Chung Sơn đi bộ vào bên trong, những dãy núi ở trước mặt hắn dần dần biến mất thay vào đó là những luồng hắc khí bao trùm, loáng thoáng phía xa xa mới thấy một chút ánh sáng.
Đây là chuyện gì vậy? Trong lòng Chung Sơn thầm suy đoán.
Chung Sơn nhìn dãy núi phía trước, phong thủy đại trận đã hình thành, chỉ là phong thủy đại trận này lúc hư lúc thực, tạo nên những dãy núi tại đó.
Phong thủy đại trận này thật quá thần kỳ, đây không phải là tạo trận mả là tạo thế giới.
Tựa như cả phong thủy đại trận đều trở nên quỷ dị muốn phá vỡ ra, phong thủy đại trận khi phá vỡ có thể nhìn thấy được Hoa khai thế giới ở bên trong.
Đây chính là trấn áp lăng mộ của thánh thượng? Không phía dưới thứ này còn có những huyệt phun ra từng luồng hắc khí.
Đây chính là U tuyền.
Lần đầu tiên tiếp xúc với u tuyền của Chung Sơn chính là ở Thiên Lang đảo, lúc trước ở Khai Dương tông, Chung Sơn cũng đã từng nghe hung thần nói ở đó có một u tuyền cho nên hắn cố ý hỏi Thiên Tinh tử một chút.
Thiên Tinh tử lúc ấy tuy nghi hoặc tuy nhiên vẫn giải thích cho Chung Sơn.
Thế nào gọi là u tuyền?
Thiên đại âm dương có hai loại, một loại phun ra dương khí gọi là dương tuyền, một loại phun ra âm khí gọi là u tuyền
Ở Khai Dương tông, Diễm Sơn phong và Tuyết Trúc phong kỳ thực cũng có hai con suối nhỏ này, một con là dương tuyền, một con là u tuyền.
Ở trước phong thủy đại trận này, được phong ấn kỳ thật là một u tuyền.
Âm khí từ trên lăng mộ bay lên.
Trên Thiên Lang đảo, hung thần bị một âm khí đụng vào đã hóa thành đông lạnh trong nháy mắt.
Chung Sơn nhanh chóng đi về phía gần nguồn sáng, khi đến gần bên trong thì nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Thiên U công chúa, A Đại, A Nhị cũng tiến vào bên trong, bọn họ dùng cương trảo bảo vệ quanh thân hình của mình, nhìn nguồn sáng phía trước.
Ở chỗ nguồn sáng có một toà thành bằng thủy tinh, là một thành trì lớn nhất thế gian, có thể nhìn thấy vào bên trong.
Trên thành trí có nổi lên hai chữ “Đại Tần”
Đại Tần Thành?
Đại Tần thành? Một lượng lớn am khí ở đây bay lên, thẩm thấu thẳng ra ngoài thành, sau đó mới bắn lên trên không trung.
Ở trong thành, có mười vạn tướng sĩ mặc nhung trang, tuy chúng tướng sĩ này không ai nhúc nhích, tuy nhiên một lượng lớn âm khí từ đó đang toát ra.
Dùng âm khí rèn luyện thân thể? Cái này nghĩ cũng không dám làm, bất kể ai cũng khó có khả năng mà chịu đựng được.
Ở trên đầu những tướng sĩ này có dán một tờ giấy màu kim hoàng.
Cương thi?
Thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng Chung Sơn nghĩ đầu tiên chính là cương thi, ở trên Thiên Lang đảo, Thi tiên sinh cũng chính là dùng thứ này để phong ấn cương thi. Ở đây có mười vạn cương thi?
Chung Sơn nuốt nước miếng một cái, tòa thành Đại Tần không rộng lớn nhưng xem ra khắp nơi đều là quỷ dị.
ở trung tâm mười vạn cương thi có một chiếc quan tài bằng ngọc vô cùng lớn.
Ở trong quan tàn, có một nam thi, nam thì này đầu đội thiên quan, bàn tay trái cầm lấy khối Cửu Long ngọc lũy, bàn tay phải cầm lấy một thanh trường kiếm đen kịt.
Thánh thượng thiên triều, thi thể của thánh thượng thiên triều? Tuy nhiên Chung Sơn không nhìn thấy khuôn mặt của y, bởi vì ở phía trên đã được phủ một lớp phù màu xanh ngọc.
Tìm được rồi, những người ở bên ngoài đều đỏ bừng con mắt nhìn về phía bên trong quan tài, đó chính là thi thể của thánh thượng thiên triều? Bàn tay trái thi thể chính là ngọc của thiên triều? Tay phải chính là siêu cấp thần binh?
Thành Đại tần.
Vô số âm khí lạnh thấu xương bay lên, phóng lên trên trời, màu đen âm khí vô cùng dũng mạnh tao ra một thành đại tần vô cùng quỷ dị.
Ở giữa không trung, ánh trăng cũng dần dần lộ ra, trăng sáng rất huy hoàng.
Tất cả mọi người đều xuyên qua thành đại tần mà nhìn chằm chằm về phía khối ngọc trong tay thi thể thánh thượng ở quan tài.
- Phù.
Tất cả mọi người đang chuẩn bị thì bỗng nhiên Đại Nghiệp hoàng đều vung đao lên chặn trước mặt mọi người.
Thanh đao mang theo một luồng huyết sắc khiến mọi người phải sợ hãi.
- Chư vị cứ tự nhiên, phá vỡ phong thủy đại trận này chính là do một mình ta gây dựng, hiện tại các vị mau chóng thối lui đi.
Đại Nghiệp hoàng đế trầm giọng nói.
Bạch nghiệp, đại nghiệp, hoàng đế này tên chính là Bạch Nghiệp.
- Bạch Nghiệp, ngươi muốn nuốt trôi một mình Thiên Lăng
Tuệ Quang La Hán trừng mắt nói.
Thủy Kính tiên sinh thì phe phẩy quạt lông không nói gì.
Cổ Lâm thì lộ vẻ tức giận, Thiên U công cháu, A Đại, A Nhị đều không nó gì.
Sơ Bát Ma La đứng ở phía sau Tà Diễm, mọi chuyện đều nghe Tà Diễm làm chủ, hai mắt Tà Diễm nhíu lại, nhìn chằm chằm về phía Bạch Nghiệp.
Tuệ Quang La Hán vô cùng tức giận, nếu vừa rồi để mặc cho quỷ vương nuốt thì không biết chuyện gì đã xảy ra.
Bạch Nghiệp vừa nói xong, các cường giả Nguyên Anh kỳ đều xông về chỗ Đại Tần thành.
- Hỗn trướng.
Hai mắt của Tuệ Quang La Hán trừng lên, sau đó xông về phía trước, bàn tay của y nâng một quyền lên, hướng về phía Bạch Nghiệp hung hăng đánh tới.
Một quyền này vừa đánh ra, ở giữa không trung trong nháy mắt xuất hiện một bàn tay màu vàng, đây không phải là quyền cương, cũng không phải là quyền khí.
Đại đao của hoàng đế khẽ múa lên, cả chuôi đao và đại đao tựa như cũng được phóng đại lên gấp một nghìn lần vậy, huyết đao vung lên, ở bốn phía tưa như được bao phủ từng luồng huyết sắc, bầu trời cũng tựa như được nhuộm máu vậy. Thanh đao hướng về phía Tuệ Quang la hán mà điên cuồng phóng tới.
Chung Sơn chỉ cảm thấy bốn phía trở nên rung chuyển, vô vàn hắc khí bốn phía tản ra, cả đại địa ở đây tựa như là run rẩy vậy.
Va chạm mạnh mẽ này khiến cho đao máu của Đại Nghiệp hoàng đế văng lên trời, phía xa xa loáng thoáng bị bao phủ bởi huyết quang, tuy nhiên Chung Sơn không hề chú ý tới.
Một tiếng vang thật lớn, sau đó huyết quang tan hết, kế tiếp là một luồng nữa.
Hoàng đế Bạch Nghiệp tỏ ra vô cùng hung ác, mà Tuệ Quang La Hán thì tay cầm lấy ngực, quần áo rách rưới, khóe miệng ứa ra một luồng máu tươi. Ánh mắt kinh nghi bất định nhìn về phía hoàng đế Đại Nghiệp
Quá mạnh, cho dù đã đạt tới Hoàng cực cảnh, Tuệ Quang La Hán cũng phải bại trận.
Bạch Nghiệp hoàng đế cũng tựa như là dùng một đao kia để giết gà cho nên đám người khác cũng không dám liều lình.
Tuy nhiên lợi ích trước mắt quá hấp dẫn, bọn họ có thể vì một đao của Bạch Nghiệp mà tha cho sao?
Tuệ Quang La Hán từ từ lấy ra một thanh công vàng rực, mà Sơ Bát Ma La cũng lấy ra một thanh kiếm, Thủy Kính tiên sinh nắm chặt cái quạt lông, Thiên U công chúa thì lấy ra một thanh kiếm mảnh.
Mọi người cũng không cần quá sốt ruột bởi vì phía xa xa bọn họ chúng cường giả Nguyên Anh kỳ cũng không đi vào thành Đại Tần. Thành Đại Tần có mốt lớp bảo vệ trong suốt, có mốt tướng quân lúc nãy vừa định xông lên thì đã bị đẩy bắn ra ngoài.
Chung Sơn nhìn thành Đại Tần, sau đó ánh mắt chuyển dời đến quan tài.
Bỗng nhiên phù triện dán trước mặt thánh thượng phát ra chút ngân quang.
Chuyện mịt mờ này có lẽ người khác cũng thấy nhưng không để ý tới. Ở phía trên ngọc phù có vẽ những phù chú quỷ dị, ngân quang lóe lên, trần ngập vẻ âm trầm. Ở dưới ánh trăng, bắn ra từng luồng ngân quang lớn.
Cảnh tượng này khiến cho mọi người phải mở to mắt ra mà nhìn.
Phù hoàng bỗng nhiên bay lơ lửng trên không trung, trong ánh trăng mà tỏa sáng vô cùng, tựa như muốn phá tan vòng bảo hộ của Đại Tần thành vậy, ở phía trên ngọc phù có những dòng chữ triện, tuy không ai biết có ý nghĩa gì nhưng ngọc phù này có thể dán trên khuôn mặt thánh thượng thì tuyệt đối không phải là phàm vật.
- Tất cả mọi người, nhanh chóng phá thành, lấy thiên triều ngọc lũy, lấy thánh kiêm.
Bạch Nghiệp đột nhiên ý thức được điều gì đó, hắn lo lắng kêu lên.
- Dạ.
Không chỉ có những tướng lãnh Nguyên Anh kỳ mà thống lãnh ngũ đại quân cũng kêu lớn lên, bọn họ đều lao về phía Đại Tần thành.
- Ầm ầm. …
Mấy trăm cường giả đều bị đẩy lùi, Chung Sơn nhìn thấy sự chấn động phía xa xa mà trong lòng cảm thấy rung động. Ở chỗ đó kim quang lại bùng lên, hiện lên một cảnh tượng chói lòa, sau đó ở bên tai của Chung Sơn bỗng nhiên có một vận nhanh chóng xẹt qua, để lại một luồng khí lạnh bên tai.
Tuy không nhận ra đó là cái gì nhưng phản ứng của Chung Sơn rất nhanh, hắn không hề do dự hướng về phía vật kia mà chạy tới, đồng thời mi tâm Hồng loan kinh cũng càng ngày càng trở nên đỏ ửng.
Mặc dù Chung Sơn không biết vật đó là vật gì nhưng Chung Sơn có thể suy đoán được nó rất yêu mị.
Chung Sơn không hề do dự lao lên phía trước tới gần Đại Tần thành.
Chung Sơn dùng một tốc độ vô cùng nhanh lao tới, trong màn hắc khí kia cuối cùng hắn cũng trông thấy một vật, ngân quang tán đi, khôi phục hình ảnh của ngọc phiến.
Thiên Ma thối thể đại pháp tầng thứ tư.
Lực lượng tăng gấp năm lần, tốc độ trên người cũng vì vậy mà tăng lên, hắn nhanh chóng lao tới, cũng may ngọc phù bị gió ngăn cản cho nên tốc độ biến mất cũng bị trì hoãn, xuyên qua tám tòa núi lớn, Chung Sơn cuối cùng cũng tới gần được ngọc phù.
Tuy nhiên Chung Sơn cũng không vì vậy mà đắc ý, ở chỗ này phúc họa không thể lường trước được.
Một bên truy tìm ngọc phù, một bên Chung Sơn nhìn quanh bốn phía.
Chung Sơn quay đầu nhìn lại, trong lòng hắn thầm xiết chặt, quả nhiên sau đó trong chúng tướng quân đã có một người đuổi tới đây.
Người đó chính là cường giả Nguyên Anh kỳ, cách người đó phi hành không giống như Chung Sơn.
Ở trên không trung, cường giả Nguyên Anh kỳ này nhìn về phía ngọc phù xa xa, nhìn thấy Chung Sơn ngự đao, y liền cười thầm. Kim Đan kỳ? Tuy nhiên y cũng không ngờ Kim Đan kỳ lại có tốc độ như vậy.
Trong lòng Chung Sơn liền căng lại, tốc độ dưới chân trở nên nhanh nhất có thể, hắn quyết tâm nhất định phải đoạt được ngọc phù trước mắt.
Lúc ngọc phù chuẩn bị rơi xuống, Chung Sơn vươn tay ra chụp lấy, cường giả Nguyên Anh kỳ này thấy vậy thì vội vàng hoảng hốt vung đại đao tới.
Ầm ầm, một trăm đạo đao khí hung hăng chém xuống chỗ của Chung Sơn.
- Ầm.
Chung Sơn dốc toàn lực cương trảo chống đỡ lại.
- Phụt.
Một ngụm máu tươi phun ra, Chung Sơn nhìn vào trong dòng suối, cuối cùng Chung Sơn cũng thành công, Chung Sơn cũng đã lấy được ngọc phù.
Tuy nhiên, ngọc phù này rõ ràng không thể lưu vào trong vòng tay trữ vật.
Chung Sơn nắm chặt lấy ngọc phù trong lòng bàn tay, vẻ mặt hắn tỏ ra vô cùng kinh ngạc, đồng thời cũng vô cùng lo lắng, bởi vì, ngọc phù nếu như để vào trong vòng tay trữ vật thì mình có thể đám phán với cường giả Nguyên Anh kỳ kỳ, tuy nhiên hiện tại thì hắn sẽ không kiêng kỵ mình, có thể giết mình mà đoạt lấy ngọc phù.
Làm sao bây giờ/
Chung Sơn nhìn về phía đáy sông, trong lòng dốc sức suy nghĩ.
- Quả nhiên là hảo bảo bối.
Trên mặt sông, tướng quân kia vui vẻ cười nói.
Bởi vì tướng quân kia đã nhìn thấy động tác của Chung Sơn. Ngọc phù không cất được trong không gian lưu trữ? Không cần phải nói cũng biết đây là một bảo bối tốt. Tướng quân cũng không lo lắng, bởi vì trước mặt y chỉ là một cường giả Kim Đan kỳ.
Con sông vô cùng sâu, Chung Sơn chìm được nửa giờ thì hai mắt nhíu lại, nhanh chóng chạy về phía thượng du, Hồng Loan thiên kinh trong lúc này cũng điên cuồng thi triển, một lượng lớn mê vụ màu hồng bay về phía hạ du.
Tướng quân cũng không vội đuổi theo mà đi tới chỗ một thác nước. Nhìn nước từ phí trên trút xuống sông. Theo dõi tình huống mà bắt lấy Chung Sơn.
Tướng quân nở ra một nụ cười, trong lòng thầm nghĩ, ngươi chạy về hướng đó?
Chung Sơn đi không quá mau, càng gặp nguy hiểm thì hắn càng tỉnh táo, thời điểm hắn còn đang tại cảnh giới Tiên thiên, hắn đã từng giết chết Lôi Đình tướng quân Nguyên Anh kỳ, bây giờ đã đạt tới Nguyên Anh kỳ tầng thứ tư, chẳng lẽ không thể giết được sao?
Trong hồ sâu, thân hình Chung Sơn cuối cùng cũng đã chìm trong hồ sâu.
Ở trong hồ sâu này, Chung Sơn cuối cùng cũng tìm được một tảng đá. Thanh Ngạc Mộng đao xuất ra trên tay của hắn, hắn ngưng thần nhìn về phía trên, đồng thời Hồng Loan mê vụ cũng xuất ra, bao phủ cả hồ sâu. Bởi vì trời tối cho nên không thể nhìn thấy rõ ràng.
Tướng quân Nguyên Anh kỳ đứng ở trên mặt hồ, thần thức của hắn nhìn về phía Chung Sơn, khóe miệng hắn nở ra một nụ cười lạnh.
- Ngươi trốn không thoát đâu, mau giao ngọc phù cho ta, ta tha cho ngươi không phải chết.
Chung Sơn sẽ tin hắn? Trong lúc này chỉ có mình hắn, hắn sẽ giết mình.
Chung Sơn không nói gì, hắn kiên nhẫn nhìn dòng nước trong hò, hai mắt nhắm lại, thanh đại đao trong tay vẫn không hề nhúc nhích.
Chung Sơn nhìn nước trong hồ sâu mà không nhìn về phía tướng quân, tên tướng quân kia lộ ra một vẻ nghi hoặc, chẳng lẽ mắt hắt có vấn đề hay sao? Tuy nhiên y cũng không để ý vì Chung Sơn đã là cá ở trong chậu.
Tướng quân nhấc đao lên, hướng về phía hồ sâu mà hung hăng chém tới.
- Ầm.
Chung Sơn nhấc đao lên nghênh tiếp, một tiếng vang thật lớn sau đó một lượng nước bắn ra ngoài hồ.
Tuy nhiên, tướng quân cuối cùng cũng không lui, bởi vì lực đạo đã bị hồ sâu hai trăm thước triệt tiêu.
Một đao không công mà lui, hai mắt của tướng quân trở nên lạnh lẽo, mà Chung Sơn cũng vẫn như trước, nhìn chằm chằm về phía nước sâu trong bờ hồ.
- Hừ.
Tướng quân hừ lạnh một tiếng, thân hình chìm vào trong đầm nước.
Lúc tướng quân chìm vào khóe môi Chung Sơn nở ra một nụ cười lạnh.
Chung Sơn rút đầu vào trong tảng đá lớn, đồng tử hắn cũng co rút lại.
Không hề có chút đao khí nào, ở gần cương đao, tướng quân nở ra một nụ cười giễu, đao cương chỉ có ba mươi thước, mình đứng ở ngoài tám mươi thước, thanh đao kia tuyệt đối không thể chạm đến mình được, tên này đúng là ngốc tử.
Trên trán Chung Sơn nổi lên từng luồng gân xanh, hắn chém ra một đao, tướng quân kia lại lộ ra một vẻ cười nhạo.
Một đao này Chung Sơn dốc toàn lực đánh xuống, tuy nhiên Chung Sơn không phải là bổ về phía tướng quân mà là bổ về phía nước trong hồ. Hắn không nhìn về phía tướng quân, mà nhìn về phía đường vân trong hồ nước.
Đây là đao pháp mà Chung Sơn tự nghĩ ra, chỉ là hiện tại vẫn chưa lô hỏa thuần thanh mà thôi. Tuy nhiên, như vậy cũng đủ để khiến người khinh thường đao pháp của hắn phải trả giá.
- Ầm.
Ở phía trên tướng quân có một lôi trụ chém vào, tướng quân lúc này vẫn lạnh lùng cười. Y vung đại đao lên.
- Ầm.
Một đao này của y đã chém về phía lôi trụ, đồng thời khóe miệng của tướng quân cũng nở ra một nụ cười.
Đúng lúc tướng quân nở ra một nụ cười, Chung Sơn cũng vung đao lên chém tới.
Một đao này tạo ra lực đạo như muốn xé rách nước trên bờ hồ.
Cảnh tượng trước mắt vô cùng quỷ dị, nước trong hồ bị xé rách không phải là do đao khí gây nên mà tựa như là tự nứt ra vậy, lôi trụ vọt thẳng tới trước mặt tướng quân.
Đồng tử tướng quân co rút lại, tuy y không biết xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng cũng có một dự cảm không tốt.
Đại đao tạo ra một lôi trụ, lực đạo vô cùng lớn, tướng quân chỉ có thể vung cương trảo ra bảo vệ mình.
Cương trảo bỗng nhiên tràn ngập máu tươi.
Đây chỉ là một đao của Kim Đan kỳ mà thôi, mình là Nguyên Anh kỳ, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì. Trong lòng tướng quân không ngừng an ủi mình, tuy
Trong sát na này tướng quân đã cảm thấy sợ hãi.
Lực lượng, một lực lượng vô cùng mạnh mẽ tác dụng lên trên cương trảo, lực lượng này không phải đến từ vết nứt mà do hai bên ép lại, một lực lượng khủng khiến đang điên cuồng dồn ép cương trảo.
Cương trảo của Nguyên Anh kỳ chỉ có thể kiên trì được một chút, sau đó trong nháy mắt đã bị xe rách.
Hai mắt của tướng quân chỉ có thể trừng lên, đùi và tay phải của hắn đã bị lực lượng mạnh mẽ này xé làm thành hai nửa.
Đến tận bây giờ tướng quân vẫn không tin nổi người trước mắt mình mới đạt tới Kim Đan kỳ. Chỉ là Kim Đan kỳ, tại sao lại mạnh như vậy?
- Đây là đao pháp gì?
Trước khi chết tướng quân không tin được mà hỏi.
Chung Sơn lạnh lùng nhìn tướng quân rồi từ từ nói:
- Ta vừa mới sáng tạo ra còn chưa có tên, hôm nay là lần sử dụng đầu tiên, ngươi hãy nhớ kỹ từ nay nó có tên là “Thiên điều”