Mục lục
[Dịch] Phượng Tù Hoàng - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thương Hải đi một mình trên con đường thiên lý nam bắc.

Từ phía nam đi ngược lên phía bắc.

Trời đêm không trăng không sao, mặt đất tuyết phủ, nay cũng bao trùm một màu tối sẫm. Bên đường, những nhánh cây khẳng khiu đan xen chằng chịt, tạo thành những mảng đen ngòm, phía xa là mặt đất nhấp nhô không bằng phẳng.

Quan Thương Hải đi một mình chậm rãi, mỗi bước chân lún thật sâu trong mặt tuyết. Sau lưng hắn, cả chuỗi dấu chân sâu đến nửa thước, bị gió thổi mang theo tuyết liên tục lấp đầy.

Gió bắc lạnh thấu xương, thổi thốc từng đợt như dao sắc cứa sâu vào da thịt. Nhưng trên gương mặt Quan Thương Hải là sự ung dung vui vẻ. Hắn nhắm hai mắt, khóe miệng mang ý cười nhàn nhạt, dường như đang bước trên cỏ xanh giữa ngày xuân tươi đẹp.

Hắn đã đi một ngày một đêm, vẫn chưa thấy mệt. Trên người hắn mặc quần áo đơn bạc, lưng đeo cần câu. Quần áo là vải bố xoàng xĩnh, cần câu cũng bằng gậy trúc thường.

Hắn không nhìn thấy giá rét, đêm tối, và trong lòng cũng không có giá rét, đêm tối.

Ở phía chân trời, nơi bầu trời và mặt đất giao thoa, bóng đêm và ánh tuyết hỗn độn cùng một chỗ, bắt đầu hé ra những tia sáng chói lọi, như rạch ngang nền tuyết u ám.

Quan Thương Hải không nhìn thấy, nhưng hắn vẫn dừng bước, hướng về phía trước.

Bởi vì ở giữa đường, cách hắn khoảng hơn mười trượng, có một người đang ngồi. Nếu hắn muốn đi tiếp, phải vượt qua người này.

Đó là một người chỉ khoảng mười tám, mười chín tuổi, tóc đen như mực, dung mạo tuấn tú, phong thái cao nhã. Hắn mặc áo lông cáo dày, cũng trắng mịn như tuyết, gương mặt tái nhợt.

Người kia thấy Quan Thương Hải dừng bước, khẽ mỉm cười cất lời: “Nghe nói huynh tái xuất giang hồ, ta đặc biệt ở chỗ này đón huynh!”

Trên mặt Quan Thương Hải hiện ý cười lãnh đạm: “Hóa ra là ngươi! Tuy cảm giác không giống so với lúc trước, nhưng trừ ngươi ra, làm gì có ai chắn đường ta vào lúc này!”

“Dung Chỉ sư đệ!”

“Thương Hải sư huynh!”

Hai người gọi nhau, nhưng ngữ khí không hề thân thiết hữu hảo, mà chỉ thấy bình thản lạnh lùng.

Dung Chỉ tuy vẫn mỉm cười, nhưng nhìn Quan Thương Hải với ánh mắt sâu thăm thẳm, không chút nào rời mắt. Quan Thương Hải cũng cười, nhưng hơi hơi nghiêng đầu, đưa tai về phía Dung Chỉ. Cảm giác của hắn cực kỳ mẫn tuệ, xưa nay chỉ cần cảm nhận dòng khí chuyển động là có thể phán đoán tình hình chung quanh. Nhưng lúc này hắn lại phải chăm chú “nghe” Dung Chỉ.

Bọn họ vốn là huynh đệ đồng môn, đều biết rõ về năng lực xuất chúng của đối phương. Bốn năm không gặp, không biết là có địch ý hay không, cứ cẩn thận đề phòng vẫn hơn.

Dung Chỉ là người bỏ phòng bị đầu tiên. Hắn đưa tay quét lớp tuyết mỏng trước mặt, để lộ ra một bàn cờ gỗ phía dưới: “Ta đã đợi ở đây một canh giờ, muốn đánh với sư huynh một ván. Bốn năm không gặp, không biết tay cờ của sư huynh có tiến bộ chút nào không?”

Quan Thương Hải mỉm cười: “Dung Chỉ sư đệ thật có lòng!” Nói rồi hắn cởi cần câu trên lưng xuống, ngồi sang phía bên kia của bàn cờ.

Dung Chỉ lấy từ phía sau ra hai hộp cờ đen, trắng, để bên cạnh bàn cờ. Quan Thương Hải lấy quân trắng, Dung Chỉ lấy quân đen, Thương Quan Hải đi nước đầu tiên.

Hai người ngồi đối diện. Trên bàn cờ, những con cờ đen trắng lẫn lộn, đan xen chằng chịt, nhưng ẩn chứa trong đó là sát cơ sắc bén. Lúc bộc lộ, lúc giấu diếm, ý sát phạt sinh tử theo những quân cờ tràn ra bốn phương tám hướng.

Nắng sớm đã lên. Giữa không trung buốt giá, vầng thái dương mang theo hơi ấm lên cao dần. Lúc mặt trời lên đến đỉnh đầu, Quan Thương Hải nhặt một quân cờ trắng lên, bao quát bàn cờ một hồi, rồi thở dài nhận thua: “Khả năng chơi cờ của sư đệ đã khá hơn trước rồi! Chắc hẳn bốn năm qua đã bày mưu tính kế không ít!”

Ván cờ chưa kết thúc. Hắn đang ở thế yếu, nếu kéo dài thêm vẫn có cơ hội lật ngược tình thế mỏng manh, nhưng Quan Thương Hải không muốn kiên nhẫn cố gắng thêm vào việc này làm gì.

Dung Chỉ cười tít mắt: “Là sư huynh nhường cho ta!” Thẳng một ván, tinh thần hắn trở nên thoải mái hơn nhiều.

Ván cờ kết thúc, hai người thu dọn bàn cờ, nhưng chỉ nhặt đúng màu quân cờ của mình, chứ không hề chạm tay đến quân cờ đối phương.

Quan Thương Hải nhặt quân trắng cuối cùng ném vào hộp cờ, cười lạnh một tiếng: “Ta không nhường, ngươi thắng là thắng. Nói đi, chỉ cần làm được, ta sẽ thực hiện!”

Huynh đệ bọn họ rất ăn ý. Nếu muốn đối phương làm chuyện gì, chỉ cần chọn lấy một trong các năng lực của cả đôi bên để tiến hành tỉ thí. Người thắng có quyền đề xuất yêu cầu với người thua, miễn là phải nằm trong phạm vi thực hiện của đối phương.

Dung Chỉ khẽ mỉm cười, không khách sáo mà đi thẳng vào vấn đề: “Ta muốn huynh từ bỏ mục đích chuyến đi này!”

Không ngờ Dung Chỉ nói như vậy, Quan Thương Hải khẽ nhíu mày: “Ngươi biết ta định làm gì sao?”

Dung Chỉ cúi đầu mỉm cười: “Ta được báo, Hà Tập đi Giang Lăng, đến tìm huynh. Ta biết rõ hắn chỉ có một mong muốn, là nhờ huynh giết công chúa. Điều ta thỉnh cầu chính là ở chỗ này, hi vọng sư huynh dừng tay, đừng làm chuyện khó xử với nàng!”

Quan Thương Hải nhắm mắt cười nói: “Muốn ta dừng tay cũng dễ thôi, nhưng phải cho ta biết lý do!”

Hắn chia tay Dung Chỉ hơn bốn năm, bốn năm sống ở nơi thôn dã ngoại thành Giang Lăng, đối với chuyện thế sự không nghe không hỏi. Vu Văn, cũng là Vũ Văn Hùng thỉnh thoảng đến bái phỏng, nhưng chỉ đối đãi với hắn như khách quý, chứ chưa từng yêu cầu hắn điều gì, cũng chưa từng kể tình hình của Dung Chỉ.

Bởi vậy, cho đến khi Hà Tập đến tìm, Quan Thương Hải mới biết những năm qua Dung Chỉ ở đâu.

Nhưng dù đã nghe lời kể của Hà Tập, Quan Thương Hải cũng không cho là Dung Chỉ có vương vấn gì với Sơn Âm công chúa. Trong ký ức của hắn, lòng dạ Dung Chỉ như sắt đá, hắn ở phủ công chúa, tất là có mưu đồ.

Trăm triệu lần không ngờ rằng, Dung Chỉ đã cất công bày ra ván cờ này, chỉ để hắn buông tha cho Sở Ngọc. Hắn quá kinh ngạc, vì vậy không khỏi nảy sinh chút hiếu kỳ về người con gái này.

Về lý mà nói, nàng ấy đã mất thân phận công chúa, không còn giá trị lợi dụng, chẳng lẽ vẫn còn cần giữ sao?

Dung Chỉ không biểu hiện điều gì, thản nhiên nói: “Ta nợ nàng một món nợ ân tình!” Hắn biết rõ tính tình sư huynh nhà mình, tuy xưa nay bàng quan mọi việc, nhưng nếu đã có hứng thú với điều gì thì sẽ truy tìm tận gốc.

Quan Thương Hải nghe những lời này, cất tiếng giễu cợt: “Ngươi xưa nay thấy máu không rơi lệ, từ lúc nào lại biết áy náy vì nợ ân tình người khác thế?” Lời Dung Chỉ nói, nửa chữ hắn cũng không tin.

Dung Chỉ hơi hơi nhếch khóe miệng bất lực. Hắn làm sao có thể giải thích với Thương Hải lý do mà bản thân hắn cũng không hiểu rõ?

Chỉ biết rằng, khi nghe được tin Quan Thương Hải muốn ra tay giết Sở Ngọc, ý nghĩ duy nhất của hắn là không thể để nàng chết, cho đến bây giờ cũng chỉ có điều đó choán hết tâm trí hắn mà thôi.

Chẳng lẽ bốn năm qua, bảo vệ đã trở thành thói quen, bây giờ không tài nào bỏ được?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK