bổ sung:
- Tiên sinh, vị lão đạo trưởng kia tên là Lương Túc.

Sơn chủ lại muốn nổi giận, Chung Khôi lập tức im miệng.

Lão đạo sĩ cảm khái nói:
- Trải qua kiếp nạn này, kế tiếp Đồng Diệp châu có thể sẽ tốt hơn một chút, nhưng Bà Sa châu và Phù Dao châu e rằng sắp đại loạn rồi. Lúc trước ba châu đều có trọng bảo xuất thế, quả nhiên là mưu đồ của yêu tộc.

Ông ta lập tức nhỏ giọng nói:
- Thư viện các người nhất định phải bảo vệ thiếu niên Phù Kê tông kia. Hắn có thể phá vỡ chuyện này...

Ông ta không nói tiếp.

Sơn chủ gật đầu nói:
- Nên là như vậy. Ta đã thương lượng với Phù Kê tông, thiếu niên kia sẽ dùng tên giả tiến vào thư viện Đại Phục đọc sách. Còn như sau này có trở thành đệ tử Nho gia hay không, phải xem tâm ý của hắn.

Lão đạo sĩ cười nói:
- Đệ tử của Kê Hải lại chạy đi làm hiền nhân quân tử, Phù Kê tông không liều mạng với ngươi sao?

Nhắc đến Phù Kê tông và đại tu sĩ Kê Hải, sơn chủ lại có phần thổn thức, nói:
- Kê Hải đã nói thẳng, bất kể nhận thiếu niên làm đệ tử chính thống, hay là tặng cho món binh khí kia, đều là chuyện nên làm. Nhưng mỗi khi nhìn thấy thiếu niên, trong lòng Kê Hải hắn sẽ khó mà bình tĩnh, làm trở ngại tu hành, cả đời cũng không thể bước vào cảnh giới Tiên Nhân. Tương lai làm thế nào đi đến Kiếm Khí trường thành, chém chết những đại yêu cảnh giới thứ mười hai khác?

Vẻ mặt lão đạo sĩ thương tiếc, nói:
- Một đôi đạo lữ thần tiên năm cảnh giới cao duy nhất của Đồng Diệp châu, trời đất tác thành, thật sự đáng tiếc. Kê Hải muốn đột phá cảnh giới sẽ rất khó, càng chấp niệm khổ cầu, càng khó tiêu trừ tâm ma.

Sơn chủ cười khổ nói:
- Có một số chuyện người khác có thể khuyên, nhưng có một số chuyện không thể khuyên được.

Lão đạo sĩ thở dài một tiếng.

Tu đạo gian nan, khó như lên trời. Nhưng rất lâu trước kia, nghe nói lên trời không khó, chỉ tu đạo khó mà thôi.

---------

Trung Thổ Thần Châu, trên đỉnh một ngọn núi cao sừng sững.

Có một thần tiên giáp vàng hai tay chống kiếm, mang giáp che mặt, đứng bên cạnh một tấm bia đá trên đỉnh núi. Có một lão tú tài cổ hủ khoanh chân ngồi trên bia đá, cực kỳ vô lễ.

Lão tú tài bấm ngón tay trong tay áo, vỗ đùi kêu lên:
- Thật là đại thiện.

Khóe miệng thần tiên giáp vàng nhếch lên.

Lão tú tài dương dương đắc ý, hỏi:
- Đệ tử này của ta thế nào?

Thần tiên giáp vàng bị lão già dây dưa đủ một tháng, không kiên nhẫn nói:
- Tốt tốt tốt, được chưa?

Lão tú tài cổ hủ chỉ vào thần tiên gần như cao ngang với bia đá to lớn, cười ha hả nói:
- Ngươi ngoài miệng phục nhưng lòng không phục, đức tính này rất hợp ý ta.

Sau đó ông ta bắt đầu “hảo hán chỉ nói đến cái dũng trước kia”:
- Nhớ năm xưa ta cãi nhau với người khác, sau khi bọn họ thua, người nào cũng giống như ngươi, trong lòng ta rất thoải mái.

Thần tiên giáp vàng chính là đại thần núi Tuệ, một trong số đại thần Ngũ Nhạc của Trung Thổ Thần Châu, cười nhạo nói:
- Ban đầu là ai đề nghị cho một tú tài nghèo như ngươi bước vào Văn miếu? Ngươi nói với ta xem, ta sẽ đi hỏi hắn có phải mắt chó đui mù hay không.

Đây là một án treo được Nho gia công nhận.

Lão tú tài cười gian xảo nói:
- Ngươi đoán xem?

Đại thần núi Tuệ tính tình có tốt đến mấy, bị người khác lải nhải bên tai suốt một tháng cũng phải bực bội. Huống hồ lão già bại hoại này vốn là loại người không thấy thỏ thì không thả chim ưng, nào có chuyện tốt gì?

Y lập tức không khách sáo, mắng:
- Đoán ông nội ngươi!

Lão tú tài giơ ngón cái chỉ vào mình, nói:
- Không phải ông nội ta, mà là tổ sư gia của Nho gia chúng ta. Ta cũng hi vọng lão nhân gia là ông nội của ta, ài, đáng tiếc đáng tiếc...

Đại thần núi Tuệ nổi tiếng là ngạo mạn, lúc này lại sầm mặt, thẳng lưng, hai tay buông chuôi kiếm ra, ôm quyền thi lễ với vùng trời đất này, xem như xin lỗi vị Chí Thánh tiên sư kia.

Lão tú tài thản nhiên nói:
- Ngươi cũng biết con người của ta mà, da mặt rất mỏng, luôn khuyên nhủ chính mình, không có công lao thì không thể nhận bổng lộc. Nhưng ta tài học cao, văn chương viết rất tốt, đạo lý nói tuyệt diệu. Thế là vị Chí Thánh tiên sư kia đã tìm đến ta, tận tình khuyên bảo, khiến ta rất cảm động.

- Chí Thánh tiên sư khen ta rất nhiều điểm mà ta vốn cho là bình thường. Nhưng trong đó có một câu là “từ xưa thánh hiền nhất định là chân hào kiệt, nhưng hào kiệt chưa chắc là thánh hiền”, đã chạm vào tâm khảm của ta. Ta cảm thấy Chí Thánh tiên sư rất hiểu ta, bèn đưa ra một yêu cầu nhỏ với vị tổ sư gia này...

Đại thần núi Tuệ trầm giọng nói:
- Ta không muốn nghe, im miệng!

Lão tú tài nắm cổ tay tiếc nuối, nói:
- Sao ngươi lại không biết tốt xấu như vậy?

Đại thần núi Tuệ cười nhạt nói:
- Nếu ta biết tốt xấu, sẽ để cho ngươi lên núi sao?

Lão tú tài xoa xoa cằm, cảm thấy hình như mình không chiếm lý trong chuyện này lắm, bèn đổi giọng nói:
- Lão mũi trâu ở Đông Hải kia, mặc dù tính tình không thể khiến người ta ưa thích, nhưng làm người vẫn tạm được, ra tay rất hào phóng, không làm mất mặt. Hắn biết tặng cho đứa bé kia một món đồ tốt, mặc dù không trợ giúp cho tu hành, nhưng chuyện và vật trên thế gian, tốt đến mấy cũng không bằng đúng lúc. Thứ kia có thể giúp che giấu thiên cơ, còn tốt hơn cái nón rách của A Lương năm xưa. Nhìn vào sự hào phóng này, những chuyện xấu xa mà hắn làm ở đất lành Ngẫu Hoa, ta sẽ không tính toán với hắn nữa.

Đại thần núi Tuệ chế giễu:
- Hiện giờ dù ngươi muốn đọ sức với hắn, có thể làm được sao?

Lão tú tài thành khẩn nói:
- Người đọc sách chúng ta, vẫn muốn dùng đạo lý phân cao thấp với người khác. Đánh đánh giết giết, cho dù chọc thủng trời cũng không tính là bản lĩnh thật sự.

Lần đầu tiên đại thần núi Tuệ lại không phản bác.

Hai tay lão tú tài lồng trong tay áo. Gió mạnh trên đỉnh núi Tuệ không ngừng xao động, ngay cả giáp vàng của đại thần núi Tuệ cũng có sóng gợn bùa chú nổi lên, nhưng tay áo và tóc của lão tú tài lại không hề phất phơ.

Ông ta nhẹ giọng nói:
- Thánh nhân khó chết, quân tử khó sống. Trong các trường phái tư tưởng, chỉ có Nho gia chúng ta là không coi trọng người hộ đạo gì đó. Thư viện chính là người hộ đạo lớn nhất của người đọc sách trên thế gian. Ba học cung lớn và bảy mươi hai thư viện ở thế giới Hạo Nhiên, đều có quân tử chết trước khi thành thánh. Ta cảm thấy những quân tử không đủ thông minh này, chính là xương sống của thế giới chúng ta, có thể...

Nói đến đây, ông ta đột nhiên không nói nữa, quay đầu hô một tiếng, hỏi:
- Tên đầu đất, ngươi nghĩ ra một câu xem.

Đại thần núi Tuệ hờ hững nói:
- Đội trời đạp đất.

Lão tú tài vỗ đùi khen ngợi:
- Đại thiện.

Đại thần núi Tuệ bỗng nói:
- Ngươi cũng chưa từng là một quân tử hợp tiêu chuẩn của Nho gia.

Lão tú tài im lặng.

---------

Trong Văn miếu, có một vị thánh nhân từ trong tượng thần bằng đất của mình đi ra. Thần đài rất cao, tượng thần nằm rất gần Chí Thánh tiên sư ở giữa. Ông ta còn dắt một thiếu niên, đã theo ông ta từ thế giới khác đến thế giới Hạo Nhiên này.

Sau khi dẫn thiếu niên bước ra ngưỡng cửa, thánh nhân quay đầu nhìn một vị trí tượng thần bỏ trống, cười nói với thiếu niên:
- Sau này ngươi có cơ hội, có thể tranh giành với một người nào đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
30 Tháng mười một, 2024 21:57
Tính phí cũng được mong ra nhanh
Rangnarok
15 Tháng mười một, 2024 01:02
ai bắt đạo hữu phải thông cảm đâu, ghét thì vẫn ghét đi. 2 thămgf đấy không ai yêu dc. ví dụ như Tống Tập Tân, điều kiện vật chất đều hơn nhưng ghen tỵ tình yêu của bố mẹ mà TBA có. nó có thể xử sự tốt hơn nhưng nó không làm thế vì đấy là bản tính của nó thôi,thế nê mới có người tốt người xấu. đều là do hành vi và lựa chọn mà quyết định nhân sinh của mỗi người
jojolonelycat
14 Tháng mười một, 2024 20:20
mình cũng xem phim đang định đọc thì thấy đạo hữu đồng cảm
nguyenduy1k
13 Tháng mười một, 2024 23:39
Xem hoạt hình thú vị hơn, đọc truyện cứ thấy sao sao. Những thằng đi ra từ trấn nhỏ đều đáng ghét vcl. Như thằng Mã Khổ Huyền, bố nó giết bố của Trần Bình An vì thèm mẹ nó, nó lại muốn giết Bình An luôn cho rảnh nợ, tính tình thì hống hách như con mụ bà nội của nó. Thằng Tống Tập Tân thì con ông cháu cha, hầu nữ cũng là rồng, lại suốt ngày ghen tị với Bình An nghèo rách lỗ đít. Thằng nào cũng có câu chuyện đằng sau, ý tác giả là muốn độc giả phải thông cảm cho hành vi bắt nạt Bình An của chúng nó chắc? Không biết về sau thế nào chứ tôi là méo thương nổi bọn này.
Nguyễn Toàn
05 Tháng mười một, 2024 04:35
mấy tên chiêu thức để nguyên Hán Việt đi bạn ơi. dạ du thần vẫn dễ hiểu mà.
khoafury123
03 Tháng mười một, 2024 11:55
làm
Rangnarok
03 Tháng mười, 2024 03:24
đọc đến 428 là phải dừng lại, cố nhịn. cái Arc Hồ Thư Giản này phải đọc chậm. hồi trước đọc convert phần này khó hiểu vãi , mà còn không nắm rõ dc cấu tứ của mạch truyện. cảm ơn fish nhiều
Hieu Le
14 Tháng chín, 2024 10:34
hay qa
phuonglx2611
12 Tháng chín, 2024 02:23
Tác giả làm group fb báo lịch dịch chuyện đi ạ. Ra chậm quá, nọ e vừa donate
dangvinh77
11 Tháng chín, 2024 14:25
Quá hay
Mr_HoangKim
11 Tháng chín, 2024 09:45
bn5알았어요 멀티탭
Dongconbn1123
02 Tháng chín, 2024 13:53
Dịch hay quá. Đọc dịch quen rồi k ăn nổi cv đâu.
xomradio2
29 Tháng tám, 2024 01:22
Dịch ổn hơn bên yy mà ra chậm. Mn nghe full tạm trên kênh xóm radio dịch cũng oki
testabcdef
22 Tháng tám, 2024 10:56
Bạn muốn đọc tiếp chương bên này thì lh zl vs e nha: 0.3.5.2.8.6.1.0.8.4
Hieu Le
21 Tháng tám, 2024 14:24
Ra phim rồi mà chưa có full truyện để đọc
likpam
20 Tháng tám, 2024 19:18
dịch ok nha, tốt hơn bên truyện yy
Dvnguyen933
19 Tháng tám, 2024 08:48
Tại bắt đầu đọc là đọc dịch nên làm lại từ đầu thấy khó khăn quá bác, bỏ phí cũng đc mà nhiều bộ ko dịch hoặc dịch chậm quá. Chứ cv đọc muốn banh não
Dvnguyen933
19 Tháng tám, 2024 08:46
Bạn ơi, mình có thể donate để bạn dịch nhanh hơn được không, chi phí mình chịu. Mê bộ này quá mà cv đọc k đc
thuongnd
16 Tháng tám, 2024 22:28
vào chivi.app đọc đi bạn, dịch bằng AI
Thomas Leng Miner
16 Tháng tám, 2024 11:04
kk đọc cvt quen rồi , đọc dịch khó chịu . khuyên các đh chịu khó quen cvt . quen rồi thì đi đâu cũng là nhà , kiểu gì cũng đọc đc
Luan304
16 Tháng tám, 2024 02:45
Mới chạy qua kia đọc 2 chương bản convert muốn nổ não, thôi về đợi tiếp :)))). Dạo này có đọc báo thấy tụi nó dùng AI để đọc sách khác ngôn ngữ, có bác nào ngâm cứu vụ này chưa? Có gì chỉ e với ><
Đỗ Đức Hiếu
19 Tháng bảy, 2024 22:18
Bao nhiêu ngày có 1 chương vậy mn
lightingbot
08 Tháng bảy, 2024 15:25
Đọc thử bản convert muốn nổ não, cảm ơn dịch giả đã phải bỏ nhiều công sức để cho mạch truyện được rõ ràng và dễ hiểu như bây giờ
Cinmeow
30 Tháng sáu, 2024 19:30
8nnuiubnnhgnn5 7hn
tieu thuan
28 Tháng sáu, 2024 20:22
dịch lẹ lẹ đi mà
BÌNH LUẬN FACEBOOK