Mục lục
[Dịch] Phượng Tù Hoàng - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Ngọc còn đang không hiểu vì sao lại có cảm giác khác thường, thì tiếng Chung Niên Niên cất lên thu hút sự chú ý: “Theo thông lệ hàng năm, hôm nay ta sẽ vì chư vị mà xướng khúc lần cuối cùng…”

Lý do Chung Niên Niên tổ chức lần tụ họp này là, nàng quyết định “rửa tay chậu vàng”(*) đi lấy chồng. Về phần gả cho ai, nàng còn chưa quyết định, vì vậy hi vọng mọi người ở đây sẽ tặng cho nàng một lễ vật. Nếu thấy thứ nào vừa ý, nàng sẽ nguyện phó thác cuộc đời. Những người còn lại, nàng sẽ tặng một khúc ca coi như quà đáp lễ.

(*) “Rửa tay chậu vàng” hoặc “rửa tay gác kiếm”: nghi thức của giới giang hồ, khi một người muốn rời bỏ võ lâm, không còn tha thiết với nơi máu đổ, đầu rơi. Với một nhân vật tên tuổi, khi thực hiện việc này, họ mời các đồng đạo, bạn và thù đến chứng kiến. Sau khi thắp hương khấn vái trước bàn thờ người sáng lập ra môn phái, các đệ tử của nhân vật này bưng ra một chậu nước bằng vàng, một thanh đoản kiếm vàng cho người đó rửa tay gác kiếm, từ đó sẽ không tham gia vào giới võ lâm nữa

Thật ra Chung Niên Niên chưa thể gọi là già, năm nay mới hai mươi ba tuổi, vẫn trong thời kỳ xuân sắc nhất. Dù nàng đã quá tuổi lấy chồng của các thiếu nữ cổ đại, nhưng với dung mạo tuyệt thế và tài năng xuất chúng, xưa nay đâu có thiếu người hâm mộ nàng.

Sở Ngọc kinh ngạc về quyết định lập gia đình của Chung Niên Niên, nhưng Vương Ý Chi lại để ý đến thái độ khác thường của hai thị nữ đứng phía sau nàng ta. Thị nữ tên Chu Sa thái độ trầm tĩnh, khẽ nhíu mày, sau đó hai cô thị nữ cùng liếc nhìn nhau.

Chung Niên Niên yêu cầu rất đơn giản. Nàng sẽ đợi một canh giờ, trong thời gian đó mọi người tìm lễ vật tặng nàng.

Chung Niên Niên vừa nói xong, cả gian phòng xôn xao. Người tự về nhà tìm, người sai thuộc hạ đi lấy lễ vật. Trong cảnh náo loạn, trừ bản thân Chung Niên Niên, chỉ còn ba người vẫn điềm nhiên ngồi trên chiếu. Lần lượt đó là Vương Ý Chi, Hoàn Viễn và Sở Ngọc.

So với không khí sôi động xung quanh, cảnh ba người ngồi yên rất là bắt mắt.

Chung Niên Niên với ánh mắt ôn hòa tất nhiên nhìn về phía ba người. Sóng mắt nàng ta lướt một vòng qua Hoàn Viễn, rồi dừng lại ở chỗ Sở Ngọc: “Đây hẳn là vị mà gần đây mọi người đồn đại rất nhiều – Dụ Tử Sở công tử?”

Sở Ngọc ngẩn người, lập tức khẽ gật đầu.

Chung Niên Niên tiếp tục mỉm cười: “Dụ công tử chưa từng tặng ta lễ vật nào. Tuy hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng Niên Niên cảm thấy như đã quen biết công tử từ lâu!”

Nàng ta nói những lời này, thật giống như nam giới bắt chuyện với nữ giới. Nói “trông rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi”, trước đây Sở Ngọc đã xem trong truyện kiếm hiệp và tiểu thuyết trên mạng không biết bao nhiêu lần. Không ngờ đến với thế giới cổ đại, lần đầu tiên lại có một cô gái bắt chuyện với mình như thế, nàng cảm thấy thật kỳ quặc!

Vì thấy khó hiểu, Sở Ngọc trầm mặc hồi lâu mới đáp lời, vừa nói vừa cảm thấy gai người trước ánh mắt ngưỡng mộ của Chung Niên Niên, toàn thân không thoải mái: “Khụ, đa tạ Niên Niên cô nương, đây là vinh hạnh của tại hạ!”

Trả lời không lâu sau, Sở Ngọc liền hối hận, sớm biết thế thì không nên tiếp lời trò chuyện với Chung Niên Niên. Bởi vì sau đó, nàng ta tỏ ra rất hứng thú với Sở Ngọc, tiếp tục hỏi han về cách pha trà, rồi tiệc trà trước đây.

Bởi hứng thú nồng hậu của Chung Niên Niên, nên các ánh mắt khác như đao như kiếm chĩa về phía Sở Ngọc ngày càng nhiều. Nàng cảm thấy mình sắp bị thủng thành cái sàng đến nơi rồi, cuối cùng lấy cớ đi tìm lễ vật để chạy trốn.

Thật ra Chung Niên Niên có dung mạo xinh đẹp, giọng nói mềm yếu thánh thót ban đầu khiến người ta run lên, nhưng lâu dần thấy rất dễ nghe, nàng ấy nói chuyện cũng thông minh cuốn hút. Chỉ tiếc là thời gian không phù hợp, địa điểm không phù hợp, ngay cả khi Chung Niên Niên không tỏ vẻ ngưỡng mộ, thì Sở Ngọc cũng rất thích được chuyện trò tán gẫu với nàng ta.

Dù sao từ khi trở về thời cổ đại, Sở Ngọc cũng chỉ thấy có duy nhất một cô gái tài hoa xuất chúng là Chung Niên Niên mà thôi.

Sở Ngọc chạy ra khỏi đại sảnh, lại thấy có hai người chạy theo, là Vương Ý Chi và Hoàn Viễn. Hoàn Viễn theo sát nàng không có gì lạ, nhưng còn…Sở Ngọc quay sang Vương Ý Chi cười khổ: “Ý Chi huynh ra đây làm gì? Không ở lại ngắm mỹ nhân, ra đây xem ta bị cười nhạo sao?”

Vương Ý Chi cười ha ha, vỗ nhẹ vai nàng: “Xem Tử Sở huynh bị cười nhạo càng thú vị chứ sao!”

Bị hắn nói như vậy, Sở Ngọc cũng không khỏi phì cười. Tình hình vừa rồi thật là đau khổ, nàng bị nam giới trong phòng ăn dấm, nhưng mà dấm này ăn không tiêu a!

Đứng cùng Vương Ý Chi và Hoàn Viễn ở mép rừng phong chờ cho qua thời gian, nàng nhìn thấy các công tử đi lấy lễ vật đã lục tục trở về. Sở Ngọc khẽ gật đầu với Hoàn Viễn, ra hiệu nhân cơ hội này bọn họ cũng quay lại đại sảnh.

Vương Ý Chi đứng bên cạnh mỉm cười: “Nàng chuẩn bị lễ vật thế nào? Vừa rồi chính nàng hứa với Chung Niên Niên sẽ tặng lễ vật!”

Sở Ngọc không chút hoang mang, rút từ trong tay áo ra một cây trâm ngọc, lắc lắc trước mặt Vương Ý Chi: “Chẳng phải có đây sao?” Nàng luôn mang bên mình vài cây trâm bằng ngọc hoặc bằng vàng, vừa để phòng thân, vừa để làm “lễ vật” những lúc cần thiết.

Hôm nay mọi người đưa lễ vật chắc chắn là rất xa xỉ, Sở Ngọc chỉ có cây trâm ngọc, thật sự là hơi…bủn xỉn. Nhưng tạm thời nàng không có lễ vật thích hợp hơn. Dù sao cũng không mong Chung Niên Niên lựa chọn nàng, nên bủn xỉn thì cứ bủn xỉn đi!

Trong đại sảnh, Chung Niên Niên đang ca một khúc, vừa dạo đàn, vừa chậm rãi ngân nga:

Hồng phi mãn Tây Châu, vọng lang thượng thanh lâu.

Lâu cao vọng bất kiến, tẫn nhật lan can đầu.

Lan can thập nhị khúc, thuỳ thủ minh như ngọc.

Quyền cân thiên tự cao, hải thuỷ dao không lục.

Hải thuỷ mộng du du, quân sầu ngã diệc sầu.

Nam phong tri ngã ý, xuy mộng đáo Tây Châu

(Đây là bài dân ca “Tây Châu khúc” nổi tiếng nhất thời Nam triều, đại ý nói: người con gái lên lầu cao ngóng trông người yêu ở Tây Châu chưa trở về, không thể thấy bóng chàng, hai người buồn khổ chia ly, xin gió đem nỗi niềm của nàng gửi tới Tây Châu)

Tiếng ca đẹp đẽ, tao nhã, triền miên, mà người hát dường như thờ ơ lãnh đạm, không quan tâm mình hát thế nào, có ai nghe hay không.

Không để ý đến không gian, thời gian; không vui vẻ, cũng chẳng u sầu, nàng ấy chỉ đắm mình trong tiếng ca bay bổng.

Sở Ngọc đột nhiên cảm thấy, nàng đã nghĩ sai về Chung Niên Niên. Nàng ấy không giỏi nhất về lĩnh vực nào ư? Chí ít, tiếng hát của nàng ấy lay động tâm can người ta.

Sau khi trở lại, mọi người lần lượt trình lễ vật lên chỗ Chung Niên Niên. Mặc dù nàng ta nhiều lần tỏ ý không muốn nhận những đồ vật quý giá, nhưng vẫn có những kẻ sẵn sàng khuynh gia bại sản vì một nụ cười của người đẹp, dâng tặng bảo vật gia truyền. Thấy những thứ đó, Chung Niên Niên nhất định trả lại, hoặc hứa vẽ tranh, làm thơ, ca hát, đánh đàn để đáp lễ.

Vương Ý Chi tặng một chữ viết. Lúc ở ngoài rừng phong, hắn ngắt một phiến lá hồng, mượn bút viết một chữ “Niên” làm lễ vật. Chung Niên Niên cầm phiến lá lên, vẻ bình tĩnh mỹ lệ trong mắt rốt cuộc gợn sóng. Nàng nhìn Vương Ý Chi thật lâu, không nói gì. Nàng không hứa sẽ lấy bài thơ hay khúc hát để đáp lễ như những người khác, chỉ chậm rãi cúi người thi lễ, cất phiến lá vào tay áo rồi đi xem lễ vật tiếp theo.

Vương Ý Chi khẽ nâng chén rượu, nhận cử chỉ hành lễ của nàng.

Thấy Chung Niên Niên hành lễ với Vương Ý Chi, mọi người ngồi đây bao gồm cả Sở Ngọc đều cho rằng nàng ta đã trúng ý Vương Ý Chi. Với thân phận và con người Vương Ý Chi, không ai dám có ý kiến, chỉ thầm nôn nóng trong lòng. Bởi vậy khi thấy Chung Niên Niên điềm nhiên đi xem lễ vật tiếp theo, trong sảnh có người không kìm lòng được thở phào một cái.

Lễ vật cuối cùng, là của Sở Ngọc. Lúc Sở Ngọc tới đây là khoảng tám, chín giờ sáng, mà bây giờ đã sang chiều tà, thời gian trôi đi nhanh quá!

Lễ vật của Sở Ngọc rất tầm thường, không chỉ tầm thường mà thậm chí còn không đóng gói, chỉ là một cây trâm ngọc đơn giản ít hoa văn, qua tay bán đi cũng chẳng được bao nhiêu tiền. Nhưng Chung Niên Niên cầm cây trâm lên, lại đứng dậy đi đến trước mặt Sở Ngọc. Nàng ấy buông xõa mái tóc dài, dùng chiếc trâm ngọc búi thành kiểu tóc của phụ nữ có chồng.

Chứng kiến từng động tác, Sở Ngọc không khỏi trợn mắt há mồm, chỉ muốn bật dậy tìm đường chạy trốn. Nhưng nàng chưa kịp đem ý nguyện ra thực hành thì nghe thấy Chung Niên Niên điềm nhiên tuyên án tử hình: “Ta nguyện đem cả đời này phó thác cho Dụ Tử Sở công tử!”

Lời nàng ta còn chưa dứt, Sở Ngọc liền cảm thấy hai phần ba ánh mắt ở đây giống như kiếm sắc loang loáng quét lên người nàng.

Một lần nữa, Sở Ngọc lại cảm thấy mình bị người khác “nhìn” thành cái sàng.

Đúng là “mỹ nhân thanh ti hồng nhan đao”, mỹ nữ dùng nhan sắc giết người không dao.

Sở Ngọc cười khổ một tiếng, đang định tìm lời từ chối, nhưng chưa kịp mở miệng thì lại thấy Chung Niên Niên tiếp lời: “Chẳng lẽ công tử ghét bỏ tiện thiếp, chê thân này hèn mọn, không xứng với công tử?”

Xong rồi, không còn là cái sàng nữa. Bây giờ người nàng bị xay thành bột phấn rồi!

Sở Ngọc không nhịn được cất tiếng: “Không hiểu vì sao Niên Niên cô nương lại nhìn trúng tại hạ? Lễ vật của tại hạ thật không dám so bì với người khác, sao cô nương lại chọn ta?”

Vấn đề này không chỉ nàng muốn biết, mà đông đảo các công tử bị thua ở đây đang vô cùng thắc mắc.

Trầm ngâm trong khoảnh khắc, ánh mắt Chung Niên Niên phẳng lặng như nước, nhìn bao quát khắp lượt mọi người rồi dịu dàng nói: “Niên Niên đã qua giai đoạn phóng túng ham hư vinh rồi, lần này chỉ muốn chọn một tấm chồng. Dụ Tử Sở công tử tặng cho trâm ngọc không chút xa hoa, ngầm ý bảo ta tẩy sạch phấn son, rũ bỏ hết phong hoa tuyết nguyệt, chăm lo tề gia nội trợ, đảm đương việc nhà. Ta xin nhận trâm ngọc xem như sính lễ của phu quân!”

Sở Ngọc ngột ngạt nháy mắt mấy cái. Nàng chỉ là tùy tiện cầm một thứ sẵn có mà đưa lên, nào có nghĩ đến ý nghĩa răn dạy sâu xa nào đâu!

Trước ánh mắt bức bách đáng sợ của mọi người, Sở Ngọc không thể không chấp nhận đưa Niên Niên về Sở viên. Nhưng trước hết nàng phải về chuẩn bị đã, rồi mới có thể tiếp nhận "cô dâu" được.

Sở Ngọc gọi Hoàn Viễn về trước. Hai người vừa đi ra, Hoàn Viễn liền thấp giọng nói: “Công chúa hãy cẩn thận! Ta nghi ngờ cô ta có dụng ý khác!”

Sở Ngọc cười lạnh một tiếng: “Cái này ngươi chớ lo lắng! Ta cũng vừa có cảm giác, nàng ta đâu có chọn chồng, mà ngay từ đầu đều nhằm về phía ta. Vừa rồi kể cả ta tặng một cục xương, thì nàng ta cũng sẽ lấy lý do “dân dĩ thực vi thiên” để đến chỗ chúng ta thôi!”

(Dân dĩ thực vi thiên: dân coi ăn là trời, ý nói trên đời việc ăn uống là quan trọng nhất)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK