Mục lục
[Dịch] Phượng Tù Hoàng - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Ngọc và Thiên Như Kính hoàn toàn không biết còn có người khác nghe đối thoại của họ. Thiên Như Kính muốn nói lại thôi, gương mặt tuấn mỹ hiện vẻ miễn cưỡng.

Nhìn bộ dạng này của hắn, Sở Ngọc thầm khoái trá. Hơn nữa, nàng đã có được những tin tức cực kỳ quý giá, có thể coi là căn cứ để phán đoán lựa chọn.

Sau khi biết nguyên lý hoạt động của màn hào quang, cũng là lực trường phòng ngự, Sở Ngọc liền loại bỏ ý nghĩ dùng vũ lực. Điều kiện để lực trường phát sinh, ngoài việc vượt quá giới hạn tốc độ quy định, còn có thêm một số đặc điểm nữa. Ví dụ như hệ thống phòng ngự sẽ phán đoán những vật thể có khả năng gây tổn thương cho Thiên Như Kính, bao gồm cả sinh vật và con người, sau đó tự động đẩy các vật thể đó ra khỏi phạm vi gây sát thương.

Một điều nữa làm Sở Ngọc băn khoăn là, chiếc vòng còn được điều khiển bằng điện não thông qua suy nghĩ của chủ nhân. Cụ thể chưa biết thế nào, nhưng qua việc Thiên Như Kính ấn tay lên viên ngọc, nàng còn suy đoán đại khái là, có thể còn liên quan đến xác nhận vân tay nữa.

Một vật phẩm đặc biệt như thế mà không có biện pháp bảo hộ mới là lạ!

Như vậy, dù nàng có dùng mọi biện pháp cướp đoạt về, mà không có ngón tay của Thiên Như Kính thì cũng vô ích, không thể nào sử dụng được.

Nếu chặt ngón tay của Thiên Như Kính, thì chưa nói việc độc ác máu me này nàng không làm được, mà chặt xong rồi cũng không biết làm thế nào bảo quản cho tốt, chẳng khác gì mổ gà lấy trứng.

Nhìn chiếc vòng sáng mỹ lệ trên tay Thiên Như Kính, Sở Ngọc không cam tâm bặm môi, nhắc nhở Thiên Như Kính: “Được rồi, ta sẽ giải thích những nội dung đó cho ngươi, thì ngươi cho ta xem chứ?”

Thiên Như Kính khẽ gật đầu, tâm niệm vừa chuyển động, màn hình liền hiện ra những phần giấu diếm lúc trước: Thời, Vị, Tù, Y, Công, Ký.

Trên màn hình xuất hiện tiếp 6 mục, cũng chia thành ba ô nhưng khác với lúc trước là có thêm một số từ chú thích dễ hiểu hơn.

“Thời” và “Vị”, có lẽ là thời gian và vị trí, “Tù” không biết là cái gì, “Y” là chữa bệnh, “Công” là tấn công, còn “Ký” thì không rõ ràng.

Trong lòng nhanh chóng có phán đoán, Sở Ngọc mìm cười ngước nhìn Thiên Như Kính: “Như vậy, bắt đầu đàm phán đi. Ta dạy ngươi chữ viết, để đổi lại, ngươi cho ta biết nội dung cụ thể của sáu mục đó!”

Thiên Như Kính lắc đầu, nói chém đinh chặt sắt: “Không được! Cô yêu cầu quá nhiều! Tối đa chỉ một mục thôi!” Đòi cả sáu mục, đúng là sư tử há mồm!

Sở Ngọc bỗng đứng dậy, tay chống trên mép bàn, rướn người về phía trước nhìn chằm chằm Thiên Như Kính, cất cao giọng: “Quá nhiều? Ngươi có biết đây là một hệ thống ngôn ngữ hoàn toàn khác không? Ngươi đừng tưởng chỉ có hai mươi sáu ký hiệu mà cho rằng đơn giản! Ngươi muốn diễn đạt điều gì, sau ba tháng chưa chắc đã học được!”

Không biết là do khí thế áp đảo của Sở Ngọc hay vì nàng quá gần, Thiên Như Kính lại ngửa ra phía sau thêm một chút, lưng dựa hẳn vào lưng tựa của chiếc ghế: “Cô …yêu cầu nhiều quá!” Gò má hắn hơi đỏ lên, giọng điệu có phần lúng túng.

Xưa nay hắn luôn được bảo hộ kỹ lưỡng, cao cao tại thượng vượt trên khói lửa nhân gian. Trừ sư phụ ra, xưa nay chỉ có người khác khẩn cầu hắn, làm gì có ai dám đứng ngang hàng mà đàm phán với hắn, chứ đừng nói lại còn cò kè mặc cả?

Tiếp theo là một trận giằng co kịch liệt, Sở Ngọc tìm mọi cách chiếm lợi thế, Thiên Như Kính sợ mất lợi thế, cứ thế tiếp tục trả giá, mặc cả lên xuống.

Đương nhiên, Sở Ngọc vốn rất thông thạo mặc cả, còn Thiên Như Kính lại không có chút kinh nghiệm gì. Hắn không thể ngờ một công chúa như nàng lại cò kẻ mặc cả, lấn tới từng bước một để đòi lợi ích, không hề che giấu lòng tham vô đáy, quả thực khiến hắn chết sững vì được mở rộng tầm mắt.

Sau khi trao đổi vấn đề dạy tiếng Anh, hai người lại tiếp tục đôi co về mấy mục trên chiếc vòng. Sau hơn một canh giờ, người không chút kinh nghiệm mặc cả là Thiên Như Kính đã bị khuất phục, phải giơ tay đầu hàng, cuối cùng hạ bút ký hòa ước bất bình đẳng bán nước nhục nhã. Trong đó, Sở Ngọc sẽ được xem ba mục, được chép lại nội dung một mục.

Kết quả như vậy thật ra vượt quá mong đợi ban đầu của Sở Ngọc. Lúc đầu nàng nói lung tung muốn xem sáu mục, chẳng qua đó là cách “làm giá” mà thôi. Kiếp trước nàng đã nhiều lần đi mua quần áo, bí quyết mặc cả là chỉ trả giá bằng 1/3, sau đó tiếp tục thương lượng với đối phương. Nàng vốn tính chỉ giành được quyền xem hai hạng mục, nhưng kết quả này là thu hoạch ngoài mong đợi.

Dựa theo điều ước nhục nhã mất chủ quyền mà họ vừa đàm phán, Thiên Như Kính phải thực hiện lời hứa trước, cho Sở Ngọc xem mục thứ nhất là “Công”.

Sở Ngọc đã biết phương pháp phòng ngự, nhưng chưa từng thấy Thiên Như Kính chủ động tấn công bất kỳ ai. Để đảm bảo, nàng cần biết phương pháp tấn công của chiếc vòng, nếu gặp tình huống xấu nhất, nàng sẽ tìm biện pháp đối phó.

Thiên Như Kính ấn tay vào viên hồng ngọc, đợi nửa buổi chẳng có phản ứng gì. Sở Ngọc nhắc nhở hắn: “Này, đợi đã, đợi đã! Muốn tấn công thì đừng hướng về phía ta, đổi phương hướng!"

Thiên Như Kính mặt không biểu cảm nói: “Ta đã phát lệnh nhưng không tấn công được! Bộ phận này không hoạt động!”

Sở Ngọc rất khinh miệt lườm Thiên Như Kính: “Thần vật của ngươi cũng bị hỏng sao?” Chất lượng kém quá!

Thiên Như Kính không nhịn được đập bàn. Vừa rồi mới trải qua trận chiến mặc cả, tâm tình còn bị dao động chưa khôi phục, nay lại bị Sở Ngọc công kích khiến hắn bốc hỏa: “Cô có thể làm nhục ta, nhưng không được làm nhục thần vật của sư môn ta. Nếu cô còn ăn nói lung tung, ta sẽ kiện cô tội phỉ báng!”

---------------

Sở Ngọc phì cười: “Lời kịch này ngươi học ở đâu vậy?”

Thiên Như Kính hơi sượng sùng liếc nhìn chiếc vòng.

“Tốt!” Sở Ngọc cười tít mắt khẽ gật đầu “Tốt quá!” Trong chiếc vòng còn chứa cả nội dung giải trí, nàng càng lúc càng thèm muốn có được thứ này. Tiếc là trước mắt không có cách gì đoạt được, nàng chỉ có thể cố gắng nhìn càng nhiều càng tốt mà thôi.

Ngưng cười, nàng quay trở lại chủ đề chính: “Thần vật của ngươi không thể tấn công?”

Thiên Như Kính lắc đầu: “Không thể!” Ánh mắt hắn trong veo, thái độ thản nhiên, cho dù Sở Ngọc có hỏi thêm một vạn lần, hắn vẫn chỉ đáp lại như thế.

Sở Ngọc cười khẩy: “Hèn gì vừa rồi ngươi lại chấp nhận mục này nhanh thế! Là bởi vì ngươi không cần giữ bí mật!” Vừa rồi nàng cò kè mặc cả với Thiên Như Kính về các mục được xem, lúc nhắc đến mục “Công”, hắn hầu như không phản đối gì mà đồng ý luôn. Nàng còn cho rằng mình có lợi, ai ngờ bị hắn lừa gạt.

Có thể do Thiên Như Kính thao tác không đúng, hoặc do quy trình bị trục trặc ở khâu nào đấy, nên mục này không thể hoạt động được. Đã vô dụng, nên Thiên Như Kính mới không tấn công ai bao giờ, cũng không cho nàng biết.

Sở Ngọc bất mãn nói: “Ta đánh giá ngươi thấp rồi!” Lúc trước vì thấy Việt Tiệp Phi chăm chăm bảo vệ Thiên Như Kính nên nàng cho rằng hắn yếu ớt, vừa rồi lại vì hắn không ranh ma lõi đời nên coi thường tâm cơ của hắn. Bây giờ, Sở Ngọc mới hiểu ra, cho dù là người đơn giản như Thiên Như Kính, nhưng vào lúc cần thiết vẫn có một vài thủ đoạn nho nhỏ.

Thiên Như Kính khẽ gật đầu, lúc này đã khôi phục thần sắc tỉnh táo: “Quá khen!”

Sở Ngọc giơ tay tiễn khách: “Ta cần thời gian để kiểm tra xem ngươi có nói dối hay không. Từ ngày mai cứ sau giờ ngọ, ngươi hãy đến phủ, ta sẽ dạy ngươi loại chữ đó”

Thiên Như Kính tuy vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong lòng hỗn loạn, lúc này rời đi chính là cầu còn không được. Hắn không nói gì, khẽ gật đầu rồi xoay người rời đi.

Sở Ngọc ngồi trong sảnh một lát, rồi mới chậm rãi trở lại phòng mình. Không nhìn thấy Dung Chỉ đâu, nàng hơi ngạc nhiên. Tiến đến gần giường ngủ của mình, nàng mới thấy một thân hình áo trắng nằm nghiêng trên giường, đang thở nhẹ đều đều.

Sở Ngọc ngẫm nghĩ, rồi vỗ lên người hắn: “Dung Chỉ, dậy đi, ta có chuyện muốn hỏi ngươi!” Dung Chỉ đang ngủ, bị nàng vỗ một cái liền trở mình, rồi từ từ mở mắt, “Uhm?”

Cổ áo hắn rộng mở, để lộ khuôn ngực phẳng, da thịt trắng trẻo mượt mà sáng bóng, so với gấm lụa có lẽ còn trơn bóng hơn. Sở Ngọc bỗng thấy tim đập tăng tốc, nàng vội bước nhanh ra ngoài, ném lại một câu: “Mặc quần áo tử tế vào, ta có chuyện đứng đắn muốn hỏi ngươi!”

Sở Ngọc ra khỏi phòng ngủ rồi, đôi mắt khép hờ của Dung Chỉ lập tức mở to hoàn toàn tỉnh táo. Vẻ ngái ngủ không còn một chút gì, hắn chậm rãi ngồi dậy, cặp mắt tối đen ánh lên suy ngẫm sâu xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK