Mục lục
[Dịch] Trường Sinh Bất Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư Mã Thanh xông về cửa vào Hồ giới!

- Hô!

Đảo mắt, Tư Mã Thanh đỏ mặt bay trở lại! Hiển nhiên, uy lực của Thiên Ma Vương không phải là dễ giải quyết như vậy.

Sau mười hơi thở, Tư Mã Thanh mới mở mắt ra.

Mọi người giương mắt nhìn, chuyện này quá khốn kiếp! Đến một bước cuối cùng một bước lại bị kẹt ở chỗ này, ai có thể chịu được?

- Tư Mã huynh, ta nghĩ đến một biện pháp!

Trình Bạch Y bỗng nhiên nói.

- Nga?

- Thiên Ma Vương, hẳn là khả năng không chỉ ngăn cản như vậy a, chúng ta để cho những người này đi vào, một người đánh với một Thiên Ma Vương, đợi đánh xong, không phải là chúng ta có thể tùy ý ra vào sao?

Trình Bạch Y nói.

- Kế này rất tốt, người đâu, quân doanh thứ năm toàn bộ tiến vào Hồ giới!

Tư Mã Thanh hạ lệnh.

Những tướng sĩ vây quanh kia mặc dù có chút không muốn, nhưng vẫn lập tức tuân mệnh, nói:

- Rõ!

Ba ngàn tướng sĩ, đồng thời bay đi về Hồ giới.

Hưu!

Mới vừa vào, ba ngàn tướng sĩ đã té ra ngoài, hiển nhiên, người người đều có Thiên Ma nhập vào cơ thể.

Một đám ngồi xếp bằng, đáng tiếc, những tướng sĩ kia cũng không phải là Cổ Tiên,; làm sao là đối thủ của Thiên Ma Vương? Người có ý chí không kiên định, thất khiếu chảy máu tại chỗ, đạo tâm bị phá! Chỉ có rất ít người đau khổ giãy dụa.

Tướng sĩ chưa tiến vào mí mắt cũng bất giác nhảy lên, ai cũng không dám tiến vào nữa.

- Thánh thượng, ta tới thử một chút!

Trung Dũng Vương luôn luôn không đi vào, xung phong nhận việc nói.

Tư Mã Thanh tự nhiên sẽ không ngăn, Trung Dũng Vương lấy tốc độ cực nhanh nhảy vào, một đạo luồng sáng bắn vào, chỉ có trong chớp mắt, luồng sáng lại bắn trở lại, Trung Dũng Vương rơi xuống trong đám chúng tướng sĩ, điều tức.

Sắc mặt của đám người Tư Mã Thanh khó coi, phải làm như thế nào?

Hưu!

Mọi người rối rắm nhìn Hồ giới, một tiếng "hưu" vang lên từ trong đám tướng sĩ đang khoanh chân, mà Cổ Tiên Trung Dũng Vương bị Thiên Ma Vương gây hại, cũng đang điều tiết ở trong đám người.

- Đầy tớ nhỏ, ngươi dám!

Uy Võ Vương hét lớn một tiếng, đánh ra một chưởng.

Là Ám Hoàng, Ám Hoàng đã rời đi, chẳng biết xâm nhập vào bầy tướng sĩ từ lúc nào, sử dụng bổn phận của thích khách lần nữa, một kiếm đâm tới Trung Dũng Vương.

Uy Võ Vương đánh ra một chưởng, Ám Hoàng đã sớm trốn chạy. Một kích tất sát, tuyệt không ham chiến! Đây là thường thức cơ bản nhất của thích khách, huống chi là Ám Hoàng!

Oanh!

Một tiếng vang thật lớn, tướng sĩ đã chết một mảng lớn, mà Ám Hoàng cũng bắn vào trong huyết vụ, biến mất lần nữa.

Nhìn bóng lưng Ám Hoàng trốn chạy, mọi người trong lòng bất giác dâng lên một cổ hàn khí.

Ám Hoàng này quá kinh khủng, Thiên Tiên Đại viên mãn, còn đáng sợ hơn so với Cổ Tiên? Đại Tranh, Đại Tranh làm sao có người đáng sợ như vậy?

Trong lúc nhất thời, phảng phất giống như chung quanh cũng là bóng dáng của Ám Hoàng.

Mọi người lòng vẫn còn sợ hãi nhìn từng tướng sĩ cùng quan viên ở bốn phía.

Sắc mặt Tư Mã Thanh đen tới đáng sợ.

Ngay cả Si Mị Kỳ Thánh cũng không làm gì được Trung Dũng Vương, không ngờ biệt khuất bị ám sát như vậy? Hơn nữa ám sát kia vô cùng ác độc, ám sát của Ám Hoàng, cảm giác không lưu đường sống, ngay cả thần hồn cũng tiêu diệt.

Trong mắt Trình Bạch Y lóe lên một trận kinh hãi. Thực lực của Ám Hoàng, Trình Bạch Y tuyệt đối không xem ở trong mắt, hoặc là nói, nếu tỷ thí chính diện, tuyệt đối có thể giết chết Ám Hoàng rất nhanh, cho dù Ám Hoàng có Tinh Thần Châu, Trình Bạch Y cũng nắm chặc.

Nhưng, Ám Hoàng chưa bao giờ ham chiến, sự đáng sợ này, Ám Hoàng sẽ không chiến đấu chính diện, mà sẽ xuất thủ lúc ngươi lộ ra sơ hở, đối với việc nắm chặc sơ hở, Ám Hoàng đã đạt tới đỉnh cao.

Hơn nữa Ám Hoàng sẽ che dấu hơi thở tới cực điểm, thật giống như vẫn tiềm phục tại bên cạnh.

Lúc này, còn có ai dám tiến vào Hồ giới?

. . .

Bên trong Nhị Thập Tứ Đô Thiên Thần Sát Đại Trận, Thần Tú cùng Thiên lão, hai đại Phong Thủy Sư đối quyết.

Chung Sơn đứng bên ngoài giới, bầu trời giăng đầy mây đen, đây là Chung Sơn làm ra, ngăn trở ánh mặt trời, cung cấp một môi trường âm trầm.

[CHARGE=3]

Chung Sơn đứng ở trên một đỉnh núi, dưới chân núi, đại lượng Quỷ Hồn tụ lại, một đám tràn đầy kích động vì sống sót sau tai nạn cùng bi thương bỏ mình.

- Tại sao phải như vậy?

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

- Là Chung Sơn đã cứu chúng ta?

......

Các quỷ hồn không ngừng phát ra âm thanh khủng hoảng đối với môi trường trước mắt.

Nơi xa huyết vụ càng ngày càng ít, mà hắc khí càng ngày càng nhiều, dần dần, huyết vụ hoàn toàn biến mất. Mà hắc khí cũng dần dần tiêu tán.

Gió lốc khổng lồ bao phủ ở Thanh Khâu chậm rãi nhỏ đi, Phong Thủy Đại Trận chậm rãi triệt hồi.

Nơi xa, hai đạo thân ảnh hiện lên, Thiên lão cùng Diêm Trùng Chi một thân khôi giáp bay tới.

- Thánh vương!

Thiên lão cùng Diêm Trùng Chi cũng là nhẹ nhàng thi lễ.

- Ngươi thắng?

Chung Sơn nói.

- Không, Thần Tú sau khi giao thủ một lần, đã rời đi, không muốn đối chiến cùng ta!

Thiên lão nghĩ không ra, nói.

- Nga?

Chung Sơn khe khẽ ngoài ý muốn.

- Thánh vương, chỉ có chừng ba ngàn vạn Quỷ Hồn, những Quỷ Hồn khác toàn bộ tiêu tán, thần cũng không thể ra sức!

Diêm Trùng Chi nói.

- Ừm! Ngươi lưu lại trông coi những Quỷ Hồn này, để ngừa phát sinh chuyện ngoài ý muốn!

Chung Sơn nói.

- Rõ!

Diêm Trùng Chi lập tức đáp.

Chung Sơn mang theo Thiên lão bay đi vào bên trong Thanh Khâu.

Huyết vụ biến mất, Thanh Khâu cũng khôi phục, nhưng thời khắc này Thanh Khâu đã bị phá hủy hoàn toàn, đại lượng kiến trúc nứt vỡ, vô số thi thể ngã xuống đất, phần lớn thành hình dáng xương khô, huyết nhục cũng đã biến mất.

Bầu trời số mệnh của Thái Sơ, giờ phút này cũng đã hao hết, chỉ có thể thấy một con Kim Long mười tám móng, vô cùng hư nhược lơ lửng trên không trung.

Thái Sơ nhận được đả kích trước nay chưa có.

Phương hướng Chung Sơn đi tự nhiên là phương hướng hoàng cung.

Thần Tú rời đi, Phong Thủy Đại Trận giải tán, Trình Bạch Y liền nhìn ra chỗ không ổn.

Thần Tú cũng đã đi, Hồ giới còn vào thế nào?

- Tư Mã huynh, chuyện lần này, chỉ trách ta quá đường đột, tại hạ cáo từ trước, nửa năm sau, đợi luyện hóa thiên la địa võng, chúng ta cùng nhau tiến vào Hồ giới!

Trình Bạch Y nói.

Khi nói chuyện, dưới thiên la địa võng đã xuất hiện một đóa mây trắng, hiển nhiên muốn dẫn thiên la địa võng đi trước.

Nhìn thiên la địa võng còn có nhị nữ bên trong, trong mắt Tư Mã Thanh lóe lên một tia không tha, nói:

- Thanh Khâu ta có tĩnh thất, tạo điều kiện cho ngươi luyện hóa thiên la địa võng, vẫn là không cần đi a!

- Không cần! Nửa năm sau, ta sẽ tự mình trở lại!

Trình Bạch Y lắc đầu.

- Thật muốn đi?

Tư Mã Thanh cau mày nói.

- Đi? Các ngươi ai cũng đừng nghĩ đi!

Trong hư không bỗng nhiên có một tiếng quát to.

Chung Sơn cách khoảng cách rất xa, đã thấy nhị nữ trong thiên la địa võng, thấy nhị nữ bị cầm tù; Chung Sơn nhất thời sinh ra một cổ tức giận!

Thanh Khâu bị hủy diệt, Chung Sơn có thể mặc kệ, Thái Sơ sụp đổ, Chung Sơn cũng không để ý, để ý là Tô Nhu Nương cùng Tô Mị Nương bị bắt.

Nhị nữ mặc dù không muốn thừa nhận chuyện đã xảy ra ngày đó, nhưng, xảy ra chính là xảy ra, Chung Sơn há có thể để mặc các nàng chịu nhục?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK