Mục lục
[Dịch] Phượng Tù Hoàng - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn nói bảo trọng, trong lòng Sở Ngọc dâng lên dự cảm bất an. Câu này nghe như sắp chia tay…

Không kịp nghĩ nhiều, Sở Ngọc nắm chặt bàn tay Dung Chỉ. Bàn tay hắn lạnh đến dọa người, như một khối băng. Nhiệt độ cơ thể của Dung Chỉ bình thường đã khá thấp, bây giờ lại càng lạnh, hẳn là dấu hiệu của mất máu quá nhiều.

“Biết là sắp chết, ngươi còn đứng phát ngốc ở đây làm gì?” Sở Ngọc nghiến răng rút thanh trường kiếm đang cắm vào góc xe định đưa cho Dung Chỉ.

Chỉ cần chém gẫy thanh gỗ kia là xong chứ gì?

Dung Chỉ không nhận kiếm, chỉ bất lực cười cười: “Công chúa, ta không cầm nổi nữa rồi!” Ngữ điệu hắn không vui không buồn, chỉ trần thuật sự việc. Sở Ngọc nhớ lúc Hạc Tuyệt vừa đi, hắn liền buông kiếm, là bởi vì không thể cầm được nữa.

Sao có thể như vậy? Sở Ngọc kinh hoàng không biết phải làm sao. Một khắc trước nàng còn chìm trong oán hận, nhưng giờ phút này lại không biết làm thế nào để giảm bớt đau đớn cho hắn.

Xe ngựa tiếp tục phi nhanh. Mỗi lúc chấn động, cọc gỗ lại xay nghiến vào mắt cá chân Dung Chỉ, máu không ngừng nhỏ giọt. Trong lúc cấp bách, Sở Ngọc hoảng sợ nghĩ, trước hết phải làm sao cho xe dừng lại, nếu không cả hai sẽ cùng chết. Nhưng nghĩ thì dễ chứ làm thì khó vô cùng.

Đầu tiên nàng nghĩ đến việc giết ngựa. Việt Tiệp Phi đã từng làm như thế.

Hai con ngựa điên cuồng chạy băng băng, cách khoang xe khoảng hơn một thước. Nếu đứng trên đất bằng thì xử lý rất dễ dàng, nhưng đang trong xe phi nhanh, nàng khó có thể giữ thăng băng để đến bên thân ngựa, chưa nói đến giết chúng. Làm như vậy có lẽ nàng sẽ chết trước.

Cách thứ hai là chặt đứt bộ phận nối tiếp giữa ngựa và xe. Điều này có vẻ khả thi hơn, cũng là cách Sở Ngọc quyết định làm.

Biết ý định của nàng, Dung Chỉ lắc lắc đầu: “Công chúa, không được đâu!” Ánh mắt hắn dịu dàng, nụ cười bất lực: “Công chúa, ta đã tính rồi. Với sức của nàng, muốn tách được ngựa và xe, chí ít cần chém xuống bốn mươi kiếm. Nhưng với tình hình xe xóc nảy thế này, nàng chỉ chém được hai mươi kiếm là mất sức. Đến khi có thể tiếp tục, xe đã rơi xuống sườn núi rồi!”

Ngữ điệu hắn tỉnh táo rõ ràng, phân tích cho Sở Ngọc. Trong thời điểm sinh tử này, hắn vẫn thờ ơ thản nhiên như thế để nói về vận mệnh của mình. Dù người sắp chết là chính mình, hắn vẫn bình tĩnh như vậy.

Sở Ngọc không để ý đến lời hắn nói, hai tay nắm chặt trường kiếm, chém từng chút một xuống bộ phận nối tiếp. Nàng không tính kế được rõ ràng như Dung Chỉ. Ngay cả khi tính được, nàng cũng sẽ không một mình chạy trốn.

Xe ngựa do phủ công chúa đặc chế, vô cùng rắn chắc, chắc quá mức. Bình thường thì rất hữu dụng, nhưng bây giờ lại trở thành gánh nặng chí mạng cho bọn họ.

Mỗi điểm kết nối đều được gia cố bằng đồng, sắt phiến và gân trâu. Chỗ kẹp vào chân Dung Chỉ cũng là như thế. Toàn bộ vật liệu gỗ trên xe cũng được lựa chọn cực kỳ kiên cố, bây giờ càng làm cho nhiệm vụ của Sở Ngọc khó khăn hơn. Nhưng nàng không kịp tính toán gì nhiều. Bây giờ không phải lúc so đo, nàng chỉ chuyên tâm vào từng nhát kiếm chém xuống.

Hắn muốn buông tay, nàng cũng nhất định không cho.

Gió lạnh thấu xương, thổi áo nàng tung bay. Tóc nàng bay tán loạn như đang trình diễn một vũ điệu tự do trong không trung. Gương mặt nàng bị gió táp trắng bệch, làn môi không huyết sắc, nhưng cả khuôn mặt vẫn ánh lên ngời sáng.

Mắt nàng chuyên chú vô cùng, trong con ngươi là sự sự hãi, nhưng rồi lại là kiên định quả quyết, cứ mâu thuẫn như vậy.

Dung Chỉ hơi hạ mắt, nói khẽ: “Công chúa, dịch kiếm lên trên khoảng một tấc. Chỗ đó dễ chém hơn!”

Sở Ngọc không nghĩ ngợi gì làm theo lời hắn, quả nhiên thấy nhát kiếm nhẹ nhàng hơn. Mỗi kiếm chém ra sâu hơn một chút so với lúc trước. Mặc dù đã cải thiện, nhưng đến nhát kiếm thứ hai mươi ba, rốt cục đúng như Dung Chỉ nói, nàng phải dừng lại.

Không chỉ là mất sức. Mỗi kiếm chém xuống, xe xóc nảy lên tạo thành lực phản chấn, đều truyền qua kiếm đến tay nàng, khiến cả hai cánh tay đau như muốn rời ra. Sở Ngọc cắn răng không kêu một tiếng, vốn muốn dùng ý chí chống đỡ. Nhưng nàng không biết rằng, trên đời này có những việc không thể dùng ý chí mà thực hiện được. Cơ thể có giới hạn chịu đựng nhất định, đến giới hạn đó sẽ không khống chế được, không nghe theo sự sai khiến của trí não nữa.

Tay nàng dường như mất đi cảm giác, khó khăn lắm mới nắm được chuôi kiếm, không để rơi xuống. Hai tay như không còn là của mình, Sở Ngọc chỉ có thể dựa vào vách xe, cố gắng giữ thăng bằng.

Xe vẫn không dừng. Ngược lại, bởi vì Sở Ngọc chém xuống làm kinh động hai con ngựa phía trước, khiến chúng càng điên cuồng phi như bay.

Sở Ngọc nôn nóng không biết phải làm gì cho đúng. Nhưng Dung Chỉ lại cực kỳ bình tĩnh. Hắn dựa người vào cạnh xe, ý cười ung dung rất không hợp hoàn cảnh lúc này: “Công chúa, nhảy xuống đi!” Không biết hắn nói câu này đã lần thứ mấy rồi, nhưng Sở Ngọc kiên quyết không nghe.

***

Nàng không muốn.

Trước đây, cũng ở trên núi, cũng trong cảnh cái chết cận kề, nàng đã giữ chặt Hoàn Viễn lại khi hắn rơi xuống, sau đó không buông tay là bởi vì không nỡ nhẫn tâm. Lần này, nàng rõ ràng có nhiều cơ hội cân nhắc lợi hại, rõ ràng không muốn chết, thậm chí Dung Chỉ đã hơn một lần giục nàng tự cứu bản thân. Nàng không đi, là vì sao?

Không chỉ vì bất nhẫn, cũng tuyệt đối không phải thông cảm thương hại. Đó là tình cảm phức tạp, là thứ khó từ bỏ.

Hơi vui mừng, hơi hơi phiền muộn. Lồng ngực như có tơ quấn quanh, lại như bị đào rỗng, tràn đầy mà hư vô. Bản thân nàng biết rõ, nàng không rời đi, không liên quan đến lý tính, không quan hệ đến cân nhắc lợi hại. Chỉ là nàng không muốn.

Đó là lựa chọn của nàng.

Lại có thời điểm như thế, khiến nàng hoàn toàn vứt bỏ lý trí, khiến nàng thậm chí không nghĩ đến sự sống, cái chết hay tương lai. Trong trận cuồng phong trên đỉnh núi se lạnh, nàng cố chấp muốn ở lại cùng người đối diện.

Xe ngựa xóc nảy lắc lư, Dung Chỉ như có một vầng hào quang mờ ảo vờn quanh. Quần áo, gương mặt hắn như được bao trọn trong ánh sáng dịu dàng đó.

Ngồi dựa bên thành xe, Sở Ngọc cảm thấy hai tay mỏi nhừ, chân cũng không muốn động đậy. Nàng nhìn Dung Chỉ chằm chằm, một lát sau mỉm cười: “Cứ như vậy đi!” Mạng này được nhặt về, bây giờ trả lại, thôi thế là hòa.

Trong đồng tử tối đen của Dung Chỉ nổi lên gợn sóng kỳ dị. Một lúc sau hắn khẽ thở dài: “Công chúa, ta sẽ không chết đâu! Nàng không cần làm thế, không cần mạo hiểm theo ta làm gì!”

Sở Ngọc chẳng hề tin tưởng lời hắn nói: “Ngươi có biện pháp gì? Nói nghe thử coi?” Nếu hắn sớm có cách thoát nguy hiểm, tại sao lại không sử dụng từ đầu?

Dung Chỉ lẳng lặng nói: “Một lát nữa, ta sẽ khôi phục sức lực. Đến lúc đó chỉ cần chặt đứt chân là có thể thoát thân!” Nhìn Sở Ngọc biến sắc, hắn lại phì cười: “Đùa chút thôi! Nhưng quả thật ta cần thời gian để tích góp sức lực!”

Sở Ngọc trầm mặc trong khoảnh khắc: “Được, ta đợi!” Ngẫm lại những thành tích ác liệt trước đây của hắn, nàng quyết định tận mắt chứng kiến mới tin tưởng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK