Mục lục
[Dịch] Phượng Tù Hoàng - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước mắt Sở Ngọc nhạt nhòa. Nàng không biết diễn tả cảm giác của mình thế nào nữa, chỉ thấy mình giống như một con thuyền nhỏ giữa sóng to gió lớn, mà Dung Chỉ là người cầm lái duy nhất.

Cả cơ thể sôi trào, mỗi dây thần kinh đều chìm đắm trong rung cảm mãnh liệt, tầng tầng lớp lớp. Cho tới khi lên đến đỉnh điểm, đầu óc nàng đột nhiên trống rỗng, rồi như nổ tung trong pháo hoa chói lòa, ánh sáng lấp lánh tung tóe ra bốn phía.

Dường như rơi vào hôn mê.

***

Sở Ngọc vùi kín trong chăn, cả người đỏ rực lên như tôm luộc, làm đà điểu kêu la: “Chàng đừng tới đây! Đi ra, đi ra!”

Nàng ước gì vừa rồi mình thật sự hôn mê, chứ không phải xấu hổ như lúc này.

Bị đưa lên đỉnh sóng cao, rất không dễ dàng gì thần hồn quay trở lại, nàng mới phát hiện ra mình… ở trong rừng trúc. Không những thế, còn đang trong tư thế cưỡng ép, ngồi trên người Dung Chỉ, làm cái gì… cái gì…

Lúc đó, thần trí Sở Ngọc vẫn còn chưa rõ ràng lắm, suy nghĩ đình trệ.

Sau đó, Dung Chỉ ngồi dậy, lấy áo bao phủ nàng, ôm nàng vào phòng. Nhìn thấy chiếc giường ngủ trong phòng, Sở Ngọc vội bổ nhào qua, không nói hai lời vội kéo chăn đắp kín, xấu hổ không thôi kêu Dung Chỉ mau đi ra.

Bẽ mặt quá, nàng không dám gặp ai nữa!

Vừa rồi nhất định là nàng bị ma quỷ ám ảnh! Nếu không sao có thể xúc động như thế, không để ý mình đang ở chỗ nào, lại còn chủ động ăn sạch Dung Chỉ.

Ôi ôi…chết mất thôi…

Dung Chỉ khe khẽ mỉm cười, cũng không bước đến khuyên nhủ nàng, chỉ liếc qua nửa bắp chân nõn nà bạch ngọc lộ dưới chăn, nói khẽ: “Nàng nghỉ ngơi cho tốt!” Rồi hắn khép áo bước ra ngoài, trước khi đi còn cẩn thận đóng kín cửa cho nàng.

Dáng vẻ hắn ung dung thản nhiên, tóc đen rối tung, quần áo không chỉnh tề. Hắn chậm rãi rảo bước qua khu vực nội phủ, nhưng không hề có ai quấy rầy ngăn cản.

Vừa đi đến chỗ đường giao với Tây Thượng các, hắn nhìn thấy một bóng người phía trước liền mỉm cười: “Huynh vẫn còn đợi ta ở đây?”

Quan Thương Hải oán thán với vẻ không thoải mái chút nào: “Các ngươi thực là không biết tiết chế! Giữa ban ngày ban mặt…” Đi theo Sở Ngọc và Dung Chỉ ngay từ đầu, nên hắn nghe không sót chuyện gì. Hơn nữa thính lực hắn cực tốt, phải nghe toàn bộ những gì không nên nghe, cho nên đành phải tránh ra xa.

Dừng một chút, Quan Thương Hải nhướn mày: “Bây giờ ta hơi hối hận vì đã giúp ngươi. Ta lại liên thủ với ngươi lừa cô ấy!” Hắn đã từng nghe Sở Ngọc kể lại chuyện: Dung Chỉ đuổi theo đến Lạc Dương kịp thời cứu nàng, lúc ấy cảm thấy có gì đó không thích hợp. Bây giờ xâu chuỗi trước sau, rốt cuộc hắn đã hiểu.

Thực ra Dung Chỉ vẫn luôn tính toán thiết kế.

Lúc ở Lạc Dương, hắn giả vờ để Sở Ngọc rời đi, nhưng lại cố ý toát lên vẻ khác thường khiến nàng phát hiện ra, khi quay lại chứng kiến tình cảnh hắn bi thảm.

Nếu hắn có tâm, hoàn toàn có thể không toát lên bất kỳ chút dị thường nào, nhưng hắn không có.

… Là hắn cố ý.

Cơ thể suy sụp tất nhiên không thể xoay chuyển, nhưng hắn lại lợi dụng điểm này.

Trong lòng Sở Ngọc luôn có chướng ngại tâm lý. Nàng vẫn cho rằng, dù ở cùng Dung Chỉ thì cũng không thể yên ổn hòa hợp. Thế là hắn kê một liều thuốc cực mạnh, cố ý khiến nàng phát giác, cố ý khiến nàng hổ thẹn, cố ý để nàng chứng kiến một màn vô cùng thê thảm.

Dung Chỉ muốn có thứ gì là sẽ tìm mọi cách để đạt được. Dù Sở Ngọc tạm thời rời xa, hắn vẫn muốn nắm được tâm hồn nàng. Hắn không hối hận, vì Sở Ngọc mà để vuột mất thứ vốn thuộc về mình, cũng không hối hận bản thân phải chịu bao khổ sở đau đớn. Chính là hắn nhất định phải có được.

Hắn trả giá nhiều như vậy, sao có thể không được đền bù?

Hắn không phải Sở Ngọc, tuyệt đối không có khả năng vô tư.

Giang sơn và Sở Ngọc, không thể có cả hai, hắn lựa chọn thứ quan trọng hơn với mình, nhưng, nhất định phải có được.

Buông tay… làm gì có chuyện đó?

Dung Chỉ khẽ nhếch khóe miệng, con ngươi đen láy vô cùng tỉnh táo trầm ổn: “Huynh đang oán ta?”

Quan Thương Hải thở dài: “Tất nhiên là ta không oán ngươi! Bị ngươi gây sức ép không phải là ta! Nếu nói oán, thì Sở Ngọc mới có tư cách. Cho đến giờ ta vẫn không hiểu, nếu ngươi đã không chịu buông tay, thì vì sao còn giả chết, để cô ấy phải đau khổ vô cớ như thế?”

Dung Chỉ mỉm cười: “Tất nhiên là để nàng nhớ kỹ ta! Ta sống, muốn nàng phải nhớ kỹ, ta chết, cũng muốn nàng mãi mãi không quên được ta!” Lúc đó hắn không chắc là mình có thể sống sót, nên cố ý bố trí một phen. Trước là ảm đạm đưa tiễn, khiến nàng phát giác, sau đó để nàng chứng kiến mình toàn thân đẫm máu, rồi mỉm cười nói lời từ biệt.

Ngay cả giờ phút biệt ly sau cuối, hắn cũng phải có tư thế phong độ tuyệt hảo.

Thế là, hắn để lại cho Sở Ngọc ấn tượng cuối cùng: nụ cười ung dung, ánh mắt thắm thiết, và sự thật là hắn vì nàng mà chết.

Dung Chỉ là cao thủ chơi cờ cũng như cao thủ đùa bỡn, thu phục lòng người. Hắn biết rõ Sở Ngọc là người như thế nào. Phen này hắn tận lực thiết kế, khiến cho tinh thần nàng có thể suy sụp không gượng dậy nổi, nhưng đến chết cũng không quên được hắn.

Sửa sang lại vạt áo tán loạn, dường như cảm giác vẫn còn vương vấn nơi đầu ngón tay, Dung Chỉ khẽ mỉm cười: “Có câu, bên giường bệnh lâu ngày không còn con hiếu thảo!” Cũng tương tự như thế, nếu hắn nửa sống nửa chết tiếp tục bên Sở Ngọc thì nàng sẽ chăm sóc hắn, sẽ vẫn yêu hắn, nhưng không bằng cho nàng thấy hắn suy yếu cùng kiệt rồi xa rời nàng, trong nháy mắt vẻ thê lương sẽ đọng lại đến vĩnh hằng.

Nếu tiếp tục ở bên nàng, sau này hắn chết, Sở Ngọc sẽ vẫn đau khổ, nhưng tuyệt đối sẽ không khắc cốt ghi tâm. Mà nếu hắn may mắn sống sót, thì Sở Ngọc cũng sẽ không mừng vui đến thất thố như hôm nay.

Lúc thê thảm nhất, hắn quyết đoán hạ một đao, để lại cho nàng vết thương thật sâu.

Hắn là kẻ lạnh lùng tàn nhẫn, để đạt được mục đích, có thể làm thương tổn chính người trong lòng mình. Hàng ngày nghe Quan Thương Hải kể Sở Ngọc đau khổ suy sụp ra sao, hắn cũng không mềm lòng dao động, thậm chí còn dựa theo kế hoạch ban đầu dựng nên một bộ hài cốt.

Hắn dùng cái chết khiến nàng đau không muốn sống, rồi dần dần chậm rãi, sau một thời gian, xác định nàng đã cảm nhận đầy đủ khắc sâu, mới đưa Lưu Tang về để mở ra nội tâm nàng.

Đến lúc đó, Sở Ngọc đã ở trong lòng bàn tay của hắn rồi.

Nhưng có một chuyện ngoài ý muốn phát sinh. Hắn không đoán được, Thiên Như Kính lại giao chiếc vòng cho Sở Ngọc. Mà lúc nghe tin Sở Ngọc sắp ra đi, hắn liền hiểu, không phải nàng muốn đi nơi nào đó, mà là muốn rời khỏi thời đại này, tới nơi hắn vĩnh viễn không đến được.

Người khác không biết, nhưng hắn lại hiểu rất rõ lai lịch Sở Ngọc.

May thay, nàng không lập tức đi ngay, cho hắn một thời gian để xử lý mọi việc. Thế là hắn phái người đuổi theo nàng, mà sức khỏe bản thân mình chuyển biến tốt đẹp, nên cũng đuổi theo.

Hắn đã sớm an bài ở phủ công chúa. Dù Sở Ngọc muốn ra đi, chắc chắn cũng sẽ quay lại đây để nhớ về chốn cũ, nên hắn đã sớm phái Mặc Hương về chuẩn bị. Nơi này bề ngoài là của một viên quan Nam triều, nhưng trên thực tế là thuộc về hắn.

Trong rừng trúc gặp nhau, mọi chuyện xảy ra bề ngoài là Sở Ngọc kích động thất thố, nhưng trên thực tế lại do hắn tỉ mỉ an bài, từng bước dẫn quân xâm chiếm.

Hắn dụ dỗ không để lại dấu vết, khiến Sở Ngọc tưởng là nàng chủ động. Quan hệ hai người tiến lên một bước, hắn sẽ có thêm lợi thế để ngăn cản nàng rời đi. Mà chuyện sau đó, sẽ không thể trách hắn.

Từ đầu chí cuối đều do bàn tay hắn thao túng, ngẫu nhiên có chút trục trặc, nhưng vẫn một đường thẳng tiến không ngừng.

Quan Thương Hải thấp giọng thở dài: “Bị người như ngươi thích, không biết là họa hay là phúc đây?”

Dung Chỉ khe khẽ mỉm cười: “Người ta uống nước, tự biết ấm lạnh ra sao. Sư huynh không cần lo hộ đâu!” Vết thương trên cơ thể, hắn sẽ dần dần tự điều trị, cho dù là phải dùng cả đời.

Nhưng đối với việc cần làm trước mắt, hắn không hối hận.

***

Sở Ngọc và Dung Chỉ ở lại phủ công chúa mấy ngày. So với vẻ thong dong bình yên của hắn thì nàng lại trằn trọc trăn trở.

Một mặt là nhớ người thân xa cách hơn một ngàn năm sau, nhưng Dung Chỉ… Dung Chỉ… Người tưởng đã mất, không dễ dàng gì trở lại, dù có thế nào nàng cũng không muốn rời xa…

Thêm một vài ngày, hai người đi trên đường, thấy một thiếu niên mặt mày hung bạo, phóng ngựa rất nhanh giữa phố xá. Vô số người đi đường kinh hãi, thiếu niên kia liền cười ha hả.

Sở Ngọc ngoảnh lại nhìn. Thiếu niên kia chỉ khoảng mười hai, mười ba tuổi nhưng dáng vẻ bạo ngược, phảng phất có mấy phần bóng dáng Lưu Tử Nghiệp ngày xưa.

Làn môi Dung Chỉ khẽ vờn bên tai nàng: “Đây là đương kim hoàng đế Nam triều!” Con trai họ Lưu.

Hoàng đế Nam triều đúng là đời sau càng tệ hại hơn đời trước.

Sở Ngọc liếc nhìn hắn: “Bây giờ chàng hối hận?” Non sông gấm vóc này, nếu hắn không buông xuống tất cả vì nàng, thì bây giờ chắc là đã đưa quân tiến đánh Nam triều.

Dung Chỉ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng, lại nhẹ nhàng ghé vào tai Sở Ngọc: “Nếu nàng ở đây, thì ta không hối hận!” Đây là biến tướng uy hiếp.

Nếu nàng không quan tâm mà ra đi, thì ngược lại, hắn nhất định sẽ khiến nàng phải hối hận.

Hô hấp như ngừng trệ, Sở Ngọc quay đầu nhìn lại, thấy tình ý nồng đậm trong mắt hắn, rốt cuộc lòng mềm nhũn. Nàng chủ động nắm chặt tay hắn, nói với vẻ đe dọa: “Đi thôi! Ta sẽ không ra đi, còn chàng, cũng đừng có mơ!”

“Chấp tử chi thủ, tương tử tha tẩu”. (Nắm tay người, kéo người đi)

HOÀN CHÍNH VĂN

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK