Mục lục
[Dịch] Phượng Tù Hoàng - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Ngọc với tính cách quả quyết kiên định, chỉ lát sau là bình tĩnh tâm tư trở lại. Cố gắng không nghĩ đến những lời nói của Dung Chỉ nữa, nàng tiếp lời: “Chỉ vì ta thấy hắn là người tài hoa hiếm có, không nhẫn tâm nhìn thấy ngọc minh châu lấm bụi mà thôi”. Nếu nàng đoán không nhầm, Giang Yêm này chính là người mà lịch sử nhắc đến bằng câu: “Ảm nhiên tiêu hồn giả, duy biệt nhi dĩ hĩ”. Giang Yêm à Giang Yêm, dù không có ngươi thì địa cầu vẫn quay, nhưng để phí người tài thì quả là đáng tiếc!

Dung Chỉ khe khẽ mỉm cười. Tuy thần sắc hắn dường như lưu tâm, nhưng lại không nói thêm câu nào phản bác.

Trên có Sở Ngọc bày mưu đặt kế, dưới có Dung Chỉ phối hợp ăn ý, toàn bộ sáu nam sủng được an bài hoàn tất để xuất phủ. Căn cứ vào trường hợp từng người, cho họ tương lai hoàn toàn khác nhau. Trong đó, Giang Yêm tiền đồ sáng lạn nhưng lại ngăn cách hẳn với năm người kia, tựa như cô lập.

Vì tay Sở Ngọc bị thương nên thư tín và thủ tục con dấu đều do Dung Chỉ tiến hành. Không biết có nhầm lẫn hay không, nhưng Sở Ngọc cảm giác thấy ánh mắt Dung Chỉ dường như vô tình hữu ý liếc nhìn bàn tay bọc lụa trắng của nàng.

--------------

Hai ngày sau, một lần nữa, Sở Ngọc lại tổ chức gặp mặt trong rừng hoa hạnh. Nhiều kẻ cho rằng, sau vài ngày hồi phục, công chúa lại trở lại trạng thái say sưa túy lúy như trước kia.

Nhưng trong lòng Giang Yêm lại có cảm giác bất an.

Bởi vì lần trước đã được Dung Chỉ nhắc nhở, lần này Hoàn Viễn cũng tới. Hắn mấy ngày không gặp công chúa, cũng không biết nàng thay đổi thế nào. Chỉ tự mình chứng kiến, mới có thể nắm bắt được sự việc.

Trên chiếu, Liễu Sắc Mặc Hương không ngồi cạnh Sở Ngọc, chỉ giương mắt nhìn về nàng, không dám tiến lên vì nàng chỉ ngồi cạnh một mình Dung Chỉ.

Tay phải Sở Ngọc không tiện cử động, mọi việc từ rót rượu đều là Dung Chỉ làm thay. Dung Chỉ ngồi cạnh nàng, so với hai kẻ Liễu Sắc Mặc Hương có ưu điểm là, sẽ không thừa dịp ngồi gần mà liếc mắt đưa tình, lấy sắc dụ nàng. Hắn chỉ ý tứ trợ giúp nàng khi cần thiết, làm nàng đỡ bị phân tán.

Uống vài chén rượu, Sở Ngọc thấy ánh mắt Dung Chỉ ra hiệu có thể bắt đầu, liền khe khẽ mỉm cười, lấy từ trong tay áo ra một phong thư hỏa tốc: “Giang Yêm, ngươi đi lên đây!”

Giang Yêm trong lòng trùng xuống. Từ trước khi tới đây, trực giác hắn đã thấy không ổn. Nhìn thấy Dung Chỉ ngồi cạnh công chúa, hắn thầm nghĩ: lẽ nào Dung Chỉ không cam tâm chịu sự uy hiếp của Hoàn Viễn nên đã đánh đòn phủ đầu, tố cáo mọi mưu đồ bí mật của họ với công chúa?

Bước chân cơ hồ như nặng ngàn cân, hắn chậm rãi tiến về phía Sở Ngọc. Hắn chỉ là một thư sinh, nghĩ đến việc ở chỗ này xuất thủ võ nghệ chạy trốn là không thể, càng không muốn nói trốn thoát rồi dễ dàng bị bắt lại như một kẻ phạm trọng tội.

Dù có phát sinh chuyện gì, hắn cũng chỉ có thể thản nhiên chờ, thản nhiên chấp nhận.

Cách ba bốn bước chân mà hắn cảm thấy như đi qua một cuộc đời. Tới trước mặt Sở Ngọc, hắn chậm rãi quỳ xuống, chuẩn bị sẵn sàng chờ chết. Thế nhưng trong lòng lại không hề có hào khí dõng dạc hùng hồn nào, chỉ là trống vắng đến đáng sợ.

Đến lúc này, Giang Yêm bỗng có chút hối hận vì đã tham dự kế hoạch của Hoàn Viễn. Cảm thấy lòng mình biến đổi như vậy, hắn không kìm được xấu hổ. Chuyện khảng khái chịu chết, nói thì dễ hơn làm rất nhiều!

Biến chuyển tâm lý của Giang Yêm, đưa đến khuôn mặt chỉ là một mảnh ảm đạm. Sở Ngọc nhìn thái độ của hắn, cũng đoán được phần nào suy nghĩ trong lòng hắn. Nàng nhìn kỹ bộ dáng của hắn. Mặt mũi văn nhã tuấn tú, mày kiếm đen rậm làm tăng vẻ khí khái anh hùng, đôi mắt hẹp dài, miệng mỏng nhếch lên có vẻ uất ức. Sở Ngọc chăm chú nhìn hắn. Dù sao, đã muốn cho hắn rời phủ, sau này khó có cơ hội được gặp lại tài tử này.

Danh nhân lịch sử khó gặp, Sở Ngọc cứ nhìn như vậy một hồi, cho đến khi Dung Chỉ kéo nhẹ tay áo nàng, Sở Ngọc mới nghĩ đến quay lại xử lý chính sự. Nàng khe khẽ mỉm cười, tay trái tiếp phong thư từ Dung Chỉ đưa về phía Giang Yêm, ôn hòa nói: “Giang Yêm, ngươi đến chỗ ta cũng được một thời gian rồi, ta quyết định cho ngươi xuất phủ. Đây là phong thư tiến cử, ngươi cầm lấy đi cầu kiến Bình vương Lưu Cảnh Tố, sẽ được bổ nhiệm”.

Một giây trước còn nghĩ mình sắp vào địa ngục, giây sau mở mắt ra, đã thấy trước mặt là thiên đường.

Giang Yêm nghe từng chữ từng thanh âm, mỗi chữ hắn đều hiểu rõ, nhưng các chữ này hợp cùng một chỗ, thì ý tứ này khiến hắn không dám tin tưởng. Hắn chấn kinh, hai tay không tự chủ được mà run rẩy.

Hắn mơ ước điều này lâu lắm rồi, tự do và tiền đồ. Lúc này, cả hai đều ở trước mắt hắn.

Dễ như trở bàn tay.

Cùng với tỉnh ngộ là mừng rỡ như điên, trong ánh mắt hẹp dài của Giang Yêm hiện lên thần thái nhiệt liệt. Hắn vươn tay, muốn tiếp nhận phong thư trên tay Sở Ngọc, hắn có thể rời khỏi nhà giam này, hắn có thể thi thố tài hoa…

Đầu óc Giang Yêm trống rỗng. Hít một hơi sâu, hắn muốn tiếp nhận phong thư này thật trân trọng. Chính là lúc đó, sau lưng hắn truyền đến một tiếng ho nhẹ. Thanh âm mà hắn đã quá quen thuộc, đã cùng hắn nghiên cứu thảo luận thi văn, đã cùng hắn mưu đồ nghị sự bí mật…Bỗng như bị sét đánh, sắc mặt Giang Yên trắng xanh. Nhìn Sở Ngọc mỉm cười, hắn bỗng hiểu được dụng ý của nàng.

Ly gián.

Hắn bất động, Sở Ngọc cũng bất động, cứ thế mỉm cười giữ nguyên trạng thái giơ phong thư ra trước mặt hắn.

“Ngươi nhận, hay là không?”

Đây không phải âm mưu, mà là “dương mưu”, là quang minh chính đại, đường đường chính chính. Nàng ở chỗ sáng cho hắn xem, mà hắn thì vô tháp vô thiên cự tuyệt.

Thứ Sở Ngọc đang cầm trên tay, là ước mơ tha thiết của hắn. Chỉ cần nhận lấy, hắn không phải mạo hiểm, có thể rời phủ bình an, bình an mà lao đến tiền đồ. Nhưng điều kiện tiên quyết là…

Phản bội Hoàn Viễn.

Thân phận của Hoàn Viễn, hắn biết được phần nào. Nếu dựa theo cách thông thường, Hoàn Viễn không thể nào thoát khỏi phủ công chúa. Vì vậy, hắn mới mạo hiểm nghĩ đến chuyện tạo phản. Nhưng Giang Yêm rời đi như vậy khiến cho Hoàn Viễn hoàn toàn bị động không phòng bị, tựa như đâm hắn một mũi dao trí mạng.

Người khác không biết rõ nhưng Giang Yêm tự mình hiểu được, hắn và Hoàn Viễn tâm tư tương thông, tình nghĩa quý mến. Tuy rằng trước mặt công chúa diễn kịch, kịch là giả nhưng tình là thật. Nếu không phải có hai năm kết giao thâm hậu, sao có thể diễn kịch giống thật như thế được.

Thấy Giang Yêm có vẻ dao động, Sở Ngọc ấm giọng khuyên giải hắn: “Ngươi xưa nay vốn có tài danh, gặp Bình vương là rất thích hợp. Bài thi văn mà ngươi từng làm, ta đã sai người dâng Bình vương xem. Chỉ cần ngươi đến, sẽ được bổ nhiệm”. Nói những điều này Sở Ngọc cảm thấy có chút buồn cười, nàng giống hệt mụ phù thủy cầm quả táo độc có hương vị ngọt ngào để dụ dỗ. Tuy nhiên quả táo này đối với Giang Yêm chỉ hữu ích mà vô hại, có chăng là tổn hại đến lợi ích của kẻ khác.

Nàng chẳng hề lo lắng rằng Giang Yêm sẽ cự tuyệt.

Một bên là tự do và đường làm quan rộng mở, một bên là kế hoạch phản bội thất bại. Một bên vô hạn phong quang, một bên gập ghềnh trắc trở. Một bên là áo gấm vinh quy, một bên là đổ máu chết chóc.

Giữa bên ích lợi và bên thiệt hại vĩnh viễn mâu thuẫn.

Bản năng của con người luôn có xu hướng tìm lợi ích, tránh thiệt thòi.

Nghĩ đến phụ thân mất sớm, nghĩ đến kỳ vọng của mẫu thân gửi gắm cho mình, sắc mặt Giang Yêm tái nhợt như tượng sáp. Ngón tay hắn run nhè nhẹ, tiếp nhận phong thư tiến cử từ tay Sở Ngọc.

Dung Chỉ khẽ lắc đầu, thở dài.

Sở Ngọc cười hài lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK