Đại Tranh Đế triều và Đông Lâm Đế triều phía đông.
Đã qua hơn hai tháng, tấn công đánh Đại Tranh Đế triều nhưng lại không có một chút hiệu quả.
Trong Phủ Thừa tướng, vài tên quan viên vây quanh Thừa tướng.
- Thừa tướng, tiền tuyến vừa mới báo lại, quân ta đại bại.
- Thừa tướng, đã hơn hai tháng, chúng ta tổn thất rất nhiều, không thể tiếp tục như vậy nha, tuyệt đối không thể!
Một gã quan viên tức giận nói.
Thừa tướng trầm mặc một hồi trầm quát:
- Chỉ có chút linh thạch đã làm cho các ngươi hoảng như vậy? Còn ra thể thống gì, các ngươi còn là quan viên Đông Lâm Đế triều sao?
- Một chút? Thừa tướng, tự ngươi ngẫm lại đi, đây vẫn còn là một chút sao? Không nói ta, nói ngài đi, ngài là hội viên cấp bảy, tiền hơn hai tháng, một ngày thu gần trăm vạn linh thạch thượng phẩm, cũng chính là một ức linh thạch hạ phẩm, hơn 70 ngày này, nếu không có chiến tranh, chúng ta không nói ngài gia tăng linh thạch thượng phẩm, vậy hơn hai tháng, ngài cũng thu nhập bảy mươi mấy ức linh thạch hạ phẩm, bảy mươi mấy ức a, Thừa tướng, đây vẫn còn nhỏ sao?
Tên quan viên kêu lên.
- Đúng vậy, nếu như những ngày này phát triền lớn hơn, lớn hơn nữa, vậy Thừa tướng, ngài trong khoảng thời gian này ít nhất tổn thất trăm ức linh thạch hạ phẩm, trăm ức à, có trăm ức này, ngươi có thể làm được bao nhiêu việc?
Viên quan kia thấm thía nói.
- Nhưng, thân là đại thần Đông Lâm Đế triều, cần phải trung thành với Đông Lâm Đế triều!
Thừa tướng giọng điệu có chút buông lỏng.
- Trung? Ngươi xem vua như cha, vua xem ngươi ra gì? Chuyện vặt? Cứt chó?
Tên quan viên kia có chút điên cuồng nói ra lời dâm tục.
- Lớn mật!
Thừa tướng trợn trừng mắt.
Nhưng đối mặt với mấy tên quan viên đã hoàn toàn mất đi sự trung thành này, ai mà cản con đường phát tài của hắn thì chính là kẻ thù của hắn.
Trong lúc Thừa tướng và một đám quan viên nghị luận, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một tiếng hô to:
- Lão gia!
- Chuyện gì?
Thừa tướng tức giận quát lên.
- Thiết tiên sinh và một bằng hữu của hắn cầu kiến!
Người bên ngoài kêu lên.
- Thiết tiên sinh?
Đám quan viên biến sắc.
- Mau mau cho mời!
Một gã quan viên cướp lời Thừa tướng lập tức kêu lên.
- Mời vào đi!
Thừa tướng nói.
- Vâng!
Rất nhanh, hạ nhân dẫn hai người vào đại sảnh.
Nếu là Chung Sơn lúc này, nhất định liếc một cái đã nhận ra, người gọi là Thiết tiên sinh, cũng chính là một thuộc hạ của Dịch Diễn, Thiết Huyết, còn có một người, cũng là trước đó không lâu chở Chung Sơn đi tới Đại Ly Thiên triều, Phượng Hoàng vương - Vũ Lạc!
- Thiết tiên sinh, xin mời ngồi!
Mấy tên quan viên lập tức ủng hộ nói.
- Mời!
Thừa tướng cũng lập tức nói.
- Quấy rầy chư vị rồi, ngượng ngùng, vị này chính là bằng hữu ta, các ngươi kêu hắn là Vũ tiên sinh là được rồi!
Thiết Huyết đương nhiên làm cấp trên được.
- Bằng hữu của Thiết tiên sinh thì chính là bằng hữu của chúng ta, về sau, Vũ tiên sinh chính là bằng hữu của chúng ta!
Cả đám quan viên lập tức nói.
Trong mắt Thiết Huyết hiện lên nụ cười cảm thán.
- Không biết Thiết tiên sinh hôm nay tới đây là có chuyện gì?
Thừa tướng hỏi.
- Ừ, hôm nay ta tới mang cho các vị một tin tốt!
Thiết Huyết cười nói.
- Ồ?
- Thương hội quyết định, bắt đầu từ ngày hôm nay, thăng Thừa tướng ngài lên thành hội viên cấp tám, mà chư vị chỉ cần mỗi người lại có thêm 300 hội viên cấp hai mới, cũng chính thức thăng lên hội viên cấp 7.
Thiết Huyết nói.
Nghe Thiết Huyết nói vậy, cả đám quan viên bỗng nhiên cảm giác một cỗ nhiệt huyết xông thẳng lên đầu, kích động tới hai mắt đều đỏ lên.
- Thật sao?
Một gã quan viên kích động nói.
1 cấp, chỉ thăng một cấp này nhưng lại mang đến lợi nhuận cực kỳ khủng bố, gấp đôi, ít nhất gấp đôi!
- Tự nhiên là thật! Tuy nhiên, đã hơn hai tháng không có tỉ lệ gì, cấp dưới không bồi dưỡng được, hàng của bọn ta cũng đã vận chuyển tới, chư vị có phải muốn nghĩ biện pháp hay không?
Thiết Huyết hỏi.
- Biện pháp? Chúng ta cũng muốn, nhưng có biện pháp nào!
Một gã quan viên than thở nói.
- Các ngươi nên biết rằng, chiến tranh kéo dài một ngày, chúng ta sẽ tổn thất một núi linh thạch, có linh thạch, chúng ta còn gì không làm được? Nhiều linh thạch như vậy, nói lời đại nghịch bất đạo thì là chư vị không cần đề nghị.
Giọng điệu Thiết Huyết hơi dừng lại.
- Thiết tiên sinh mời nói, lời ngươi nói chúng ta đều nghe, tuyệt đối sẽ không bỏ ngoài tai.
Một gã quan viên nói.
- Nửa năm, linh thạch tích lũy như thế, chỉ cần nửa năm, sẽ đủ cho các ngươi hưởng thụ cả đời, thậm chí trong vòng mười đời dùng cũng không cần buồn, thậm chí, chư vị nếu tự mình khai sáng vận triều, cũng không phải việc gì khó!
Thiết Huyết mê hoặc nói.
- Tự mình khai sáng vận triều?
Đám quan viên hai mắt trợn tròn.
- Chư vị có thể ngồi được lên vị trí ngày hôm nay, rất rõ ràng đều là người đại tài, làm vi thần, đó là bởi vì các ngươi không có kỳ ngộ, không có nội tình, nếu như cũng có đủ linh thạch và nội tình, các ngươi muốn khai sáng vận triều không phải dễ dàng sao?
Đơn giản nhất có thể khai sáng một Hoàng triều nha. Quân chủ Hoàng triều hưởng thụ số mệnh cũng không ít hơn các ngươi nha? Nếu như càng tiến hơn một bước, khai sáng một cái Đế triều, cũng không phải việc gì khó. Mấy năm nay làm quan, các khâu đoạn chắc là rất rõ ràng nha. Người khắp thiên hạ, ai mà không muốn làm nên một đại nghiệp đây? Quân chủ một chiều, cho dù sau này không thể thành tiên, cũng có thể lưu danh sử sách!
Thiết Huyết tiếp tục mê hoặc nói.
Nghe Thiết Huyết nói vậy, sắc mặt đám quan viên càng ngày càng đỏ lên, trong mắt vì quá kích động mà sung huyết.
- Nhưng?
Thừa tướng mặt nhăn nhíu.
- Nhưng mà các ngươi bây giờ không thể rời khỏi nơi này, bởi vì toàn bộ cấp dưới của các ngươi ở trong này, nếu như chiến tranh tiếp tục xuống thì nói gì tới thu được linh thạch? Nói gì mà khai triều? Phải cần ổn định tài nguyên, nhưng mà ở chỗ này, Đông Lâm Đại đế muốn cắt đứt tài lộ của các ngươi, các ngươi phải làm thế nào?
Thiết Huyết hỏi.
- Nên làm như thế nào?
Tiền đồ tốt đẹp bị Đông Lâm Đại đế mạnh mẽ bóp chết, bị vây ở trong này, làm thế nào cũng không đi ra ngoài được.
- Nếu như không có Đông Lâm Đại đế, người nào có thể ngăn cản được các ngươi? Cho dù khai triều, nếu không có Đông Lâm Đế triều, các ngươi không phải có thể phân ra khai triều sao? Nếu có thể khai triều làm Đế, sẽ có năng lực đủ thu nạp tài phú thiên hạ.
Thiết Huyết mê hoặc nói.
Nói xong, mọi người đều không nói thêm gì nữa, từng người sắc mặt có chút trắng bệch. Cùng nhau nhìn chằm chằm Thiết Huyết, hình như nghĩ tới điều gì đó.
Mọi người trầm mặc, Thiết Huyết cũng không nói thêm gì nữa, ngồi xuống chậm rãi chờ.
Rốt cục, một quan viên trong đó hình như nghĩ thông, sắc mặt trắng bệch lại lần nữa khôi phục đỏ ửng, trong mắt lóe lên hàn quang nói:
- Hành thích vua?
Người kia nói xong, mọi người đều nhìn về phía hắn. Tiếp đó từng người vẻ mặt đều biến đổi, cuối cùng nhìn về phía Thừa tướng.
Thừa tướng mặt cũng lúc đỏ, lúc thì trắng, hiển nhiên bị mê hoặc nhưng mà lại không muốn đi làm.
- Thừa tướng, về sau ngươi trở thành hội viên cấp tám, mỗi ngày thu được bao nhiêu linh thạch? Nếu như ngươi nguyện ý, ta nguyện tôn ngươi làm Đế!
Một tên quan viên lập tức nói.
- Chúng ta cũng nguyện tôn ngươi làm Đế!
Chúng quan viên lập tức khom người nói.
Thừa tướng thấy chúng quan như thế, trong mắt lại lần nữa lóe lên, cuối cùng nhăn mặt nhíu mày nói:
- Ai có thể giết hắn?
Một câu này nói ra, rốt cục chặt đứt một sợi trung thành trong lòng mọi người.
- Vị bằng hữu này của ta, Vũ tiên sinh, kỳ thật cũng là một cường giả Đế Cực Cảnh, nếu như một mình ám sát Đông Lâm Đại đế, khẳng định không được, hắn có thiện hạ đại thế của Đông Lâm Đế triều phù hộ nhưng, có các ngươi lại khác, nếu như vận dụng đúng cách, ngày mai có thể thay đổi triều đại!
Thiết Huyết đổ dầu vào lửa.
3 ngày sau, Đông Lâm Đế triều, Thừa tướng mở đại thọ ở một khe núi thanh tịnh ngoài thành chiêu đãi đủ loại quan viên, mở tiệc chiêu đãi Đông Lâm Đại đế, trong tiệc rượu, Thừa tướng trước hạ độc Đông Lâm Đại đế, tiếp đó mở ra đại trận mạnh mẽ, vây khốn phủ Thừa tướng, cuối cùng quần thần cùng làm phản Đông Lâm Đại đế, Đông Lâm Đại đế trở tay không kịp, sau khi vùng vẫy hai canh giờ, kiệt sức bị một nửa quan viên giết chết, bị giết chết ở trong phủ Thừa tướng!
Đông Lâm Đế triều, hoạ từ trong nhà, cùng ngày sụp đổ.
Ở bên ngoài Tru Tiên Kiếm trận, vô số cường giả ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Đã hơn hai tháng, cường giả Trường Sinh Giới vẫn chưa đánh hạ được Đại Tranh Đế triều sao? Đại Tranh Đế triều này mạnh như thế sao?
Đang lúc mọi người cảm thán, trong Tru Tiên Kiếm Trận bỗng nhiên có một người bay ra.
- Đi ra, có người đi ra!
- Đó là, Quy Thọ? Huyền Vũ bộ tộc Chí Tôn, Quy Thọ?
- Ta biết, lúc một con cóc lớn kêu lên, ta tận mắt nhìn thấy, Quy Thọ và Thần Nha Đạo Quân cùng lên, hắn sao lại đi ra?
- Thiên kiếp? Hắn muốn độ kiếp?
- Trường Sinh Giới đến đây bảy người, hiện tại chỉ còn lại sáu người?
.................
Mọi người nhao nhao nghị luận, đã hơn hai tháng, chờ hơn hai tháng chẳng những không khiến mọi người mất kiên nhẫn, ngược lại càng ngày càng chờ mong. Trong nháy mắt Quy Thọ đi ra, liền bay về phía xa. Trừ vài người theo sát đi ra, phần lớn người đều tiếp tục quan sát Tru Tiên Kiếm Trận.
Bên trong Kiếm trận, Thiên Ma nhập tâm Cáp Mô Lại nhưng lại bị Thần Nha Đạo Quân một chưởng đánh tỉnh, tuy nhiên, giờ phút này nhìn qua càng thêm uể oải. Hiển nhiên Thiên Ma tạo thành tổn thương rất lớn.
- Thần Nha Đạo Quân, chúng ta làm sao bây giờ?
Trong mắt Cáp Mô Lại hiện lên vẻ kinh hoảng.
- Đây là Thiên Ma sơ cấp, không dám tiến vào Tru Tiên Kiếm Trận, ba phương hướng khác không sao, Thiên Ma chỉ có thể từ phương nam đột phá!
Thần Nha Đạo Quân trầm giọng nói.
Nói xong, Cáp Mô Lại nhanh chóng tránh ở phía sau Thần Nha Đạo Quân, vừa rồi ký ức Thiên Ma nhập tâm vẫn còn mới mẻ.
Mà đúng lúc này, bầu trời trên đỉnh đầu Chung Sơn, biển số mệnh đột nhiên mở rộng ra, số mệnh càng tích lũy càng nhiều.
- Không có khả năng, hơn hai tháng, tứ đại Đế triều đã bị đánh bại? Không có khả năng!
Thần Nha Đạo Quân kinh ngạc nói.
Lần đầu tiên, Thần Nha Đạo Quân lộ ra vẻ mặt như thế, từ biển số mệnh trước mắt gia tăng mà có thể thấy được, tứ đại Đế triều chỉ có bị diệt triều mới tạo thành ảnh hưởng như thế, ánh sáng vàng khủng bố xông lên tận trời, điều này làm sao có thể? Mình đã vây khốn Chung Sơn, vì sao Đại Tranh còn mạnh như thế? Hai tháng rưỡi, tứ đại Đế triều?
Khó trách Thần Nha Đạo Quân lại kinh hãi, bất kể ai nhìn thấy một màn này, cũng sẽ lộ ra vẻ mặt như vậy. Số mệnh, số mệnh cuồn cuộn gia tăng, Kim Long số mệnh 19 trảo biến hóa càng ngày càng tráng kiện, càng ngày càng cường đại.
Đại Tranh chi thế được tăng cường!
Ngẩng đầu, Chung Sơn nhìn vô tận số mệnh tụ tập, trên mặt lộ ra nụ cười tươi sáng.
- Huỷ diệt thật là đúng lúc, ha ha ha.................
Sắc mặt Thần Nha Đạo Quân lập tức trở nên xanh mét. Nô Thanh Huệ mắt đẹp chớp động, ánh mắt càng ngày càng kiên định.
Chung Sơn ngừng cười, bỗng nhiên mắt lạnh nhìn về phía Thần Nha Đạo Quân nói:
- Đã hơn hai tháng, bây giờ tới phiên ta phản kích.
- Grào!.................
Số mệnh Kim Long cũng rít gào lên trợ uy.
- - - - - oOo- - - - -