Mục lục
[Dịch] Phượng Tù Hoàng - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một lúc sau, giữa hai hàng lông mày của Hoàn Viễn xuất hiện tia dao động. Hắn nhìn Mặc Hương, tỏ ý muốn biết rõ thêm.

Không thể phủ nhận, khi Mặc Hương nhắc đến cái tên Thiên Như Kính, lập tức khơi gợi cho Hoàn Viễn đầy đủ cảnh giác và đề phòng. Thiên Như Kính chẳng những là kẻ thù của Dung Chỉ, mà còn từng ám hại Sở Ngọc, lại bị nàng trả đũa. Ở góc độ này, Dung Chỉ và Sở Ngọc đang trên cùng một con thuyền.

Rốt cuộc có thể lôi kéo sự chú ý của Hoàn Viễn, Mặc Hương trong lòng nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục giải thích: hắn vốn phụ tá bên cạnh Phùng thái hậu, nhưng từ khi Thiên Như Kính xuất hiện sau lưng Thác Bạt Hoằng, không hiểu có biện pháp gì mà khiến phần thắng lợi lại nghiêng về phía Thác Bạt Hoằng.

Sở Ngọc biết rõ về Thiên Như Kính và lai lịch của chiếc vòng tay. Dung Chỉ về mặt tinh thần cực kỳ vững vàng cao ngạo, luôn đứng từ bên trên nhìn xuống hết thảy. Vì vậy, cả hai bọn họ chẳng ai coi thân phận thiên sư của Thiên Như Kính ra gì. Nhưng Mặc Hương thì khác. Thứ nhất, hắn không biết rõ chân tướng sự việc. Thứ hai, hắn không có được khí chất ung dung thoải mái của Dung Chỉ. Mấy ngày trước, thấy Thiên Như Kính xuất hiện bên cạnh Thác Bạt Hoằng, hắn không khỏi bối rối hoảng loạn.

Không có Dung Chỉ chỉ đạo, hắn không biết ứng đối thế nào với cục diện này.

Chần chừ một hồi, Mặc Hương nói ra mục đích của mình: “Tại hạ hi vọng, Hoàn công tử có thể đồng ý làm việc cho Thác Bạt Hoằng theo như yêu cầu!” Nói Dung Chỉ thỉnh thoảng liên hệ với hắn là giả. Hắn chỉ biết Dung Chỉ ở nơi nào, lần này tới Lạc Dương, một mặt đi tìm Hoàn Viễn, nhưng mục đích chính là đi tìm Dung Chỉ.

Có điều hắn không xác định được, liệu Dung Chỉ có bị Thiên Như Kính một lần nữa dùng thủ pháp thần kỳ chế ngự hay không. Vì vậy, hắn muốn gắng hết sức tìm mọi biện pháp đề tăng khả năng thắng lợi.

Hắn hi vọng, Hoàn Viễn sẽ chịu làm nội ứng, đến chỗ Thiên Như Kính. Trên danh nghĩa là phò tá cho Thác Bạc Hoằng, nhưng mục đích thật sự là dò la về Thiên Như Kính.

Mặc Hương thành khẩn nhìn Hoàn Viễn: “Hoàn công tử, mặc dù chúng ta không được tính là bằng hữu, và đề nghị của ta cũng làm khó công tử, nhưng Thiên Như Kính xuất hiện tại Bắc Ngụy không rõ vì mục đích gì. Có lẽ là vì công tử nhà ta, nhưng cũng có lẽ nhằm vào công chúa, ta thật sự không dám chắc. Ta đương nhiên lo cho công tử nhà mình, sợ Thiên Như Kính lại giống như sư phụ hắn, ra tay ám hại Dung công tử. Nhưng cũng không phải không có khả năng, Thiên Như Kính sẽ lần thứ hai xuất thủ gây bất lợi cho công chúa…”

Hắn nói tới đây liền dừng lại, ngóng nhìn Hoàn Viễn đầy mong đợi.

Đều là người thông minh, Mặc Hương biết Hoàn Viễn có thể hiểu rõ ý tứ của hắn. Thiên Như Kính đã từng đối địch với cả Dung Chỉ và Sở Ngọc. Hắn tới Bắc Ngụy, có lẽ là nhằm vào Dung Chỉ, nhưng cũng rất có thể là vì Sở Ngọc. Mặc Hương biết mục đích của mình không thể qua mắt được Hoàn Viễn, cho nên dứt khoát nói thẳng ra, để cho Hoàn Viễn tự cân nhắc.

Theo hắn suy đoán, hẳn là Thiên Như Kính đã tố cáo nơi ở của Hoàn Viễn và Sở Ngọc với Thác Bạt Hoằng. Chưa biết Thiên Như Kính có mục đích gì, nhưng chỉ cần Thác Bạt Hoằng có ý sử dụng Hoàn Viễn, thì cũng chính là cơ hội cho Hoàn Viễn.

Nếu Hoàn Viễn có thể đáp ứng yêu cầu của Thác Bạt Hoằng, đến bên cạnh và được vị hoàng đế này trọng dụng, thì sẽ có cơ hội thăm dò ý đồ của Thiên Như Kính.

Điều này có lợi với cả Dung Chỉ và Sở Ngọc. Tất nhiên, Mặc Hương phải thừa nhận, sẽ có ích cho Dung Chỉ nhiều hơn, nhưng với Sở Ngọc cũng không phải là vô dụng. Nhưng còn phải xem, Hoàn Viễn có chịu vì một chút công dụng này mà hạ mình làm thần tử cho người Hồ hay không.

Vừa rồi Mặc Hương quan sát thái độ của Hoàn Viễn, thấy hình như hắn rất phản đối ra làm quan ở Bắc Ngụy. Hắn có nhận lời hay không, sẽ chứng tỏ hắn coi trọng Sở Ngọc nhiều hay ít. Vì vậy, Mặc Hương chặn đường Hoàn Viễn cũng không dám chắc có thể khuyên giải hắn, chỉ là liều thử một phen mà thôi.

Hoàn Viễn không nói một lời, xoay người theo đường cũ quay ngược trở lại.

Mặc Hương lẳng lặng đứng yên tại chỗ. Một lúc lâu sau, chờ cho đến khi bóng Hoàn Viễn khuất hẳn, hắn mới tiếp tục lộ trình thực sự của mình.

***

Cuối cùng Hoàn Viễn cũng đi rồi.

Cho đến khi bên cạnh chỉ còn một mình A Man, Sở Ngọc không thể thờ ơ thêm được nữa. Cảm giác cô độc đáng sợ bủa vây nàng, từng giây từng phút, dù có đi gặp Quan Thương Hải cũng không thể nào gạt bỏ được.

Dủ là Lưu Tang hay Hoàn Viễn, bọn họ đều có vị trí không thể thay thế trong lòng nàng. Quan Thương Hải chỉ là bằng hữu, nhưng nàng lại mất đi người thân.

May mà còn có A Man, tuy đầu óc không thông minh sáng sủa, thỉnh thoảng lại rất vụng về, nhưng là người duy nhất còn ở lại cạnh nàng. Bởi vì có A Man, nên nàng mới không mất đi niềm an ủi cuối cùng.

Nếu A Man lại vì một lý do nào đó mà rời đi, thì Sở Ngọc không biết mình sẽ thế nào nữa.

Mấy ngày qua, Sở Ngọc, A Man và Quan Thương Hải đi lang thang khắp phố chợ. Mỗi lần xuất môn đều là nàng quyết định, A Man nghe theo, Quan Thương Hải đi cùng hay không cũng được, cứ như thế tiến hành.

Nói là dạo chợ, nhưng thực sự Sở Ngọc chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí. Quan Thương Hải biết trong lòng nàng phiền muộn, nên cho xe ngựa chạy chậm rãi. Ba người ngồi trên xe, xe chạy chầm chậm qua một nửa thành Lạc Dương. Sở Ngọc ngồi dựa bên thành xe. Cửa sổ và rèm đều mở, giúp nàng quan sát bốn phía xung quanh.

Qua Thanh Dương môn, lúc đến trường Thái học Bích Ung, Sở Ngọc bỗng quát to: “Dừng lại!” Xe còn chưa dừng hẳn, nàng liền nhảy xuống, chạy thẳng đến chỗ tấm bia đá.

Tấm bia dường như không có gì khác so với một năm trước đây, trên bề mặt đầy dấu tích sương gió và chiến tranh. Nhưng người đưa nàng đến xem văn bia, bây giờ không còn ở đây nữa.

Sở Ngọc nhìn tấm bia đá, cứ đứng ngơ ngẩn. Thậm chí nàng không biết trong lòng mình lúc này là cảm giác gì, nhưng chỉ có một ý niệm rõ ràng, là Hoàn Viễn đã thực sự đi rồi.

Vừa rồi dường như nàng có ảo giác, giống như Hoàn Viễn vẫn đang đứng giữa rừng bia này, tay áo tung bay trang nghiêm thanh nhã…Hắn vẫn đứng ở chỗ này, đợi nàng gọi về nhà…

Đó là người với bề ngoài thư sinh, nhưng lại mang khí chất đích thực của một trang nam tử, ngày thường vẫn hay chạy tới đây. Có những lúc nàng đi tìm hắn, trong lòng bực bội. Nhưng giờ đây, nàng hi vọng là hắn chỉ chạy tới đây ngắm nhìn bia đá, nàng đến tìm, hắn sẽ theo trở về.

Sở Ngọc cứ đứng thần người trước tấm bia, chợt nghe có tiếng bước chân nhẹ nhàng tới gần. Quay đầu lại thấy vẻ mặt lo lắng của A Man, nàng mỉm cười xoa dịu: “Ta không sao! Chỉ tới xem một chút thôi!”

Đang định quay lại xe ngựa, Sở Ngọc bỗng nhìn thấy cách đó không xa có một quán tạp hóa ven đường. Bảo A Man đứng chờ một lát, nàng chạy tới, hỏi mua hai búp bê tinh xảo nặn bằng đất, lúc trở về thuận tay đưa cho A Man một con: “Cầm lấy!” Đi dạo phố sao có thể không mua thứ gì?

A Man nhận con búp bê, lập tức vẻ lo lắng ban nãy biến mất hoàn toàn trên nét mặt. Hai người ngồi trên xe, A Man lật qua lật lại ngắm búp bê, nhớ ra trên tay Sở Ngọc còn cầm một con nữa, bèn liếc sang. Hắn bắt gặp, Sở Ngọc đang nhìn tay mình cười khổ.

Trước đây, mỗi khi mua món đồ gì, Sở Ngọc thường mua một cặp cho cả A Man và Lưu Tang, không thiên vị ai hơn. Mua hai phần đã trở thành thói quen, không ngờ Lưu Tang đi rồi mà nàng vẫn giữ thói quen này.

Thấy A Man nhìn mình, Sở Ngọc đưa nốt con búp bê cho hắn: “Cho ngươi hết!” Dù sao, Lưu Tang cũng không còn ở đây nữa.

A Man nhận lấy búp bê, nhưng không ngắm nghía như mọi khi, mà cẩn thận cất đi. Lúc ngẩng mặt lên, hắn giải thích nghiêm túc với Sở Ngọc: “Đợi Lưu Tang về sẽ giao lại cho nó!”

Trong phút chốc, ánh mắt Sở Ngọc lộ vẻ kỳ dị. Nàng định nói có lẽ Lưu Tang sẽ không trở về, nhưng lại không thốt nên lời. Cuối cùng, nàng chỉ còn biết gượng cười, quay mặt ra ngoài, giả vờ ngắm phong cảnh.

Xe ngựa chạy về phía nam, ra khỏi Lạc Dương, đến bên bờ sông Lạc Thủy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK