Cánh tay ôm lấy vòng eo thon, Kiệt Sâm cúi đầu ngửi lấy mái tóc vàng thơm ngát, cảm thụ thân thể mềm mại của Khắc Lôi Nhã, trong lòng chợt hiện lên một tia tình cảm nhè nhẹ.
- Khái…
Ở bên cạnh, chân mày Lam Nguyệt Cổ Sâm không khỏi nhíu lại, thấy hai người ôm nhau hồi lâu rốt cục không nhẫn nhịn được ánh mắt hiếu kỳ xung quanh nhìn tới, bèn ho nhẹ một tiếng.
Nghe được tiếng ho khan, rốt cục Khắc Lôi nhã giật mình thanh tỉnh lại, ngay lập tức trên mặt chợt đỏ bừng, lập tức rời khỏi ngực Kiệt Sâm cúi đầu thẹn thùng.
- Sư phụ, cuối cùng ngài cũng về thăm chúng ta rồi, thật sự làm đồ nhi nhớ muốn chết!
Dong Thanh oa oa kêu to, thần sắc kích động:
- Sư phụ có biết không, hiện tại đồ nhi đã là một trong tứ hùng của Linh Dược Thành, hơn nữa đồ nhi đã tấn thăng linh dược tôn sư lục giai cao cấp, không cần qua bao lâu có thể tấn thăng linh dược hoàng sư thất giai đê cấp, đến lúc đó đồ nhi có thể trở thành đệ tử hạch tâm, cùng sư phụ cùng nhau tu hành rồi…
Dong Thánh chẳng khác gì một đứa bé đang khoe thành tích của mình trước mặt Kiệt Sâm, muốn nghe được lời tán thành của đối phương.
- Không tệ!
Kiệt Sâm cười gật gật đầu.
- Kiệt Sâm!
Sau lưng Dong Thánh, nhóm người Lai Ngang Nạp Đa đi tới, vẻ mặt mừng rỡ.
- Tại đây nói chuyện bất tiện, chúng ta về trước đi!
Kiệt Sâm cười lên tiếng.
- Được!
Mọi người cùng hưởng ứng, kéo nhau rời khỏi trung tâm khiêu chiến, bay về hướng khu biệt thự dành cho đệ tử cao cấp.
Trong tòa biệt thự của Kiệt Sâm lúc trước, một đám người đều tràn ngập vui sướng ngồi bên trong đại sảnh.
- Sư phụ, khi ngài rời đi có nói sẽ thường xuyên trở về thăm chúng ta, vì sao hiện tại mới đi ra, làm đồ nhi nhớ muốn chết…
Mọi người vừa mới ngồi xuống, Dong Thánh đã kêu lên.
- Ha ha…
Kiệt Sâm cười cười, lúc trước hắn mới trở thành đệ tử hạch tâm cũng muốn thường xuyên đi ra, thế nhưng sau khi trở thành đệ tử hạch tâm, trong suốt một năm mỗi thời mỗi khắc hắn đều vô cùng bận rộn không có thời gian rảnh rỗi, bởi vậy mới kéo dài tới hôm nay.
Hiện tại rốt cục hắn đã hiểu được vì sao những đệ tử hạch tâm sau khi tiến vào Thiên Không Thành cũng sẽ rất ít khi trở ra Linh Dược Thành, bởi vì cạnh tranh của đệ tử hạch tâm thật sự quá mức kịch liệt, căn bản không có thời gian dư thừa đi lãng phí, nếu như không phải lần này hắn cần đi ra ngoài chỉ sợ hắn còn phải kéo dài thêm một đoạn thời gian nữa mới có thể quay lại Linh Dược Thành.
Ngay khi Kiệt Sâm còn đang hưởng thụ cảnh đoàn tụ vui vẻ, nhưng chợt phát hiện Khắc Lôi Nhã, Tác Phỉ Á cùng Địch Ni Toa đều đưa mắt nhìn chằm chằm vào Lam Nguyệt Cổ Sâm, xuất phát từ trực giác, Kiệt Sâm cơ hồ cảm giác được độ ấm chung quanh có dấu hiệu như lên cao.
- Đúng rồi Kiệt Sâm, hai vị này là…không giới thiệu với mọi người một chút sao?
Cảm nhận được hào khí trong đại sảnh, Lai Ngang Nạp Đa nhìn qua hai người Lam Nguyệt Cổ Sâm cùng Tạp Tắc Nỗ Tư lên tiếng, lúc trước lời khiêu chiến trêu chọc của Tạp Tắc Nỗ Tư làm cho hắn ghi tạc trong lòng.
- Khái…
Nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Kiệt Sâm nói với mọi người:
- Chư vị, vị này là Lam Nguyệt Cổ Sâm, vị này là Tạp Tắc Nỗ Tư, là bằng hữu bên trong Thiên Không Thành!
Nói xong hắn lại nhìn Lam Nguyệt Cổ Sâm cùng Tạp Tắc Nỗ Tư giới thiệu mọi người đang có mặt.
Nghe được lời giới thiệu của Kiệt Sâm, trên mặt Khắc Lôi Nhã tràn đầy cảnh giác liếc mắt nhìn Lam Nguyệt Cổ Sâm, sau đó nhích tới gần Kiệt Sâm ôm chặt lấy cánh tay của hắn.
- Sư phụ, ngài trở thành đệ tử hạch tâm về sau lại thế nào, làm đệ tử hạch tâm có thú vị không?
Dong Thánh hiếu kỳ lên tiếng hỏi.
- Thú vị?
Kiệt Sâm không nhịn được cười:
- Rất thú vị!
- Ta đã nói mà, hắc hắc, ta cũng sắp tấn thăng linh dược hoàng sư thất giai đê cấp, sư phụ, tới lúc đó ta trở thành đệ tử hạch tâm sẽ đến tìm ngài!
Dong Thánh thật chờ mong lên tiếng:
- Đúng rồi sư phụ, ta nghe nói trong đệ tử hạch tâm có cái gì mà thi đấu bảng, ngài có tên trong bảng không?
- Không đúng!
Dong Thanh lại chợt nhíu mày lên tiếng:
- Với thực lực của sư phụ, có tên trong bảng là khẳng định, nhưng sư phụ trở thành đệ tử hạch tâm còn chưa bao lâu, thứ tự chắc không cao, nhưng ta tin tưởng không cần hai năm sư phụ có thể quét ngang bảng gì đó, trở thành tồn tại đệ nhất trong đệ tử hạch tâm!
Dong Thánh khẳng định chắc chắn nói.
Chứng kiến lời nói của Dong Thánh, Lam Nguyệt Cổ Sâm cùng Tạp Tắc Nỗ Tư đều nở nụ cười.
- Kỳ thật lần này ta đến Linh Dược Thành là có nguyên nhân…
Sau một lúc nói chuyện phiếm, Kiệt Sâm đem sự việc mình cần đi ra ngoài làm nhiệm vụ nói cho mọi người.
- Cái gì? Thiếu gia, ngài phải rời khỏi Linh Dược Sư Tháp đi Tái Luân đế quốc? Vậy…chẳng phải về sau Khắc Lôi Nhã không được gặp thiếu gia rồi?
Khắc Lôi Nhã là người đầu tiên nóng nảy lên.
Mà những người có mặt còn lại cũng đều giật mình nhìn Kiệt Sâm.
- Lần này ta đi Tái Luân đế quốc chỉ là một nhiệm vụ phóng ra ngoài của Linh Dược Sư Tháp, đại khái hơn một năm thời gian là có thể trở về, mọi người không cần phải gấp…
Kiệt Sâm cười lên tiếng.
- Hơn một năm thời gian, thiếu gia, vậy phải hơn một năm Khắc Lôi Nhã không được nhìn thấy ngươi? Không được, Khắc Lôi Nhã muốn đi cùng thiếu gia!
Nhìn qua ánh mắt khát vọng của Khắc Lôi Nhã, Kiệt Sâm không khỏi thở dài một tiếng, hắn vuốt mái tóc ngắn màu vàng của nàng, ôn nhu nói:
- Khắc Lôi Nhã, thiếu gia chỉ đi ra ngoài một thời gian ngắn, hơn nữa đây là nhiệm vụ của Linh Dược Sư Tháp giao cho ta, cũng không thể dẫn theo người, hơn nữa các ngươi mới gia nhập Linh Dược Sư Tháp được hơn một năm thời gian, còn chưa học thành tài, thời gian chưa đến trừ phi ngươi tấn thăng đế linh sư bát giai, nếu không không thể tùy ý đi ra ngoài, bằng không xem như thoát ly Linh Dược Sư Tháp, nên ở lại thì tốt hơn!
Kỳ thật hắn cũng muốn mang theo Khắc Lôi Nhã cùng đi, nhưng hắn cũng biết chế độ của Linh Dược Sư Tháp luôn là bốn năm thời gian, nói cách khác đệ tử phải tu hành trong tháp bốn năm mới xem như chính thức tốt nghiệp, có thể rời khỏi Linh Dược Sư Tháp, hoặc tấn thăng đế linh sư bát giai cũng có thể rời khỏi tháp, nếu không có lý do đặc thù, trừ phi thoát ly khỏi Linh Dược Sư Tháp, bình thường sẽ không cho phép tùy ý rời đi.
- Nhưng mà thiếu gia, Khắc Lôi Nhã muốn đi cùng ngươi, muốn giúp ngươi…
Đôi mắt Khắc Lôi Nhã đều đỏ lên, ở trước mặt Kiệt Sâm nàng vẫn luôn nhu nhược như thế.
- Nha đầu ngốc!
Kiệt Sâm không khỏi nói:
- Nếu như ngươi thật muốn giúp thiếu gia, vậy thì cố gắng tu luyện, tấn cấp đế linh sư bát giai đi, đến lúc đó là có thể giúp được thiếu gia rồi!
- Đế linh sư bát giai sao? Vì sao Khắc Lôi Nhã cố gắng như thế, nhưng vẫn còn kém một chút như vậy!
Khắc Lôi Nhã nỉ non, đôi mắt lóng lánh nước.
Vì có thể giúp được Kiệt Sâm, vì không muốn trở thành vướng víu của hắn, vì có thể cùng hắn ở chung một chỗ, mỗi ngày Khắc Lôi Nhã đều khắc khổ tu luyện, thầm nghĩ có thể giúp đỡ Kiệt Sâm, nhưng lại phát hiện mình lúc nào cũng còn kém hơn một ít, điều này làm cho nàng rất khổ sở.