Đương nhiên không phải là Mạc Lôi Vong bắn, tuy nhiên mũi tên và cung tiễn có mày giống nhau cho nên bọn họ đương nhiên nghi ngờ hắn.
Tên bắn về phía Thủy Thiên Nhai giống hệt như mũi tên mà Mạc Lôi Vong cầm trong tay, ít nhất kiểu dáng cũng giống nhau như đúc.
Tài bắn cung của A Đại vô cùng chuẩn xác, không hề bị Mạc Lôi Vong phát hiện, bởi vì Chung Sơn đã báo trước với y, là Vô Song Thành chỉ có một pháp bảo.
Thần vật chướng vụ.
Chung Sơn lúc mới vào Vô Song Thành đã cùng Thủy Vô Ngân nhìn qua kỳ trận ở một điếm, chính là kỳ trận mà tranh đoạt cùng với Mạc Ngôn Băng.
Mê hoặc thần thức, thần thức hoàn toàn không thể phát giác ra được, cho nên Mạc Lôi Vong làm sao có thể phát hiện ra A Đại được?
Mũi tên bắn về phía Thủy Thiên Nhai, cắm vào ngực y, tuy nhiên trong chốc lát, đã có người bên cạnh nhổ ra.
Mạc Lôi Vong nhìn thấy sát Nguyên Anh kỳ thì trong lòng thầm xiết chặt lại.
Sau đó hắn lập tức lao đi.
Mũi tên này kỳ thực cùng lắm là có thể đả thương Kim Đan kỳ mà thôi, chỉ vì tốc độ vô cùng nhanh, hơn nữa còn nhanh hơn thần thức của Nguyên Anh kỳ.
Dựa theo phương hướng mũi tên đi tới, thân hình Thủy Thiên Nhai khẽ điều khiển chỉnh lại, làm cho nó không bị thương tổn mình, đồng thời pháp lực toàn thân trương lên bảo vệ toàn thân.
Cho nên phá cương tiễn đã xuyên thủng cương trảo nhưng lực đạo đã giảm đi rất nhiều.
- Phụt.
Phía sau lưng truyền đến thanh âm hô to.
- Cha.
Thủy Vô Ngân cũng vô cùng đau khổ kêu lên, hắn nhảy tới gần cha mình, ôm lấy cổ của Thủy Thiên Nhai.
- Bắt lấy thích khách.
Một quan viên đột nhiên kêu lớn lên.
- Không phải ta bắn.
Mạc Lôi Vong hét lớn lên ở không trung.
Thế nhưng không ai tin tưởng bởi vì cung tên ở trong tay hắn, hơn nữa mu tên của hắn cầm trong tay giống như mũi tên xuyên qua ngực Thủy Thiên Nhai như đúc.
Giờ khắc này có đến hơn mười cao thủ phi thiên lên, vây Mạc Lôi Vong lại, ánh mắt mỗi người đều đỏ rực lên, tựa như muốn đem Mạc Lôi Vong bắn chết vậy.
- Bỏ vũ khí xuống mà chịu trói đi.
Một quan viên quát to nói.
Sau đó không biết từ nơi nào đột nhiên xuất hiện ra những cao thủ vây quanh Mạc Lôi Vong.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Mạc Lôi Vong cơ hồ chỉ còn có thể chịu trói, tuy nhiên hắn cảm thấy mình thật là oan uổng.
- Ta không bắn tên, ta không bắn tên.
Mạc Lôi Vong kêu lớn lên, sau đó nhanh chóng rơi xuống đất, tuy nhiên sau đó liền bị chế phục.
Mà đúng lúc đó, hai mắt của Thủy Vô Ngân đã ửng đỏ cả lên, tựa như đã biến thành người điên vậy.
- Nhanh, mau đưa cha ta về thành.
Thủy Vô Ngân hét to nói.
Mọi người hiểu rõ tình huống trước mắt, cho nên nhanh chóng đưa Thủy Thiên Nhai về thành.
Ở nơi này tình huống trở nên vô cùng xấu, Mạc Lôi Vong lúc này đã bị chế trụ, mà những người bảo vệ Thủy Thiên Nhai lại xông lên, nguyên một đám lấy ra vũ khí, tựa như là muốn băm thây Mạc Lôi Vong ra vậy.
Những người bảo vệ Mạc Lôi Vong trước kia tựa như là đã quên hắn vậy.
Mạn thiên phi vũ, phi kiếm không ít hơn ba trăm cái, còn có phi đao hướng về phía Mạc Lôi Vong.
- Giết hắn đi, hắn chính là người ám sát Thủy đại nhân.
- Hắn chính là Mạc Lôi Vong, đường huynh của Mạc Bách Lý.
- Mạc Bách Lý vì phiếu bầu mà ám sát Thủy đại nhân, giết hắn đi.
Ở đằng kia, dân chúng vô cùng xúc động, tất cả đều hô lớn lên, mà Mạc Lôi Vong lúc này chỉ có thể co thân lại, tỏ ra một vẻ sợ hãi.
Cảnh tượng trước mắt giống như là chỉ mành treo chuông, chẳng biết tại sao, lại có người lại xông tới.
Dân chúng đưa tiễn Thủy đại nhân trở về thành, còn Mạc Lôi Vong thì bị mọi người lên án.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người nơi này đều nhìn về phía Mạc Bách Lý/
Tất cả đều vô cùng xôn xao.
Ở phía Bắc thành, Thủy Kính tiên sinh ngồi trong đại sảnh, đầu lông mày của y khẽ nhíu lại, nghe thấy thanh âm xôn xao ở bên ngoài là y biết có một dự cảm bất hảo.
- Không hay rồi tiên sinh, Mạc Lôi Vong đã dùng cung tên ngũ phẩm bắn chết Thủy Thiên Nhai.
Mạc Ngôn Băng từ bên ngoài đi vào, lộ ra một vẻ lo lắng nói.
- Vậy sao?
Thủy Kính tiên sinh đột nhiên đứng lên hỏi.
- Ngươi nói cái gì?
Thủy Kính tiên sinh mở to mắt kinh ngạc hỏi.
- tiên sinh, đúng vậy, bây giờ mọi chuyện đã truyền khắp Vô Song Thành, phải làm sao bây giờ? Đây chính là ký ức thủy tinh, tiên sinh xem đi.
Mạc Ngôn Băng lập tức nói.
Thủy Kính tiên sinh liền suy nghĩ dùng chân nguyên của mình nhìn về phía quả cầu.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Thủy Kính tiên sinh liền nhíu hai mắt lại, bởi vì ông đã cảm thấy một chuyện không ổn xảy ra.
Sau khi xem hết tất cả, Thủy Kính tiên sinh đột nhiên nhắm hai mắt lại.
- Tiên sinh, Thủy Thiên Nhai đã chết, có phải cha ta đã thắng không?
Mạc Ngôn Băng nghĩ đến chuyện này kích động nói l
- Thủy Thiên Nhai không chết, chắc chắn sẽ sống tốt, chỉ có điều lần này cha của công tử đã thất bại.
Thủy Kính tiên sinh nhắm mắt lại, thở dài nói.
- Thủy Kính tiên sinh,có phải Thủy Thiên Nhai hắn cố ý lừa gạt chúng ta không?
Mạc Ngôn Băng lại lộ ra vẻ lo lẳng hỏi.
- Đúng thế, chúng ta đã bại đến mức thiên băng địa liệt.
Thủy Kính tiên sinh khẽ thở dài nói.
- Tiên sinh, chúng ta cũng mua chuộc một người để bắn cha ta.
Mạc Ngôn Băng lập tức nói.
- Không được, cho dù bây giờ có bắn chết cha của công tử thì cũng không thể đảo ngược tình thế.
Thủy Kính tiên sinh lắc đầu nói:
- Tại sao vậy?
Mạc Ngôn Băng lộ vẻ sợ hãi hỏi.
Thủy Kính tiên sinh lại lắc đầu sau đó liền đi ra ngoài đại sảnh, giờ phút này Thủy Kính tiên sinh bỗng nhiên nở ra một nụ cười, một nụ cười vì đã gặp được tri kỷ mà mình mong chờ. Sau đó, hai chân tiên sinh đạp mạnh một cái, bay về phía trong thành.
- Không được, ta phải ngăn cản bọn họ.
Khuôn mặt của Mạc Ngôn Băng hiện lên một vẻ lạnh lùng, tuy nhiên phải ngăn cản thế nào đây?
Đang lúc Mạc Ngôn Băng vô cùng lo lắng thì đột nhiên từ bên ngoài truyền tới một tiếng vang, chính là thanh âm của Thủy Vô Ngân. Thủy Vô Ngẫn đã dùng thanh âm của mình thông qua pháp bảo mà truyền ra khắp nơi, khiến cho khắp thành đều nghe được thanh âm của hắn.
- Các vị, ta chính là Thủy Vô Ngân, cha ta chính là Thủy Thiên Nhai, cha ta hiện tại đang bị trúng tên và đang hôn mê. Ta thay cha ta nói vài lời, ch ta đã trúng phải phá cương tiễn ngũ phẩm, đây chính là cung tiễn có thể giết chết người có tu vi đạt tới Hợp Thể kỳ, chúng ta đều nhìn thấy mũi tên nhưng mà nó đến quá nhanh cho nên hoàn toàn không thể ngăn cản, xuyên thủng qua giáp, khiến cho cha ta hiện tại đang hôn mê.
Lúc ấy đằng sau lưng chúng ta có một vạn người, bọn họ đều ủng hộ cha ta, duy trì nguy cơ chiến tranh. Cha ta đã đánh nhau với Đại Vũ đế triều một vạn năm, cha ta đã làm gì sai? Cha ta nhiệt tình vì Vô Song Thành, vô cùng gian khổ, vậy mà có người lại muốn giết chết cha ta.
Ta không biết cha ta sai chỗ nào, ta chỉ biết là cha ta đã rất gian nan khổ cực, vì Vô Song Thành mà phải hi sinh nhiều chuyện, vậy tại sao phải chịu cực khổ này?
Cha ta nếu như có thể tỉnh lại hoàn toàn thì nhất định phải đến giờ hơi hôm nay mới có thể, trong thời gian nay, cha ta không thể bỏ phiếu được, cho nên sẽ mất tư cách cạnh tranh, nhưng ta tin cha ta quyết tâm mong muốn, cho dù chỉ còn một hơi thở cũng muốn bảo vệ Vô Song Thành này, bởi vì nơi này chính là nhà của chúng ta.
Thủy Vô Ngân vừa nói xong, trong thành bỗng nhiên trở nên trầm mặc một hồi.
- Duy trì đại nhân, bảo vệ Vô Song Thành.
Không biết từ nơi nào, bỗng nhiên truyền đến tiếng hô to lên.
- Duy trì đại nhân, bảo vệ Vô Song Thành.