Mục lục
[Dịch] Dược Thần (Dị Giới Dược Thần)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyên bản trong tưởng tượng của bọn họ, thiếu niên tên gọi Kiệt Sâm bị họ nhìn sẽ chắc chắn không biết làm sao, thần sắc khẩn trương. Dù sao bon họ đều là những người cầm trọng binh của vương quốc, ra lệnh một tiếng, có nghìn vạn binh sĩ nghe lời, mỗi người đều có khí thế không giận mà uy.

Nhưng khiến cho bọn họ giật mình chính là Kiệt Sâm ngồi ở kia cảm thụ ánh mắt của bọn họ, trên mặt lại không lộ ra biểu tình hoảng hốt lo sợ gì. Ngược lại vô cùng trấn định, thậm chí còn nhìn lại bọn họ, thần sắc vô cùng đạm nhiên.

Càng khiến cho bọn họ giật mình chính là những người bọn họ đều là đám từng trải, biểu hiện lúc này của Kiệt Sâm không phải là giả bộ trấn định, mà giống như nhãn thần của tướng quân đang nhìn binh sĩ của chính mình, thừ hỏi một vị tướng quân sao có thể khẩn trương trước mặt binh sĩ của chính mình đây?

- Được rồi, mọi người đã đến đông đủ, vậy bắt đầu đi thôi!

La Tư Đặc ngồi bên cạnh Lôi Áo nhìn thoáng qua, sau khi thấy La Tư Đặc gật đầu liền nói to.

Ngay vào lúc này, đột nhiên…

- Chậm đã…

Một thanh âm truyền từ vị trí cách Lôi Áo không xa, nhất thời mọi ánh mắt đều tập trung lên người nọ, đó chính là nhị trưởng lão Khắc Lao Đức.

- Nhị trưởng lão, ngươi có chuyện gì sao?

Lôi Áo nhíu mày, nhìn Khắc Lao Đức, mà La Tư Đặc ngồi ở chỗ kia, khóe miệng cũng chợt nhếch lên một tia bất mãn.

- Lôi Áo tộc trưởng, từ lúc nào Đại hội Tông tộc của chúng ta lại cho phép người ngoài tùy ý tham gia?

Khắc Lao Đức đứng dậy nhìn Lôi Áo cất cao giọng nói.

- Nhị trưởng lão, ngươi có ý gì?

Lôi Áo nhíu chặt đầu lông mày lại, đáy lòng cảm thấy có chút không ổn.

- Lôi Áo tộc trưởng, xin hỏi người ngồi ở góc phòng khách là ai? Vì sao ta lại không biết gia tộc của mình từ lúc nào có người như vậy?

Khắc Lao Đức lộ ra dáng vẻ tươi cười quỷ dị, ngón tay lập tức chỉ lên người Lôi Nặc.

Mọi người trong đại sảnh đều chuyển ánh mắt sang phía Lôi Nặc, tiếng nghị luận bắt đầu vang lên, nguyên bản Lôi Nặc đang ngồi trong góc, chờ đợi thời khắc Lôi Áo tuyên bố Kiệt Sâm được trở lại gia tộc chợt trở nên tái nhợt.

Khắc Lao Đức nhìn khuôn mặt biến hóa của Lôi Nặc, đáy lòng cười nhạt:

- Hừ, Lôi Áo a Lôi Áo, ta muốn xem ngươi đuổi Lôi Nặc kia ra khỏi gia tộc như nào, xem sau này ngươi còn uy vọng gì để quản lý gia tộc được nữa.

- Khắc Lao Đức, Lôi Nặc là nhị đệ của ta, đồng dạng cũng là phụ thân của đệ tử hạch tâm Kiệt Sâm, vì sao không có tư cách ngồi ở chỗ này?

Lôi Áo lạnh lùng nói, hắn thật không ngờ Khắc Lao Đức cư nhiên cắt đứt Đại hội Tông tộc để nhắc đến chuyện này.

- Lôi Áo tộc trưởng, ngươi nói người nọ là Nhị đệ của ngươi? A, thật là khôi hài.

Khắc Lao Đức lộ một tia cười nhạt:

- Lôi Áo tộc trưởng, nhị đệ của ngươi sớm đã bị trục xuất khỏi gia tộc từ mười tám năm trước nên đã không còn là thành viên gia tộc, thậm chí còn là tội nhân gia tộc. Ngươi nói người nọ là nhị đệ Lôi Nặc của ngươi sao? Loại tội nhân gia tộc này vậy mà có thể tham dự Đại hội Tông tộc, ha ha, nếu như vậy, Thác Đức gia tộc của chúng ta sẽ bị toàn bộ vương quốc chế nhạo.

- Đúng vậy, tội nhân gia tộc mà có thể quang minh chính đại tham dự Đại hội Tông tộc sao? Sai lầm, quả thật là sai lầm!

Tạp Lan ngồi ở bên cạnh Khắc Lao Đức cũng căm giận nói.

- Lôi Áo tộc trưởng, đến tột cùng đã có chuyện gì xảy ra, ngươi cần phải cấp cho ta một câu nói.

Một trưởng lão khác giao hảo tốt với Khắc Lao Đức cũng cười lạnh nói.

Nhìn một màn hoang đường này, toàn bộ tộc nhân trong đại sảnh nhất thời như ong vỡ tổ, đối với thân phận Lôi Nặc, hầu như mọi người ở đây đều biết. Thế nhưng đều chỉ là mắt nhắm mắt mở, không ngờ tới Khắc Lao Đức này cư nhiên cản trở Đại hội Tông tộc bắt đầu. Trực tiếp nói thẳng ra như vậy, hơn nữa còn chĩa mâu vào Lôi Áo tộc trưởng, rõ ràng là định làm khó Lôi Áo tộc trưởng.

Tất cả mọi người đều biết thế lực trong gia tộc chia làm hai phái, phân biệt là Lôi Áo tộc trưởng cùng với bọn nhị trưởng lão.

Nhất thời, tất cả mọi người đều hướng mắt về phía Lôi Áo, xem hắn chuẩn bị nói thế nào.

- Khắc Lao Đức, hiện giờ ta đi.

Không đợi Lôi Áo nói, Lôi Nặc đứng dậy định đi ra ngoài.

- Hừ, Thác Đức gia tộc của chúng ta sao có thể người ngoài thích vào Đại hội Tông tộc thì vào, thích ra thì ra, nếu vậy bộ mặt của Thác Đức gia tộc chúng ta sẽ ở đâu.

Khắc Lao Đức không buông tha.

- Khắc Lao Đức, ngươi muốn thế nào?

Lôi Áo trầm giọng nói.

- Ta nghĩ thế nào sao? Ha ha, Lôi Áo tộc trưởng, lời này ngươi nói sai rồi, ta chỉ suy nghĩ vì gia tộc mà thôi, Lôi Áo ngươi mới là tộc trưởng, chuyện này tựn hiên do ngươi xử lý.

Khắc Lao Đức lộ một tia âm hiểm trên khuôn mặt.

- Khắc Lao Đức, ngươi đừng khinh người quá đáng.

Kiệt Sâm không thể kiềm chế đứng phắt dậy quát lên, từ khi mình đến Thác Đức gia tộc, Khắc Lao Đức mỗi lần đều quá phận lên. Nhiều lần gây khó dễ phụ thân chính mình, Kiệt Sâm đã triệt để nổi giận, con mắt híp lại thành một đường.

Nếu như kiếp trước có người quen thấy bộ dáng này của Kiệt Sâm, tuyệt đối sẽ sợ không dám nhúc nhích. Kiếp trước Kiệt Sâm chỉ cần nheo con mắt lại thì đại biểu cho người bị hắn giận sẽ có kết cục rất bi thảm.

- Tiểu tử, ngươi thì tính là gì, có tư cách gì nói ở chỗ này.

Một trung niên ngồi gần đó đứng dậy chỉ vào Kiệt Sâm mắng, người này chính là con trai Khắc Lao Đức – Á Bá, thống lĩnh Thành vệ quân, ở trong vương quốc cũng coi như là một nhân vật.

- Có tư cách hay không phải ngươi định đoạt, ta nói chuyện ngươi chõ mồm vào cái gì, cút đi cho ta?

Kiệt Sâm lạnh lùng nói.

- Ngươi…

Á Bá tức giận không nói nên lời.

- Tiểu tử kia, khi nói phải chú ý một chút, lời đó không phải một tiểu hài tử nói được.

Một lão giả ngồi ở vị trí thứ tịch đứng dậy, nhìn Kiệt Sâm cậy già lên mặt.

- Ngươi là ai?

Kiệt Sâm liếc nhìn lão nhân này, ngày hôm nay là Đại hội Tông tộc, mọi người ở đây đều mặc y phục, đều là áo bào của gia tộc. Bên trên có tộc huy Thác Đức gia tộc, mà lão nhân này lại mặc một bộ áo bào Linh Dược sư.

- Lão phu Y Cách Luân.

Lão đầu ngạo nghễ nói.

- Y Cách Luân? Chưa nghe bao giờ, không nhận ra, ngươi không phải người của Thác Đức gia tộc, vì sao lại ở chỗ nào?

- Ha ha.

Khắc Lao Đức cười ha hả:

- Kiệt Sâm, Y Cách Luân là Linh Dược sư cung đình, tạo nghệ về Linh Dược học đã đạt đến cấp bậc trung cấp Linh dược Thiên sư, là Linh Dược đại sư tiếng tăng lừng lẫy, ngày hôm nay Thác Đức gia tộc chúng ta cố ý mời tới, ngươi há có thể nói vậy?

- Thì ra là một tên Linh dược Thiên sư chó má, ta còn tưởng là đại nhân vật nào chứ.

Kiệt Sâm khinh thường nói.

- Ngươi…

Nguyên bản Y Cách Luân đang vui vẻ bỗng nhiên giận tới mức râu mép đều vểnh lên.

- Làm càn!

Khắc Lao Đức chỉ vào Kiệt Sâm nói.

- Quá thật không còn gì để nói, quả thật không còn gì để nói.

Đám người Tạp Lan cũng tức giận lắc đầu liên tục.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK