Mục lục
[Dịch] Trường Sinh Bất Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không sai, đúng là đánh cuộc.

Chung Sơn cười nói.

- Đánh cuộc gì?

Dịch Diễn tỉnh táo hỏi.

- Đánh cuộc tiên sinh, đánh cuộc ta.

Chung Sơn bình tĩnh nói.

Dịch Diễn lẳng lặng lắng nghe.

- Nếu tại hạ thua cam nguyện làm thủ hạ cho Dịch Diễn tiên sinh, làm tiểu tốt hai trăm năm. Truyện Trường Sinh Bất Tử

Chung Sơn cười nói.

- Hai trăm năm? Thọ nguyên của Dịch Diễn còn không đủ hai mươi năm, hai trăm năm lúc đó ta không còn sống nữa.

Dịch Diễn lắc đầu nói.

Tuổi tác của Dịch Diễn có nhiều người biết rõ, Chung Sơn cũng hiểu.

- Ha ha, tại hạ nói là hai trăm năm, mặc kệ Dịch Diễn tiên sinh có còn sống hay không.

Chung Sơn một lần nữa nói.

Nghe thấy lời nói của Chung Sơn, đồng tử của Dịch Diễn co rút lại.

- Nếu như ta chết, Chung Sơn tiên sinh có thể làm đại đô đốc Đại Vũ đế triều được không?

- Dĩ nhiên là sẽ tận tâm tận lực.

Chung Sơn vô cùng khẳng định nói.

Đại Vũ đế triều bây giờ chính là nguyện vọng của Dịch Diễn cho nên y dĩ nhiên là sẽ kích động đôi chút, nghe thấy lời khẳng định này của Chung Sơn, Dịch Diễn trở nên tỉnh táo hơn nhiều.

- Vậy nếu tiên sinh thắng?

Dịch Diễn nói.

- Dịch Diễn tiên sinh ở lại làm thủ hạ của ta.

- Ha ha, Chung Sơn tiên sinh lại nói đùa rồi, Dịch Diễn chỉ còn sống tối đa hai mươi năm thôi, sắp chết, làm sao có thể làm thủ hạ của tiên sinh được.

Dịch Diễn lắc đầu cười nói.

- Ha ha, Dịch Diễn tiên sinh sống từng đó thời gian là đã quá dư rồi.

Chung Sơn thuận thế nói.

Nghe thấy lời nói của Chung Sơn, Dịch Diễn một lần nữa lại chau mày, y nhìn chằm chằm về phía Chung Sơn, không biết là Chung Sơn có chủ ý gì.

- Đánh cuộc gì?

Dịch Diễn trầm giọng nói.

Đại Vũ đế triều chỉ có thể sống thêm mười năm nữa, trong vòng mười năm đó, Đại La thiên triều sẽ tiêu diệt Đại Vũ đế triều.

Chung Sơn khẳng định nói. Truyện Trường Sinh Bất Tử

- Nực cười, mười năm? Lâm Hải thập nhị thành lần trước nghe đồn tiên sinh chỉ đánh bại trong vòng năm tháng tuy nhiên ta nghĩ cũng tốn ít nhất một năm rưỡi, với lại cùng nhờ quần long ở Đông Hải. Trong vòng mười năm Đại Vũ đế triều còn có năm mươi tòa thành, mười năm không thể nào.

Dịch Diễn không tin nói.

- Dịch Diễn tiên sinh còn chưa nói hết, Đại Vũ đế triều không chỉ có một trăm năm mươi tòa thành trì mà có một người trù tình thiên vận là tiên sinh.

Chung Sơn cười nói.

Dịch Diễn nhìn chằm chằm về phía Chung Sơn. Mười năm? Chung Sơn có thể thành công trong mười năm?

Không thể tin được, tuyệt đối không có khả năng.

Tuy nhiên, Dịch Diễn cũng không phải là người võng mạn, cho nên suy nghĩ rất kỹ.

Mười năm, mình còn có thể sống đến mười năm sau không? Đánh cuộc này,nói thế nào cũng thấy Chung Sơn bất lợi, tuy nhiên trong lòng Dịch Diễn cảm thấy có một âm mưu nào trong đó.

Mười năm,công ai dám hẹn mười năm,ngay cả hai mươi năm cũng không dám.

- Dịch Diễn tiên sinh cảm thấy thế nào? Vụ đánh cuộc này, tiên sinh có dám hay không?

Chung Sơn cười nói.

Dịch Diễn nhìn chằm chăm về phía Chung Sơn, y không thể nhìn ra một chút sơ hở nào trong đó,nói thế nào thì Chung Sơn cũng bất lợi.

- Đánh cuộc, tại sao lại không đánh cuộc, chỉ là thật bất lợi cho Chung Sơn tiên sinh.

Dịch Diễn lắc đầu nói.

- Ha ha, bất lợi, không Chung Sơn chiếm tiện nghi.

Chung Sơn nói.

Nói xong, Chung Sơn lật tay lấy ra một cái lọ nhỏ.

Dịch Diễn hơi nghi hoặc.

Chung Sơn đem cái bình nhỏ đặt lên trên bàn của Dịch Diễn.

Đây là gì?

Dịch Diễn cau mày hỏi.

- Thiên Nguyên thần đan.

Chung Sơn nói.

Thiên Nguyên thần đan, chính là đan dược mạnh nhất, xếp hàng bát phẩm, có thể làm cho Nguyên Anh kỳ đỉnh phong nhanh chóng bước lên Hợp thể kỳ, hình thành nguyên thần, có thể khu trừ độc trong cơ thể. Truyện Trường Sinh Bất Tử

- Thiên nguyên thần đan?

Dịch Diễn trừng mắt, lộ ra vẻ kinh ngạc đồng thời cũng vô cùng kinh hỉ.

- Chắc hẳn tiên sinh sau khi trúng độc, tìm vô số phương pháp cũng không kiếm được Thiên Nguyên thần đan phải không?

Chung Sơn cười nói.

Dịch Diễn thở ra một hơi rồ nhìn chiếc bình nhỏ, Dịch Diễn không nói gì, hiển nhiên là đồng ý với lời nói của Chung Sơn.

- Tiên sinh nắm chắc như vậy sao?

Dịch Diễn cau mày nói.

- Không sai, Chung Sơn dĩ nhiên có năng lực để cho Dịch Diễn tiên sinh đáp ứng vụ đánh cược này. Chung Sơn tuyệt đối sẽ không dậu đổ bìm leo, chờ cho khi tiên sinh khang phục hoàn toàn sẽ toàn diện nghênh địch.

Chung Sơn lộ ra vẻ nghiêm túc nói.

-Tiên sinh không sợ ta thất ước?

Dịch Diễn nhìn Chung Sơn hỏi.

- Ta tin tiên sinh coi nhiều thứ còn quan trọng hơn cả tính mạng, nếu không tiên sinh đã không ở được Đại Vũ đế triều nhiều năm như vậy.

Chung Sơn khẳng định nói.

Dịch Diễn lật tay thu hồi Thiên Nguyên đan, sau đó nhẹ nhàng đứng dậy, hướng về phía Chung Sơn trịnh trọng nói. Truyện Trường Sinh Bất Tử

- Được, ta ở đây chờ mười năm, mỏi mắt mong chờ.

Chung Sơn đứng dậy, cũng đáp lệ:

- Thiên địa chứng giám.

- Thiên địa chứng giám.

Dịch Diễn nói.

Dịch Diễn vẫy tay, Thiết Huyết từ phía xa xa dẫn người tiến đến, Chích Hỏa cũng mau chóng bay lại gần.

Dịch Diễn không nói gì thêm, đi lên kiệu, để Thiết Huyết khiêng đi.

Về phần Chung Sơn, hắn hít một hơi thật sâu, đưa mắt nhìn Dịch Diễn rời đi.

Mười năm,Dịch Diễn làm sao có thể để Chung Sơn như ý?

- Bọn họ đi rồi!

Chích Hỏa nói.

- Đi, chúng ta cũng đi thôi, mau kêu A Đại, thời gian của chúng ta vô cùng gấp gáp.

Chung Sơn trầm giọng nói.

- Dạ.

A Đại lập tức đáp.

一一一一一一一一一一一一一一一一 一一一一一一一一一一一一一一一一 一一一一一一一一一

A Đại ngự vân mang theo Chung Sơn cùng với Chích Hỏa bay trở về.

- Tiên sinh, chúng ta không trở về Quang Huy thành sao?

A Đại nghi hoặc hỏi.

- Tạm thời không trở về, chúng ta đi tới Đại Huyền thành trước. Truyện Trường Sinh Bất Tử

Chung Sơn nói.

- Đại Huyền thành, tiên sinh muốn gặp Đại Huyền vương?

A Đại ngạc nhiên hỏi.

- Không sai, ta đã cùng với công chúa trao đổi với nhau, công chúa đã hiểu, yên tâm đi.

Chung Sơn cười nói.

- Dạ.

A Đại gật gật đầu đáp.

Ba tháng sau.

Đại Huyền thành, trong phủ thành chủ, thư phòng của Đại Huyền vương. Truyện Trường Sinh Bất Tử Truyện Trường Sinh Bất Tử

Đại Huyền vương cùng với chúng tướng sĩ đang thảo luận với nhau.

- Vương gia, dựa theo quân tình hiện nay, Dịch Diễn cùng với Tiêu Vong có khả năng sẽ gặp mặt nhau.

Một mưu sĩ nói.

- Đúng thế vương gia, trận chiến kế tiếp sẽ vô cùng khó đánh.

Một mưu sĩ khác lại nói.

- Nghe nói tình hình bên kia tiến triển vô cùng thuận lợi. Vương gia chúng ta tuy phải đối mặt với hai triều,nhưng thánh thượng nói rằng chúng ta phải tiên lên, không thể lui binh được.

Mưu sĩ này tiến lên nói.

- Càng ngày càng khó khăn sao? Thọ nguyên của Dịch Diễn chỉ còn hai mươi năm, chúng ta chỉ cần đánh Đại Vũ đế triều hai mươi năm nữa là sẽ thành công.

Một mưu sĩ nói.

- Bại thì không thể, chí có thể nói là trong vòng hai mươi năm kế tiếp sẽ rất khó đánh. Hai mươi năm sau, ai dám chắc Đại Vũ đế triều không xuất hiện một Dịch Diễn khác.

- Theo chiều hướng kế tiếp thì Đại Vũ đế triều nhất định sẽ thất bại. Trong thời gian Cực Long vương tung hoành thì Dịch Diễn đã mất đi cơ hội nghịch chuyển càn khôn.

Một mưu sĩ khác mở miệng nói.

- Đúng thế không sai, bất quá chúng ta không thể đợi quá lâu.

Một mưu sĩ mở miệng nói.

- Không sai, ba vị thái tử khác bọn họ cũng sẽ không dừng lại chờ chúng ta,còn có phương pháp phá địch nhanh chóng khác sao?

Đại Huyền vương nhìn về phía chúng mưu sĩ nói.

Chúng mưu sĩ trầm mặc một hồi rồi lắc lắc đầu.

- Khó lắm.

Mưu sĩ đầu tiên mở miệng nói.

- Vậy sao?

Đại Huyền vương nhìn về phía hắn, khó thì không có nghĩa là không làm chứ?

Theo tình huống bình thường, muốn nhanh chóng diệt được hai triều thì phải có một kỳ chiêu.

Đệ nhất mưu sĩ mở miệng nói.

- Kỳ chiêu gì?

Đại Huyền vương nhìn về phía mưu sĩ này hỏi.

- Đúng thế chính là phải chiến đấu ở bên ngoài, còn làm thế nào tại hạ cũng không nghĩ tới.

Đệ nhất mưu sĩ lắc lắc đầu nói.

- Không quan hệ, có một phương hướng là tốt rồi.

Trong lúc Đại Huyền vương nói chuyện với chúng mưu sĩ, một quản gia đi tới.

Quản gia quả nhiên là người mà Đại Huyền vương tín nhiệm cho nên chúng mưu sĩ cũng không để ý.

- Vương gia.

Quản gia kia cung kính nói.

- Chuyện gì vậy?

Đại Huyền vương nhíu mày hỏi.

- Đông phương hầu Chung Sơn ở bên ngoài cầu kiến.

Quản gia cung kính nói.

- Chung Sơn?

Đại Huyền vương cau mày nói.

Chúng mưu sĩ cũng nhìn nhau, trong mắt mọi người tràn ngập vẻ ngạc nhiên, cuối cùng ánh mắt đều tụ lại chỗ đại huyền vương.

- Đến đây bao nhiêu người?

Đại Huyền vương hỏi.

- Cộng với Chung Sơn thì có ba người, một người là A Đại,một người là Chích Hỏa.

Quản gai khiêm cung nói, hiển nhiên đối với tình huống của Chung Sơn thì mọi chuyện đã không còn là bí mật nữa.

- Vương gia, Chung Sơn tới đây chắc hẳn là có chuyện hệ trọng.

Đệ nhất mưu sĩ mở miệng nói.

- Ừ, cho Chung Sơn vào đây.

Đại Huyền vương gật gật đầu hói.

- Dạ.

Quản gia tuân mệnh đi ra ngoài, chúng mưu sĩ cũng đều đứng vững.

Chung Sơn đến Đại Huyền thành, với thân phận của Chung Sơn thì hắn nhanh chóng được mời đến phủ thành chủ.

- Các ngươi đợi ở đây một lúc.

Chung Sơn hướng về phía A Đại và Chích Hỏa nói.

- Dạ.

Hai người đều đáp.

- Đông phương hầu, vương gia cho mời.

Vị quản gia kia hướng về phía Chung Sơn cười nói.

- Làm phiền rồi.

Chung Sơn gật đầu nói.

- Đó là bổn phận của tiểu nhân, xin mời.

Quản gia cười nói.

Sau đó rất nhanh, Chung Sơn bay lên trên đảo, hướng về phía một toà điện mà đi vào bên trong.

Ở bên trong, Đại Huyền vương đang ở trên án thư. Hai bên chính là tám gã ăn mặc theo kiểu nho sinh. Tất cả mọi người đều lẳng lặng nhìn mình. Quản gia cáo từ sau đó đi ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK