Ngày thứ hai, triều hội!
Vẫn là tin tức báo bại trận truyền tới, vẫn như trước thường thiếu hai tên quan viên, vẫn là sự việc phiền toái không ngừng, nhưng quần thần lại đều phát hiện, Tử Thần Vương, Thừa tướng, Đại tướng quân, khí sắc ba người bỗng nhiên không giống nhau.
Làm sao không giống nhau, quần thần cũng không rõ, nhưng đều cảm giác ánh mắt ba người càng thêm lợi hại, dường như càng thêm kiên định đối với Đại Tranh vậy.
Có lẽ chỉ là cảm giác, nhưng cảm giác này lại có thể lây lan mọi người, khiến trong lòng quần thần vốn bi tráng lại có thêm kiên định.
Sau triều hội, Tử Thần Vương hiếm khi mời Thừa tướng và Đại tướng quân dự tiệc, quá khứ, Lâm Khiếu luôn bôn ba trong đại doanh cấm quân, căn bản không có rảnh rỗi, cũng gần như không dự tiệc, nhưng lần này, không chậm trễ chút nào đáp ứng. Thủy Kính trước kia cũng công vụ bề bộn, bình thường sẽ không cùng Thủy Vô Ngân nhập yến, chủ yếu là trong lòng cảm thấy biệt khuất, nhưng giờ phút này, lại không chút đáp ứng.
Ba đầu lĩnh Đại Tranh hội yến, tỏ ra cùng chung mối thù, khiến tất cả quần thần đều tin tưởng.
Binh bộ Thượng thư Lãng Chân, còn có một đám người mang ý đồ xấu ngạc nhiên nhìn một màn này.
- Đại nhân? Một gã bộ binh nhìn về phía Lãng Chân.
- Không thích hợp, không thích hợp a! Lãng Chân ngưng mi nói.
Có thể đứng ở trong đám quan viên ở Trường Sinh Điện, có người nào là nhân vật đơn giản? Tạm thời không tính là tâm tính, Lãng Chân có thể làm cho Lâm Khiếu phiền lòng không ngừng, hắn có thể nhìn ra, ngửi ra không thích hợp, cùng ngày cũng đem tin tức truyền ra ngoài.
Lăng Tiêu Thiên Đình, tại một thành trấn không xa phía nam.
Trong một trang viên thành trấn, có rất nhiều quan viên thủ hộ trong đó. Trong trung ương đại điện, hai bên đều đứng một đám người, mà ở trung tâm, là một nam nhân áo bào tím nhìn hình chiếu bản đồ to lớn.
Khu vực hình chiếu không phải nơi nào khác, đúng là Lăng Tiêu Thiên Đình. Tất cả kiến trúc trong Lăng Tiêu Thiên Đình cũng không chi tiết biểu hiện ra, chỉ có vài chỗ, mơ hồ không rõ, bởi vì đó chính là cấm địa của Đại Tranh.
Bản đồ chi tiết như thế, chỉ có các trọng thần Đại Tranh mới có thể nhìn thấy, hiển nhiên, bên trong Đại Tranh có gian tế.
Nam nhân áo bào tím, khuôn mặt hơi hơi ố vàng, trên trán có vài nếp nhăn, nhưng ánh mắt cực kỳ lợi hại, nhìn xong bản đồ, nam nhân áo bào tím dài thở một hơi dài.
- Lăng Tiêu Thiên Đình, đúng là nơi sát khí, cho tới bây giờ chưa thấy qua triều đô kiến tạo kín đáo như vậy, ngay cả trong các toà nhà với nhau cũng đều xâu chuỗi thành trận, Trận Pháp Đại sư thật là lợi hại! Nam nhân áo bào tím cảm thán nói.
Nam nhân áo bào tím vô cùng tán thưởng, bỗng nhiên trong mắt sáng lên nói: - Ta quyết định, sau chiến dịch Đại Tranh lần này, phong thưởng cái gì ta cũng không cần, chỉ cần ở Lăng Tiêu Thiên Đình này! Quá hoàn mỹ!
- Vương gia, Lăng Tiêu Thiên Đình này thật sự tốt như vậy sao? Nếu như Vương gia thích, có thể tìm người theo nó kiến tạo. Trong hai hàng, 1 người áo xanh đi lên trước nói.
- Ngươi không hiểu! Lăng Tiêu Thiên Đình độc nhất vô nhị, bắt chước không được, trình độ phức tạp của nó so với Cổ Tiên khí còn phức tạp hơn. Nam nhân áo bào tím lắc đầu.
- Ách! Người áo xanh hơi hơi kinh ngạc.
- Có thể coi là như thế, lần này đối chiến Đại Tranh, cũng không cần Vương gia tự thân xuất mã a, Thái Cực Thánh đình ta có vô số người, Đại Tranh giãy giụa sắp chết, cách hủy diệt không xa, không cần phiền Vương gia phải tự ra tay. Người áo xanh lại lần nữa nói.
Vương gia áo bào tím nhìn thoáng qua người áo xanh, lắc lắc đầu nói: - Biết tình thế hiện tại không? - Ách?
- Toàn bộ Phong Trủng Cương Vực đã đại loạn rồi, ba đại Đạo tràng, bốn đại Thánh đình, Xà Hậu Đạo tràng huỷ diệt, Nhiên Đăng Cổ Phật mấy năm nay vận rủi liên miên, Nhiên Đăng cũng cầm cự không nổi, mang theo toàn bộ Đạo tràng rời khỏi Phong Trủng Cương Vực, chỉ còn lại một cái Tử Tiêu Đạo tràng còn kiên trì được, Thái Ất Thánh đình, diệt! Đại Tranh Thánh đình, sắp diệt, Thái Sơ Thánh Đình, hiện tại nội loạn không ngừng, chiến hỏa nổi lên khắp nơi, chỉ có Thái Cực Thánh đình ta coi như yên ổn!
- Phong Trủng Cương Vực đại loạn, Thánh Vương đang đoạt thời gian, một khi Thanh Khâu ổn định lại, chúng ta cướp Đại Tranh sẽ càng khó khăn, mà Đại Tranh là vùng giao tranh với triều ta, bởi vì có Đại Tranh có thể làm ván cầu đối chiến Thái Sơ, chỉ có lấy được ván cầu này mới có thể bóp nghẹt cổ họng Thái Sơ Thánh Đình. Vương gia áo bào tím vô cùng khẳng định nói.
- Thánh Vương muốn mưu đồ toàn bộ Phong Trủng Cương Vực? Người áo xanh ánh mắt sáng lên.
Cũng không phải vậy sao, sau khi lấy được Đại Tranh, Thái Sơ Thánh Đình mặc kệ nội loạn như thế nào, nhất định nguyên khí đại thương, lấy Thái Cực Thánh đình cường thịnh diệt Thái Sơ cũng không phải việc khó, mà Thái Sơ vừa diệt, toàn bộ Phong Trủng Cương Vực sẽ không có vận triều có thể chống lại. Thái Cực không phải là thống nhất được Phong Trủng Cương Vực sao?
- Tuy nhiên, Đại Tranh này không đơn giản! Vương gia áo bào tím hai mắt híp lại.
- Một đám Thiên Tiên mà thôi! Người áo xanh không phục nói.
- Một đám Thiên Tiên? Đã không còn số mệnh, đã không còn Chung Sơn, Đại Tranh lại có thể kiên trì năm năm! Đổi thành các ngươi, làm được không? Vương gia áo bào tím trợn trừng mắt.
- Này! Người áo xanh khổ sở nói.
- Đại Tranh tam hùng, các ngươi cũng không đuổi kịp, nhân tài như vậy, lại vây tới Đại Tranh, chỉ cần bọn họ gia nhập Thái Cực, chắc chắn sẽ là công khanh! Vương gia áo bào tím nói.
Mọi người hít vào một ngụm lãnh khí, ba người này mạnh như vậy?
- Cho nên Vương gia mới cố ý dừng chinh phạt Đại Tranh, lấy lòng bọn họ? Người áo xanh cảm thán nói.
- Không sai, muốn đánh hạ Đại Tranh, càng phải đánh hạ ba người này! Ta cũng đủ thành ý, bọn họ trốn không thoát đâu! Vương gia áo bào tím tự tin nói.
- Báo!
Một tên trinh sát bỗng nhiên vọt vào.
- Chuyện gì?
- Lăng Tiêu Thiên Đình truyền đến cấp báo, mời Vương gia xem qua! Trinh sát lập tức nói.
Vương gia áo bào tím cầm ngọc giản, tỉ mỉ đọc nhưng, đọc không bao lâu, Vương gia áo bào tím biến sắc.
- Vương gia, chuyện gì vậy?
[CHARGE=3]
- Không thích hợp, không thích hợp ở chỗ nào, tại sao có thể như vậy? Vương gia áo bào tím cau mày nói.
- Vương gia, có phải đã xảy ra chuyện hay không? Người áo xanh lại lần nữa hỏi.
- Xảy ra chuyện lớn, tâm tính ba người đại biến, tại sao có thể như vậy? Ván cờ này, ta bố trí đã lâu, căn bản là thế bất bại, rốt cuộc sai lầm ở chỗ nào? Ai có lớn năng lực như vậy có thể phá cục này, biến đổi tâm tính của ba ngươi bọn họ? Vương gia áo bào tím khó tin nói.
Ngọc giản đưa cho mọi người, nhưng mọi người vẫn không nhìn ra cái gì.
Yến hội? Ba thủ lĩnh của Đại Tranh mở yến thì có chuyện gì? Rất bình thường a!
Vương gia áo bào tím không để ý tới mọi người, mà không ngừng đi tới đi lui trong đại điện, không ngừng suy tư.
- Không ngờ phá vỡ kế hoạch của ta, rốt cuộc là ai? Không được, không thể thực hiện được, ý chí ba người bọn họ làm sao có thể kiên định được chứ? Chung Sơn đã chết, bọn họ không có khả năng kiên định tin tưởng Chung Sơn như vậy, không lý do!
- Ba người ngưng tụ lại, không bao giờ... không phân hóa bọn họ được, cũng rất khó thu phục!
- Có cao nhân? Đại Tranh còn có cao nhân như thế, yêu nghiệt nào?
Vương gia áo bào tím mày mặt nhăn thành chữ “Xuyên” (川). Mọi người cho tới bây giờ chưa thấy qua Vương gia ngưng trọng như thế, ở trong lòng mọi người, Vương gia bày mưu nghĩ kế, ở Thái Cực Thánh đình trừ Thánh Vương ra, không ai so được, hắn đây là sao vậy?
Suốt một canh giờ, Vương gia áo bào tím mới dừng lại, ngồi trên ghế day day huyệt thái dương, nhìn mọi người một cái nói: - Xem ra, kế hoạch của ta hoàn toàn tan vỡ, xem ra chỉ có thể dùng sức mạnh.
- Vương gia rốt cục chuẩn bị mạnh mẽ công Lăng Tiêu Thiên Đình?
- Không phải công, mà là cấm! Vương gia áo bào tím hai mắt nhíu lại nói.
- Cấm?
- Lăng Tiêu Thiên Đình không thể phá, vừa vỡ, Đại Tranh sẽ tán loạn, chư triều tranh đoạt, Thái Cực ta cũng đoạt được có hạn, ta muốn chính là đại bộ phận lãnh thổ Đại Tranh.
- Vậy phải làm sao?
Vương gia áo bào tím nhàn nhạt nhìn đám người trước mắt, nhóm người này so với ba thủ lĩnh của Đại Tranh còn kém xa. Nhưng vẫn nói cho bọn họ biết, miễn cho bọn họ chấp hành vô ý xảy ra sai lầm.
- Đại Tranh Chung Sơn, đúng là thiên cổ kỳ nhân, hắn từng ở âm phủ tiểu thế giới từng có một trận chiến kinh điển, thông qua tràng chiến dịch kia, một lần hành động không hề hao tổn lập tức định yên cơ sở, cũng là chuyện ta muốn làm.
- Cái gì?
- Ép thiên tử để lệnh chư hầu!
- Ép thiên tử để lệnh chư hầu?
“Chúng ta chính là 'Cấm Lăng Tiêu Thiên Đình, dùng để lệnh Đại Tranh thiên hạ! '
- Vâng! - - -
Mấy ngày sau, Lăng Tiêu Thiên Đình! Trước khi triều hội.
Binh bộ Thượng thư, tại quý phủ Lãng Chân. Trong một gian thiên thính, Lãng Chân gật gật đầu nói: - Xin sứ giả truyền lời, bảo Tề Minh vương gia yên tâm, chúng ta hôm nay nhất định hoàn thành nhiệm vụ.
Tề Minh vương gia, đúng là Vương gia áo bào tím của Thái Cực Thánh đình cách Lăng Tiêu Thiên Đình không xa mưu đồ Đại Tranh.
Hiển nhiên, kế hoạch chính thức bắt đầu rồi.
Lãng Chân rời khỏi quý phủ, cùng các thần tử lại lần nữa đi vào hoàng cung, tiến vào Trường Sinh Điện triều hội.
Bắt đầu vào triều, quần thần đứng ở hai bên.
Lâm Khiếu và Thủy Kính đứng đầu hai hàng, giờ phút này vô cùng trịnh trọng nhìn về phía Thủy Vô Ngân.
Khúc mắc cởi bỏ, Đại Tranh tam hùng tự nhiên càng thêm ra sức.
- Tốt lắm, hôm nay có thể nhìn thấy tất cả đồng nghiệp, ta rất vui mừng, xin yên tâm, một ngày chờ, một ngày kiên cường sẽ có hồi báo, đợi Thánh Vương trở về, bọn ngươi sẽ được liệt vào công thần của Đại Tranh! Thủy Vô Ngân lập tức nói.
Đây là lệ làm mỗi ngày, mỗi ngày Thủy Vô Ngân đều phải trấn an quần thần một phen! Vì Đại Tranh, ổn định quyền lợi chính trị trung tâm, bởi vì chỉ có Lăng Tiêu Thiên Đình không loạn thì mỗi thành trì lớn trong lãnh thổ Đại Tranh mới có thể kiên trì. Tuy rằng bại báo không ngừng truyền đến, nhưng thành trì còn chưa nghênh chiến vẫn ủng hộ Đại Tranh, ai cũng không tự ra ngoài.
- Đại tướng quân! Thủy Vô Ngân nói.
- Có! Lâm Khiếu gật gật đầu.
- Hôm nay chiến báo thế nào? Thủy Vô Ngân nói.
Đây là việc mỗi ngày cần phải bẩm báo, tuy rằng đều là bại báo, sẽ dao động thần tâm, nhưng nếu như cố ý giấu giếm, ngược lại càng thêm khủng hoảng, tuy rằng đều là bại báo, nhưng quần thần cũng còn cảm thấy ở trong phạm vi khống chế.
- Hết ờ Sửu hôm nay, phương nam cửa thành Vô Song Thành đã bị phá, hiện tại đang trong chiến đấu, muốn cứu cũng khó! Nhiều nhất 3 ngày Vô Song Thành sẽ mất! Lâm Khiếu khe khẽ thở dài nói.
Thủy Vô Ngân gật gật đầu. Triều đình nhất thời trở nên cực kỳ yên lặng, Vô Song Thành, Thánh Vương chính là bắt đầu từ tòa thành trì này, ở Thần Châu triển lộ tài năng à! Nơi đó còn là một cái cứ điểm phương nam, Vô Song Thành bị mất, ít nhất năm thành trì sẽ bị cô lập.
- Đại tướng quân, ngươi còn khăng khăng một mực sao?
Đúng lúc này, Lãng Chân bỗng nhiên nhảy ra ngoài. Hai mắt trừng lên nhìn thẳng Lâm Khiếu.