Mục lục
[Dịch] Dược Thần (Dị Giới Dược Thần)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc trước Cụ Phong Xỉ hổ phóng ra cơn lốc, đám người mạo hiểm sợ tới ngây người, thấy Ba Đốn dĩ nhiên dùng thân thể chặn lại cơn lốc càng thêm khiếp hãi, sau lại thấy đám hộ vệ đằng sau anh dũng quên mình cản phong nhận lại, Kiệt Sâm dùng thân thể ngạnh kháng chặn hai đạo phong nhận bị lọt mà không bị thương chút nào, những điều này khiến cho đám mạo hiểm giả đều chết lặng.

Cho dù Thần Ân có thân thể Linh sư trung cấp, bảo hắn dùng kiếm phách phá phong nhận thì không sao, nhưng nếu bảo hắn dùng thân thể đơn thuần đi chặn lại, sợ rằng không chết cũng bị thương nặng, mà thiếu niên kia lại không tổn hao lông tóc gì, vậy không biết thực lực của hắn như thế nào?

Quan trọng nhất khiến đám người mạo hiểm kinh hãi chính là thiếu niên kia tựa hồ không quá hai mươi a!

Những người này cũng không biết thực lực của Kiệt Sâm không tồi, nhưng luận về giai vị chỉ là một Linh đồ cao cấp.

Cụ Phong Xỉ hổ thấy mục tiêu của chính mình không thành, liền xoay người chạy vội về phía sau núi.

Ba Đốn thấy Yên Cơ không việc gì, thốt nhiên xoay người lại, con mắt đỏ bừng lên.

Nếu không có Kiệt Sâm ngăn một kích kia, sợ rằng lúc đó Yên Cơ đã chết, mà hết thảy chuyện này cũng bởi vì hắn không xuất ra toàn lực, trong suy nghĩ của hắn, một đầu Cụ Phong Xỉ hổ tứ giai căn bản không bày trò được trước mặt hắn.

Trên thực tế, vừa rồi cũng không thể bảo Ba Đốn có lỗi, chỉ có thể nói con Cụ Phong Xỉ hổ quá giảo hoạt mà thôi.

Thế nhưng trong lòng Ba Đốn lại có một tia hổ thẹn, đối với Yên Cơ và đối với Kiệt Sâm.

Một đạo sát ý không ngừng bốc lên trong lòng hắn, nhìn về phía Cụ Phong Xỉ hổ đang chạy, Ba Đốn chậm rãi rút ra trường kiếm bên hông.

Đây là một thanh trường kiếm tinh mỹ có khắc bùa pháp trận, thân kiếm màu trắng được ánh lửa của luyện võ trường chiếu xuống tản ra quang mang chói mắt.

- Nghiệt súc, đi chết đi!

Ba Đốn mạnh mẽ chém ra trường kiếm trên tay.

- Hô!

Trong tiếng xé gió kịch liệt, một đạo ánh sáng màu trắng bạc xả nứt bầu trời, trong nháy mắt đi đến phía sau Cụ Phong Xỉ hổ.

- Phốc xuy!

Toàn bộ thân thể của Cụ Phong Xỉ hổ bị ánh sáng bạc phủ lên, bị trực tiếp cắt thành hai nửa, máu tươi không ngừng rơi trên không trung.

Dưới phẫn nộ điên cuồng, tuy rằng Ba Đốn không phóng xuất ra Linh hoàn nhưng cũng đã sử hết toàn lực, thân là cao thủ của gia tộc Áo Lợi Phất, vũ khí trong tay hắn cũng là kiện Linh khí mạnh nhất hiện giờ, lúc trước một kích này của Ba Đốn đã không thua kém gì một kích bình thường của Linh sư lục giai đê cấp.

Tốc độ của Cụ Phong Xỉ hổ nhanh thế nhưng phòng ngự trong đám Linh thú tứ giai lại yếu kém, tự nhiên dễ dàng bị trảm thành hai đoạn.

- Kiếm quang, kiếm quang!

Kiệt Sâm kinh ngạc nhìn, trong đầu lại tràn đầy hình ảnh kiếm quang mà Ba Đốn chém ra, nhìn thì nhẹ nhàng phiêu linh nhưng lại là công kích cực kỳ bá đạo, chấn động tâm Linh Kiệt Sâm.

- Phụt!

Nhìn một kiếm kia, Linh lực trong cơ thể Kiệt Sâm lại bắt đầu cuồn cuộn, theo kinh mạch đi ra ngoài, trong nháy mắt tiêu tán trong không khí.

Tuy rằng hiện giờ Kiệt Sâm có thể đánh ra Băng quyền khiến Linh lực bắn ra từ kinh mạch trong nháy mắt thế nhưng bản chất khác với kiếm quang mà Ba Đốn chém ra lúc trước.

Một người thuần túy là Linh lực phun trào, một người lại là đặc biệt cấu tạo thành, bên trong Linh nguyên tố ẩn chứa huyền ảo, lực lượng ngưng tụ cuồng bạo cường đại không gì sánh được, có chứa lực lượng hủy diệt.

- Loại kết cấu Linh lực này ổn định vô cùng, lực phá hoại lại rất mạnh, đến tột cùng là thế nào?

Kiệt Sâm nhíu mày suy tư.

Ngay cả Linh sĩ cũng chưa đạt được, thậm chí Kiệt Sâm không thể điều khiển được Linh lực phun ra ngoài lúc này cũng Linh hội được công kích Linh lực ly thể của cấp bậc Tông Linh sư.

- Tông Linh sư, đại hán trung niên kia cư nhiên là Tông Linh sư, hơn nữa còn là Tông Linh sư cực kỳ lợi hại, nếu không thời điểm hắn phóng xuất kiếm quang không có khả năng một kiếm chém Cụ Phong Xỉ hổ thành hai nửa.

Thấy Ba Đốn phóng xuất ra kiếm quang chém Cụ Phong Xỉ hổ thành hai mảnh trong nháy mắt, đám mạo hiểm giả trên luyện võ trường đều bị chấn kinh.

Khi Linh sư tu luyện, mỗi một giai đoạn đều vô cùng rõ ràng, Linh đồ nhất giai chỉ có thể vận chuyển Linh lực trong cơ thể, Linh sĩ nhị giai có thể dùng Linh lực bao trùm mặt ngoài cơ thể, đề cao năng lực công kích và phòng ngự, Linh sư tam giai có khả năng quán thâu Linh lực vào trong vũ khí cầm tay hoặc là vật phẩm, Thiên Linh sư tứ giai có khả năng dựa vào vũ khí thi triển ra kiếm quang có độ dài nhất định, mà Tông Linh sư ngũ giai có thể phóng xuất ra kiếm quang, đao quang ly thể để công kích.

Tại vương quốc Áo Lan Đa, Tông Linh sư ngũ giai tuyệt đối được cho là cường giả đứng đầu.

Cường giả đệ nhất của vương quốc Áo Lan Đa, Linh sư đệ nhất cung đình cũng mới chỉ là một gã Hoàng Linh sư thất giai đê cấp.

Mà Tôn Linh sư lục giai bao quát cả sơ, trung, cao giai toàn bộ vương quốc Áo Lan Đa ước chừng cũng chỉ hơn mười một, tuyệt đại đa số đều ở trong vương thành, còn lại một ít là cường giả đệ nhất của các hành tỉnh, hơn nữa cũng không phải hành tỉnh nào cũng có Tôn Linh sư tồn tại, không ít hành tỉnh chỉ có Tông Linh sư cao cấp là cường giả đệ nhất.

Bởi vậy có thể thấy được những mạo hiểm giả này thấy một cường giả cấp bậc Tông Linh sư, trong lòng đến tột cùng có bao nhiêu kinh hãi,

- Tiểu thư, Đại sư Kiệt Sâm, các người không có việc gì chứ?

Ba Đốn liếc mắt nhìn thi thể Cụ Phong Xỉ hổ, thu hồi trường kiếm, vội vàng đi tới trước mặt mọi người thân thiết hỏi.

- Chúng ta không có việc gì.

Kiệt Sâm lắc đầu, lúc này hắn đã thay một bộ quần áo mới, trong đầu hồi tưởng lại một kiếm kia của Ba Đốn.

Yên Cơ cũng lắc đầu, sau đó len lén nhìn Kiệt Sâm, trên mặt hiện một tia đỏ ửng, cũng không biết là nguyên nhân do sống sót sau tai nạn hay bởi cái gì khác?

- Không có việc gì là tốt rồi, tiểu thư, Đại sư Kiệt Sâm, lúc trước là lỗi của ta làm cho các ngươi bị sợ hãi.

Nếu như trước đây nói ánh mắt của Ba Đốn nhìn Kiệt Sâm thuần túy chỉ bình thản, cung kính nhưng hiện giờ trong ánh mắt của Ba Đốn nhìn Kiệt Sâm lại toát thêm vẻ cảm kích nhiều hơn.

- Ba Đốn thúc thúc, đây cũng không phải lỗi của thúc, nếu như không có thúc, lúc trước dưới công kích của Cụ Phong Xỉ hổ kia, sợ rằng chúng ta đều không sống được.

Yên Cơ an ủi Ba Đốn.

Ba Đốn hổ thẹn lắc đầu, sau đó đi tới trước đám hộ vệ Ốc Ân, hỏi thăm:

- Ốc Ân, các ngươi thế nào?

- Ba Đốn đại nhân, chúng ta không có việc gì, ngoại trừ một ít huynh đệ bị thương bên ngoài ra cũng không ảnh hưởng tới hành trình ngày mai.

Ốc Ân cũng hiện một tia hổ thẹn trên mặt.

- Cũng may có Đại sư Kiệt Sâm, nếu như lúc đó để hai đạo phong nhận bắn trúng Yên Cơ tiểu thư…

Ốc Ân có chút không dám tưởng tượng hậu quả.

Ốc Ân này là đội trưởng hộ vệ của gia tộc Áo Lợi Phất, trong lòng cũng tràn ngập cảm kích đối với Kiệt Sâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK