Xuy xuy. . .
"Ah! "
Sương mù màu đen này vừa tiếp xúc với Tạp Tư Ốc Nhĩ, linh bào toàn thân màu xanh da trời trên người Tạp Tư Ốc Nhĩ lập tức bị ăn mòn thành đen kịt, huyết nhục trên người cũng bị ăn mòn, trong miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.
- Kêu to lên, dùng sức kêu to lên, ta thích người trước khi chết kêu thảm thiết, đặc biệt là thiên tài như ngươi vậy, ha ha!
Hắc bào nhân ảnh trong miệng cười lớn, trong đôi mắt tản ra lục quang, thần sắc vô cùng biến thái.
Trong tiếng cười quỷ dị của hắn, Tạp Tư Ốc Nhĩ cả người thống khổ vặn vẹo, trong cơ thể hắn không ngừng phóng xuất ra Băng Hệ linh lực khủng bố, muốn giải khai công kích của đối phương, nhưng cũng vô dụng, những sương mù màu đen này thật sự là quá mức đáng sợ, ăn mòn huyết nhục trên người Tạp Tư Ốc Nhĩ ra nguyên một lỗ thủng, trong đó bốc lên khói trắng, chảy nùng huyết, khủng bố vô cùng.
- Ha ha, chết đi!
Khảm Bối Nhĩ dữ tợn cười ra tiếng, năm ngón tay đen kịt như gỗ khô du ngf sức một trảo, sương mù đen đầy trời từ bốn phương tám hướng liền bao lấy Tạp Tư Ốc Nhĩ, khi những sương mù đen này sắp bao đến Tạp Tư Ốc Nhĩ thì...
Ầm ầm!
Một đạo linh lực đáng sợ lập tức từ bầu trời đằng xa nhộn nhạo mà đến, phá vỡ hư không, đi thẳng tới trước mặt Khảm Bối Nhĩ.
- Là ai?
Cảm nhận được sự khủng bố của đạo công kích này, trong miệng Khảm Bối Nhĩ lập tức quát lớn một tiếng, một đôi khô trảo đen kịt trực tiếp cải biến mục tiêu, chộp vào công kích đánh úp lại trước đó.
Oanh!
Hai cổ linh lực đáng sợ va chạm ở phía chân trời, truyền ra một hồi thanh âm nổ vang cực lớn, Khảm Bối Nhĩ lúc trước còn vô cùng nhẹ nhõm trên mặt lộ không khỏi ngưng tụ, bất chấp đánh chết Tạp Tư Ốc Nhĩ, ánh mắt nhìn về phía truyền ra công kích.
Mà Tạp Tư Ốc Nhĩ thân là Tái Luân đế quốc đệ nhất Thánh tử, thân kinh bách chiến, tự nhiên liền bắt lấy cơ hội khó có được này thoát khỏi công kích của Khảm Bối Nhĩ, trên mặt còn mang theo vẻ sợ hãi.
Trong ánh mắt của hai người, hai đạo nhân ảnh từ đằng xa hăng hái bay vút đến, lơ lửng trước người Khảm Bối Nhĩ.
- Tạp Tư Ốc Nhĩ, ngươi không sao chứ?
Đầu lĩnh chính là một thanh niên tóc đen, vừa xuất hiện, liền dời ánh mắt lên trên người Tạp Tư Ốc Nhĩ, trong miệng ân cần lên tiếng, ở phía sau hắn, còn có một nữ tử thướt tha tóc dài màu xanh, dung mạo tuyệt mỹ đang cầm một cây linh trượng xanh biếc, lạnh lùng nhìn Khảm Bối Nhĩ.
Hai người này, đúng là Kiệt Sâm và Lam Nguyệt Cổ Sâm cảm nhận được chiến đấu chấn động ở đây mà kịp thời chạy đến.
- Kiệt Sâm!
- Là ngươi?
Nhìn thấy Kiệt Sâm, trong mắt hai người Hắc bào nhân ảnh Khảm Bối Nhĩ và Tạp Tư Ốc Nhĩ đều toát ra thần sắc giật mình, bất quá biểu lộ của hai người lại không giống nhau, trong đó Tạp Tư Ốc Nhĩ thì tràn đầy khiếp sợ, mà Khảm Bối Nhĩ lại là trong giật mình mang thêm vẻ mừng rỡ.
- Kiệt Sâm, ngươi đi mau, Khảm Bối Nhĩ là thành chủ thành tây tội ác chi thành, cửu giai đê cấp Thánh Linh sư, chính là doLinh Sư tháp phái tới tiến vào Thất Tinh cấm hải để giết đệ tử của những thế lực lớn như chúng ta đấy, ngươi đi mau, đến lúc đó chạy ra khỏi Thất Tinh cấm hải này, liền nói cái chết của ta cho Cổ Lôi Tư gia tộc biết, để gia tộc báo thù cho ta.
Tạp Tư Ốc Nhĩ rất nhanh lên tiếng, trong giọng nói tràn đầy lo lắng.
- Muốn đi? Nào có dễ dàng như vậy, nếu đã đến, vậy thì hai người các ngươi đều lưu lại cho ta đi.
Trên mặt Khảm Bối Nhĩ nhe răng cười, linh lực màu đen trong cơ thể không ngừng quấn quanh, phát ra tiếng cười âm lãnh:
- Ha ha, ông trời thật sự đối với Khảm Bối Nhĩ ta quá không tệ rồi, chẳng những đưa tới Tái Luân đế quốc đệ nhất Thánh tử Tạp Tư Ốc Nhĩ này, hiện giờ lại đưa cả Kiệt Sâm và Lam Nguyệt Cổ Sâm của Linh Dược sư tháp đến trước mặt ta, ha ha, Khảm Bối Nhĩ ta thật sự là may mắn mà, chỉ cần đánh chết các ngươi, Ngải Kim Sâm tháp chủ của Linh Sư tháp không biết sẽ ban thưởng cho ta thế nào nữa.
- Ah? Đánh chết chúng ta, vậy thì phải xem ngươi có bổn sự này không đã.
Kiệt Sâm và Lam Nguyệt Cổ Sâm liếc nhau một cái, khóe miệng đều lộ ra một tia cười lạnh.
- Tạp Tư Ốc Nhĩ, ngươi lui xa một chút!
Kiệt Sâm lạnh nhạt lên tiếng, trên tay lập tức xuất hiện Linh Dược tề tản ra Đại Đế cấp uy áp cường đại, rồi sau đó một ngụm rót vào trong miệng, mà một bên, Lam Nguyệt Cổ Sâm cũng đồng thời phục dụng một lọ Linh Dược tề.
Đế cấp Linh Dược tề cường đại vào bụng, trong cơ thể Kiệt Sâm và Lam Nguyệt Cổ Sâm bộc phát ra uy áp kinh người, rồi sau đó đồng thời xông về phía Khảm Bối Nhĩ.
- Ngươi nghĩ đám các ngươi phục dụng bát giai Đế cấp Linh Dược tề là có thể đánh bại được Khảm Bối Nhĩ ta sao? Buồn cười quá, hôm nay, ta sẽ cho các ngươi minh bạch, chênh lệch giữa cửu giai Thánh Linh sư và bát giai đế Linh Sư lớn đến cỡ nào a?
Nhìn thấy Kiệt Sâm và Lam Nguyệt Cổ Sâm vừa lên ra liền phục dụng Đế cấp Linh Dược tề cường đại mà ngay cả hắn cũng không có, trong nội tâm Khảm Bối Nhĩ vừa hâm mộ vừa ghen ghét, trong mắt hắn tràn đầy vẻ hung lệ, tay phải khô trảo bỗng nhiên duỗi ra, nhắm ngay chỗ Kiệt Sâm hung ác trảo đến.
Hai người Kiệt Sâm và Lam Nguyệt Cổ Sâm tuy rằng trên danh sách phải giết của Ngải Kim Sâm tháp chủ thì Kiệt Sâm xếp hàng thứ nhất nếu so với Lam Nguyệt Cổ Sâm bài danh thứ hai thì cao hơn, nhưng Lam Nguyệt Cổ Sâm quanh năm chiếm lấy đệ nhất Linh Dược bảng Linh Dược sư tháp trong nhận thức của Khảm Bối Nhĩ dù sao cũng có thanh danh lớn hơn, thực lực tựa hồ cũng càng mạnh hơn một ít, bởi vậy vừa ra tay Khảm Bối Nhĩ liền nhắm vào Kiệt Sâm, muốn trong nháy mắt đánh chết Kiệt Sâm sau đó lại đối phó Lam Nguyệt Cổ Sâm.
Theo Khảm Bối Nhĩ thấy thì Kiệt Sâm này chỉ mới là bát giai trung cấp đế Linh Sư, coi như phục dụng bát giai Đế cấp Linh Dược tề, thực lực nhiều nhất cũng chỉ tương đương với một gã bát giai cao cấp, thậm chí là đỉnh phong đế Linh Sư, đối với mình cửu giai đê cấp Thánh Linh sư như mình mà nói, căn bản không đáng để lo, chỉ sợ một chiêu là có thể khiến đối phương trọng thương rồi.
Ầm ầm!
Khô trảo đen kịt mang theo linh lực khủng bồ ầm ầm đánh về phía Kiệt Sâm, chôn vùi hết thảy.
- Hừ!
Kiệt Sâm trong miệng cười lạnh, trong cơ thể Linh Thần Quyết vận chuyển, trên người tách ra ngũ sắc thần mang, trọng kiếm màu đen trong tay phảng phất như một cái trụ lớn, nhắm ngay Khảm Bối Nhĩ quét ngang mà đến.
Khô trảo đen kịt và trọng kiếm màu đen trong hư không phảng phất như hai tòa xe lửa chạy cao tốc vậy, trùng trùng điệp điệp đụng vào nhau.
Phanh!
Linh lực đáng sợ tán dật, cả người Kiệt Sâm chợt lui ra mấy chục thước, mà Khảm Bối Nhĩ cũng dưới sự oanh kích của Kiệt Sâm mà thân hình lay động, nhanh chóng lui về phía sau.
- Cái gì?
Khảm Bối Nhĩ trông thấy Kiệt Sâm cứng rắn đỡ mình một chiêu, lại hồn nhiên vô thương, trong nội tâm không khỏi chấn động, nhưng sau một khắc, công kích của Lam Nguyệt Cổ Sâm cũng hung hăng lướt đến.