Mục lục
[Dịch] Phượng Tù Hoàng - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Ngọc cảm thấy rất kỳ lạ, không hiểu Thiên Như Kính hôm nay thế nào. Trước đây, hắn chẳng bao giờ để ý đến lời chào hỏi của nàng, cũng không nói lời khách sáo bao giờ.

Lời chào hỏi từ miệng nàng là bình thường, nhưng từ miệng Thiên Như Kính, là khác thường to lớn.

Sở Ngọc ngước mắt nhìn trời. Không, mặt trời vẫn mọc ở đằng đông, có nhảy sang phía tây đâu nhỉ!

Ý thức mình vừa nói gì đó, Thiên Như Kính cắn môi, không hiểu vì sao thấy vừa chán nản, lại vừa mừng vui, cảm xúc lạ lùng không ngừng tuôn trào như suối chảy.

Hắn chưa từng bao giờ hoang mang, lại hồ đồ như thế, không biết phải làm sao.

Chỉ vì bỗng nhìn thấy một người, tim đập nhảy nhót, mà mấy ngày không gặp người ấy, khiến cuộc sống nhạt nhẽo chán nản như thiếu mất thứ gì đó cực kỳ quan trọng.

Không hiểu như vậy là thế nào? Chưa từng có ai nói với hắn, hướng dẫn hắn, hắn cũng không hiểu rõ, mà chỉ có thể dự cảm mơ hồ rằng, nếu cứ tiếp tục thế này thì không ổn, rất không ổn.

Không biết kết cục phía trước sẽ là gì.

Khẽ gật đầu với Sở Ngọc, Thiên Như Kính định vượt qua mà đi, bỗng phía trước mặt, một bàn tay vươn ra ngăn hắn lại.

Tiện thể gặp mặt chỗ này, vậy xử lý cho xong đi! Sở Ngọc cười tít mắt, ngăn Thiên Như Kính lại: “Thiên sư đại nhân, khoan hãy đi! Trước hết chúng ta thực hiện khế ước đã! Ngươi quên là ngươi còn thiếu ta cái gì à?”

Thiên Như Kính sửng sốt, nhớ đến giao ước ngày trước, không thể không dừng lại. Đáy lòng hắn không khỏi nhẹ nhàng thở ra: “Được!” Không phải là hắn muốn lưu lại, mà vì giao ước bắt buộc, hắn bất đắc dĩ phải thế.

Sở Ngọc mỉm cười khoát tay chỉ đường: “Thế thì tốt! Ta về phủ công chúa đợi, ngươi vào cung làm việc xong xuôi thì lập tức đến gặp ta!”

Mấy ngày trước nàng tạm hoãn đòi quyền lợi, là bởi vì chưa biết sẽ đứng về phía nào. Hiện tại đã nghĩ thông suốt, nàng không chần chừ nữa!

Thiên Như Kính lắc đầu nói: “Ta vào cung cũng không có việc gì, đến chỗ nàng luôn!” Chẳng qua là có người mời đến đuổi ma quỷ, hắn đến cũng chỉ làm vật bài trí cho có, nói chung chẳng có việc gì.

Sở Ngọc cười vui vẻ: “Thế thì càng tiện, chúng ta cùng đi!”

Hai người cùng ngồi xe ngựa. Lên xe, Sở Ngọc hứng trí bừng bừng nói: “Bắt đầu luôn đi! Trước hết ngươi mở mục “Văn” cho ta xem!” Xe chạy, tiếng bánh xe khua trên mặt đường túc tắc. Dù sao trong xe cũng không có người khác, Sở Ngọc nôn nóng muốn tìm hiểu luôn.

Thiên Như Kính bất động, chăm chú nhìn Sở Ngọc. Ánh mắt nàng sáng ngời, nhìn chằm chằm vào cổ tay hắn, mọi liên hệ giữa hắn và nàng, là ở chỗ này. Tất cả tâm tư nàng đều đặt trên chiếc vòng, vài cái liếc mắt nhìn hắn chỉ là phụ thêm.

Đột nhiên, Thiên Như Kính cảm thấy khối kim loại trên tay mình rất nặng, nặng đến mức khiến hắn khó chịu.

Áp chế cảm giác không thư thái, hắn vén tay áo lên, giống như thường ngày ấn lên viên hồng ngọc, trong lòng mặc niệm khởi động.

Nếu là trước kia, chỉ trong vòng một, hai giây, quầng sáng màu lam nhạt sẽ hiện ra, nhưng lần này đã qua mười giây mà trong xe vẫn nguyên như cũ.

Sở Ngọc không hiểu Thiên Như Kính đang đùa cợt gì, tay hắn vẫn ấn trên viên hồng ngọc mà không có phản ứng. Đợi một lúc, nàng cho rằng hắn lo có người khác nhìn thấy, bèn cất tiếng trấn an: “Không sao đâu, đây là xe ngựa của ta, không có kẻ nào dám vào, ngươi cứ yên tâm mở ra đi!”

Thiên Như Kính nghi hoặc nói: “Ta…” Khuôn mặt hắn đột nhiên biến đổi, như gặp phải chuyện gì đáng sợ vô cùng.

Sở Ngọc đang muốn hỏi, bỗng thấy Thiên Như Kính bật dậy, vén rèm xe nhảy xuống.

Không đoán được hắn lại có hành động như vậy, Sở Ngọc chỉ biết trơ mắt nhìn Thiên Như Kính nhảy xuống xe. Xe ngựa chạy rất nhanh, trong phút chốc không còn nhìn thấy bóng áo tím đâu nữa.

Sau một khoảnh khắc ngơ ngác, Sở Ngọc mới kêu to: “Dừng! Dừng xe!” Nàng còn chưa dứt lời, bước chân tuấn mã đã chậm dần, sau vài giây thì thân xe chấn động và dừng hẳn.

Không đợi xe ngựa ngừng ổn, Sở Ngọc bực tức nhảy xuống xe. Hành động vừa rồi của Thiên Như Kính là muốn quỵt nợ sao? Làm gì có chuyện dễ dàng như thế?

Lúc xe dừng, cách chỗ Thiên Như Kính khoảng bốn, năm mươi mét. Sở Ngọc chạy ngược trở lại, quyết bắt lấy tên quỵt nợ. Nhưng chạy khoảng mười bước, nàng bỗng thấy khó hiểu: Thiên Như Kính muốn quỵt nợ cũng không cần dùng biện pháp vụng về như thế. Hắn chỉ cần tuyên bố với nàng, không thực hiện phần giao dịch còn lại nữa, thì nàng cũng chẳng làm gì được!

Hắn có năng lực tự vệ vượt thời đại đó!

Nơi này vẫn còn là vòng ngoài của hoàng cung. Thiên Như Kính nhảy xuống xe, ngã lăn trên mặt đất, nhịn đau cố gượng đứng dậy. Vừa lúc có đội vệ binh tuần tra đi qua, nhìn thấy bộ dạng của hắn thì dừng lại.

“Ngươi là ai?” Một tân binh không biết mặt Thiên Như Kính lớn tiếng quát “Đây là hoàng…”

Hắn còn chưa dứt tiếng thì bị một binh sĩ lớn tuổi bên cạnh chặn lời: “Ngươi muốn chết sao? Là thiên sư đại nhân đó!”

Đội trưởng cầm đầu tiến đến hành lễ với Thiên Như Kính: “Tham kiến thái sử lệnh đại nhân! Xin hỏi đại nhân, xảy ra chuyện gì vậy?”

Trước đây Thiên Như Kính chưa bao giờ gặp phải tình trạng như lúc này. Lúc ngã xuống, gò má hắn chà xuống nền đường, lấm lem bụi đất, lại chảy máu ròng ròng. Quần áo hắn dính bụi bặm bẩn thỉu, búi tóc xổ tung. Mà đáng ngạc nhiên hơn cả, là ánh mắt hắn, đang trong trạng thái kinh hoàng mờ mịt không biết phải làm sao.

Thiên sư ngày xưa ung dung thanh tĩnh, cả người không nhiễm một hạt bụi, như bước trên mây, sao lại rơi vào cảnh thế này?

Những vệ binh biết về thiên sư đại nhân đang nhỏ giọng thì thầm với nhau. Tất cả những âm thanh ấy rót hết vào tai Thiên Như Kính. Hắn ngây ngốc đứng, giống như bị lột hết quần áo, đứng giữa quảng trường, bị người vây xem, chỉ trỏ bình luận, tiếng ồn ào náo động đầy tai.

Trên đầu hắn, ánh nắng như thiêu cháy, rọi sáng toàn bộ khung cảnh. Cơ thể lửng lơ như muốn bay lên, sau đó bị một màn sáng chói mắt nuốt trọn.

Sở Ngọc cảm thấy có gì đó không thích hợp, muốn đến gần để hỏi cho ra lẽ. Nhưng bỗng phía trước xuất hiện một bàn tay, ngăn nàng lại giống như vừa nãy nàng ngăn Thiên Như Kính. Việt Tiệp Phi đuổi đến trước mặt, chặn đường nàng: “Công chúa, xin dừng bước!”

Việt Tiệp Phi sắc mặt ngưng trọng, thấp giọng nói: “Công chúa, xin dừng bước!”

Sở Ngọc bị hắn ngăn trở, không thể không dừng lại, bất mãn nói: "Việt Tiệp Phi, ngươi muốn gì? Ta không định làm gì sư đệ ngươi đâu! Thu hồi suy nghĩ của ngươi đi, ta chỉ muốn biết xảy ra chuyện gì thôi!"

Việt Tiệp Phi vẫn cố chấp ngăn cản nàng như trước, lần này giọng điệu còn mang vẻ khẩn cầu: “Công chúa, người có thể về phủ trước được không? Đừng nhúng tay vào việc của Kính sư đệ. Thật sự, việc này…cầu xin công chúa…đừng nhúng tay!”

Sở Ngọc trầm mặc trong khoảnh khắc: “Không thể cho ta biết rõ sự tình sao?”

“Vâng!”

Thái độ của hắn rất kiên quyết. Sở Ngọc biết mình cũng không thể cố tình xông tới. Nàng cũng không khó xử, dứt khoát xoay người quay lại chỗ xe ngựa: “Được, thế thì ta đi, nhưng ngươi cũng không thể qua đó. Trước hết hộ tống ta về phủ!”

Việt Tiệp Phi như trút được gánh nặng, thở phào đuổi theo Sở Ngọc. Vừa đi, hắn vừa vội vàng quay đầu nhìn lại. Nhìn thấy các vệ binh vẫn đứng vây quanh Thiên Như Kính, trong mắt hắn xẹt qua một tia lo âu.

Vừa về đến phủ, còn chưa đặt chân vào trong, Việt Tiệp Phi lập tức xin Sở Ngọc cho nghỉ. Dùng đầu ngón chân để nghĩ, nàng cũng biết là hắn đi tìm Thiên Như Kính, cũng không làm khó dễ hắn, vung tay chuẩn tấu, và nhìn hắn hai bước nhảy lên tường, bay trên nóc nhà mà đi. Sở Ngọc chạy vào trong phủ, thật nhanh tìm đến Mộc Tuyết viên. Nàng bắt gặp Dung Chỉ đang nằm trên bệ đá ngủ trưa.

“Nhanh, nhanh!” Sở Ngọc vừa chạy, không thở ra hơi, một lúc sau mới có thể nói rõ ràng: “Ngươi sai Hoa Thác lén đi kiểm tra giúp ta, xem Thiên Như Kính xảy ra chuyện gì?” Nàng kể tóm tắt cho Dung Chỉ nghe chuyện xảy ra, cuối cùng bổ sung một câu: “Đừng để Việt Tiệp Phi phát hiện!”

Hmm…ngăn cản nàng mà tưởng nàng sẽ buông tha sao?

Nằm mơ!

Không chỉ là chuyện nợ nần, nàng còn muốn biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK