Dịch Diễn đưa tiễn Nạp Lan Phiêu Huyết, đứng ở cửa nhìn một hồi, hít sâu một hơi, cuộn tay áo đi vào.
Thiết Huyết vẫn đứng ở phía sau phía sau Dịch Diễn như trước kia, không nói lời nào.
Thẳng đến khi tiến vào trong phủ, Thiết Huyết mới mở miệng nói:
- Đại đô đốc, ngài như thế nào đồng ý dễ dàng như vậy? Lúc trước bệ hạ nhằm vào ngài như vậy, ngài hẳn là chối từ vài lần rồi mới đáp ứng, cũng không uổng những ủy khuất ngài phải chịu mấy năm nay.
- Thiết Huyết! Không nên bất kính với bệ hạ.
Dịch Diễn nhíu mày nói.
- Thiết Huyết không phải bất kính với bệ hạ, chỉ là trong lòng Thiết Huyết càng kính trọng Đại đô đốc.
Thiết Huyết lắc đầu nói.
- Ha ha!
Dịch Diễn nghe xong chỉ khẽ cười, trong lòng một hồi ấm áp.
- Ta vì sao đáp ứng sảng khoái như vậy? Ta không phải là đáp ứng bệ hạ, mà là với Tiên đế. Thiên phú tu hành của Bệ hạ, so với tổ tiên đều mạnh hơn, mạnh hơn rất rất nhiều. Nhưng, luận ánh mắt, luận chính trị lại xa xa không bằng Tiên đế. Tại thời điểm kém nhất trong cuộc đời, ta gặp Tiên đế, ta tuy biết Tiên đế thi ân với ta, nhưng không thể không tiếp thu. Tiên đế đối xử với ta không tệ, Đại Vũ bấp bênh, ta sao có thể chỉ vì cá nhân mình.
- Dạ!
Thiết Huyết trầm giọng nói.
- Lập tức hỏa tốc truyền một phong “Thưởng phạt văn thư” của ta tới tất cả quan viên tướng sĩ Đại Vũ, ổn định quân tâm. Cũng cho mọi người biết, ta đã trở về.
Dịch Diễn nói.
- Dạ!
Thiết Huyết lập tức đáp.
- Đem tất cả chiến sự mấy năm nay, tướng lĩnh quân định, dụng binh thế nào, công thành thế nào, số lượng tử thương… toàn bộ đưa tới cho ta.
Dịch Diễn nói.
- Dạ!
Thiết Huyết đáp.
- Đem tất cả quân tình của Đế triều Đại Quang và quân tình giao chiến với Thiên triều Đại La, toàn bộ mang tới cho ta.
Dịch Diễn nói.
- Dạ!
Thiết Huyết lớn tiếng nói.
- Đem tư liệu các tông môn có động tĩnh, còn có bất kỳ bóng dáng nào của bất kỳ thánh địa nào xuất hiện, toàn bộ mang tới cho ta.
Dịch Diễn nói.
- Dạ!
Thiết Huyết hưng phấn đáp.
Đại đô đốc oai phong một cõi kia, lại trở về!
***
Thành Bạch Hoàng, chiến trường Đại Quang.
Chung Sơn ngồi ở bàn nguyên soái, đại điện trung ương. Chúng tướng chia làm hai hàng!
- Đại soái! Thật sự theo lời ngài, Dịch Diễn lại nhậm chức rồi. Chiến trường Đế triều Đại Vũ lại lần nữa trở nên mơ hồ.
Thủy Vô Ngân lập tức nói.
- Mơ hồ? Ha ha! Dịch Diễn lại nhậm chức, chiến trường Đại Vũ càng thêm khó công, nhưng đã muộn! Quá muộn rồi.
Chung Sơn lắc đầu nói.
- Muộn?
Thủy Vô Ngân nghi hoặc hỏi.
- Ừ, về sau ngươi sẽ biết! Nạp Lan Phiêu Huyết, ha ha! Tướng kém họa toàn quân, chủ kém họa một triều a!
Chung Sơn lắc đầu than.
- Nhưng…
Thủy Vô Ngân nhíu mày nói.
- Được rồi, tới lúc đó thì biết! Triệu Truyện, chuyện ta cho ngươi tra đâu?
Chung Sơn quay đầu nhìn về phía Triệu Truyện.
- Đại soái! Thành Nguyệt Minh, thành Nguyệt Hi, hai tòa thành gần nhau của Đại Quang, Tiêu Vong đã rút binh, là một thành không có phòng thủ. Hơn nữa, hai tòa thành này ngay tại chiến trường trung ương quân ta cùng quân Đại Quang. Một khi nghiệt ma đền tội, nhấ định trở thành đối tượng mà quân đội hai bên cố gắng tranh đoạt.
Triệu Truyện nói.
- Toàn bộ rút lui?
Chung Sơn hỏi.
- Dạ! Theo thám tử báo lại, lúc ấy mỗi thành đều có mười tên cường giả Hoàng Cực Cảnh giám sát. Trước mặt cường giả tuyệt thế, Tiêu Vong không thể không rút quân!
Triệu Truyện nói.
- Tốt! Tốt! Tốt!
Chung Sơn hơi hưng phấn nói.
- Đại soái, chúng ta muốn làm gì sao?
Triệu Truyện hỏi.
- Nhanh chọn ra năm vạn tinh nhuệ cung tiễn thủ tinh nhuệ nhất, ba ngày sau theo ta ra ngoài!
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Đại soái, chúng ta đi qua? Vậy Phong Chiến Lệnh?
Triệu Truyện có chút lo lắng nói.
- Phong Chiến Lệnh? Hừ, ta mang đi năm vạn binh, xem ai dám đối phó với ta!
Chung Sơn cười lạnh nói.
- Ặc! Nhưng đó là năm mươi vị Hoàng Cực Cảnh và Đại Uy Thiên Long đồng thời liên danh a!
Triệu Truyện vẫn lo lắng nói.
- Năm mươi vị Hoàng Cực Cảnh? Đại Uy Thiên Long? Ha ha! Bọn họ không dám, bởi vì bọn họ không có thế lực sau lưng như Kim Thiền. Bọn họ không gốc không rễ, một khi có chuyện nhất định mỗi người mỗi nơi, đụng đến một cây tóc gáy của ta, nhất định phải chịu thiên hạ truy nã! Năm mươi Hoàng Cực Cảnh rất nhiều sao?
Chung Sơn cười nói.
Triệu Truyện khẽ nhíu mày.
- Nhưng đại soái, lần này chúng ta đi, là đi làm gì?
Triệu Truyện hỏi.
- Đi thì biết!
Chung Sơn khẳng định nói.
- Dạ!
Triệu Truyện lập tức đáp.
- Đại soái, vậy ta đây thì sao?
Thủy Vô Ngân có chút chờ đợi hỏi.
- Ngươi? Ta có an bài khác!
Chung Sơn nhìn Thủy Vô Ngân nói.
- Dạ!
Thủy Vô Ngân lập tức đáp.
***
Ba ngày sau, Chung Sơn mang theo năm vạn cung tiễn thủ tinh nhuệ nhất rời khỏi thành Bạch Hoàng. Thực lực đám cung tiễn thủ này toàn bộ từ Kim Đan Kỳ trở lên.
Chung Sơn muốn làm gì?
Thực lực!
Chung Sơn hiện tại cấp bách cần thực lực! Kim Đan đệ thất trọng, không đủ, quá không đủ.
Tuy rằng thực lực hiện tại có thể đối mặt Nguyên Anh trung kỳ bất bại nhưng vẫn còn không đủ. Quyền cao chức trọng, áp lực phải đối mặt cũng lớn hơn, hiện tại cần nhanh chóng tăng cường thực lực.
Tăng cường thực lực, tăng như thế nào? Chung Sơn có một loại phương pháp nhanh và tiện!
Bát Cực Thiên Vĩ cắn nuốt Nguyên Thần của cường giả Hoàng Cực Cảnh.
Chém giết Hoàng Cực Cảnh nuốt thật nhanh. Về phần vì sao Chung Sơn có lá gan này, có năng lực này, là bởi vì hắn có thêm một món pháp bảo, cà sa Tử Mộc Miên. Mục đích Kim Thiền là gì, Chung Sơn cũng có thể đoán được đại khái. Đoán được thì đoán được, Chung Sơn sao có thể tùy ý Kim Thiền bày bố? Ngươi đã để lại cà sa Tử Mộc Miên, như vậy cống hiến nhiều một chút cho ta đi thôi!
Hai mươi ngày sau.
Chung Sơn mang theo năm vạn đại quân đến một vùng núi rừng, chúng quan do Triệu Truyện an bài. A Đại và Chích Hỏa đứng bên cạnh Chung Sơn.
Ở trong núi rừng này, đại quân Chung Sơn dừng lại.
Bởi vì năm vạn đại quân của Chung Sơn bị một đại hán áo bào đen ngăn lại. Mà người này, đúng là một trong những người lần trước tới đưa Phong Chiến Lệnh cho Chung Sơn.
Người này đứng trên không trung, mắt lạnh lẽo nhìn về phía Chung Sơn. Đây là Thống soái một quân, không ngờ không lĩnh Phong Chiến Lệnh, vẫn còn dẫn đại binh qua đây.
Chỉ có điều Thống soái này phi thường quái dị, không ngờ mặc một cái áo cà sa? Hắn là hòa thượng hay sao?
- Ta mặc kệ ngươi là ai, cút!
Đại hán lạnh giọng nói, hai mắt nhìn chằm chằm Chung Sơn.
Chung Sơn, Kim Đan đệ thất trọng, đại hán này chỉ liếc mắt là nhìn ra. Tuy rằng biết A Đại cùng Chích Hỏa không phải hạng tầm thường, nhưng chủ soái này, chỉ là con kiến. Chỉ cần bắt hắn, còn ai dám làm càn?
- Vô tri!
Chung Sơn hừ lạnh một tiếng.
- Ồ? Vô tri? Ta thấy ngươi mới vô tri. Lão tử cả đời giết người vô số, từng diệt đồ quá hai tòa thành ngàn vạn người. Dám can đảm làm càn trước mặt ta. Muốn chết!
Đại hán hừ lạnh một tiếng, một cỗ khí thế đột nhiên thả ra.
Năm vạn đại quân, năm vạn mũi Phá Cương Tiễn đột nhiên dựng lên, nhắm thẳng đại hán trong không trung.
- Làm càn!
Chung Sơn lạnh giọng nói.
- Hừ!
Đại hán hừ lạnh một tiếng.
Mà vào một khắc này, năm vạn cung tiễn thủ gần như đồng thời nhắm chuẩn Phá Cương tiễn vào đại hán, đồng thời bắn ra.
Năm vạn Phá Cương tiễn bắn ra, đột nhiên giống như hình thành một dòng khí cường đại, bắn về phía đại hán, phong tỏa mọi đường của hắn. Năm vạn Phá Cương tiễn giống như biến thành một cự tiễn khổng lồ, điên cuồng bắn về phía đại hán!
Cùng lúc, A Đại và Chích Hỏa cũng đồng thời ra tay. A Đại chém ra một kiếm, trời đất tối sầm, một luồng hắc quang cường đại chợt lóe rồi biến mất nhằm về phía đại hán. Chích Hỏa đánh ra một quyền, bốn phía bỗng hóa thành mặt trời đỏ rực, hung hăng đập về phía đại hán.
Đại hán cũng như nằm mộng, cũng lập tức biết rõ chủ soái này chuyên môn nhằm vào mình.
Công kích của A Đại và Chích Hỏa gần như phong tỏa hành động của đại hán, hắn chỉ có thể dựa vào tốc độ nhanh nhất tránh thoát.
- Ầm!
Công kích của A Đại và Chích Hỏa, đại hán tránhd dược, nhưng ước chừng có ba vạn mũi Phá Cương tiễn toàn bộ bắn lên vòng bảo hộ của đại hán.
- Ầm!
Vòng bảo hộ của đại hán bị ba vạn Phá Cương tiễn ầm ầm đụng tan.
Chắn được Phá Cương Tiễn, nhưng trên mặt đại hán một mảnh đỏ rực, đòn nghiêm trọng vừa rồi khiến nội phủ hắn chấn động.
Trong khi khí huyết còn đang nhộn nhạo, năm vạn Phá Cương tiễn lại lần nữa lên dây. Đồng thời A Đại và Chích Hỏa cũng một trái một phải xông về phía đại hán.
Đại hán có thể chạy trốn, trong nháy mắt chạy trốn, ai cũng không đuổi kịp hắn. Nhưng hắn không phục, đồng thời mặt cũng lộ vẻ ngoan độc.
Nhắm chuẩn nơi Chung Sơn, không môn mở rộng, chủ soái đối phương độc lập một nơi, phi thường dễ bắt.
Nhìn đến đó, đại hán liều mạng bị A Đại và Chích Hỏa tấn công một lần, thân hình vọt ra để lại một đạo tàn ảnh, bằng tốc độ nhanh nhất nhằm về phía Chung Sơn, một chưởng chộp tới. Trong hư không lập tức ngưng hiện ra một bàn tay màu đen thật lớn, hung hăng chụp về phía Chung Sơn.
Nguy cấp vô hạn, A Đại và Chích Hỏa cứu không kịp, mà đám cung tiễn thủ cũng không dám bắn.
Mắt thấy Chung Sơn sẽ bị thương hoặc bị bắt, nhưng giờ khắc này khóe miệng hắn lại lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Trong khoảnh khắc bàn tay màu đen tới gần, áo cà sa trên người Chung Sơn bỗng phóng ra rất nhiều kim quang, một luồng lực lượng khổng lồ ầm ầm đánh tan bàn tay màu đen.
- Thình thịch…
Đại hán bị bay lộn ra ngoài.
Loạn tiễn cuồng bắn, A Đại và Chích Hỏa nhanh chóng tấn công mãnh liệt, trên bầu trời trong giây lát bị khí màu đen đỏ bao phủ.
Tiếng va chạm khủng bố vang lên như khiến cho không gian bốn phía đều bị chấn động.
Đại hán cũng là rất khủng khiếp, đối mặt A Đại và Chích Hỏa không ngờ không rơi xuống thế yếu, trong lúc đó lại một lần nữa muốn bắt Chung Sơn, nhưng áo cà sa Tử Mộc Miên trên người Chung Sơn quá lợi hại. Pháp bảo cửu phẩm, phòng hộ không phải là đại hán có thể công phá.
- Ầm!
Một tiếng nổ vang, đại hán bị Chích Hỏa đánh văng xuống đất, ở bên dưới đất tạo thành một hố sâu thật lớn.
Chích Hỏa có chút không tin nhìn nắm tay mình, mà đại hán nằm trong hố sâu lại bỗng nhiên cảm giác được có chút không bình thường. Toàn thân máu nóng sôi trào, trong đầu khắp nơi đều là bóng nữ tử trần truồng, trong lúc chiến đấu sinh tửnày không ngờ bỗng nhiên nhớ tới nữ nhân trần truồng? Lửa dục vô cùng, như thế nào lửa dục bỗng nhiên bị đốt lên?
Không tốt, trúng độc rồi!
Nụ Hồng Trắng Ngẩn Ngơ Xuân Mười Chín
http://truongton/forum/attachment.php?attachmentid=56772&stc=1&thumb=1&d=1300126068
Nhớ én CHợt Về Mang Đến Tuổi Đôi Mươi
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương