Mục lục
[Dịch] Phượng Tù Hoàng - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ra tiền sảnh, ngồi uống ừng ực mấy ngụm nước lạnh, tim Sở Ngọc mới dần dần đập bình ổn trở lại. Trước kia, không phải nàng chưa từng nhìn thấy nam giới cởi áo. Hồi xưa ở trường, các nam sinh chơi bóng rổ xong nóng quá, mồ hôi như mưa bèn cởi hết áo ra, nàng cũng xem nhưng chẳng có cảm giác gì. Hôm nay Dung Chỉ để lộ còn ít hơn, vậy mà khiến tim nàng đập nhanh không biết thành bộ dạng gì.

Đại khái là bởi vì…đẹp quá!

Bình thường Dung Chỉ mặc y phục, chỉ cảm thấy dung nhan tuấn mỹ, phong thái cao nhã. Nhưng hôm nay hắn mặc quần áo không chỉnh tề, dường như vô ý vén lên màn ngụy trang, làm lộ ra vẻ mê hoặc nguy hiểm. Con ngươi đen trắng phân minh, sâu không thấy đáy như hội tụ nhiều khí lực mê hoặc, hút hồn người.

Lát sau Dung Chỉ đi ra, cổ áo đã khép lại, khuôn mặt bình tĩnh nhu hòa, cao nhã khó lường. Nhìn thấy Dung Chỉ lại giống hệt ngày thường, Sở Ngọc thở phào một cái. Nàng giơ tay mời hắn ngồi ghế bên cạnh rồi hỏi: “Ngươi có biết gì về Thiên Như Kính không?”

Mở cửa gặp núi, đi thẳng vào vấn đề.

Mới vừa rồi nàng cò kè mặc cả với Thiên Như Kính, tuy gây sức ép được với hắn, nhưng lại quá hao tổn trí lực. Bây giờ nàng chẳng còn kiên nhẫn để tiếp tục đấu trí với Dung Chỉ nữa, dù sao cuối cùng cũng bại lộ mục đích thôi, chi bằng nói thẳng từ đầu.

Dung Chỉ suy nghĩ một lát rồi từ tốn nói: “Ta hoàn toàn không biết gì về Thiên Như Kính cả!” Không đợi phản ứng của Sở Ngọc, hắn khe khẽ mỉm cười, nụ cười hơi giảo hoạt “Nhưng ta biết rõ Thiên Như Nguyệt!”

Chẳng qua hắn ngẫu nhiên gặp Thiên Như Kính vài lần, nếu nói hiểu rõ thì quá khoa trương. Nhưng đối với Thiên Như Kính, hắn cho rằng không cần hiểu rõ làm gì. Thiên Như Kính so với sư phụ Thiên Như Nguyệt, thật sự kém quá xa. Theo đánh giá của Dung Chỉ, không đáng là đối thủ của hắn.

“Công chúa, nàng có biết lời đồn trong thành Kiến Khang không?” Dường như không biết mở miệng bắt đầu thế nào, Dung Chỉ trầm mặc một lúc rồi mới thấp giọng nhu hòa: “Những ngày công chúa xuất phủ, có bao giờ nghe thấy người ta dọa trẻ con…”

Sở Ngọc trợn tròn mắt. Hiểu rồi, lần đầu tiên xuất phủ, nàng chứng kiến một phụ nữ trung tuổi lấy chính nàng ra dọa nạt bé trai. Tất nhiên, đây không phải điều tự hào vui sướng gì. Những lần sau gặp chuyện tương tự, nàng coi như không nhìn thấy, không nghe thấy, như mình không tồn tại.

“Có một pháp sư yêu ma và một công chúa rất nổi danh” Dung Chỉ càng nói, Sở Ngọc càng ngẫm nghĩ. Danh tiếng của nàng chỉ dọa con trai, không dọa được con gái. Nhưng vị “pháp sư” nào đó, nam nữ đều xơi tuốt.

Pháp sư yêu ma không phải nói Thiên Như Kính sao? Chẳng lẽ…

Nghi vấn trong lòng Sở Ngọc rất nhanh được Dung Chỉ giải đáp: “Pháp sư yêu ma tất nhiên không phải nói Thiên Như Kính. Hắn mới tiếp nhận chức vị của sư phụ chưa được bao lâu, danh tiếng và uy thế chưa rõ ràng. Pháp sư yêu ma, là nói Thiên Như Nguyệt!”

Dung Chỉ nói xong, lại lâm vào trầm mặc. Ánh mắt nhìn về phía trước nhưng lại mông lung xa xôi, như xuyên về quá khứ để nhớ về một ai đó. Lát sau hắn khôi phục tinh thần, quay sang Sở Ngọc với vẻ nhận lỗi, rồi khẽ cười: “Trong đời, ta gặp tổng cộng ba người khiến ta phải nhìn với con mắt khác. Một là Vương Ý Chi, hai là Thiên Như Nguyệt. Ngày đó gặp Vương Ý Chi vẻn vẹn có nửa ngày mà khiến ta hâm mộ không thôi. Luận về mưu kế ứng biến, hắn không bằng ta. Nhưng luận về tiêu sái tự tại, ta không bằng hắn. Trên đời này không ai so được với hắn!”

Nhắc đến Vương Ý Chi trước, rồi Dung Chỉ mới nói đến Thiên Như Nguyệt: “Thiên Như Kính hiện tại không thể so sánh chút nào với Thiên Như Nguyệt. Hắn rất sạch sẽ!”

Nghe lời này của Dung Chỉ, Sở Ngọc không khỏi thấy khó hiểu.

Dung Chỉ lại mỉm cười: “Thiên Như Kính rất sạch sẽ, trên tay hắn không dính dù chỉ một giọt máu tươi, cũng chưa từng hại người, tâm tư rất rõ ràng minh bạch. So với Thiên Như Kính, Thiên Như Nguyệt chẳng khác nào loài rắn độc tắm mình trong bể máu”.

Lần đầu tiên nhìn thấy Thiên Như Nguyệt, hắn không khỏi giật mình kinh ngạc. Trên đời này, người có thể khiến hắn giật mình rất ít.

Thiên Như Nguyệt mặc y phục trắng ngà, dưới ánh trăng trông bản thân hắn cũng giống một vầng trăng sáng tỏ, nhưng trong mắt lại là sự tàn khốc đen tối ghê rợn, khiến cho Dung Chỉ gặp mặt lần đầu cũng cảm thấy bị uy hiếp và khủng bố vô cùng.

Nếu coi là trăng, Thiên Như Nguyệt có thể gọi là vầng trăng thê lương đáng sợ, Huyết Nguyệt.(trăng máu)

Bởi vì liên quan đến Thiên Như Kính, Sở Ngọc cứ tưởng sư phụ hắn cũng là nhân vật tương tự, cũng một dạng xuất trần thoát tục, trong suốt như thủy tinh. Nay hình tượng bị phá vỡ hoàn toàn khiến nàng không thể tưởng tượng nổi.

Dung Chỉ chậm rãi nói: “Thiên Như Kính bản tính vô tình là vì không quan tâm đến thế sự, còn Thiên Như Nguyệt vô tình xuất phát từ sự độc ác ghê rợn của hắn. Nàng biết hắn đã làm gì để có được danh tiếng pháp sư yêu ma lừng lẫy không? Hắn bắt năm trăm đồng nam đồng nữ đi tế trời. Nhưng theo điều tra của ta, tế trời chỉ là lấy cớ, còn không biết năm trăm đồng nam đồng nữ đã bị đưa đi đâu, để làm gì”.

Nghe Dung Chỉ thản nhiên kể chuyện cũ, bất giác Sở Ngọc thấy một cơn ớn lạnh bao trùm khắp cơ thể. Trong lòng nàng thầm nói: “Ta biết!”

------------------

Nàng biết Thiên Như Nguyệt dùng năm trăm đồng nam đồng nữ để làm gì. Tuy không thể hoàn toàn khẳng định, nhưng phán đoán này phải chính xác đến tám phần.

Thiên Như Nguyệt làm thí nghiệm.

Những công năng bên trong chiếc vòng, người cổ đại chưa từng biết đến hệ thống giáo dục hiện đại làm sao có thể lý giải được? Bọn họ sao có thể lần mò ra công dụng của chiếc vòng? Biện pháp duy nhất, chính là thí nghiệm.

Sợ rằng Thiên Như Nguyệt chính là một nhân tài kiệt xuất nhưng đi theo chiều hướng cực đoan. Giống như các nhà khoa học hiện đại dùng chuột bạch để thí nghiệm, hắn lại dùng người sống. Cùng một mục đích, nhưng thí nghiệm của Thiên Như Nguyệt tàn khốc và vô nhân tính hơn rất rất nhiều lần.

Sở Ngọc thầm nghĩ: kẻ đó đã chết rồi, may quá! Nếu người còn sống là Thiên Như Nguyệt, sao nàng dám làm những việc như nàng đã làm với Thiên Như Kính?

Như vậy có thể thấy, Thiên Như Kính đúng là “từ bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”. Có một sư phụ như thế, nhưng hắn không hề dùng thủ đoạn bạo lực với nàng. Ngay cả khi bị nàng chèn ép vì lòng tham vô đáy, hắn cũng không hạ độc thủ.

Nếu hắn cũng giết người không chớp mắt giống Thiên Như Nguyệt, chỉ e rằng nàng đã sớm chết không biết bao nhiêu lần!

Bởi chuyện Thiên Như Nguyệt làm Sở Ngọc quá chấn động, nên nàng đem chuyện Dung Chỉ kể về ba người ném lên chín tầng mây, quên không hỏi hắn người thứ ba là ai. Tiếp theo Dung Chỉ lại nói: “Mà ta còn chán ghét chiếc vòng tay của Thiên Như Nguyệt hơn cả hắn!”

Sở Ngọc không khỏi kinh ngạc: “Ngươi cũng biết chiếc vòng đó?”

Dung Chỉ khe khẽ mỉm cười, cầm chén nước trên bàn. Đó là chén nước nàng vừa mới uống, còn thừa lại một ít. Sở Ngọc chưa kịp mở miệng ngăn cản, thì đã thấy làn môi mềm mại của hắn men theo miệng chén, hôn lên vết son của nàng còn in dấu lại.

Cổ họng nàng như bị thứ gì chặn lại, nghẹn ứ không nói nên lời. Nàng chỉ còn biết trơ mắt nhìn Dung Chỉ ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.

Dung Chỉ đặt chiếc chén xuống, ánh mắt trong veo thản nhiên, tiếp tục nói: “Ta và Thiên Như Nguyệt có thể tính là đã từng giao đấu, sao lại không biết rõ sức mạnh kỳ lạ của chiếc vòng tay? Ta chán ghét, không phải bởi vì sức mạnh kỳ lạ, mà vì cảm thấy chiếc vòng không nên xuất hiện trên đời!”

Trực giác của hắn quả thật mẫn tuệ kinh khủng!

Sở Ngọc thầm thở dài: chiếc vòng đó đúng là không nên xuất hiện, bởi vì nó không phải là sản phẩm của thời đại này!

Sản phẩm kết tinh trí tuệ của con người hơn một ngàn năm sau, có những công dụng mà không một người cổ đại nào làm được, chiếc vòng quả thật có quá nhiều ưu thế! Dung Chỉ bị thua Thiên Như Nguyệt, cũng có thể coi là không bị bẽ mặt!

Thua về thời đại, điều này không thể kháng cự được!

Sở Ngọc lặng lẽ đánh giá Dung Chỉ. Gương mặt tuấn mỹ của hắn không có chút nào nản lòng, cũng không hề bất mãn, mà chỉ là ung dung, hơi có vẻ đùa cợt: “Điều làm ta càng chướng mắt là, Thiên Như Nguyệt luôn mồm nói thuận theo thiên mệnh. Thật nực cười, thiên mệnh nào mà lại do một kẻ như hắn gánh vác?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK