Linh áp cường đại đánh đến, không khí xung quanh Khắc Lôi Nhã đều bị tan ra. Trong đôi mắt màu vàng không chút biểu tình, hai tai tạo thành hình tháp đánh lên cự chưởng của Thái Sâm.
- Oanh!
Trong tiếng bạo tạc, sóng xung kích cường đại lan ra chấn ngã không ít người đi đường gần đó. Nham thạch dưới chân Khắc Lôi Nhã thoáng chốc đều nát bấy, hóa thành bột mịn, một tiếng rên từ trong miệng truyền ra.
Thế nhưng ánh mắt của nàng vẫn đạm nhiên như cũ, dường như không có cảm giác đau, mạnh mẽ đẩy lùi cự chưởng của Thái Sâm. Ánh mắt gắt gao nhìn Mạt Lạp Khắc ngồi cách đó không xa, thân hình lại lần nữa vọt lên.
- Đây… Khắc Lôi Nhã nàng…
Đám người Ngả Lệ Ti ở một bên cũng khiếp sợ sững sờ. Thế nào nàng cũng không ngờ Khắc Lôi Nhã vẫn đi bên cạnh Kiệt Sâm lại có thực lực mạnh như vậy, có thể ngăn trở cự chưởng của người trung niên kia.
- Muốn chết!
Thái Sâm lại lần nữa gầm lên, một cỗ quang mang màu vàng bỗng nhiên toát ra khỏi người hắn. Linh lực cường đại phô thiên cái địa khiến không khí xung quanh đều rung động.
- Nham Thạch thiết quyền!
Trong tiếng rống giận dữ, bàn tay Thái Sâm giống như một chiếc chiến xa ầm ầm nghiền áp về phía Khắc Lôi Nhã, khí thế to lớn, phảng phất như trong trời nắng có tiếng sấm liên miên không dứt.
Khắc Lôi Nhã chỉ xoay người, huy động song quyền lên nghênh tiếp.
- Oanh!
Trong tiếng oanh thật lớn, thân thể Khắc Lôi Nhã trầm trọng bay ra ngoài, ngã xuống bên trên đường. Thân thể đập xuống tạo thành một cái động lớn, tràn ngập bụi mù, bên trong cũng không còn động tĩnh.
- Khắc Lôi Nhã!
Ngả Lệ Ti vội vàng vọt tới, trong đám đá vụn, khóe miệng Khắc Lôi Nhã phun trào bọt máu, vết ban đỏ biến mất trên mặt lại lần nữa hiện lên.
- Thái Sâm, giết nàng cho ta!
Mạt Lạp Khắc thẹn quá hóa giận rống lên.
- Điện hạ!
Thái Sâm nhìn Mạt Lạp Khắc, trong mắt hiện thần sắc do dự. Nếu đã biết đối phương là đoàn đại biểu của Áo Lan Đa vương quốc, tự nhiên không thể để điện hạ làm loạn.
- Lẽ nào ngay cả lời ta ngươi cũng không nghe sao?
Mạt Lạp Khắc đột nhiên cả giận, trong ánh mắt thoáng hiện một tia máu.
Thái Sâm thở dài, xoay người đi về phía Khắc Lôi Nhã và Ngả Lệ Ti.
- Các ngươi ai dám, ta là công chúa Ngả Lệ Ti của Áo Lan Đa vương quốc, đệ tứ lần Linh Dược sư đại hội!
Vào lúc nào Ngả Lệ Ti cũng bất chấp mặt mũi, đứng lên nói.
Mạt Lạp Khắc phẫn nộ, thần sắc biến ảo mấy lần liên tiếp, cuối cùng oán hận nói:
- Chúng ta đi!
Một người thị nữ hắn lấy thân phận tam vương tử của Uy Tư vương quốc còn có thể áp chế. Thế nhưng Ngả Lệ Ti lại là công chúa của Áo Lan Đa vương quốc, cho dù thân phận hắn cao tới đây cũng sẽ dẫn đến chiến tranh giữa hai nước. Huống chi Ngả Lệ Ti lại là đệ tứ của Linh Dược sư đại hội, là một trong những thiên tài Linh Dược sư được chư quốc Tây Bắc chú trọng đến.
Cảm thụ được đau nhức truyền đến từ ngực, Mạt Lạp Khắc không còn chút tâm tình dạo phố nào, hắn lập tức mang theo một đám người trở về. Sau đó lên hai chiếc xe ngựa cách đó không xa rời đi.
Vào lúc này hai gã hộ vệ Đông Dị vương quốc an bài mới tới, lúc phát sinh xung đột, bọn họ sớm đã trốn mất dạng.
Ngả Lệ Ti âm trầm ôm Khắc Lôi Nhã lên xe ngựa, hai hộ vệ bị Thái Sâm đánh một chiêu trọng thương cũng lồm cồm bò dậy. Trên mặt mang theo vẻ thống khổ, liếc mắt nhìn nhau lộ một tia cười khổ.
Ngả Lệ Ti hướng ánh mắt về phía hai gã hộ vệ của Đông Thăng vương quốc, trầm giọng nói
- Hai vị, không biết đám người kia đến tột cùng là của vương quốc nào?
Lúc đối phương rời khỏi, Ngả Lệ Ti nhìn thấy trên xe của đối phương cũng có tiêu chí giống như của xe mình, hiển nhiên đây cũng là đoàn đại biểu của một vương quốc nào đó.
Lúc trước đối phương dám kiêu ngạo như vậy khiến cho Ngả Lệ Ti không khỏi nổi giận trong lòng, trong lòng nàng hạ quyết tâm, trở về cần phải bảo với Lỗ Đạo Phu đại sư.
Nhưng chính vào lúc này Ngả Lệ Ti càng thấp thỏm hơn, Kiệt Sâm giao Khắc Lôi Nhã cho nàng. Hiện giờ bản thân Khắc Lôi Nhã bị trọng thương hôn mê bất tỉnh, như vậy Ngả Lệ Ti không biết nên giải thích với Kiệt Sâm như thế nào mới tốt.
Hai gã hộ vệ nhìn nhau, cười khổ nói:
- Đám người kia cũng là đại biểu của Linh Dược sư đoàn vương quốc nào đó, tiểu nhân cũng không biết.
Ngả Lệ Ti nhìn chằm chằm vào hai gã hộ vệ một lát, hai gã hộ vệ nhất thời đều cúi đầu.
- Chúng ta trở về!
Ngả Lệ Ti lạnh lùng nói.
Hai gã hộ vệ nhất thời lên tiếng, vội vàng điểu khiển xe ngựa đến, cả đám người lên xe ngựa chạy về phía phủ đệ của Áo Lan Đa vương quốc.
Mạt Lạp Khắc đi xe ngựa chạy một hồi, cuối cùng xe ngựa dừng lại trước một tòa phủ đệ cực kỳ xa hoa rộng lớn. Đây chính là Linh Dược sư đoàn của Uy Tư vương quốc – Cường quốc đệ nhất Tây Bắc.
Mạt Lạp Khắc đi từ trên xe ngựa xuống, trên mặt còn mang theo thần sắc tức giận, nếu như cuối cùng không phải Ngả Lệ Ti nói nàng là công chúa của Áo Lan Đa vương quốc. Trong cơn giận dữ lúc đó, không chừng Mạt Lạp Khắc đã giết chết đối phương.
Đoàn người đi vào trong phủ đệ, Thái Sâm vội vàng bước tới kéo áo Mạt Lạp Khắc, thấp giọng nói:
- Tam vương tử điện hạ, chuyện này có nên nói với Tây Nhĩ Đốn đại sư với Nặc Duy Cơ đại sư một tiếng không?
Mạt Lạp Khắc hừ lạnh một tiếng:
- Nói cái gì, lẽ nào ngươi sợ đối phương tới tìm chúng ta gây phiền phức sao? Chúng ta không làm gì nhiều, cùng lắm chỉ có một thị nữ nho nhỏ mà thôi, Áo Lan Đa vương quốc chẳng lẽ vì chuyện này mà đắc tội với Uy Tư vương quốc chúng ta sao?
Thái Sâm cười khổ một chút, nói:
- Thế nhưng hai ngày tới sẽ có giao dịch hội, đến lúc đó Lỗ Đạo Phu đại sư của Áo Lan Đa vương quốc hướng Tây Nhĩ Đốn đại sư hỏi chuyện này…
Mạt Lạp Khắc hừ lạnh một tiếng:
- Hỏi thì sao? Lỗ Đạo Phu đại sư lẽ nào ăn no rửng mỡ, chuyện nhỏ như vậy cũng muốn xé ra to?
Tuy rằng Thái Sâm cảm thấy không thích hợp trong lòng, thế nhưng chỉ đành bất đắc dĩ thở dài, đứng một bên không nói gì.
- Mẹ nó, người quái dị kia đánh ta đau quá!
Mạt Lạp Khắc đi lại trong phủ đệ, miệng lại lần nữa căm giận:
- Ngươi lập tức tìm một y sư đến đây kiểm tra cho ta, đừng bị thương gì đó nặng quá là được rồi!
Thái Sâm cúi đầu, nhẹ giọng lên tiếng.
Trước phủ đoàn đại biểu Áo Lan Đa vương quốc, một trận âm thanh vó ngựa gấp rút truyền đến, lâp tức một chiếc xe ngựa nhanh chóng lao đến từ xa. Chỉ trong chốc lát liền đi đến trước phủ, nhanh chóng dừng lại.
Không chờ chiếc xe ngựa kia dừng lại, Ngả Lệ Ti âm trầm ôm Ngả Lệ Ti nhảy từ trên xe xuống, vội vã đi vào trong phủ đệ. Nguyên bản thị vệ trước cửa còn muốn chào hỏi, chợt thấy Ngả Lệ Ti bộ dáng nổi giận đùng đùng, cả đám đều khẽ nhếch miệng một chút, sau đó không dám nói tiếp nữa.
Khoảng cách từ Đa Bảo các đến phủ đệ của Áo Lan Đa vương quốc cũng không tính quá xa. Tuy rằng lúc trước đi dạo phố rất tốn thời gian thế nhưng dùng xe ngựa để chạy chỉ mất chốc lát.