Sau khi mặt trời hạ xuống dãy núi phía tây, chiều hôm trở nên trầm lắng. Mượn một chút ánh tà dương cuối cùng vẫn còn lưu luyến nhân gian, vị khách áo xanh đang chơi trò đuổi bắt ẩu đả với với thiếu niên cà nhắc, lúc này bỗng nhiên dừng lại, nhìn về cuối con đường phía nam. Thiếu niên cà nhắc thừa cơ đánh vào vai đối phương một quyền, thư sinh kia lắc lư, nhưng vẫn không để ý.
Thiếu niên cà nhắc hơi tò mò, men theo ánh mắt của thư sinh nhìn về phương xa, cũng không có phát hiện gì. Hắn cho rằng thư sinh kia cố ý giở trò, đang muốn tiếp tục đánh, để sau này đối phương không dám trêu chọc cô chủ nữa. Bỗng nhiên trong lòng hắn chấn động, nằm xuống dán tai vào sát đất, sắc mặt nghiêm túc. Đó là một đội kỵ binh, số lượng còn không nhỏ.
Ngoại trừ binh sĩ trạm dịch thỉnh thoảng đi qua Trấn Hồ Nhi, chưa từng có đại đội kỵ binh lộ diện. Đám người trẻ tuổi trong trấn vì muốn chiêm ngưỡng phong thái của kỵ binh Diêu gia, thường kết bạn đi đến quân trấn Qua Giáp ở nơi xa, mới có cơ hội quan sát mấy lần.
Trong mắt con cháu nhà nghèo ở trấn Hồ Nhi, giáp sắt, chiến mã, nỏ nhẹ, đại đao, chính là những thứ có khí khái nam nhi nhất trên đời. Thiếu niên cà nhắc cũng không ngoại lệ, chỉ là đám bạn cùng lứa ở trấn Hồ Nhi không thích dẫn hắn đi cùng.
Lúc này thiếu niên cà nhắc gạt vị khách áo xanh sang một bên, đi vào sảnh chính thông báo cho cô chủ. Phu nhân ngáp một cái, nói:
- Biết rồi, những quân gia này nhất định là xem thường nhà trọ chúng ta và trấn Hồ Nhi. Có lẽ là hành quân suốt đêm, đi đến quân trấn Qua Giáp phía bắc, không cần để ý.
Thiếu niên cà nhắc à một tiếng, lập tức chạy ra khỏi nhà trọ, leo lên nóc nhà, đưa tay che giữa chân mày nhìn về phía xa. Thừa dịp trời còn chưa tối hẳn, miễn cưỡng có thể nhìn thấy cảnh vật, hắn muốn kiến thức một chút trang phục của kỵ binh biên quân. Lần sau bị cô chủ sai đi trấn Hồ Nhi mua sắm dầu gạo, có thể khoe khoang với đám bạn cùng lứa kia.
Loáng thoáng có thể nhìn thấy bụi đất tung bay trên con đường phía xa, rung động dưới đất càng lúc càng rõ ràng.
Nhưng sắc trời không chờ người. Thiếu niên cà nhắc hơi gấp gáp, vội vàng trèo xuống nóc nhà, đi vào sảnh chính, hỏi cô chủ xem có thể treo đèn lồng hay không. Phu nhân trừng mắt nói:
- Treo đèn lồng sớm như vậy, tiền lửa nến tính cho ai?
Thiếu niên cà nhắc vỗ ngực nói:
- Tính cho tôi, nếu không được thì trước tiên ghi sổ cho lão lưng gù.
Phu nhân gật đầu. Thiếu niên cà nhắc vui mừng phấn khởi, đi treo hai ngọn đèn lồng đỏ chót bên ngoài nhà trọ. Hắn vừa định leo lên nóc nhà, liền phát hiện có một kỵ binh tách khỏi đường lớn, lặng lẽ xuất hiện bên ngoài nhà trọ. Trên người kỵ binh này mặc giáp trụ sáng ngời hoa mỹ, không giống với hình thức giản dị của biên quân Diêu gia.
Tên kỵ binh kia lấy mũ sắt xuống cầm trước ngực, sắc mặt hờ hững hỏi:
- Có bán rượu mơ phải không?
Thiếu niên cà nhắc nuốt một ngụm nước bọt, hoảng hốt nói:
- Bẩm quân gia, có bán.
Tên kỵ binh kia trầm giọng nói:
- Trong một nén nhang, bảo chủ tiệm dọn sạch nhà trọ, sau đó chuẩn bị năm bàn thức ăn, lấy rượu mơ tốt nhất ra. Tất cả chi phí sẽ không thiếu các ngươi một đồng nào. Nếu rượu mơ quả thật ngon như lời đồn, sẽ có trọng thưởng. Nhớ kỹ, sau khi vào nhà trọ, chúng ta sẽ cho người đi kiểm tra từng phòng, nếu có ai ở trong đó sẽ giết chết không tha. Sau khi chúng ta rời đi, khách có thể vào ở lại.
Kỵ binh lại đội mũ sắt lên, quay đầu ngựa, chạy nhanh đi.
Thiếu niên cà nhắc ngỡ ngàng. Vị khách áo xanh một mình ngồi ở cửa nhà trọ, con chó kia đã trở về ổ, còn hắn thì không có nơi để ở. Thấy thiếu niên còn đang ngẩn người, hắn liền nhắc nhở:
- Mau nói với Cửu Nương đi. Nếu chọc giận những quý nhân kinh thành này, nhà trọ sẽ không mở cửa được nữa đâu.
Thiếu niên cà nhắc vội vàng chạy nhanh vào sảnh chính, phát hiện phu nhân và ông lão lưng gù đang châu đầu bàn bạc chuyện này. Thiếu niên vừa xuất hiện, vừa lúc biến thành chim đầu đàn. Phu nhân bảo hắn đi nói rõ tình huống với các vị khách trên lầu, kêu bọn họ mau rời khỏi nhà trọ, tránh gặp phải tai họa đổ máu.
Thiếu niên cà nhắc hơi khó xử. Phu nhân liền phất tay, nói là sẽ miễn trừ tiền lửa nến. Thiếu niên lập tức chạy lên tầng hai.
Gian phòng thứ nhất là của Trần Bình An. Sau khi thiếu niên cà nhắc nói rõ tình huống, Trần Bình An liền cười nói không sao, còn nói mình sẽ thông báo cho hai phòng còn lại, bảo thiếu niên cứ đến phòng khác gọi người. Thiếu niên cà nhắc cảm ơn một tiếng, vội vàng rời đi.
Bùi Tiền mở cửa, trên bàn thắp đèn dầu, còn có một quyển sách đang mở rộng. Cô cười nói:
- Ta đang đọc sách mà.
Thực ra Bùi Tiền vẫn luôn dán tai vào chân tường bên phía Chu Liễm và Ngụy Tiện. Sau khi nghe được tiếng gõ cửa, cô mới lấy sách trong bọc ra, làm bộ với Trần Bình An.
Trần Bình An cũng không vạch trần mánh lới của cô, bảo cô thu dọn đồ đạc một chút, phải tạm thời rời khỏi nhà trọ.
Chu Liễm đã mở cửa phòng kế bên, cười nói với Trần Bình An:
- Ngụy Tiện mở cửa xong lại đi ngủ rồi, tôi gọi hắn dậy nhé?
Ngay lúc Chu Liễm định xoay người, Ngụy Tiện cả người đầy mùi rượu đã ngồi dậy, dụi dụi ấn đường, nói với hai người:
- Tỉnh rồi.
Ba bổ khoái trấn Hồ Nhi gồm cả Mã Bình, vừa nghe nói có kỵ binh đi qua liền chửi đổng, nhưng vẫn ngoan ngoãn rời khỏi phòng.
Thiếu nữ Diêu Lĩnh Chi cột tóc đuôi ngựa đứng ngoài lan can. Cô ở tại gian phòng cuối hành lang tầng hai, lúc này đang trừng mắt nhìn phu nhân ở sảnh chính tầng trệt:
- Nhà trọ của bà đãi khách như vậy sao? Đúng là mở mang kiến thức rồi. Tại biên cảnh ngay dưới mí mắt kỵ binh Diêu gia, còn có người dám bất chấp lý lẽ như vậy. Tôi lại muốn xem thử rốt cuộc là thần thánh phương nào, chỉ cần một câu nói đã đuổi người ra khỏi nhà trọ.
Một tay cô chống lên lan can, trực tiếp từ tầng hai nhảy xuống. Ba người Mã Bình thấy vậy mí mắt run rẩy, con bé lợi hại này từ đâu ra vậy?
Phu nhân cười khổ, muốn nói lại thôi.
Ông lão lưng gù cầm tẩu thuốc, ngẫm nghĩ:
- Ta đi nói một tiếng là được. Chúng ta mở cửa đón khách, nào còn phân biệt sang hèn.
Ông ta đi thẳng ra khỏi nhà trọ, bóng dáng biến mất trong màn đêm mờ mịt.
Phu nhân xin lỗi hai nhóm khách ở tầng hai:
- Lát nữa các người cứ ở yên trong phòng là được. Chuyện đêm nay là nhà trọ chúng ta có lỗi với các vị, sau khi kết thúc sẽ tặng cho mỗi người một vò rượu mơ ủ năm năm.
Diêu Lĩnh Chi nhảy trở về tầng hai, đóng sập cửa lại.
Ba người Mã Bình hậm hực trở về phòng.
Trần Bình An bảo Ngụy Tiện và Chu Liễm đến phòng của mình ngồi một lát, Bùi Tiền đương nhiên không cần phải nói.
Phu nhân bảo thiếu niên cà nhắc ra cửa, kêu thư sinh họ Chung lên tầng hai chọn một gian phòng, tránh để hắn lang thang ngoài cửa khiến người ta chướng mắt.
Thư sinh chọn phòng xong lại nằm trên lan can. Phu nhân liền giơ ngón tay lắc lắc với hắn:
- Cút vào trong phòng.
Thư sinh lo lắng nói:
- Cửu Nương cô tư sắc xuất chúng như vậy, những kiêu binh quân gia kia liệu có thấy sắc nảy lòng tham, uống rượu rồi càng dễ đánh mất lý trí...
Phu nhân cười nói:
- Đến lúc đó không phải ngươi có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Lỡ đâu ta mắt mù, không chừng sẽ lấy thân báo đáp.
Thư sinh xua tay:
- Thừa lúc người khác gặp khó khăn, không phải là hành vi của quân tử. Cửu Nương cô yên tâm, người đọc sách chúng ta đều có một thân khí thế chính trực, cộng thêm một bụng đạo lý thánh hiền. Chỉ cần ta đứng ở đây, bọn họ có uống rượu nhiều cũng sẽ không sinh ra tà niệm...
Không đợi phu nhân trả lời, Diêu Lĩnh Chi trong gian phòng phía xa đã mở cửa, rút đao ra khỏi vỏ một nửa, phát ra tiếng leng keng êm tai. Vẻ mặt cô nghiêm nghị, nói với thư sinh:
- Lưu manh câm miệng!
Rất rõ ràng, đao của cô hiệu nghiệm hơn nhiều so với quyền cước của thiếu niên cà nhắc. Thư sinh lập tức chui vào phòng, rắm cũng không dám đánh.
Càng như vậy, Diêu Lĩnh Chi lại càng thất vọng với phu nhân dưới lầu. Quanh năm suốt tháng ở cùng với những gã đàn ông này, cười xòa uống rượu, có gì khác với những cô gái lầu xanh kia?
Diêu Lĩnh Chi trở vào phòng, nằm sấp xuống bàn, nhất thời bi thống dâng trào, lại khóc nức nở.
Phu nhân đứng sau quầy, thở dài một tiếng, tự rót cho mình một chén rượu mơ.
Một tiếng “phịch” vang lên, phu nhân ngẩng đầu nhìn, lại thấy thư sinh kia đã từ tầng hai nhảy xuống, ngã dúi dụi. Sau đó hắn đứng dậy, đi tới bên quầy, cười nói:
- Cửu Nương cứ xem như ta là người quản lý sổ sách là được rồi. Ở quá xa cô, ta không yên tâm.
Hắn tươi cười dịu dàng, khiến phu nhân sững sốt. Cô trả lời:
- Nhưng ngươi xấu như vậy, ở quá gần, ta buồn nôn.
Thư sinh giống như bị sét đánh, ngồi xuống đất ôm đầu. Hóa ra những tài tử giai nhân tình ý miên miên, những tình thoại nam nữ có thể học theo kia, đều là gạt người, chẳng có tác dụng gì.
Ông lão lưng gù đi vào nhà trọ, phía sau có một nhóm người đi theo. Đại khái là đối phương cũng biết lý lẽ, không đuổi khách ở tầng hai, cũng không ùa vào ngồi đầy năm bàn lớn.
Cầm đầu là một người đàn ông trung niên mặc áo mãng bào đỏ chót (lễ phục của quan lại thời nhà Thanh), mặt trắng không râu, khí thế ép người. Phía sau hắn có hai người đi theo, một người mặc giáp trụ màu bạc có hoa văn chữ triện, lúc đi giáp sắt leng keng; một người tuổi chừng bảy mươi, mặc áo gấm, đội mũ cao, phong thái thần tiên. Phía sau còn có bảy tám người khác, chắc đều là tùy tùng tâm phúc.
Người đàn ông mặc áo mãng bào và hai người đi theo ngồi ở một bàn, những tùy tùng còn lại thì ngồi ở hai bàn khác. Trong số tùy tùng có một người trẻ tuổi dung mạo bình thường, bên hông đeo một ngọc bội. Sau khi nhìn thấy phu nhân, hắn liền cười cười.
Bên ngoài nhà trọ là bảy tám trăm kỵ binh tinh nhuệ, còn có mười mấy chiếc xe ngựa. Trong mỗi chiếc xe ngựa đều có một tên tù phạm, cùng với hai người trông coi bên cạnh. Người áp giải đều là luyện khí sĩ năm cảnh giới trung của vương triều Đại Tuyền.
Ông lão lưng gù nhíu mày, thực sự không nghĩ tới lại có nhiều người như vậy.
Đám khách này cũng không phải nể mặt một lão già như mình, mà là nể mặt Diêu gia. Có điều mặt mũi của tám vạn kỵ binh Diêu gia và chinh nam đại tướng quân, chỉ khiến bọn họ từ năm bàn biến thành ba bàn, chỉ một chút như vậy mà thôi.
Còn như vì sao không đuổi khách ở tầng hai, là do có một tùy tùng trẻ tuổi thuận miệng nói một câu, nhiều người thì uống rượu vui vẻ hơn. Sau đó tên hoạn quan mặc áo mãng bào ngông cuồng tự cao kia liền cười đáp ứng.
Võ tướng mặc giáp trụ màu bạc kia nhìn phu nhân, phân phó:
- Đưa rượu mơ lên trước, thức ăn mang sau.
Ông lão lưng gù vén rèm đi vào nhà bếp chuẩn bị. Thiếu niên cà nhắc bắt đầu đưa rượu lên ba bàn kia.
Trong tầng trệt nhà trọ không khí trang nghiêm, gần như chỉ có tiếng rót rượu.
Đột nhiên có người giơ tay lên gọi phu nhân, cười nói:
- Cô chủ, làm phiền cô tự mình rót rượu cho các huynh đệ. Nghe nói rượu mơ là tổ truyền nhà cô, do cô tự tay làm, đương nhiên phải đích thân rót mới được.
Có người trẻ tuổi mở đầu, những tùy tùng ngồi ở bàn này lập tức không e dè nữa, ồn ào cười lớn.
Phu nhân cầm một vò rượu mơ, mỉm cười muốn đi qua rót rượu. Nhưng chẳng biết tại sao, thân thể cô lại căng thẳng. Mở nhà trọ nhiều năm như vậy, đã gặp qua đủ hạng người trên giang hồ, ngay cả luyện khí sĩ thần tiên trên núi cũng đã nhìn thấy không ít. Nhưng khi đối diện với tùy tùng trẻ tuổi kia, cô lại cảm thấy sợ hãi, giống như người thường gặp ma, đêm tối gặp quỷ, trong lòng nổi lên một cảm giác vô lực.
Thư sinh đột nhiên kéo phu nhân lại, lớn tiếng cười nói:
- Hôm nay thân thể Cửu Nương không khỏe, để nhân viên sổ sách ta tới rót rượu cho các quý khách, được không?
Tùy tùng trẻ tuổi giống như nghe được chuyện cười lớn nhất trên đời, nhìn quanh nói:
- Các huynh đệ, các ngươi nói xem có được không?
Đợi mọi người đều nói không, tùy tùng trẻ tuổi mới nhìn thư sinh áo xanh:
- Không được rồi, phải làm sao đây? Hay là bảo cô chủ tự mình làm đi. Rót rượu mà thôi, cũng không cần Cửu Nương của ngươi theo chúng ta đến quân trấn Qua Giáp, đúng không?
Hoạn quan mặc áo mãng bào đỏ chót ngoảnh mặt làm ngơ. Lão tiên sư đầu đội mũ cao thì khẽ mỉm cười.
Diêu Lĩnh Chi mở cửa, sắc mặt tái xanh nói:
- Không được!
Tùy tùng trẻ tuổi đứng lên, giống như hạc đứng giữa bầy gà. Hắn ngẩng đầu cười hỏi:
- Vì sao?
Vừa đối diện với người này, Diêu Lĩnh Chi liền cảm thấy trong lòng thấp thỏm, bất giác ấn lên chuôi đao, buột miệng nói:
- Nơi này là địa bàn của Diêu gia!
Diêu Lĩnh Chi cũng không biết, trong nháy mắt khi cô cầm chuôi đao, tất cả tùy tùng ở tầng trệt đều nổi lên sát ý. Võ tướng giáp bạc ngồi bên cạnh hoạn quan mãng bào và tiên sư mũ cao, càng là sát khí bừng bừng.
Tùy tùng trẻ tuổi vẫn luôn ngước cổ nhìn lên tầng hai, lại giống như nhìn thấy tất cả động tĩnh ở tầng trệt. Hắn vươn một tay, nhẹ nhàng đè xuống, ra hiệu cho mọi người không nên hành động thiếu suy nghĩ, sau đó mỉm cười nói:
- Nhưng cả vương triều Đại Tuyền đều là địa bàn nhà ta, phải làm sao đây? Chẳng lẽ Diêu gia các ngươi muốn tạo phản?
Phu nhân xách vò rượu đi ra khỏi quầy, trầm giọng nói với thiếu nữ:
- Lĩnh Chi, trở vào phòng đi!
Sau đó cô làm một động tác chúc phúc với tùy tùng trẻ tuổi kia:
- Cửu Nương sẽ rót rượu công tử.
Tùy tùng trẻ tuổi nhếch miệng, nhìn chằm chằm vào gương mặt của phu nhân, lại chỉ vào thiếu nữ ở tầng hai:
- Mẹ con các ngươi cùng rót nhé, thế nào?
Sắc mặt phu nhân nhợt nhạt.
Trên tầng hai có một gian phòng mở cửa, một người trẻ tuổi mặc áo bào trắng bước ra:
- Ta cảm thấy không được.
Tùy tùng trẻ tuổi quay đầu nhìn người nọ, ánh mắt hứng thú nói:
- Hả, ngươi là thứ gì?
Lần này dưới tầng trệt lại có người trả lời giúp Trần Bình An:
- Vậy ngươi là thứ gì?
Đó là thư sinh chán nản họ Chung kia.
Tùy tùng trẻ tuổi thở dài một tiếng:
- Được rồi, tối hôm nay mọi người đều muốn gây khó dễ với ta. Nhà trọ không muốn đuổi khách, cô chủ không muốn rót rượu, thiếu nữ Diêu gia buông lời ngông cuồng, người xứ khác mặc áo bào trắng lại cho rằng mình là kiếm tiên, người đọc sách mặc áo xanh lại cảm thấy mình là thánh hiền Nho gia...
Hắn đột nhiên nhìn phu nhân, lại nhìn Diêu Lĩnh Chi, cười nói:
- Không sao, tối nay hai ngươi có thể thử cứu Diêu gia. Nếu tâm tình của ta tốt, không chừng sẽ giúp kéo Diêu gia ra khỏi hố lửa.
Phu nhân hít sâu một hơi, giống như đã hạ quyết tâm, quay đầu nói với thư sinh chán nản kia:
- Chung Khôi, chuyện này không liên quan đến ngươi. Ta biết ngươi có một chút bản lĩnh, cho nên kế tiếp ngươi đi được thì đi, đừng quan tâm tới chúng ta nữa.
Sau đó cô ngẩng đầu nhìn Trần Bình An, đang định lên tiếng, Trần Bình An đã cười nói:
- Cô chủ, lúc trước cô đã nói câu gì ấy nhỉ?
Phu nhân hơi nghi hoặc, nhất thời trầm mặc không nói.
Trần Bình An lẩm bẩm nói:
- Nhân gian đường hẹp chén rượu rộng.
Đường hẹp, cho nên mới gặp phải người Diêu gia, có liên quan đến chiếc lá hòe kia.
Đường hẹp, cho nên mới gặp phải những kẻ này, chỉ muốn dồn người khác vào đường chết.
Nhưng không sao, rượu mơ ở đây uống ngon.
Trần Bình An nhẹ giọng nói:
- Hôm nay phải làm phiền bốn vị rồi.
Dưới con mắt mọi người, trong gian phòng phía sau hắn có bốn người đi ra.
Hoàng đế khai quốc Ngụy Tiện của nước Nam Uyển đi đầu, nghiêm mặt nói:
- Không cần khách sáo.
Võ nhân điên Chu Liễm khom lưng đi sau, đứng ở một bên khác của Trần Bình An, hai tay đặt sau người, cười ha hả nói:
- Thiếu gia nói thừa rồi.
Một cô gái tuyệt sắc lưng đeo trường kiếm “Si Tâm”, đứng bên cạnh Ngụy Tiện, chính là nữ kiếm tiên Tùy Hữu Biên của đất lành Ngẫu Hoa. Cô lạnh lùng nói:
- Cảm ơn công tử cho mượn kiếm.
Cuối cùng là thủy tổ khai sơn Lư Bạch Tượng của Ma giáo, vóc người cường tráng, hai tay chống đao đứng bên cạnh Chu Liễm, mỉm cười nói:
- Chủ công, đao này không tệ. Đình Tuyết, tên cũng rất hay.
Cuối cùng của cuối cùng, một giọng nói yếu ớt vang lên:
- Cha, còn con thì sao?
Trần Bình An cảm thấy bất đắc dĩ, nói:
- Trở vào phòng đọc sách!
Bùi Tiền à một tiếng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó lớn giọng đọc sách. Những đạo lý thánh hiền trong sách được cô đọc đến vang trời.
Thư sinh ở tầng trệt nghe tiếng đọc sách ở tầng hai. Ngoại trừ tiếng đọc sách, còn có Trần Bình An, Ngụy Tiện, Chu Liễm, Tùy Hữu Biên, Lư Bạch Tượng.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
30 Tháng mười một, 2024 21:57
Tính phí cũng được mong ra nhanh
15 Tháng mười một, 2024 01:02
ai bắt đạo hữu phải thông cảm đâu, ghét thì vẫn ghét đi. 2 thămgf đấy không ai yêu dc. ví dụ như Tống Tập Tân, điều kiện vật chất đều hơn nhưng ghen tỵ tình yêu của bố mẹ mà TBA có. nó có thể xử sự tốt hơn nhưng nó không làm thế vì đấy là bản tính của nó thôi,thế nê mới có người tốt người xấu. đều là do hành vi và lựa chọn mà quyết định nhân sinh của mỗi người
14 Tháng mười một, 2024 20:20
mình cũng xem phim đang định đọc thì thấy đạo hữu đồng cảm
13 Tháng mười một, 2024 23:39
Xem hoạt hình thú vị hơn, đọc truyện cứ thấy sao sao. Những thằng đi ra từ trấn nhỏ đều đáng ghét vcl. Như thằng Mã Khổ Huyền, bố nó giết bố của Trần Bình An vì thèm mẹ nó, nó lại muốn giết Bình An luôn cho rảnh nợ, tính tình thì hống hách như con mụ bà nội của nó. Thằng Tống Tập Tân thì con ông cháu cha, hầu nữ cũng là rồng, lại suốt ngày ghen tị với Bình An nghèo rách lỗ đít. Thằng nào cũng có câu chuyện đằng sau, ý tác giả là muốn độc giả phải thông cảm cho hành vi bắt nạt Bình An của chúng nó chắc? Không biết về sau thế nào chứ tôi là méo thương nổi bọn này.
05 Tháng mười một, 2024 04:35
mấy tên chiêu thức để nguyên Hán Việt đi bạn ơi. dạ du thần vẫn dễ hiểu mà.
03 Tháng mười một, 2024 11:55
làm
03 Tháng mười, 2024 03:24
đọc đến 428 là phải dừng lại, cố nhịn. cái Arc Hồ Thư Giản này phải đọc chậm. hồi trước đọc convert phần này khó hiểu vãi , mà còn không nắm rõ dc cấu tứ của mạch truyện. cảm ơn fish nhiều
14 Tháng chín, 2024 10:34
hay qa
12 Tháng chín, 2024 02:23
Tác giả làm group fb báo lịch dịch chuyện đi ạ. Ra chậm quá, nọ e vừa donate
11 Tháng chín, 2024 14:25
Quá hay
11 Tháng chín, 2024 09:45
bn5알았어요 멀티탭
02 Tháng chín, 2024 13:53
Dịch hay quá. Đọc dịch quen rồi k ăn nổi cv đâu.
29 Tháng tám, 2024 01:22
Dịch ổn hơn bên yy mà ra chậm. Mn nghe full tạm trên kênh xóm radio dịch cũng oki
22 Tháng tám, 2024 10:56
Bạn muốn đọc tiếp chương bên này thì lh zl vs e nha: 0.3.5.2.8.6.1.0.8.4
21 Tháng tám, 2024 14:24
Ra phim rồi mà chưa có full truyện để đọc
20 Tháng tám, 2024 19:18
dịch ok nha, tốt hơn bên truyện yy
19 Tháng tám, 2024 08:48
Tại bắt đầu đọc là đọc dịch nên làm lại từ đầu thấy khó khăn quá bác, bỏ phí cũng đc mà nhiều bộ ko dịch hoặc dịch chậm quá. Chứ cv đọc muốn banh não
19 Tháng tám, 2024 08:46
Bạn ơi, mình có thể donate để bạn dịch nhanh hơn được không, chi phí mình chịu. Mê bộ này quá mà cv đọc k đc
16 Tháng tám, 2024 22:28
vào chivi.app đọc đi bạn, dịch bằng AI
16 Tháng tám, 2024 11:04
kk đọc cvt quen rồi , đọc dịch khó chịu . khuyên các đh chịu khó quen cvt . quen rồi thì đi đâu cũng là nhà , kiểu gì cũng đọc đc
16 Tháng tám, 2024 02:45
Mới chạy qua kia đọc 2 chương bản convert muốn nổ não, thôi về đợi tiếp :)))). Dạo này có đọc báo thấy tụi nó dùng AI để đọc sách khác ngôn ngữ, có bác nào ngâm cứu vụ này chưa? Có gì chỉ e với ><
19 Tháng bảy, 2024 22:18
Bao nhiêu ngày có 1 chương vậy mn
08 Tháng bảy, 2024 15:25
Đọc thử bản convert muốn nổ não, cảm ơn dịch giả đã phải bỏ nhiều công sức để cho mạch truyện được rõ ràng và dễ hiểu như bây giờ
30 Tháng sáu, 2024 19:30
8nnuiubnnhgnn5 7hn
28 Tháng sáu, 2024 20:22
dịch lẹ lẹ đi mà
BÌNH LUẬN FACEBOOK