Thiên điều?
Tướng quân mở to mắt ra nhìn Chung Sơn, nhìn nam tử Kim Đan kỳ này. Đây là đao pháp do ngươi sáng chế? Một tên Kim Đan kỳ nhỏ nhoi mà cũng dám nói rằng đao pháp này chính là “Thiên điều”?
Đương nhiên, tướng quân không thể nói được nữa, nội tạng của hắn đã bị vỡ nát, cả người cơ hồ bị bổ làm hai nửa, có thể sống thêm được sao? Hắn chỉ có thể mang theo một sự khó hiểu nuốt vào trong lòng rồi nhắm mắt.
Thiên điều, Chung Sơn vì đao pháp này mà khoa trương, nhưng Chung Sơn biết rõ tương lai sẽ như thế nào. Bây giờ hắn chỉ có thể tưởng tượng mà thôi, sau này sẽ xứng với cái tên của nó.
Vừa rồi trong khoảnh khắc mà tướng quân định tránh đi, Chung Sơn vẫn làm một loạt động tác khiến hắn không thể tránh được. Chung Sơn đầu tiên dùng Hồng Loan mê vụ khiến cho tướng quân phải phân thần, tuy trong nháy mắt tướng quân đẫ tỉnh lại, nhưng vẫn không kịp chống nổi một đao này, vì vậy mà phải chết.
Tuy nói một đao kia vô cùng mạnh mẽ, nhưng Chung Sơn hiểu rõ, bây giờ nó vẫn chưa xứng với cái tên Thiên điều.
Lại một cường giả Nguyên Anh kỳ nữa chết dưới tay Chung Sơn.
Chung Sơn từ từ nổi lên trên mặt nước, tìm một nơi u tĩnh rồi tiến vào trong đó, dùng đá lấp bên ngoài cửa động, sau đó lấy ngọc phù ra kiểm tra.
Ngọc phù này hơi mỏng, bốn phía có những phù chú kỳ dị, càng nhìn càng trông thấy có nhiều đồ án ở trong đó, dần dần khiến cho Chung Sơn phải nhiễu loạn cả tâm thần.
Chung Sơn lập tức nhắm mắt ngưng thần lại, từ trán của hắn chảy xuống một lượng lớn mồ hôi, hắn thở sâu ra một hơi rồi mở to mắt nhìn về phía ngọc phù.
Dòng chữ trên ngọc phù này rốt cuộc là như thế nòa?
- Ông.
Chung Sơn mở to hai mắt ra nhìn, sau đó tâm thần chăm chú quan sát thật kỹ, Chung Sơn cảm thấy bàn tay của mình trở nên hơi run rẩy, có một luồng khí xuất hiện trên ấn ngọc.
Thuần dương khí bao phủ lấy, mà ấn ngọc vẫn ở trên không trung.
Chung Sơn cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Sau đó tâm thần dẫn dắt, thuần dương khí quán chú với cơ thể, ấn ngọc bỗng nhiên trở về lại trong tay.
Nhìn ấn ngọc trong tay, Chung Sơn nuốt nước miếng một cái, hắn biết lần này mình đã nhặt được bảo vật.
Tâm thần của Chung Sơn nhanh chóng chìm vào trong đó, tuy nhiên ở bên ngoài ấn ngọc có một lực lượng quái dị ngăn cản lại.
Chung Sơn kiểm tra một hồi thì phát hiện ra ấn ngọc cũng hấp thu một luống khí thuần dương.
Chung Sơn cảm thấy thật sốt ruột, hắn đành cất đi, sau này sẽ quan sát lại.
Sau khi cất kỹ, Chung Sơn đi ra khỏi sơn động, không định trở về mà lại bước về phía Ngọc Hành Tông.
Chung Sơn mang ấn ngọc ở trên dòng u tuyền khiến cho thành Đại Tần rung động một hồi.
Bạch Nghiệp lúc này một mình một người, chống đỡ với tất cả các cường giả.
Tuệ Quang La Hán, Sơ Bát Ma La cùng với Thủy Kính tiên sinh, ba người đã đạt tới hoàng cực cảnh toàn lực ra tay, tuy nhiên đều bị Bạch Nghiệp hung hãn cản lại.
- Ầm.
Huyết quang bay ra, Bạch Nghiệp một lần nữa đẩy lùi được ba đại cường giả.
Thủy Kính tiên sinh khẽ nhíu mày, Sơ Bát Ma La và Tuệ Quang La Hán cũng lộ ra một vể kinh hãi, Bạch Nghiệp này thật là quá mạnh mẽ.
Chúng cường giả phía sau cũng đang oanh kích thành Đại Tần.
A.
Ở trong thành Đại Tần bỗng nhiên truyền đến một tiếng hô nhỏ, những người ở bên ngoài đang đánh nhau quyết liệt cho nên không phát giác ra được.
Mọi người lại một lần nữa oanh kích thành Đại Tần, đột nhiên ở trong thành thánh thượng trong qua tài với khuôn mặt trắng bệch, hai mắt quỷ dị mở ra.
Thánh thượng mở mắt ra? Hai mắt của thánh thượng đỏ bừng một mảnh, đôi mắt trắng dã, không có đồng tử bên trong.
Chúng cường giả lú nãy không ngừng oanh kích thành Đại Tần, cho nên không phát hiện ra dị thường. Bây giờ bỗng nhiên thân thể đứng cứng ngắc lại.
Thân thể đứng cứng ngắc một cách dị thường.
Những người đang vây công thành đột nhiên đứng cứng ngắc lại, nhìn chằm chằm về phía chiếu quan tài, bọn họ cảm thấy vô cùng sợ hãi, thánh thượng không chết sao?
Những người công thành trầm lắng, Bạch Nghiệp và đám người đang đánh nhau cũng yên tĩnh lại, tất cả đều cổ quái nhìn về phía thành Đại Tần, trông thấy thánh thượng tỉnh dậy, tất cả đều có một cảm giác sợ hãi đến dựng cả tóc gáy lên.
Chỉ thấy thánh thượng đột nhiên há miệng lên, hai răng nanh hé ra, hướng về phía trên bầu trời rống lên.
- Hống.
Cả thành liền trở nên lay động.
- Ầm ầm.
Bốn phía sông núi xa xa đều không ngừng rung động mạnh mẽ, các cường gải Nguyên Anh kỳ đều cố gắng phong bế tai lại.
Mấy trăm cường gải Nguyên Anh kỳ đều che lỗ tai lại. Tuy nhiên vẫn không chịu nổi mà điên cuồng lăn dưới mặt đất.
Sắc mặt của Cổ Lâm cũng trở nên tái nhợt, nếu như không phải Thủy Kính tiên sinh ở bên cạnh giúp đỡ hắn thì Cổ Lâm khẳng định cũng giống như những tướng quân kia, bị luồng sóng oanh kích mà phải lăn lộn dưới mặt đất.
Sóng âm, không chỉ là sóng âm, thánh thượng điên cuồng hét lên, tựa như không gian bốn phía đều lay động, muốn đánh ngã mọi người vậy. Ngay cả khuôn mặt của Thiên U công chúa cũng trở nên trắng bệch.
Tiếng hống vọng trời cao này vang vọng, sau đó ở dưới long bào đột nhiên xuất hiện một đôi cánh màu đen kịt.
Hai đôi cánh này tựa như là cánh của loài dơi nhưng lại ẩn chứa thần thái của long lân.
Đôi cánh giương lên, sau đó thánh thượng nhanh chóng phóng tới bên cạnh tám gã thị vệ.
. Đôi cánh của long lân nhanh chóng thi triển ra, hoàn toàn không thể nhận ra thánh thượng thi triển thể nào, thâm chí ngay cả tàn ảnh cũng không thấy, chỉ biết sau mốt khắc, thánh thượng đã tới trước mặt của Bạch Nghiệp.
Hoàng đế Bạch Nghiệp hoàn toàn không thể có năng lực phản kháng, y bị thánh thượng nắm lấy tay, sau đó hai đôi cánh bao phủ lấy y, hai cái răng nanh màu đỏ máu cắn vào cổ của Bạch Nghiệp, rút máu của hắn ra.
- Độc.
Thủy Kính tiên sinh không hề chần chừ, nằm lấy Cổ Lâm rồi lùi về một phái.
Tuy nhiên, ở trong thành Đại Tần lại có một đạo tàn ảnh hiện ra trước mặt của tkt iên sinh.
- Phốc.
Một tiếng vang thật lớn, sau đó Thủy Kính tiên sinh thổ ra một ngụm máu tươi, bốn phía đều bị bao phủ bởi hắc khí. Thủy Kính tiên sinh kéo Cổ Lâm rời ra xa rồi trốn chạy đi.
Ở trong thành Đại Tần cũng không phải chỉ có một đạo tàn ảnh mà có đến tám đạo, thánh thượng lao tới, bát đại thị vệ bắn về phía tám hướng.
- Ầm.
Sơ Bát Ma La cùng với một thị vệ chạm vào nhau, Sơ Bát thổ ra một ngụm máu tươi, sau đó nhanh chóng độn thân mà chạy đi.
- Oanh.
Tuệ Quang La Hán cũng trúng phải cương thi thị vệ, hắn cũng mang theo một vẻ sợ hãi mà chạy đi.
Hoàng cực cảnh đó! Thủy Kính tiên sinh, Sơ Bát và Tuệ Quang đều là những người đạt tới Hoàng cực cảnh mà không dám đối kháng với các cương thi. Thiên U công chúa chỉ mới tới tu vi Hợp thể kì thì phải làm sao?
Ở trước mặt Thiên U công chúa xuất hiện một cương thi thị vệ.
Hai mắt của A Nhị mở trừng ra, trên mặt hiện ra một vẻ hung ác, vung tay chống lại thị vệ.
Về phần A Đai lại kéo Thiên U công chúa ra một phía xa xa.
- A.
A Đại thổ ra một ngụm máu tươi, sau đó nhanh chóng trốn chạy.
Chạy thoát, đám người Hoàng cực cảnh đều chạy thoát toàn bộ, nhưng Đại Nghiệp hoàng triều và những tướng quân này thì sao? Những tướng quân chỉ mới đạt tới tu vi Nguyên Anh kỳ thì có thể trốn sao?
Sau một thời gian, toàn bộ chúng thị vệ đều bị nát vụn thi thể, ngay cả thống lãnh Hợp Thể kỳ cũng bị giết chết toàn bộ.
Sau khi giết hết tất cả, bát đại thị vệ liền vây quanh về phía thánh thượng.
Thánh thượng há miệng rời khỏi cổ đầy máu của Bạch Nghiệp. Bạch Nghiệp lúc này cũng không phản kháng, đường đường là một người tu vi đến hoàng cực cảnh mà ngay cả phản kháng cũng không có. Mãi cho đến khi máu đã rút hết, thánh thượng liền nhổ ra một ngụm máu cho nó tiến vào thân thể của Bạch Nghiệp, thân thể của Bạch Nghiệp lúc này liền bị bao thủ một luồng hồng quang.
Lúc này thánh thượng mới từ từ buông Bạch Nghiệp ra, hai mắt đỏ bừng lúc nãy giờ đã khôi phục lại, đồng tử trong mắt cũng từ từ hiện ra, long lân cốt cánh cũng thu hồi lại, trong mắt xuất hiện một sự hưng phấn mãnh liệt.
Thánh thượng cao giọng cười to:
- Ha ha ha.
Từng luồng thanh âm rung chuyển trời đát vang lên, không gian bốn phía trở nên lay động, mãi đến mốt lúc sau mới dừng lại.
- Bái kiến thánh thượng.
Bạch Nghiệp đột nhiên khom người nói.
Thánh thượng nhìn Bạch Nghiệp ở dưới đất sau đó lật tay ra một cái, thành Đại Tần bỗng nhiên bị thu nhỏ lại, bay về phía thánh thượng, thánh thượng lại vung tay áo lên, thành Đại Tần đã được thu vào trong đó.
Thánh thượng ngử đầu lên, nhìn trăng sáng trên trời.
- Đi.
Thánh thượng kêu lên một tiếng rồi giậm chân đi về phía trước.
Các thị vệ sau đó liền theo sát sau thánh thượng, biến mất về phía trong rừng.
Thiên U công chúa nhìn chằm chằm vào A Đại đứng trước mặt, trong mắt hiện lên sự tức giận.
A Đại cúi thấp đầu, vẻ mặt ảo nảo. A Nhị đứng phía sau Thiên U công chúa, Cổ Lâm vẻ mặt đắc ý còn Thủy Kính tiên sinh thì không ngừng phe phẩy chiếc quạt lông.
- A Đại, ngươi ăn nói với ta thế nào đây?
Thiên U công chúa nổi giận đùng đùng nói.
- Công chúa, là A Đại không tốt, không bảo vệ được tiên sinh. Chỉ là lúc đó khẩn cấp quá, tiên sinh cũng đồng ý để ta đi vào Phong Đô Quỷ Thành.
A Đại vẻ mặt hối hận nói.
- Được rồi, Thiên U, A Đại cũng là lo lắng cho ngươi thôi.
Cổ Lâm bên cạnh có phần hả hê khuyên bảo.
- Hừ, ngươi nghe ta hay nghe tiên sinh.
Thiên U công chúa cả giận nói.
- A Đại biết mình sai rồi, A Đại sẽ đi tìm tiên sinh, nhất định sẽ tìm được tiên sinh.
A Đại lập tức nói.
- Ngươi tìm ở đâu? Đi đâu tìm? Cứ ở chỗ này chờ, Tiên shinh nếu như vô sự thì nhất định sẽ trở về.
Thiên U công chúa cả giận nói.
Thiên U công chúa dặn dò A Đại ở lại bảo vệ Chung Sơn, kết quả là A Đại không nghe lời mà chạy vào Phong Đô Quỷ Thành.
Mặc dù cuối cùng đã cứu được Thiên U công chúa nhưng trong lòng Thiên U công chúa cũng rất tức giận. Tình hình lúc đó chỉ cần có A Nhị là được rồi, thế nhưng A Đại lại bỏ Chung Sơn lại, đến bây giờ Chung Sơn vẫn chưa trở về.
- Thiên U, ngươi cũng không nên nghĩ đến hắn làm gì, hắn chỉ là một hạ nhân thôi. Sau khi trở lại triều, ta có thể tìm cho ngươi vài người.
Cổ Lâm lập tức nói.
Nghe Cổ Lâm nói vậy, Thủy Kính tiên sinh toát mồ hôi lạnh.
Đang lúc này, bỗng nhiên phía xa xa có một điểm đen chậm rãi bay tới.
- Công chúa, là tiên sinh, tiên sinh đã trở về.
A Nhị kích động nói.
Tất cả mọi người ngẩng đầu, cùng nhau nhìn về phía điểm đen phía xa xa.
Chung Sơn đúng là Chung Sơn rồi. Chung Sơn đang giẫm lên trên đại đao chậm rãi bay tới.
Thiên U công chúa chợt bay qua, A Đại, A Nhị cũng theo sát, thoáng cái tất cả đã bay đi chỉ để lại Cổ Lâm và Thủy Kính tiên sinh. Thủy Kính tiên sinh khẽ cười, phe phẩy quạt lông nhìn về phía Chung Sơn, Còn Cổ Lâm thì đang tức giận, hắn vẫn còn chưa chết sao?
- Tiên sinh, ngươi có việc gì không?
Thiên U công chúa bay đến vui vẻ nói.
- Đã để cho công chúa phải lo lắng, lúc nãy gặp phải quân đội của Đại Nghiệp hoàng triều nên mất chút thời gian.
Chung Sơn lập tức cười nói.
- Tiên sinh, nếu như người không trở lại, A Đại sẽ chêt để tạ tội mất.
A Đại lập tức cười nói.
- A! Đến mức như vậy sao? Sau đó các ngươi gặp phải chuyện gì vậy?
Chung Sơn suy ngĩ một chút rồi hỏi.
Sau đó mọi người cùng bay về phía Ngọc Hành Tông, A Đại bay bên cạnh Chung Sơn, nói cho Chung Sơn nghe.
Sau khi tới Ngọc Hành Tông mọi người mới kể lại, Chung Sơn tiếp tục nghe. Trên đường đi Chung Sơn không nói chen vào mà vẫn đợi A Đại nói xong.
- Hôm nay thánh thượng sống lại sao?
Chung Sơn nhíu mày nói.
- Không rõ lắm, bất quá tạm thời suy đoán thánh thượng lợi dụng u tuyền địa âm khí, tu luyện mấy vạn năm, thậm chí còn đem tướng sĩ biến thành cương thi, bất tử bất diệt, bất nhân bất quỷ.
A Đại lắc đầu nói.
- Mặc kệ thế nào, ta cần phải phái người của Ngọc Hành Tông đi trước bẩm báo với thánh thượng về việc này. Thánh thượng thiên triều sao? Thần Châu đại địa sắp nổi lên giông bão rồi.
Thiên U công chúa lắc đầu thở dài nói.
- Ừ.
Chung Sơn gật đầu.
Tuy nói thánh thượng chỉ có một người và mười vạn cương thi thế nhưng dù sao cũng là thánh thượng, muốn tái tạo lại thiên triều cũng không phải là việc quá khó khăn, chỉ là không biết sau khi sống lại thánh thượng sẽ quyết định thế nào.
- Được rồi, chuyện này về sau không ai được nhắc lại, bỏ qua đi.
Thiên U công chúa nói.
- Vâng.
Mọi người lập tức đáp.
- Tiên sinh, ngươi trở về rồi, ngày mai chúng ta sẽ lên đường đi trước tới Đại Vũ đế triều.
- Vâng.
Chung Sơn gật đầu.
Đại Vũ đế triều, Bát Hoang Thành.
Trên thành lầu của Bát Hoang Thành, Thiết Huyết tướng quân tay vịn vào đại kiếm bên hông, mắt nhìn về phía bắc. Phía sau là mấy tướng quân, trong đó là một người đã từng đấu võ với trưởng lão Khai Dương Tông, Vũ Si tướng quân.
- Tướng quân, vì sao chúng ta lại tới đây?
Vũ Si tướng quân nhíu mày nói.
- Ở đây nghênh tiếp người của Đại La thiên triều, Thiên U công chúa và thế tử Cổ Lâm.
Thiết Huyết tướng quân nói.
- A! Thiên U công chúa? Cổ Lâm thế tử? Bọn họ đi qua Bát Hoang Thành sao? Lễ quan của Đại La thiên triều đâu có nói bọn họ sẽ đi qua đây, chỉ nói Thiên U công chúa đi tới Ngọc Hành Tông thôi mà.
Vũ Si tướng quân nói.
- Lễ quan Đại La thiên triều chưa nói thế nhưng ta dám khẳng định bọn họ chắc chắc muốn tới Bát Hoang Thành.
Thiết Huyết tướng quân khẳng định nói.
- Vì sao?
Vũ Si tướng quân vẻ mặt nghi hoặc nói.
- Đại đô đốc nói.
Thiết Huyết tướng quân đang nói về đại đô đốc Đại Vũ đế triều Dịch Diễn.
- A! Đại đô đốc đã nói thì chắc chắn đúng.
Vũ Si tướng quân gật đầu, tự nhiên là có thể biết trước đường đi của Thiên U công chúa.
Có một tướng quân nói.
- Tướng quân, là đại đô đốc bảo chúng ta đợi ở đây sao?
Vũ Si tướng quân nói.
- Phụng mện đại đô đốc ta đợi ở đây để bảo vệ Thiên U công chúa và Cổ Lâm thế tử, để họ không xảy ra bất trắc gì.
Thiết Huyết tướng quân nói.
- Vâng.
Mọi người lập tức gật đầu.
Phía xa xa Bát Hoang Thành.
Có một đám mây trắng, trên đó là đám người Chung Sơn.
- Thủy Kính, vì sao chúng ta phải đi đường vòng qua Bát Hoang Thành? Không thể đi trực tiếp qua Đại Vũ đế triều sao?
Cổ Lâm hỏi.
- Bởi vì Bát Hoang Thành đang có người chờ ta.
Thủy Kính tiên sinh nói.
- Chờ? Ai? Ta nhớ hành trình của mình chúng ta đâu có nói cho ai biết.
Cổ Lâm nhíu mày nói.
- Có nói, lúc trước khi đo có nói cho lễ quan/
Thủy Kính tiên sinh nói.
- Sai, ta nhớ rằng nói cho bọn họ biết chúng ta đi tới Ngọc Hành Tông chứ không nói đi tới Bát Hoang Thahf.
Cổ Lâm lập tức nói.
- Nói đi tới Ngọc Hành Tông thì cũng chính là đi tới Bát Hoang Thành.
Thủy Kính tiên sinh vẫn kiên trì giải thích cho Cổ Lâm nghe.
- Vì sao?
Cổ Lâm kinh ngạc hỏi.
- Tuy rằng phía trước là Bát Hoang Thành thế nhưng Bát Hoanh Thành lại địa phương gần với Ngọc Hành Tông nhất.
Thủy Kính tiên sinh nói.
- Sao?
Cổ Lâm vẫn u mê, gần nhất thì gần nhất, đâu có liên quan gì đến hành trình của ta. Chính mình cũng đâu có muốn đi qua Bát Hoang THành, mà muốn trực tiếp tới Đại Vũ đế triều.
- Bởi vì sau khi chúng ta tiến nhập Đại Vũ đế triều thì sẽ có người gây bất lợi đối với chúng ta, vì vậy Bát Hoang Thành nhất định phải có một đội ngũ chờ chúng ta sau đó hộ tống chúng ta đi tới Đại Vũ đế triều.
Thủy Kính tiên sinh nói.
- Gây bất lợi với chúng ta? Ai dám gây bất lợi đối với chúng ta?
Cổ Lâm nhíu mày nói.
Chung Sơn bên cạnh nghe xong cũng toát mồ hôi lạnh, ai dám gây bất lợi với ngươi?
Chung Sơn nhắm mắt, không nhìn gì để cho tâm bất loạn, tùy ý để cho Thủy Kính tiên sinh xử lý.
- Đương nhiên là mong chúng ta chết trên lãnh thổ Đại Vũ đế triều, đó là người của đế triều khác.
Thiên U công chúa lắc đầu nói.
- Theo như lời các ngươi nói thì có người muốn hãm hại chúng ta sau đó khiến cho Đại La thiên triều và Đại Vũ đế triều xảy ra chiến tranh?
Cổ Lâm rốt cuộc cũng hiểu.
- Đúng vậy, mặc dù ta có thể bảo vệ được thế tử nhưng có thêm một đội quân nữa hộ tống chúng ta thì chúng ta đâu cần phí sức. Tại sao lại không đi chứ?
Thủy Kính tiên sinh phe phẩy chiếc quạt lông nói.
- Thế nhưng lúc đó chúng ta chỉ nói đến Ngọc Hành Tông, mà Đại Vũ đế triều lại phái người tới Bát Hoang Thành chờ sao?
Cổ Lâm nghi hoặc nói.
- Nhất định là như vậy.
Thiên U công chúa nói.
- Vì sao?
Cổ Lâm lại hỏi.
- Bởi vì Đại Vũ đế triều có rất nhiều người tài, ít nhất là có đại đô đốc Dịch Diễn, nhất định sẽ biết chúng ta đi qua Bát Hoang Thành nên sẽ cho người chờ ở đó.
Thiên U công chúa hết sức quả quyết nói.
Trong lúc nói chuyện mọi người đã bay qua vài ngọn núi, rốt cuộc cũng nhìn thấy phía xa xa là một thành trì.
Thành trì này cũng lớn như Vô Song Thành, trên cửa thành có hai chữ Bát Hoang.
Mọi người không vội vàng bay vào trong mà từ chỗ cửa thành có gần mười tướng quân mặc quân phục bay ra, dẫn đầu chính là đệ nhất thống soái quân đoàn Đại Vũ đế triều Thiết Huyết tướng quân.
Mọi người bay rất nhanh, trong nháy mắt đã tới gần.
- Đệ nhất thống soái quân đoàn Đại Vũ đế triều Thiết Huyết phụng mệnh đại đô đốc cung nghênh các vị.
Thiết Huyết tướng quân cúng kính nói.
Cổ Lâm trong mắt hiện lên một tia hưng phấn, quả đúng như lời Thiên U và Thủy Kính nói, bọn họ thực sực đợi ở chỗ này.
- Thiết Huyết tướng quân đa lễ rồi. Đoạn đường tiếp theo phải phiền ngươi rồi.
Thiên U công chúa cười nói.
- Công chúa yên tâm, đại đô đốc đã sớm an bài. Tại hạ sẽ bảo vệ Công chúa và thế tử an toàn đến Thiên Không Chi Thành của Đại Vũ đế triều.
Thiết Huyết tướng quân trầm giọng nói.
Cổ Lâm hưng phấn mà đám người phía sau Thiết Huyết tướng quân cũng hưng phấn. Quả đúng như lời đại đô đốc nói, bọn họ đã đi qua Bát Hoang Thành.
- Xin hỏi Dịch Diễn tiên sinh phái tướng quân tới đây có nói cho người nào biết không?
Thiên U công chúa hỏi.
- Không, vẫn là bí mật tiến hành vì sự an toàn của công chúa và thế tử. Chẳng hay công chúa vì sao lại hỏi như vậy?
Thiết Huyết tướng quân nói.
- Ha ha, ta chỉ cảm thán mà thôi. Nhiệm vụ bí mật như vậy thì chắc hẳn Dịch Diễn tiên sinh hết sức tin tưởng tướng quân rồi.
Thiên U công chúa nở nụ cười nói:
- Nghe Thiên U công chúa nói mình được Dịch Diễn tiên sinh tin cậy, Thiết Huyết tướng quân lập tức nở nụ cười.
- Đúng vậy.
Thiết Huyết tướng quân nói/
- Được rồi còn có thống soái tướng quân nào khác tới đây không?
Thiên U công chúa lại hỏi.
- Đương nhiên là không có, đại đô đốc chỉ phái mình ta mang theo chúng thuộc hạ tới đây thôi.
Thiết Huyết tướng quân lắc đầu nói.
- Như vậy thì làm phiền tướng quân rồi.
Thiên U công chúa gật đầu nói.
- Không phiền, chư vị mời.
Thiết Huyết tướng quân làm tư thế mời nói.
Thiên U công chúa gật đầu rồi tất cả mọi người theo Thiết Huyết tướng quân đi vào Bát Hoang Thành.
Dọc đường đi Cổ Lâm không nói gì, mấy câu nói cuối cùng của Thiên U là có ý gì? Gần như khen à Thiết Huyết tướng quân vậy, đâu cần phải như vậy chứ!
Đương nhiên không phải là như vậy. Thiên U công chúa chỉ hời hợt nói ra hai câu đã biết được nhiều tin tức. Đại Vũ đế triều chỉ có Dịch Diễn phái người tới đây chứng tỏ trong những người có địa vị cao chỉ có Dịch Diễn có thể biết được mình sẽ đi qua đay còn những người khác căn bản không đoán ra mình sẽ đến Bát Hoang Thành.
Như vậy cũng tốt, Đại Vũ đế triều chỉ có Dịch Diễn là người tài còn không có ai được lợi hại như Dịch Diễn.