Chung Sơn nhẹ nhàng nhận lấy rồi cẩn thận xem xét nó.
Phong Thần cung, Phong Thần tiễn là một bộ cung tiễn, đều có màu xanh lục thuần khiết, trên bề mặt có khắc rấ nhiều ký hiệu, long lanh lóng lánh.
Chung Sơn soi trước ánh nắng thì thấy nó vô cùng sạch sẽ, ngay cả dấu vân tay cũng không có!
Thở dài một tiếng, Chung Sơn lật tay lại, đành thu nó lại vào trong vòng trữ vật. Cửu phẩm pháp bảo!
Là cửu phẩm pháp bảo đó! Vung tay lớn như vậy, không biết là ai dám trả giá lớn như vậy để giết Anh Ninh, giá họa cho Thiên U?
- Chích Hỏa, ngươi giữ nó cẩn thận!
Chung Sơn nói.
- Vâng!
Chích Hỏa hăng hái nhận lấy.
Lại là một món cửu phẩm pháp bảo, chưa bao giờ Chích Hỏa thấy nhiều cửu phẩm pháp bảo như vậy! Bây giờ tay trái một món, tay phải một món, thật sự rất hưng phấn.
- Tốt lắm! Đã làm phiền Mã đại nhân rồi. Chích Hỏa, chúng ta đi!
Chung Sơn nói xong bèn thu tư liệu này vào vào vòng tay trữ vật.
- Không tiễn!
Mã Truy Nhật nói đầy phẫn hận.
Chung Sơn dẫn A Đại rời khỏi Hình bộ.
- Đại soái, bây giờ chúng ta đi đâu?
Chích Hỏa hỏi.
- Phủ quận chúa Anh Ninh, hiện trường vụ án!
Chung Sơn nói.
- Vâng!
Chích Hỏa lập tức gật đầu nói.
Anh Ninh quận chúa phủ! Toàn bộ phủ vẫn đang đắm chìm trong niềm tiếc thương vô hạn.
Tuy rằng chuyện đã xảy ra được hơn một tháng rồi nhưng bên trong phủ mọi người từ trên xuống dưới vẫn mặc hiếu phục để tang.
- Đứng lại!
Tên gác cửa hét lớn.
Chích Hỏa lập tức bước lên phía trước rút thánh kiếm ra.
Cũng như ở Thiên U công chúa phủ trước kia, sau khi một tên gác cửa ôm đầu kêu gào thảm thiết, một người ùn ùn kéo nhau đến.
- Thánh Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế !
Chung Sơn dẫn Chích Hỏa đi vào trong không chút trở ngại.
Bên trong phủ vẫn vang vọng những tiếng khóc nỉ non. Chung Sơn dẫn Chích Hỏa đi thẳng đến một tòa đại điện xa xa. Bởi vì Chung Sơn liếc mắt một cái có thể nhìn thấy, nơi đó chính là linh đường.
Đi đến cửa linh đường khẩu, Chung Sơn đảo mắt thấy Tề Thiên hầu đang ngồi trước một quan tài rất lớn đốt tiền giấy, vẻ mặt đau khổ. Hai người dù sao cũng là anh em ruột, quan hệ lại đặc biệt tốt. Đột nhiên chết đi, tâm tình vô cùng khó chịu. Một đám người đứng bên cạnh, Chung Sơn chỉ nhận ra một người, đó là đệ nhất mưu sĩ của Đại Huyền vương, Phạm Nhất Phẩm.
Chung Sơn nhẹ nhàng đi vào, mọi người trông thấy cũng không lên tiếng. Phạm Nhất Phẩm nhìn thấy Chung Sơn, cũng khe khẽ gật đầu.
Chung Sơn gật đầu chào Phạm Nhất Phẩm một cái rồi bước lên phía trước.
- Anh Ninh! Âm dương chia cách, ca ca không thể giúp ngươi được nữa rồi. Linh thạch ta không chuyển đến cho ngươi được, chỉ đành nhờ ông trời gửi cho ngươi chút tiền âm phủ. Trên tờ tiền là tiền trang lớn nhất âm phủ, còn có cả ngày sinh tháng đẻ và tử thần bát tự của ngươi. Hi vọng quỷ sứ không làm khó ngươi, thông đường cho ngươi đi.
Chung Sơn nhíu mày nhìn hắn. Mà lúc này, Tề Thiên hầu cũng cảm nhận được Chung Sơn đã đến, quay đầu lại.
- Ngươi tới làm gì?
Tề Thiên hầu lập tức đứng dậy nhíu mày nói.
- Người chết đáng kính. Chích Hỏa. Chúng ta cùng nhau quỳ lạy!
Chung Sơn không để ý đến Tề Thiên hầu, nói với Chích Hỏa.
- Vâng!
Chích Hỏa gật gật đầu.
Hai người bước tới trước, khom người bái linh đường một bái.
Tề Thiên hầu vẫn trừng mắt.
Bái xong, Chung Sơn mới mở miệng nói:
- Phụng chỉ của Thánh Thượng đến để điều tra nguyên nhân cái chết của Anh Ninh quận chúa. Ta muốn nhìn thi thể Anh Ninh quận chúa.
- Chung Sơn, ngươi dám?
Tề Thiên hầu cả giận nói.
Tề Thiên hầu giận dữ, mọi người phía sau cũng đồng thời trợn mắt nhìn. Phạm Nhất Phẩm đứng ở một bên thì vẫn lẳng lặng không nói gì.
- Thánh kiếm ở đây, ai dám làm càn?
Chung Sơn phẫn nộ quát lên một tiếng.
Theo một tiếng gầm của Chung Sơn vang lên, khí thế của mọi người liền suy giảm, như trước sau vẫn nhìn chằm chằm Chung Sơn.
- Đây là thân thể muội muội của ta, ai cũng không thể động vào! Chung Sơn, hôm nay ngươi dám động vào thi thể muội muội của ta, đối địch với cả dòng họ Phong thị ta. Dòng họ Cổ thị ta cho dù phải chết cũng không mặc cho bất cứ kẻ nào chọc ghẹo.
Tề Thiên hầu trừng mắt nhìn, ra vẻ không nhường đường.
- Ta chỉ nói xem, cũng không có nói động vào. Ai còn dám ngăn cản, đừng trách ta không khách khí!
Chung Sơn nói.
Quay đầu lại, Chung Sơn nói với Chích Hỏa:
- Chích Hỏa, ai dám ngăn cản, cầm lấy thánh kiếm, chém!
- Rõ!
Chích Hỏa lập tức đáp.
Chung Sơn nói xong, mạnh mẽ nhìn lướt qua tất cả mọi người.
Trước thánh kiếm, mọi người chỉ có thể kiềm chế cơn tức giận. Ngay cả Tề Thiên hầu giờ phút này cũng chỉ dám trừng mắt nhìn Chung Sơn, như thể muốn ăn tươi nuốt sống Chung Sơn.
Bước đến chỗ quan tài, quan tài của Anh Ninh là dùng Vạn Niên Tử Mộc đóng, có thể duy trì thi thể mười năm không thối rữa, cho dù bắt đầu mục rữa cũng chậm hơn rất nhiều. Mở quan tài ra, Chung Sơn có thể trực tiếp nhìn thấy thi thể bên trong.
Thi thể Anh Ninh đã mặc một bộ quần áo đẹp đẽ khác, tắm rửa sạch sẽ nằm trong quan tài. Nếu không phải sắc mặt cực kỳ tái nhợt, nhìn qua thì cứ tưởng như là đang ngủ, vô cùng khoan thai.
Thần thức đảo qua, phát hiện Anh Ninh quả thật là đã chết, Tử Phủ tan nát, sức sống mất hết, tử khí tràn ngập.
- Khuôn mặt Anh Ninh là ai đã động vào?
Chung Sơn nhướn mày hỏi.
- Động vào? Ai dám động vào?
Tề Thiên hầu nhíu mày hỏi.
- Ta nghe nói, khi Anh Ninh chết, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc và không tin nổi. Rốt cuộc là ai biến vẻ mặt nàng trở thành thanh thản như thế này?
Chung Sơn nhíu mày hỏi.
- Hừ! Kinh ngạc? Không tin nổi? Đó là do Anh Ninh không tin nổi Thiên U sẽ ra tay, kinh ngạc trước chuyện tỷ tỷ mà mình vẫn tín nhiệm bỗng nhiên giết nàng. Ai có thể ngờ được? Anh Ninh đương nhiên không thể tin chuyện này. Khuôn mặt của nàng là ta trang điểm. Anh Ninh thích xinh đẹp. Đã chết rồi cũng muốn xinh đẹp nổi bật.
Tề Thiên hầu hừ lạnh rồi nói.
Chung Sơn nhướng mày lên, nhưng cũng không nói gì, chỉ cùng Chích Hỏa lui lại, trước quan tài Anh Ninh lại khấu đầu bái lần nữa.
- Làm phiền rồi! Ta muốn đi xem hiện trường vụ án!
Chung Sơn nói.
- Hừ!
Tề Thiên hầu hừ lạnh một tiếng.
- Để ta dẫn Đông Phương hầu đi!
Phạm Nhất Phẩm đứng bên cạnh nói.
- Làm phiền ngài!
Chung Sơn nói.
Còn Tề Thiên hầu từ đầu đến cuối cũng không có phản ứng gì.
Phạm Nhất Phẩm dẫn Chung Sơn chậm rãi đi về phía hậu viện phủ quận chúa.
- Đối với vụ án này Phạm Nhất Phẩm ngài thấy thế nào?
Chung Sơn vừa đi vừa hỏi.
-Ta có thể thấy thế nào? Đây là chuyện nhà thánh thượng, phận tôi tớ như chúng ta không tiện nhúng tay vào.
Phạm Nhất Phẩm cười cười nói.
- Ừ!
Chung Sơn gật gật đầu, không nói thêm nữa.
Đi một hồi đã đi vào đình viện xảy ra vụ án. Cũng giống như Thiên U Công chúa đã nói, một chút manh mối cũng không có, chỉ có tầng tầng lớp lớp những lầu các lộn xộn.
Chung Sơn ở đình viện không tìm được một chút manh mối nào, lại đi thăm mấy tòa lầu các. Lầu các nhiều lắm, hơn nữa còn là cấm địa trong phủ quận chúa, bất cứ kẻ nào cũng không được bước vào. Cho nên hung thủ muốn né tránh tầm mắt người khác cũng cực kỳ dễ dàng.
Không thu hoạch được gì! Chung Sơn cau mày.
- Đông Phương hầu, còn muốn kiểm tra nữa không?
Phạm Nhất Phẩm cười nói.
- Không cần, đa tạ Phạm tiên sinh!
Chung Sơn gật gật đầu nói.
- Không cần khách sáo!
Phạm Nhất Phẩm cười nói.
- Làm phiền ngài rồi, chúng ta cũng cáo từ thôi!
Chung Sơn từ biệt.
Phạm Nhất Phẩm mỉm cười gật gật đầu.
Chung Sơn dẫn theo Chích Hỏa chậm rãi rời khỏi Anh Ninh quận chúa phủ. Trong lúc này, có hai ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn. Một chính là của Phạm Nhất Phẩm. Phạm Nhất Phẩm nhìn theo bóng dáng Chung Sơn, mày hơi hơi nhăn lại. Trong đôi mắt tinh khôn hiện ra vẻ chờ mong. Đôi mắt còn lại chính là của Tề Thiên hầu. Tề Thiên hầu nhìn rất lạnh lùng, trong lúc vô ý để lộ ra một nụ cười lạnh.
Hiện trường vụ án không tìm ra manh mối. Không, phải nói là tất cả manh mối đều bị lau chùi sạch sẽ.
Nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm, ý là vụ án nào cũng không có khả năng một chút manh mối cũng không lưu lại, hơn nữa Chung Sơn điều tra cẩn thận vụ án lại thấy một chút manh mối cố ý cũng không có. Chính mấy cái lầu các kia, thậm chí đều bị hung thủ rửa sạch sành sanh mọi bụi bặm rồi lại thêm vào một tầng bụi bặm. Hung thủ có lối suy nghĩ rất kín đáo, nghĩ đến cả mức độ bụi bặm trong không khí.
Vụ án này rất khó giải quyết! Chuyện Chung Sơn điều tra vụ án có rất nhiều người chú ý. Ít nhất là quần thần trong triều đình ngày đó có rất nhiều người chú ý Chung Sơn. Chung Sơn tới nơi nào, làm cái gì, đều có tư liệu kể lại tỉ mỉ đưa đến tay chúng triều thần. Nhưng, mười ngày kế tiếp, Đông Phương hầu Chung Sơn bỗng nhiên biến mất.
Tề Thiên hầu phủ.
- Cậu, không có tin tức gì của Chung Sơn sao?
Tề Thiên hầu hỏi Mã Truy Nhật.
- Không có! Chung Sơn và Chích Hỏa dường như biến mất khỏi thái cổ thánh đô, không chút dấu vết! Có khi nào...
Mã Truy Nhật nhíu mày nói.
- Có khi nào cái gì?
Tề Thiên hầu nhìn Mã Truy Nhật.
- Có khi nào hắn mang theo thánh kiếm và Phong Thần cung tiễn bỏ trốn rồi không?
Mã Truy Nhật đoán.
Dù gì cũng là hai cửu phẩm pháp bảo, đủ để vô số người vì vậy mà điên cuồng, cuỗm pháp bảo bỏ chạy?
- Không có khả năng đó, tiếp tục tìm cho ta!
Tề Thiên hầu kết luận dứt khoát.
Mười ngày, thời gian mười ngày cũng đủ sức tạo ra một đoạn truyền kỳ.
Mười ngày này, khắp nơi trong thái cổ thánh đô xôn xao truyền kỳ về Chung Sơn.
- Văn chương có thể cảm thiên động địa? Hay, nhưng mà ngươi lỗi thời rồi. Cảm thiên động địa tính là cái gì, ngươi có biết văn chương có thể làm thiên địa tức giận, đạo trời không dung, thiên lôi đánh xuống không?
- Hai mươi vạn người, không bị thương một người, không chết một người, công phá Vô Song thành hiểm yếu nơi biên quan, giết địch sáu bảy chục vạn, còn bắt làm tù binh mấy chục vạn. Ai có thể làm được?
- Kế hoạch thiên băng. Ngươi đừng nói ngay cả kế hoạch thiên băng cũng không biết nhé. Thần Châu đại địa là bởi vì kế hoạch thiên băng này mà tất cả vận triều đều sợ hãi dự trữ các loại tài nguyên, phòng ngừa giá hàng thay đổi. Kế này là ai bày ra? Chung Sơn, Đông Phương hầu Chung Sơn, chỉ cần dùng chút thủ đoạn kinh tế nho nhỏ là đã làm Đại Vũ Đế triều sụp đổ. Phải biết rằng khi đó Đại Vũ Đế triều hùng mạnh cỡ nào. Diệt quốc!
- Linh thạch? Cái gì? Thành trì của các ngươi có bao nhiêu linh thạch? Ha ha, ngươi sẽ không biết đâu! Đông Phương hầu trong mấy tháng ở thị trường linh thạch kinh doanh kiếm được mấy trăm ức, thậm chí cả ngàn ức, hơn nữa tất cả đều là thượng phẩm linh thạch. Cũng chính là gần một trăm ngàn ức hạ phẩm linh thạch. Ngươi giàu gấp mười cũng không bằng hắn.
- U phủ Chuyển Luân điện, đó là âm phủ đại trận do cường giả tu phong thuỷ bày ra. Triều đình phái phong thuỷ đại sư đi phá, nhưng vẫn phá không nổi, đành nhờ Đông Phương hầu.
- Đông Phương hầu Chung Sơn là ai? Biến! Ngươi là kẻ nhà quê không biết gì, đừng nói chuyện với ta nữa!
- Thiên U Công chúa? Người giết chết chính muội muội của mình à? Ha hả, hoàng thất cũng có bại hoại, cũng có kết cục này, phì!
- Ngươi nói cái gì? Đông Phương hầu? Ngươi nói là Đông Phương hầu dùng tất cả quân công đổi lấy cơ hội tra rõ vụ án này? Làm sao lại có thể như thế? Chuyện này vật chứng nhân chứng đều chứng tỏ là Thiên U Công chúa mà.
- Đông Phương hầu nói, tận mắt nhìn thấy cũng không nhất định là thật sự.
- Tất cả quân công, đó là công lao có thể thăng cấp công tước, thăng chức Binh bộ thị lang đó! Đông Phương hầu không ngờ dám đùa như thế. Không đúng, Đông Phương hầu thông minh như vậy, một nhân vật lợi hại như vậy, làm sao có thể làm chuyện ngu ngốc như vậy? Hay là hắn đã có chứng cớ là có người hãm hại Thiên U Công chúa? Nhất định là như vậy rồi.
Trong thái cổ thánh đô, truyền kỳ Chung Sơn điên cuồng truyền bá, mà bởi vì Chung Sơn mà những người nguyên bản phỉ nhổ Thiên U Công chúa, cũng biết suy nghĩ sâu xa lên, ít nhất đã không hề phủ định hoàn toàn một cách chủ quan như trước.