Mục lục
[Dịch] Phượng Tù Hoàng - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thật xin lỗi, a tỷ! Đã giết lầm của tỷ một người, hôm nào để ta đền cho!” Đây là lời giải thích duy nhất của Lưu Tử Nghiệp sau khi mọi việc xảy ra.

Sau khi Mặc Hương chết, Sở Ngọc ra ngoài cửa, phát hiện trên nền đất là một lư hương nhỏ nằm lăn lóc. Nàng nhớ lúc cửa bị đẩy ra, có âm thanh một vật gì đó rơi xuống, mới biết thì ra Mặc Hương đang đốt hương trầm trong phòng, chỉ vì vài câu nói của kẻ khác mà mất mạng.

Sở Ngọc không biết mình đã trở lại thành Kiến Khang như thế nào. Nói cách khác, nàng đắm chìm trong thế giới của riêng mình, không nhận biết bất kỳ thứ gì xung quanh.

Duy nhất nhớ kỹ, chính là lời nói thờ ơ như không của Lưu Tử Nghiệp, giống như: “Thật xin lỗi, làm vỡ một chiếc cốc của ngươi, hôm nào ta bồi thường cho mười cái khác!”

Ngay cả một chiếc cốc cũng là độc nhất vô nhị, không giống với những chiếc cốc khác. Coi mạng người như cỏ rác, hắn làm sao hiểu được?

Sở Ngọc không thân thiết với Mặc Hương, trừ lần duy nhất hắn chạy đến giường nàng định sắc dụ, hai người chưa hề tiếp xúc riêng bao giờ. Toàn bộ ấn tượng của nàng với Mặc Hương là sự dịu dàng, điềm đạm như nước, rất đáng yêu, sau khi hắn tiếp nhận công việc chỗ Hoàn Viễn còn có vẻ ung dung trầm tĩnh.

Lúc trở về đi đường thẳng, cũng không dừng lại nên nhanh hơn rất nhiều. Chỉ sau vài ngày là về đến thành Kiến Khang, Lưu Tử Nghiệp hồi cung, còn Sở Ngọc về phủ công chúa.

“Cảnh vẫn như xưa, người không còn nữa”. Sở Ngọc chậm rãi bước vào phủ sau gần nửa tháng đi xa, trong lòng bỗng nghĩ đến câu nói này. Có người mới đến, lại có người không về.

Mà lúc nhìn thấy Dung Chỉ, nàng không khỏi toàn thân cứng ngắc.

Bởi vì Sở Ngọc hạ lệnh không được truyền tin Mặc Hương đã chết, nên Dung Chỉ ở đây không biết gì. Hắn đứng ở ngưỡng cửa, nói cười không ngớt. Tuy gương mặt hơi tái nhợt, có lẽ là vì vừa khỏi bệnh, nhưng phong thái lại rất thong dong tự tại: “ Công chúa, hơn mười ngày không gặp, mọi việc đều tốt đẹp chứ?” Hắn mỉm cười hỏi.

Sở Ngọc nhìn hắn, đầu óc trống rỗng. Mặc Hương là do Dung Chỉ dạy dỗ, chắc hắn đã phải lao tâm khổ tứ rất nhiều. Nàng làm sao nói với hắn, người không còn nữa? Chỉ vì Mặc Hương không cẩn thận, đến ngưỡng cửa đúng lúc Lưu Tử Nghiệp dốc bầu tâm sự, nên đã trở thành vong hồn dưới lưỡi kiếm của Tông Việt.

Thấy Sở Ngọc không đáp, Dung Chỉ tỏ vẻ hơi nghi hoặc. Rồi hắn mỉm cười, mở rộng cửa: “Ta quên mất, công chúa đường xa trở về, hẳn là mệt mỏi. Trước hết mời công chúa về nghỉ ngơi đã!”

Sở Ngọc nghe lời hắn, bước vào phòng, đờ đẫn ngồi xuống ghế, nhìn Dung Chỉ rót trà nóng. Nàng chậm rãi nói: “Ta có chuyện muốn nói với ngươi!” Chuyện Mặc Hương chết, tất nhiên phải nói, nhưng nàng muốn chính mình là người nói ra.

Đây là trách nhiệm của nàng.

Dung Chỉ mỉm cười đặt chén trà trước mặt nàng: “Mời công chúa nói! Thật ra ta ở đây đợi công chúa cũng là có chuyện muốn nói, à không, có chuyện muốn nhờ!”

Đối diện với cặp mắt sáng lấp lánh như ánh tuyết, ý chí của Sở Ngọc dường như tan rã. Nàng né tránh tầm nhìn, thấp giọng: “Ngươi nói trước đi!”

“Được!” Dung Chỉ cũng không dài dòng, đặt khay trà lên bàn liền ngồi xuống chiếc ghế bên kia: “Ta cầu xin thay cho người khác. Công chúa còn nhớ tiểu cô nương tên là Phấn Đại không? Chính là tiểu cô nương được đưa đến hầu hạ công chúa, xem ra là một cô bé rất yếu ớt nhút nhát!”

“Đương nhiên là nhớ! Nàng ta làm sao?”

Dung Chỉ cúi đầu cười cười: “Kỳ thật Mặc Hương rất thích cô nương này! Vì vậy ta thay mặt hắn cầu xin với công chúa. Mong công chúa ban Phấn Đại cho hắn!”

Nghe nhắc đến Mặc Hương, khuôn mặt Sở Ngọc thoắt trở nên tái nhợt. Một lúc sau, nàng mới chần chừ mở miệng: “Mặc Hương, Phấn Đại? Sao ta không phát hiện ra bọn họ…”

Dung Chỉ khẽ cười: “Thật ra đây chỉ là tâm tư của Mặc Hương thôi, về phía Phấn Đại còn chưa biết rõ! Vì vậy hôm nay ta mới đến cầu xin công chúa, mong công chúa tác thành cho bọn họ!” Đôi mắt hắn tối đen như màu tóc, lúc này phảng phất như hấp thu toàn bộ ánh sáng, càng làm nổi bật màu da trắng sáng như tuyết.

Giống như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹn lấy trái tim, khiến hô hấp ngừng lại, lồng ngực đau đớn, Sở Ngọc nhếch miệng cười sầu thảm, nhắm mắt lại: “Đừng nói nữa! Mặc Hương chết rồi!”

Lúc trước nàng nghĩ đi nghĩ lại, không biết phải diễn đạt làm sao về tin Mặc Hương chết. Trước khi nói ra tin tức quan trọng nhất, nàng không biết phải chuẩn bị tâm lý cho mọi người thế nào. Vậy mà kết quả là, phương thức biểu đạt lại đơn giản như thế.

Cuối cùng đã nói ra, bàn tay vô hình trong lồng ngực nàng tan biến, trái tim chết lặng nhiều ngày rốt cuộc cũng có cảm giác, nhiều tình cảm phức tạp cùng đan xen.

Nếu trước kia, Mặc Hương trong lòng nàng chỉ là một hình ảnh không quen thuộc, gắn với một luồng hương khí. Thì giờ đây, sau khi hắn mất vài ngày, ngược lại hình ảnh đó đầy đặn lên, có da có thịt. Hắn cũng là một con người bằng xương bằng thịt, có người mình thích trong lòng, có hi vọng khao khát.

Nhưng hắn đã chết, tất cả không còn nữa!

Một hồi lâu, Sở Ngọc mở to mắt: “Dung Chỉ, thực xin lỗi!”

Nàng nhìn vẻ mặt Dung Chỉ. Hắn không có bi thương, đôi mắt đen nhánh dường như nổi lên một chút kinh ngạc. Một lát sau, hắn nhẹ giọng mở miệng: “Công chúa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Sở Ngọc chậm rãi kể lại sự việc, chỉ bỏ bớt nguyên nhân khiến Lưu Tử Nghiệp tức giận. Tiếng nàng trầm thấp, thấp đến mức dường như không nghe được. Bỗng trên tay truyền đến cảm giác hơi lạnh mềm mại, nàng kinh ngạc ngẩng đầu. Dung Chỉ vươn tay qua bàn, bàn tay bao bọc lấy tay nàng. Hắn trầm tĩnh chăm chú nhìn nàng, dịu dàng nói: “Công chúa, đừng tự trách mình! Đây không phải lỗi của nàng!”

Sở Ngọc cắn môi, dường như chần chừ, một lúc lâu sau mới cất lời: “Không, ta không thể tha thứ cho bản thân, không chỉ bởi lý do này!”

Dung Chỉ cảm thấy bàn tay trong lòng tay mình đang run nhè nhẹ, sau đó là thanh âm thống khổ của Sở Ngọc: “Ta không thể tha thứ cho bản thân, bởi vì khá lâu sau khi Mặc Hương chết, ta cũng hồi phục tinh thần. Thế nhưng ý nghĩ đầu tiên của ta là, may mắn người đến không phải là ngươi, may mắn người đến phủ là Mặc Hương. May mắn…”

Dung Chỉ kinh ngạc giương mắt. Hắn rõ ràng nhìn thấy, thiếu nữ trước mặt dùng lực cắn môi, hàm răng cơ hồ muốn khảm sâu vào môi trong. Đôi mắt trong suốt của nàng không chút nào che giấu nỗi thống hận, nàng cứ đau khổ tự trách như thế, nhưng vẫn thản nhiên đối diện với sự âm u, yếu đuối, khiếp đảm, tư tâm của mình.

Sở Ngọc không thể tha thứ cho chính mình. Trong nháy mắt, nàng không thể tin được mình lại có ý nghĩ như thế. Tất cả đều vô tội, không ai đáng chết hơn ai. Vậy mà trong một khoảnh khắc, nàng lại cảm thấy vui mừng, bởi vì người chết là Mặc Hương, không phải Dung Chỉ.

Đáng sợ biết bao nhiêu!

Dung Chỉ vẫn chăm chú nhìn nàng như trước. Hắn bỗng cảm thấy, lúc này trông nàng thật xinh đẹp. Thực ra hiện tại nàng mặc y phục giản dị, không chút phấn son, trên người vẫn còn phảng phất bụi bặm đường trường. Vậy mà trông nàng thật yêu kiều diễm lệ.

Theo ý nghĩa nào đó, bệnh tật và cái chết không phải là điều đáng sợ nhất. Kẻ thù lớn nhất của đời người là chính bản thân mình. Không mấy ai có đủ dũng khí để thản nhiên đối diện với cái xấu trong chính con người mình. Sự thản nhiên của Sở Ngọc là nguồn gốc nỗi đau khổ của nàng, cũng chính là dũng khí quý giá nhất.

“Công chúa”, Dung Chỉ đứng lên, tới trước mặt Sở Ngọc, hơi hơi cúi người, vòng tay qua bờ vai nàng rồi chậm rãi ôm nàng vào lòng: “Công chúa, được rồi, được rồi…Đừng tự trách mình nữa! Ai mà chẳng có tư tâm, không thể trách được! Không phải là nàng không để ý đến sự sống chết của Mặc Hương, chỉ vì nàng…”

Hắn dừng một chút, chính bản thân cũng không nhận ra. Trong khoảnh khắc, đáy mắt hắn biến chuyển vô cùng dịu dàng, giống như nước mùa xuân lăn tăn gợn thành những đợt sóng nhẹ nhàng khuếch tán: “…chỉ vì nàng…quan tâm đến ta!”

Dung Chỉ ôm lấy Sở Ngọc, âm thanh nhẹ nhàng êm ái lặp lại hết lần này đến lần khác: “Đừng tự trách, không phải lỗi của nàng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK