- Xem ra, Bác Trữ Gia Tộc các ngươi muốn bao che Kiệt Sâm rồi, đã như vậy, thì đừng trách Thần Diệt Cốc đừng trách chúng ta vô tình.
Hai mắt Phất Lan Tây Tư híp lại, ánh mắt của hắn nhìn phía Mạch Lạp Đức Thần Diệt Cốc trưởng lão thủy chung yên lặng không nói tiếng nào.
- Mạch Lạp Đức trưởng lão, xem ra hôm nay không động thì không được rồi.
Phất Lan Tây Tư đạm mạc nói.
Oanh!
Hắn vừa dứt lời, Mạch Lạp Đức ở bên cạnh thủy chung lặng im đứng thẳng, cũng không nói gì lập tức chuyển động.
Hây!!!
Hai tay của hắn mạnh mẽ nhấc lên, một cỗ sương mù màu đen kinh khủng điên cuồng phóng thích, khí tức khủng bố lan ra thiên địa làm lòng người vì sợ mà tâm rung động lập tức hàng lâm trên đầu Kiệt Sâm.
Mà ngay khi Mạch Lạp Đức động thủ thì ở bên cạnh, Phất Lan Tây Tư cũng bỗng nhiên động.
Ầm ầm!
Khí tức hỏa diễm ngập trời từ trong cơ thể hắn bỗng dưng phóng thích, một thanh hỏa diễm trường kiếm xuất hiện trong tay Phất Lan Tây Tư. Hắn dùng kiếm nhanh như thiểm điện đâm về Kiệt Sâm trước mặt, uy áp đáng sợ lập tức lan ra, biến hóa bất thình lình để cho tất cả dân chúng chung quanh vây xem đều sợ tới ngây người, nguyên một đám điên cuồng lui về phía sau.
Vô luận là Mạch Lạp Đức trưởng lão, Phất Lan Tây Tư đại sư hay là Kiệt Sâm đều có được cửu giai Thánh Linh Sư cường giả. Một khi xuất thủ, khí lãng khủng bố song phương công kích sinh ra đủ để đơn giản hủy diệt cả một tòa thành thị.
Giờ khắc này, tất cả dân chúng trong lòng đều tràn đầy hoảng sợ, lại cũng bất chấp quan sát, đều điên cuồng tản ra, tiếng kinh hô, tiếng khóc rống, không ngừng vang vọng, tràng diện vô cùng thê thảm.
Thấy một màn như vậy, đối mặt với hai người Mạch Lạp Đức cùng Phất Lan Tây Tư xuất thủ như điện, ở chỗ sâu trong đôi mắt của Kiệt Sâm không khỏi xẹt qua một tia lãnh ý.
Vèo!
Cả người hắn phóng lên trời, tránh thoát công kích của hai người, lập tức đi tới trên không Cửu Linh Thành.
- Trốn, ngươi cho rằng ngươi có thể chạy nổi sao?
Ở bên dưới, trong miệng Phất Lan Tây Tư quát lạnh tràn đầy oán độc lạnh, sau một khắc, hắn và Mạch Lạp Đức đều phóng lên trời. Hai đạo lưu quang đen đỏ từ hai cái phương hướng, lại lần nữa như thiểm điện lướt hướng Kiệt Sâm.
Phía dưới Thánh Uy khủng bố của cửu giai, hư không thoáng cái bị giam cầm khóa chặt Kiệt Sâm lại.
- Dám gây áp lực với thiếu gia. Đnág chết!
Nhưng mà đang ở thời điểm công kích ám hệ của Mạch Lạp Đức sắp đánh trúng Kiệt Sâm tì lập tức một đạo thanh âm nổ vang nổ vang bỗng nhiên vang vọng trên bầu trời. Đồng thời một đạo lưu quang màu đỏ rực từ quảng trường bên dưới bỗng dưng phóng lên trời. Sau một khắc, một thanh Cự Kiếm hỏa diễm thiêu đốt trong ánh mắt mấy người hung hăng đụng vào lưu mang màu đen của Mạch Lạp Đức phóng xuất ra.
Oanh!!!
Tiếng oanh minh đinh tai nhức óc vang vọng phía chân trời, trong ánh mắt giật mình của tất cả mọi người, lưu quang màu đen kia bị Cự Kiếm ngọn lửa lập tức đánh tan. Cự Kiếm ngọn lửa kia thế đi không giảm, hung hăng chém về phía Mạch Lạp Đức.
Đạo nhân ảnh màu đỏ rực này đột nhiên xuất hiện đúng là Khắc Lôi Nhã.
Hừ!!
Đối mặt công kích của Khắc Lôi Nhã, trong miệng Mạch Lạp Đức hừ lạnh, hai tay của hắn duỗi ra. Một cỗ sương mù màu đen quấn quanh hai tay của hắn lóe ra từng đạo quang trạch kim loại.
- U Minh Quỷ Trảo một trong áo nghĩa Ám hệ.
Mạch Lạp Đức Mạch Lạp Đức lạnh lùng lên tiếng, trên hai tay tách ra màu đen, hung hăng chộp vào bên trên Cự Kiếm hỏa diễm của Khắc Lôi Nhã.
Một màn khiến cho mọi người giật mình sinh ra, Thần Diệt Cốc trưởng lão thân là cửu giai cấp thấp Thánh Linh Sư Mạch Lạp Đức bị Cự Kiếm hỏa diễm trong tay Khắc Lôi Nhã oanh kích xuống. Cự Kiếm hỏa diễm thiêu đốt vô tình chém rụng hai tay của Mạch Lạp Đức.
Phanh!!!
Trong tiếng nổ vang cực lớn, Mạch Lạp Đức miệng gào thảm một tiếng. Cả người thoáng cái ném bay ra ngoài, rồi sau đó mạnh mẽ ổn định thân hình, gắt gao nhìn chằm chằm vào Khắc Lôi Nhã cách đó không xa.
Sắc mặt của hắn tái nhợt, trong hư không có chút run rẩy, một tia máu tươi vẩy ra.
Mà trong lúc Khắc Lôi Nhã đánh lui Mạch Lạp Đức thì ở bên kia, không đợi Kiệt Sâm ra tay, Lôi Thiết Tư phóng lên trời chặn công kích của Phất Lan Tây Tư lại.
- Phất Lan Tây Tư, muốn đối mặt với Kiệt Sâm đại nhân, trước hết qua một ải của ta đã.
Lôi Thiết Tư cầm trong tay một thanh chiến đao màu vàng đất, ngạo nghễ quát lạnh.
Trong tiếng hét to, Lôi Thiết Tư không khỏi đưa mắt nhìn Khắc Lôi Nhã xa xa Nhã, trong lòng toát ra sự rung động.
Hắn mặc dù biết Khắc Lôi Nhã bên cạnh Kiệt Sâm là cửu giai cấp thấp Thánh Linh Sư, nhưng không có nghĩ đến thực lực của nàng lại mạnh như thế. Mạch Lạp Đức tuy rằng đồng dạng là cửu giai cấp thấp Thánh Linh Sư cùng mình, nhưng thực lực thì còn mạnh hơn mình đôi chút, có thể coi là đại địch. Nhưng mà lại bị Khắc Lôi Nhã một chiêu đánh lui, thậm chí bị thương, để cho trong lòng Lôi Thiết Tư nguyên bản lo lắng, khẩn trương, triệt để buông xuống.
Trong lúc nhất thời, trên bầu trời, Phất Lan Tây Tư cùng Lôi Thiết Tư giằng co cùng một chỗ, Khắc Lôi Nhã cùng Mạch Lạp Đức giằng co cùng một chỗ, lại cộng thêm Kiệt Sâm đứng ngạo nghễ giữa hư không, một phương Thần Diệt Cốc ra tay trước lại hoàn toàn ở vào thế hạ phong.
Trên bầu trời, một phương Thần Diệt Cốc cùng Bác Trữ Gia Tộc lạnh lùng giằng co, không khí cơ hồ muốn đọng lại. Trong lòng tất cả mọi người phảng phất xuất hiện một tòa núi lớn, có một loại gió thổi báo giông tố sắp đến khiến mọi người hít thở không thông.
Ở quảng trường bên dưới, vô số dân chúng điên cuồng lui tản về phía sau. Mấy người mặt lộ vẻ hoảng sợ nhìn bầu trời, rất hiển nhiên nếu không phải trước đó Kiệt Sâm phóng lên trời tuyệt đại đa số người sớm đã bị khí lãng từ công kích của họ đánh thành tro bụi rồi.
Nguyên bản trước quảng trường chen chúc đông nghịt người, hiện tại trở nên vô cùng trống trải. Chỉ còn lại có một ít đệ tử Thần Diệt Cốc cùng rất nhiều thành viên Bác Trữ Gia Tộc lạnh lùng giằng co lẫn nhau.
Bất quá mấy người lại không có động thủ, bởi vì ai cũng biết, quyền quyết định của trận chiến đấu này không phải mấy người họ, mà là Lôi Thiết Tư tộc trưởng cùng Phất Lan Tây Tư đại sư đang ở trên bầu trời. Chỉ cần chiến lực đỉnh phong, phương nào chiến thắng rồi, như vậy một phương khác, vô luận tầng dưới chót dù cố gắng thế nào cũng khó tránh khỏi bị tàn sát.
Mà vô số dân chúng sau khi điên cuồng tản ra cũng nhao nhao đứng ở đường đi, trong hẻm nhỏ ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Chiến đấu giữa Cửu giai Thánh Linh Sư, dĩ vãng căn bản không phải những dân chúng bình thường như họ có thể quan sát. Cơ hội khó được như thế tự nhiên để cho vô số người đỏ mặt ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong lòng kích động vô cùng.
Phía trên chân trời xanh thẳm, hai người Phất Lan Tây Tư cùng ba người Kiệt Sâm lạnh lùng giằng co. Trên chiến trường hôm nay, rõ ràng một phương Thần Diệt Cốc đã rơi vào hoàn cảnh xấu. Nhưng mà trên mặt Phất Lan Tây Tư lại không có chút nào lo lắng tình. Ngược lại khóe miệng hắn còn lướt qua một nụ cười lạnh nhàn nhạt.