Mục lục
[Dịch] Phượng Tù Hoàng - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gió lạnh thấu xương thổi qua những đám tuyết, bao trùm sắc áo đỏ của Hoa Thác, dần dần vùi lấp hắn.

Nhưng đúng lúc này, có người đi tới, thấy khuôn mặt Hoa Thác lộ ra giữa đống tuyết hình như hơi động đậy, liền bước tới hỏi với vẻ sửng sốt: “Là hắn sao?”

Người đó đến gần kiểm tra hô hấp, không ngờ phát hiện hắn vẫn còn thoi thóp thở, liền lôi người ra khỏi đống tuyết.

“Tống quân thiên lý, chung tu nhất biệt” (Tiễn chàng ngàn dặm, cuối cùng vẫn phải từ biệt một lần), đứng bên bờ sông nước chảy xiết, Sở Ngọc thấp giọng nói.

Lần này chia tay, chắc Dung Chỉ sẽ trở lại Bình Thành, còn nàng thì đi theo hướng ngược lại.

Mùa đông năm nay hình như dài lê thê, khiến cho người ta có cảm giác vĩnh viễn sẽ không sang mùa xuân.

Sở Ngọc trong lòng rầu rĩ. Nàng biết mình chưa thể hoàn toàn dứt bỏ Dung Chỉ, nhưng dù có thế nào cũng không thể chung đường với hắn. Nhìn khuôn mặt đẹp đẽ kia vẫn thản nhiên ung dung, dường như việc nàng ra đi chẳng ảnh hưởng chút gì đến hắn khiến lòng nàng thầm tức giận. Chẳng lẽ hắn không biết nói câu gì tỏ ý muốn giữ nàng lại sao?

Vừa giận dỗi, Sở Ngọc lại lập tức tự giễu thầm: rốt cuộc nàng đang mong đợi điều gì? Đã biết rõ kết cục không thể thay đổi, Dung Chỉ cũng sẽ không làm việc vô ích phí công.

Hắn vốn là người như vậy.

Dung Chỉ nhìn Sở Ngọc. Cặp mắt đen thẳm thâm sâu khó lường giờ đây tràn ngập hứng thú. Ánh mắt hắn lúc này là thứ ấm áp duy nhất giữa đất trời giá lạnh. Hắn khẽ mỉm cười, nhàn nhã thoải mái, đưa tay vén sợi tóc mai của nàng bị gió thổi lòa xòa. Ngón tay trắng mịn, động tác dịu dàng, như đang nâng niu một bông hoa tuyết mà chỉ cần khẽ dùng lực là nát vụn.

Hắn vuốt tóc nàng, ngón tay chầm chậm trượt xuống, chậm rãi mơn trớn gò má lạnh buốt của nàng. Hình như dùng dằng không muốn rời tay, lại tiếp tục vuốt ve.

Tiếp xúc với làn da hắn, mọi rầu rĩ của Sở Ngọc rất nhanh chóng tiêu tan, mà chuyển thành ngượng ngùng. Những nơi tay hắn chạm đến đều nóng rực như thiêu như đốt. Nàng liếc nhanh sang xung quanh rồi chặn tay hắn lại, đỏ mặt, hạ giọng nói nhỏ: “Có nhiều người đang nhìn đấy!”

Dung Chỉ nghe theo nàng dừng lại, nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng ấm áp trên gương mặt nàng như trước, dường như muốn khắc sâu hình ảnh nàng trong tâm trí. Hắn thấp giọng: “Hãy để ta nhìn nàng! Sau này, có lẽ không còn cơ hội nữa…”

Nghe giọng nói trầm thấp của hắn, Sở Ngọc cảm thấy mềm lòng. Do dự một chút, nàng cất tiếng: “Ngươi… sau này còn nhiều cơ hội gặp ta mà! Dù sao những người xung quanh ta đều là thuộc hạ của ngươi, chắc chắn ngươi sẽ biết ta ở đâu. Thỉnh thoảng gặp mặt, là hoàn toàn có thể!”

Dung Chỉ không đáp, chỉ nhếch mép cười: “Công chúa đi đi! Hãy bảo trọng!”

Sở Ngọc trầm mặc trong khoảnh khắc rồi khẽ gật đầu: “Tạm biệt!” Nàng nghiến răng dứt khoát, nhìn về phía chiếc thuyền. Trên thuyền, Hoàn Viễn đang đợi nàng.

Tất cả những người mà Dung Chỉ mang theo đều lên thuyền cùng Sở Ngọc. Lúc thuyền từ từ rời bến, Sở Ngọc quay lại, chỉ thấy bóng Dung Chỉ cô đơn đứng bên bờ sông. Hắn cúi xuống vớt một mảnh băng trôi phía trước. Lúc ngẩng lên, gương mặt lại cao nhã, ung dung như tuyết. Gương mặt đó, cho tới nay luôn khiến nàng vừa yêu vừa hận, thương nhớ không nguôi mà cũng tức giận không nguôi.

Sở Ngọc đứng từ xa, góc độ hơi chếch nên không nhìn rõ. Ngón giữa của Dung Chỉ như bị cắt, máu chảy xuống tuyết trông ghê người.

Nhìn thấy con thuyền xuôi dòng càng lúc càng xa, khóe miệng tái nhợt của Dung Chỉ thoáng hiện một nét cười. Như sương sa, như khói tuyết, như cõi mộng đẹp đẽ, phảng phất như hết thảy thế gian đều là hư ảo không chân thực, chớp mắt mà lướt qua.

Đứng thêm một hồi, rồi hắn xoay người bước đi, không tiếp tục nhìn theo bóng thuyền ngày càng nhỏ dần nữa. Bước chân nhẹ nhàng chậm chạp, không mục đích.

Tuyết rơi lơ phơ lất phất.

Trong cơ thể, luồng khí lực vô hình đã hoàn toàn không khống chế được nữa rồi. Hắn cảm giác, dường như có một thanh kiếm đang chém tới chém lui trên từng tấc thịt, không thể đếm xuể bao nhiêu nhát kiếm. Toàn thân hắn, từ sâu trong tim đến tận đầu ngón tay, mỗi tấc da thịt đau đớn như bị lăng trì. Hắn vốn có khả năng chịu đựng kiên cường, nhưng giờ phút này gương mặt cũng không khỏi méo mó vì đau đớn.

Khuôn mặt tuấn mỹ, ánh mắt mờ mịt vì đau, khiến lúc này hắn mang một vẻ đẹp mỹ lệ mà thê lương. Giờ phút này, xung quanh hắn chỉ có tuyết trắng mù trời làm bạn.

Từng tấc da thịt đau đớn, chỉ bước mấy bước thôi mà Dung Chỉ cảm thấy cả cơ thể như đang bị băm vằm. Nhiều nhát kiếm như tập hợp lại cùng lúc, khiến hắn lần thứ hai đau đớn mãnh liệt. Khí lực không thể khống chế từ trong cơ thể tàn sát bừa bãi, không thể chặn không thể ngăn cản. Trái tim dường như bị một tấm lưới sắc nhọn thít chặt, mỗi một cạnh sắc cắt tới cắt lui. Nhưng ở đó, vẫn có một cảm giác ấm áp kiên định, dù thế nào cũng không thể tiêu diệt được.

“Rồi có một ngày, ngươi sẽ phải nếm trải cảm giác đau khổ tột cùng, tan nát cõi lòng chỉ muốn chết đi. Ông trời sẽ không để ngươi tiêu dao như thế, nhất định sẽ có một ngày!”

“Ngươi sẽ bởi vì không có được mà trằn trọc trăn trở, sau khi có được rồi lại ngày đêm sợ hãi mất đi!”

“Rồi sẽ có một ngày, ngươi trả giá bằng cả tấm chân tình, lại bị người giày xéo vứt bỏ. Yêu mà phải biệt ly, cầu mà không được, khiến ngươi phát điên, cả thể xác và tinh thần đều vỡ nát!”

Ta sẽ không.

Dung Chỉ lẳng lặng tự nói với chính mình.

Sống chết, yêu hận, đều là tự chính bản thân ta lựa chọn. Ta không hối hận, cũng không đau khổ.

Đây là con đường do ta lựa chọn, không cần ai thương hại, cũng không hề do dự băn khoăn.

Sống do ta, chết cũng do ta.

Thắng vui vẻ, bại cũng ung dung.

Dung Chỉ khẽ mỉm cười, chậm rãi bước tiếp. Hắn nhớ lúc chia tay, Sở Ngọc lưu luyến không rời nói “Tạm biệt”, bất giác lại mỉm cười.

Tạm biệt?

Không, là vĩnh biệt.

Sở Ngọc đứng trên thuyền, thấy Dung Chỉ đứng bên bờ sông một lát rồi xoay người bước đi. Nàng thở dài rồi cũng quay người bước vào trong khoang.

Bên trong, bếp lửa cháy đượm ấm áp. Sở Ngọc cởi áo khoác lông, ngồi xuống gần bếp sưởi, cảm thấy khí lạnh dường như tiêu tan. Nhưng bất giác, nàng không khỏi lo cho Dung Chỉ, giờ này hắn thế nào, có bị lạnh không?

Đã tự dặn lòng không được nghĩ ngợi thêm nữa, nhưng Sở Ngọc không thể khống chế được. Mỗi lúc nhớ đến một đoạn hồi ức, nàng lại cảm thấy tiếc nuối. Nhưng nghĩ rằng Dung Chỉ đã có thể tới đây, tức là ở Bình Thành hắn đạt được thắng lợi cuối cùng, nàng cũng thấy vui thay cho hắn.

Bây giờ xem ra, Dung Chỉ đã xoay chuyển được cục diện. Lời nàng nói không ứng nghiệm, rốt cuộc hắn đã chiến thắng vận mệnh…

Nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên Sở Ngọc mở to hai mắt, cả người cứng đờ.

… Không đúng.

Dung Chỉ đã đuổi đến tận đây, sao có thể để nàng ra đi dễ dàng như thế?

… Không đúng.

Nếu tại Bình Thành hắn giành được thắng lợi hoàn toàn, sao lại để nàng đi Nam triều? Ở Lạc Dương chẳng phải sẽ an toàn hơn sao?

Với chí hướng của Dung Chỉ, tất nhiên sẽ không cam tâm dừng lại ở một nửa giang sơn. Tương lai chắc chắn hắn sẽ cho quân xuống phía nam. Đến lúc đó, Nam triều sẽ rơi vào chiến loạn, há chẳng phải càng thêm nguy hiểm?

Nếu thật sự hắn nghĩ cho nàng, sao có thể làm như thế?

Rốt cuộc không ngồi yên được nữa, Sở Ngọc đứng bật dậy, bước nhanh ra ngoài. Ngoài khoang thuyền gió thổi lạnh lẽo, nàng mới nhận ra mình quên mặc áo khoác, lạnh lùng cất tiếng: “Dừng thuyền! Ta muốn xuống thuyền!”

Tiếng nói bay trong gió rét, lộ ra nỗi sợ hãi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK