Mục lục
[Dịch] Phượng Tù Hoàng - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Ngọc dùng lực đóng sầm cánh cửa, vẫn chưa nguôi cơn tức, nàng còn đá thêm một cái nữa. Xoay người lại, ánh mắt nàng lạc vào một cặp mắt đen thẳm trong sáng.

Thiên Như Kính đứng sau nàng khoảng một thước, gương mặt thanh khiết như bạch ngọc, dường như đứng ngoài những vui buồn sầu lo của nhân thế. Trong đôi mắt đen nhánh hình như nổi lên một tầng sáng nhạt, đồng tử mắt to tròn trong suốt như mắt trẻ con.

Lần đầu đứng gần một người như vậy, Sở Ngọc cảm thấy bầu không khí xung quanh Thiên Như Kính nhẹ nhàng, khoan khoái lạ thường. Nàng đột nhiên khôi phục tinh thần, nghĩ thầm: rõ ràng biết những lời của đám đạo sĩ rởm toàn là lòe bịp giả dối, thế mà chính mình cũng bị ảo giác “tiên khí” quanh người hắn.

“Tiên khí” cơ đấy!

Sở Ngọc nâng tay ý mời hắn vào trong, còn mình thì ngồi xuống một chiếc ghế dựa. Từ lần đầu tiên thết yến tiệc phải ngồi quỳ khiến hai chân tê dại, Sở Ngọc cấp tốc sai người đóng ghế dựa, ý là để sử dụng trong cả phủ. Nhưng mọi người có vẻ không hưởng ứng nhiệt tình lắm, nên nàng chỉ để trong phòng mình. Ngoài ra, ở chỗ Dung Chỉ cũng có hai cái.

Sở Ngọc ngồi dựa bên tường, nhìn Thiên Như Kính đang đứng trong phòng. Trong đầu nàng chưa biết nên cất lời thế nào, đành hỏi: “Tên?”

“Thiên Như Kính”

“Năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Mười chín”

Nhỏ hơn nàng năm tuổi.

Hỏi đáp một hồi, Sở Ngọc dừng lại, cảm thấy như mình đang kiểm tra hộ khẩu. Nàng chăm chú nhìn Thiên Như Kính. Hắn bị nàng chiếu tướng từ đầu đến giờ nhưng vẫn ung dung tự tại, dường như mọi thứ trên đời này đều không liên quan đến hắn.

Một kẻ luôn hờ hững với mọi thứ xung quanh, phải chăng xuất phát từ bản tính hắn vốn vô tình, giống như cỏ cây núi đá, phong hoa tuyết nguyệt.

Thảo mộc bản vô tâm, phong nguyệt bất quan tình

(Cỏ cây vốn không có trái tim, gió trăng không liên quan đến tình cảm: thiên nhiên vốn dĩ vô tình)

Thế nhưng trong mắt người khác, lại biến thành khí chất tiên nhân thoát tục.

Tuy có việc khác cần làm, nhưng điều trước mắt mà Sở Ngọc muốn tìm hiểu, là Thiên Như Kính có đúng như bề ngoài thoát tục của hắn không.

Áp chế ý nghĩ kỳ quặc này, Sở Ngọc lấy vẻ mặt nghiêm trang hỏi: “Ta nghe người ta nói, ngươi là tiên nhân chuyển thế, có rất nhiều phép thuật?”

Thiên Như Kính chỉ lẳng lặng nghe, không đáp.

Sở Ngọc hỏi vẻ thân thiết: “Pháp thuật gì vậy? Hô phong hoán vũ sao?” (gọi mưa gọi gió)

Thiên Như Kính lắc đầu: “Không!”

“Hay là dời núi lấp biển?”

“Không”

Sở Ngọc chống tay lên má, khuỷu tay tì xuống thành ghế: “Vậy ngươi biết pháp thuật gì?”

Thiên Như Kính lại trầm mặc.

Sở Ngọc thầm nghĩ, lúc hỏi Thiên Như Kính có biết pháp thuật không hoặc biết pháp thuật gì, hắn trầm mặc không trả lời. Còn nàng hỏi cụ thể một số pháp thuật, thì hắn thành thật trả lời là không biết.

Hắn không nói mình biết hay không biết về pháp thuật, càng khẳng định phán đoán của Sở Ngọc rằng hắn giả thần giả quỷ, hỏi những việc cụ thể, hắn nói rõ là không biết.

Sở Ngọc cười thầm, sắc mặt càng trở nên ôn hòa mềm mại: “Như vậy…còn đuổi ma quỷ thì sao?”

Lúc này, Thiên Như Kính không tiếp tục yên lặng nữa. Hắn nhìn thẳng vào Sở Ngọc, ánh mắt không né tránh mà chỉ có thẳng thắn thành thật. Sở Ngọc không thể tưởng tượng được, kẻ nào giả thần giả quỷ mà lại có vẻ thẳng thắn thành thật thế kia: “Không có ma quỷ!”

Hắn lẳng lặng nói: “Ở đây không có ma quỷ!”

Sở Ngọc khe khẽ mỉm cười: “Trong phòng ta tất nhiên không có ma quỷ. Nếu có, chắc là…trong lòng ngươi?” Nàng nhấn nhá từng chữ thật chậm: “Ta nghe nói, ngươi thường xuyên xua đuổi ma quỷ cho các phi tần?”

Trong lòng nàng cảm thấy kì lạ, vì sao Thiên Như Kính lại thẳng thắn thành khẩn như thế? Nếu hắn nói dối, còn có thể kéo dài thêm một chút? Chẳng lẽ hắn không biết, bị vạch trần tội giả thần giả quỷ là cầm chắc bị khép vào trọng tội sao? Hay còn có nguyên nhân gì khác?

Sở Ngọc còn muốn tiếp tục ép hỏi, nhưng lúc này ngoài cửa bỗng truyền vào tiếng của Hoàn Viễn: “Công chúa có thể cho gặp được không, Hoàn Viễn có chuyện quan trọng cần bẩm báo!”

Sở Ngọc biết rõ tính cách của Hoàn Viễn. Nếu không có việc quan trọng, hắn sẽ không tới tìm nàng. Cảnh cáo hôm qua rõ ràng đã có tác dụng! Hoàn Viễn có thể trực tiếp đứng ngay ở ngoài cửa buồng của nàng, hẳn là do thị vệ đã không ngăn cản.

“Vào đi”, Sở Ngọc bước ra mở cửa.

Cánh cửa chậm rãi mở ra. Ánh mặt trời ấm áp sáng rực lập tức tiến vào, rọi sáng góc tối âm u trong phòng. Gương mặt tuấn mỹ của Hoàn Viễn như phát quang trong ánh nắng, nét mặt hiện vẻ hơi lo âu. Nhìn thấy Thiên Như Kính phía sau Sở Ngọc, hắn hơi sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh chóng áp chế sự ngạc nhiên.

Thấy thái độ Hoàn Viễn có vẻ lúng túng khó xử, Sở Ngọc mỉm cười nghiêng đầu, ra hiệu cho hắn nói nhỏ vào tai nàng. Hoàn Viễn nhanh chóng thầm thì bên tai nàng: “Thái hậu bệnh tình nguy kịch”.

Thái hậu họ Vương, là mẫu thân của hoàng đế Lưu Tử Nghiệp và Sơn Âm công chúa.

Sở Ngọc lúc này mới giật mình nghĩ ra, nàng đến thế giới này lâu như vậy nhưng chưa từng đi gặp mẫu thân. Thay vì nói quên, thực ra nàng không muốn đi, ngay cả gặp tiểu hoàng đế Lưu Tử Nghiệp, cũng là vì kéo dài đến không thể kéo dài hơn rồi bị triệu tập.

Tuy thái hậu với nàng hoàn toàn xa lạ, nhưng dù sao cũng có quan hệ huyết thống với thân thể này. Trước mắt thái hậu bệnh tình nguy kịch, nàng là con gái người, cũng phải làm bộ làm dáng một chút. Sở Ngọc hạ quyết định rất nhanh, lập tức tiến cung.

Hoàn Viễn mấp máy môi, hình như còn có điều muốn nói. Sở Ngọc tự động ghé tai vào miệng hắn, chỉ sợ nghe được tin tức ngoài ý muốn. Nghe xong điều này, sắc mặt nàng trầm xuống: “Hắn sợ ma quỷ?”

Thật hay, thật ghê gớm!

Sở Ngọc đưa mắt sang phía Thiên Như Kính. Nàng bước đến nắm lấy cổ tay hắn, cảm giác chỗ tiếp xúc mềm mịn nhưng hơi lạnh, giống như sờ vào mặt ngọc. Không nghĩ ngợi nhiều, nàng kéo Thiên Như Kính bước ra ngoài: “Thiên sư, có việc làm phiền ngài một chút! Mời ngài theo ta vào cung!”

Ngồi trên xe ngựa phóng như bay, khuôn mặt Sở Ngọc u ám. Vừa rồi Hoàn Viễn nói với nàng, Vương thái hậu bệnh tình nguy kịch, trước khi chết muốn gặp mặt con lần cuối. Vậy mà khi có người bẩm báo, Lưu Tử Nghiệp lại không chịu đi, còn nói trong phòng người bệnh có ma quỷ!

Sở Ngọc cảm thấy thật hoài nghi. Lưu Tử Nghiệp là người bản tính độc ác, bạc bẽo, lạnh lùng như vậy, liệu nàng có thể cải tạo được hắn không?

Sở Ngọc cảm thấy tiền đồ của nàng càng lúc càng xa vời.

Trên xe, ngoài Sở Ngọc và Thiên Như Kính, còn có Dung Chỉ cả người quần áo tuyết trắng. Hắn ngồi dựa vào góc, đôi mắt đen thẳm sâu không lường được đang hứng thú quan sát thái độ của Sở Ngọc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK