• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôn Văn Đài lại dám cất ngọc tỷ làm của riêng? Việc đại nghịch bất đạo thế này hắn cũng dám làm sao? Hắn đi được bao lâu rồi? Ta lập tức đuổi theo ngay!” Tôn Kiên ơi Tôn Kiên, ta đã chuẩn bị đầy đủ để chờ sai lầm này của ngươi, ngươi quả thật không khiến ta thất vọng!

Viên Thiệu thấy ta đồng ý xuất binh bèn tỏ vẻ kích động trả lời : “Hiền đệ quả nhiên là trọng thần của đại Hán ta, nhật nguyệt có thể chứng giám lòng trung. Tôn Kiên vừa đi không lâu, có lẽ vẫn có thể đuổi kịp, mọi việc phải nhờ vào hiền đệ rồi!” Hừm, hiện giờ thực lực mạnh nhất trong liên quân Quan Đông chính là Viên Thiệu ta và huynh đệ của ta Viên Thuật cùng với Giang Nam Trần Bình và Giang Đông Tôn Kiên, các ngươi hai hổ đánh nhau, Quan Đông sẽ trở thành thiên hạ của nhà họ Viên ta, ngai vàng của đại Hán cũng nên đổi chủ rồi!

“Việc không thể chậm trễ, ta phải điểm binh lên đường ngay”. Ai dà, đây có thể là chuyện cuối cùng mà ta nắm chắc được, bố cục thiên hạ sau này e là sẽ đảo lộn hoàn toàn, việc lớn trong thiên hạ cũng không còn nằm trong tầm khống chế của ta nữa! Hi vọng lần này có thể đạt được lợi ích lớn nhất, tối thiểu cũng tạo nên nền móng vững chắc cho tương lai.

Ra khỏi soái trướng ta lập tức điểm binh xuất phát, đồng thời ra lệnh cho truyền lệnh binh cầm thủ lệnh của ta phi báo cho Khoái Việt ở Tân Dã và Hoàng Trung ở Giang Hạ.

Trên đường xuống phía Nam, một nhánh quân đội phi nhanh như bay.

Trình Phổ thấy Tôn Kiên đầu mày nhíu chặt buồn bực không vui mới hỏi “Chúa công đang phiền muộn chuyện gì? Chẳng lẽ là chuyện ngọc tỷ?”

Hàn Đương ở bên cạnh rôm rả khuyên giải, “Có gì đáng lo chứ, ngọc tỷ do chúa công tìm được tức là số trời đã định, chúa công nên vui mừng mới đúng!”

Tôn Kiên vẫn nhíu chặt mày như cũ, thở dài nói “Thất phu vô tội, hoài bích có tội! Tìm được bảo vật này cũng cần có thực lực mới giữ được! Gần đây ta luôn cảm thấy tinh thần bất an, không biết có phải sắp xảy ra chuyện xấu hay không”.

Hàn Đương vẻ mặt thờ ơ nói “Chỉ cần về đến Giang Đông thì còn ai có thể làm gì được cho chúa công! Chúa công không cần lo lắng!”

“Không sai, chỉ cần gấp rút trở về Giang Đông thì còn ai có thể cản được ta! Công Phúc (Hoàng Cái), ngươi lập tức phi ngựa gấp rút trở về Cửu Giang chỉnh đốn binh mã trong thành, chuẩn bị tiếp ứng chúng ta! Hừ, ai dám cản ta – chết!”

“Vâng! Thuộc hạ đi ngay!”

Tân Dã.

“Khoái đại nhân, thứ sử đại nhân truyền lệnh khẩn cấp”.

Khoái Việt nhận lấy thủ lệnh mở ra xem : ‘Dị Độ, Cửu Giang Tôn Kiên giữ ngọc tỷ làm của riêng, ngươi lập tức tập hợp binh mã mai phục ở Bác Vọng Pha ngoài thành Tân Dã. Dùng một nhánh binh mã tử thủ lối ra Bác Vọng Pha, đóng chặt con đường Nam hạ của Tôn Kiên, những người còn lại đứng trên đỉnh dốc chuẩn bị tên lửa và vật dẫn lửa, nếu chúng không đầu hàng thì giết hết. Ngoài ra tại Du Thủy và những con đường Nam hạ khác thiết lập trạm gác, tạm thời trưng thu toàn bộ tàu bè hai bên bờ Du Thủy, lấy danh nghĩa tiêu diệt phản tặc để cấm không cho bất cứ ai qua lại, không từ bất cứ thủ đoạn nào ép Tôn Kiên phải đi vào Bác Vọng Pha ở Tân Dã.’

Khoái Việt nhận xong thủ lệnh vẫy tay cho truyền lệnh binh lui ra, trong lòng không ngăn được mà nổi sóng cuồn cuộn, chẳng lẽ đại nhân thật sự có thể biết được tương lai hay sao ...

Trình Phổ thấy Tôn Kiên lo lắng như vậy cũng cảm thấy càng sớm trở về địa bàn của mình thì càng an toàn, bèn kiến nghị với Tôn Kiên, “Chúa công, sắp đến Nam Dương rồi, chúng ta đã vội vàng trở về Cửu Giang như vây sao lại không từ Du Thủy đi đường thủy trở về?”

Tôn Kiên nghe thấy kiến nghị này bèn gật gật đầu nói “Không sai, ngươi lập tức dẫn binh đến bờ sông trưng thu thuyền bè, chúng ta mau chóng trở về Cửu Giang bằng đường thủy”.

Giang Hạ.

“Tướng quân, thứ sử đại nhân truyền lệnh khẩn”.

Hoàng Trung vội vã nhận lấy thủ lệnh, từ khi mình nhận được mệnh lệnh chỉnh đốn quân đội chuẩn bị chiến đấu vẫn một mực chờ đợi đến ngày hôm nay, sau đó vội mở ra xem, chỉ thấy bên trên viết rằng : ‘Hán Thăng, Tôn Kiên giữ ngọc tỷ làm của riêng mưu đồ làm phản, ngươi lập tức chia binh hai đường, ra lệnh cho Cam Ninh dẫn năm ngàn binh mã, mang thêm nhiều thuyền bè đi về phía Bắc đến tiếp ứng đại quân của ta trở về phương Nam. Ngươi tự mình dẫn quân chủ lực tiến thẳng đến Cửu Giang bắt toàn bộ già trẻ lớn bé trong nhà của thái thú Tôn Kiên, ai chống lại cứ việc giết chết. Sau khi bắt hết phản nghịch thì đóng quân lại đó phòng thủ. Ta dâng tấu cho ngươi làm thái thú Cửu Giang.’

“Báo cáo, Tôn Kiên đã đến Nam Dương, cách quân ta nửa ngày đường”. Trinh sát từ tiền phương trở về báo cáo.

“Biết rồi! Tiếp tục do thám, nắm vững hành tung của bọn chúng”. Nửa ngày đường! Hừ, bây giờ việc quan trọng nhất là làm sao dụ cho lão hổ Tôn Kiên vào lồng.

“Toàn quân tăng tốc tiến lên, men theo Du Thủy xuống Nam Dương”.

“Chúa công, thuyền bè hai bên bờ Du Thủy đều bị quân đội dẹp loạn trưng thu để vận chuyển quân nhu rồi!” Trình Phổ bất đắc dĩ trở về.

“Cái gì? Đúng rồi, lần trước ta nghe nói Sơn Việt ở Giang Nam đang nổi loạn, nhưng không ngờ thủ hạ của Trần Bình lại vô dụng đến thế, đã mấy tháng rồi vẫn chưa bình định được đám thổ phỉ nho nhỏ này”.

Truyền lệnh binh vừa đi xuống, một trinh sát phi nhanh như bay đến, thở hổn hển cấp báo, “Tướng quân, hậu phương quân ta phát hiện một đội quân quy mô khoảng trên dưới hai vạn đang theo sát sau quân ta, còn cách quân ta nửa ngày đường, xem cờ hiệu là Bình Nam tướng quân Khoái Việt bộ hạ của thứ sử Trần Bình”.

Tôn Kiên nghe xong hoài nghi không thôi “Sao có thể? Ngươi nhìn rõ ràng chứ? Cờ hiệu quả thật là Trần Bình?”

Trinh sát tỏ vẻ khẳng định trả lời “Đúng thế! Tuyệt đối không nhìn lầm!”

Trình Phổ hoài nghi tự lẩm bẩm một mình “Trần Bình không phải đã đuổi theo Đổng Trác rồi sao? Sao có thể trở về phương Nam nhanh như vậy?”

Tôn Kiên trầm ngâm một lát bỗng giật mình bừng tỉnh “Không hay rồi, Trần Bình nhất định là phụng lệnh của Viên Thiệu đuổi theo chúng ta. Truyền lệnh xuống, lập tức cử thêm người theo dõi phía sau, chú ý chặt chẽ động tĩnh của đội quân ở phía sau, đồng thời nhanh chóng tra xét phía trước có bến đò hay nơi nước cạn để binh lính có thể vượt sông được hay không?”

Hàn Đương thấy Tôn Kiên căng thẳng như thế mới nói “Trần Bình cũng chưa hẳn đang đuổi theo chúng ta. Cho dù như thế thì đã sao, quân của hắn không nhiều hơn quân ta, hơn nữa phản loạn trong nhà hắn còn chưa dẹp xong, đem ra không được bao nhiêu binh lính để đối phó chúng ta, nếu thật sự ép chúng ta thì đánh với hắn một trận, còn chưa biết là ai diệt ai đâu”.

Tôn Kiên lắc lắc đầu “Người này tiếng tăm lừng lẫy không thể chỉ là hư danh, Lữ Bố bát diện uy phong ở ải Hổ Lao vừa thấy Trần Viễn Chí còn phải ngó trước ngó sau chuồn mất, có thể thấy người này không dễ đối phó. Hơn nữa nơi này là địa bàn của hắn, nếu chúng ta ở nơi này cùng hắn liều đánh một trận cho dù có thắng chúng ta cũng tổn thất trầm trọng, e là đến lúc đó không trở về được Giang Đông nữa rồi, tốt nhất là phải cẩn thận! Ài, đây là lí do vì sao lúc này ta cho thám mã đi tìm xem phía trước có chỗ qua sông hay không, chỉ cần chúng ta qua được sông là có được một vùng đệm với quân của Trần Bình. Đến lúc đó không cần quan tâm có phải hắn đang đuổi theo chúng ta hay không, chúng ta chỉ cần dùng một ít binh lính đoạn hậu ngăn cản hắn qua sông thì hắn có thể làm gì được chúng ta? Hơn nữa phía Bắc Du Thủy Tương Giang không có thành lớn, quân đội đóng quân ít ỏi nên sẽ không gặp phải trở ngại quá lớn, có lợi cho việc lui quân về phương Nam của chúng ta”.

Trình Phổ, Hàn Đương nghe xong bỗng dưng bừng tỉnh, cùng nhau hô lên “Thuộc hạ ngu muội, chúa công quả thật nhìn xa trông rộng!”

Tôn Kiên lắc đầu không nói, chỉ ngẩng đầu nhìn về phương xa, tâm tư khẽ phất phơ theo gió, Giang Nam có Trần Chí Viễn e là những ngày tháng sau này sẽ không dễ chịu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK