Mục lục
[Dịch] Phượng Tù Hoàng - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

(*) Trích trong thành ngữ: Người chết vì tham lợi, chim chết vì tham ăn

Sở Ngọc ngồi nghiêm trang trong xe ngựa. Trong xe có một nhóm người, bao gồm cả Nhâm lão bản, nhưng lúc này tất cả lặng lẽ như không quen biết.

Bị Tôn Lập nhìn chằm chằm, Sở Ngọc không dám tỏ vẻ gì, chỉ làm một tù binh ngoan ngoãn. Xe chạy tròn một ngày, Tôn Lập mới xốc màn xe lên bảo họ xuống nghỉ ngơi.

Cứ thế qua ba ngày, xe ngựa chạy bon bon trên đường rộng rãi bằng phẳng, Tôn Lập mới lệnh cho tên cướp phụ trách đánh xe cho ngựa dừng lại.

Xe ngựa này là xe thất mã – bảy ngựa kéo. Tôn Lập nhảy xuống xe trước, cùng với một tên cướp khác tháo hai con ngựa ra, rồi rút hai túi tiền đưa cho Sở Ngọc và Nhâm lão bản: “Hai vị, ta chỉ tiễn đến đây, mỗi người một túi tiền này là lộ phí dọc đường!” Đưa tiền xong, hắn lại rút ra hai thanh đoản kiếm đưa cho hai người: “Cái này đưa hai vị để phòng thân trên đường!”

Tuy tặng tiền bạc không thấm tháp gì so với số tiền hắn đòi chuộc, nhưng dù sao cũng đã lo đến việc chi tiêu của bọn họ dọc đường, lại còn tặng kiếm để giúp tránh bị cướp bóc, xem ra phường trộm cướp cũng có tình nghĩa!

Nhâm lão bản run rẩy nhận lấy, rồi tạ ơn Tôn Lập. Sở Ngọc do dự một lát, không đưa tay ra. Nàng nhìn Tôn Lập, khẽ mấp máy môi, rốt cuộc không nhịn được cất tiếng hỏi: “Các ngươi sẽ không làm hại Vu Dung chứ? Đúng không?”

Tuy Sở Ngọc rất mực tin tưởng Dung Chỉ, nhưng hành động phó thác tín vật của hắn khiến nàng bất an sâu sắc. Việc này trước nay chưa từng có, mà bây giờ lại không biết tình hình hắn thế nào, khiến nàng càng thêm lo lắng.

Tôn Lập liếc nhìn Sở Ngọc. Tuy bọn họ cùng là con cháu họ Vu, nhưng trong mắt Tôn Lập, Dung Chỉ giống như một viên trân châu sáng ngời rực rỡ, còn Sở Ngọc cùng lắm chỉ là một viên ngọc chất lượng kém. Cùng một môi trường giáo dục mà phong độ, tài năng của hai người quá khác biệt!

Thực ra, sau khi sai người dò la tin tức của họ Vu ở Giang Lăng, Tôn Lập muốn giết chết cả hai người Vu Dung và Vu Sở. Bởi vì Vu gia chỉ là sĩ tộc hạng nhì, không có bề dày truyền thống gia tộc và địa vị cao quý. Dòng họ này dùng võ công để nhanh chóng thăng tiến, nói một cách thô thiển là, nhà giàu mới nổi.

Một nhà giàu mới nổi như thế, không có danh tiếng như những sĩ tộc chính thống, nhưng nếu xuất binh giao chiến thì lại khá hùng cường. Tôn Lập không muốn động vào kiểu gia tộc này, chứ đừng nói là dọa dẫm moi tiền của họ. E rằng tiền chẳng có bao nhiêu mà lại rước lấy phiền toái. Sau khi biết lai lịch Vu gia, ý nghĩ đầu tiên của Tôn Lập là giết chết cả hai.

Chính vào thời điểm đó, hắn thấy tiếc Dung Chỉ. Đưa độc dược là lần đầu tiên thăm dò, càng về sau hắn càng không muốn bỏ: Dung Chỉ quá hiếm có! Mỗi lần trò chuyện với người này, lại thấy như được mở mang đầu óc: từ địa lý núi sông, nhân tình thế thái cho đến bài binh bố trận, phong tục tập quán địa phương, hiếm có điều gì mà Dung Chỉ không biết. Vì vậy đã kích động tâm tư Tôn Lập, khiến hắn muốn giữ Dung Chỉ lại để sử dụng.

Đây cũng chính là mưu tính của Dung Chỉ. Hắn biết mình nhận thân phận người nhà họ Vu sẽ khiến Tôn Lập nảy sinh sát ý, bèn sử dụng một biện pháp khác để bảo vệ hai người. Hắn đàm phán với Tôn Lập, tỏ vẻ muốn ở lại, nhưng điều kiện là bọn chúng phải thả Sở Ngọc an toàn rời đi. Dung Chỉ làm ra vẻ tuyệt vọng cam chịu, khiến cho Sở Ngọc cũng phối hợp biểu hiện ảm đạm buồn rầu. Bởi vậy Tôn Lập không thèm để ý, thả Sở Ngọc đi, chỉ cần Dung Chỉ đồng ý nghe lời là được.

Hoàn toàn coi Sở Ngọc là dạng công tử quần lụa văn dốt võ dát, Tôn Lập miễn cưỡng gật đầu: “Tất nhiên ta sẽ không hại hắn!” Nói xong hắn để lại đoản kiếm, lên ngựa rời đi.

Lúc Sở Ngọc nhặt đoản kiếm lên thì Nhâm lão bản mở túi tiền ra xem. Nhiều hơn dự kiến của hắn! Ngoài tiền còn có một thỏi vàng và hai viên trân châu (ngọc trai) to bằng hạt nhãn.

Không ngờ Tôn Lập lại cho lộ phí nhiều thế này! Hô hấp của Nhâm lão bản dồn dập hẳn lên. Chuyến hàng của hắn gặp nạn, gia đình lại phải mất một khoản tiền chuộc lớn, bây giờ nghèo rớt mồng tơi. Số tiền này có thể làm vốn để hắn tiếp tục buôn bán. Nhìn Sở Ngọc mở túi tiền, hắn bỗng nảy ra ý nghĩ: nếu túi tiền kia cũng là của mình có phải tốt không?

Nhâm lão bản nắm chặt thanh đoản kiếm mà Tôn Lập tặng.

Sở Ngọc không chú ý đến vẻ khác thường của người bên cạnh. Chia tay Dung Chỉ, nàng vẫn còn đang ngơ ngẩn hoang mang. Cúi xuống nhặt thanh đoản kiếm, Sở Ngọc bỗng cảm thấy có luồng gió lớn phía sau. Trực giác mẫn tuệ mách bảo có nguy hiểm, nàng không kịp nghĩ nhiều, vung đoản kiếm lên đỡ, vừa kịp lúc kiếm trong tay Nhâm lão bản đâm tới.

Chậm nửa nhịp, Sở Ngọc mới ý thức được tình cảnh hiện tại của mình. Nàng xoay người lùi hai bước về phía sau, cảnh giác nhìn vẻ mặt hung ác của gã đàn ông trung niên phía trước.

Tại sao vừa thoát khỏi hang hùm, lại gặp lang sói thế này?

Sở Ngọc tự thấy mình không có thù oán gì với Nhâm lão bản, không hiểu vì sao hắn lại tấn công mình. Theo ánh mắt của hắn nhìn đến túi tiền trên tay, nàng mới giật mình hiểu ra: tất cả là vì lòng tham!

Sau đó nàng nghĩ ra, Tôn Lập để lại tiền và đoản kiếm thật ra không hề có ý tốt gì. Hắn cố ý thả hai bọn họ cùng một chỗ, đưa mỗi người một thanh kiếm, một túi tiền đầy. Nếu một trong hai người có lòng tham, sẽ tìm cách giết người kia để đoạt tiền. Nếu cả hai không chết, cũng sẽ nảy sinh thù hận.

Cứ như vậy, cừu hận của bọn họ với toán cướp sẽ phân tán giảm bớt đi, mà dồn lên chính người bạn đồng hành mắc nạn của mình. Ngay cả bạn mình trong cơn hoạn nạn cũng có thể cướp của giết người cơ mà!

Chiêu thức vô cùng thâm độc!

Sở Ngọc thầm thở dài, vứt túi tiền xuống đất: “Ngươi đã muốn, thì cầm lấy đi!” Với thân phận của nàng ở phủ công chúa, đâu có cần mấy đồng tiền này, bởi vậy ý nghĩ đầu tiên của Sở Ngọc là loại bỏ tai ương, không muốn tranh giành với kẻ khác. Nhưng vứt túi tiền xuống rồi, nàng mới biết mình sai lầm!

Tròng mắt Nhâm lão bản hơi đỏ lên. Hắn không tới lấy tiền, mà xông lên vài bước muốn chém giết Sở Ngọc. Sở Ngọc cuống quýt chạy trốn, hiểu ra dụng ý của Nhâm lão bản. Hắn cướp tiền của nàng, sợ sau này nàng báo thù nên muốn giết người diệt khẩu. Sở Ngọc muốn dàn xếp hòa bình thực ra là sai lầm lớn. Không những không mang đến bình an, mà làm đối phương nghĩ nàng yếu đuối không thể tự vệ, nên hắn càng “lòng tham không đáy”.

***

Lòng tham có thể biến con người thành ma quỷ!

Không dám giơ kiếm lên đỡ bừa, Sở Ngọc quay đầu bỏ chạy. Nàng chưa từng học qua kiếm thuật, sao có thể giao đấu với đối phương! Chi bằng “tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách” (Trong ba mươi sáu chước, chước chuồn là hơn)

Nhâm lão bản vội nhặt túi tiền của Sở Ngọc, cất cả hai túi vào ngực áo rồi giơ đoản kiếm đuổi theo Sở Ngọc.

Sở Ngọc là phái nữ, thể lực vốn yếu kém. Nhưng Nhâm lão bản bị bọn cướp nhốt trong thôn cũng rất gầy yếu tiều tụy. Lúc được thả ra hắn đã hồi phục một chút, nhưng thân thể vẫn còn suy yếu, cộng thêm hai túi tiền không nhẹ càng gia tăng gánh nặng cho hắn. Hai người một trước một sau, trong khoảng thời gian ngắn không rút cự ly được.

Sở Ngọc rất muốn dừng nghỉ, nhưng mỗi lúc bước chân chậm lại, nhìn về phía sau thấy bộ mặt hận thù của Nhâm lão bản lại phải gắng sức rướn người chạy về phía trước.

Con đường vắng vẻ, hai người chạy khá lâu mà không hề thấy bóng người. Thở hồng hộc, toàn thân mệt mỏi, Sở Ngọc nhìn thấy Nhâm lão bản ngày càng tiến gần, trong lòng tuyệt vọng. Lúc trước vấp ngã, đoản kiếm bị rơi mà nàng không kịp nhặt lên. Bây giờ thì muốn đối kháng cũng chẳng còn binh khí gì.

Chân mềm nhũn, Sở Ngọc dừng lại, ngồi xuống cạnh một gốc cây ven đường. Nàng dựa lưng vào thân cây, nhìn Nhâm lão bản ngày càng đến gần. Bởi vì quá mệt mỏi, nên nàng thậm chí không còn sợ hãi, mà chỉ thấy ngớ ngẩn châm chọc.

Dung Chỉ khó khăn lắm mới có thể giúp nàng rời đi. Nhưng hắn không lường được Tôn Lập sẽ dùng chiêu thức đó, Nhâm lão bản lại tham lam như thế, phải không?

Nhắm mắt lại chuẩn bị chờ chết, nhưng Sở Ngọc không thấy đau đớn như dự kiến. Ngược lại, nàng nghe thấy tiếng ngã vật xuống đất, cùng với tiếng kêu thảm thiết. Sở Ngọc nghi ngờ mở mắt ra. Nhâm lão bản ngã ngửa ở phía trước, cách nàng khoảng năm, sáu bước, hai mắt trợn trừng, giữa ngực cắm một mũi tên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK