• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Theo Hà Tiến đi tới hoàng cung, bây giờ ta còn chưa có tư cách vào điện nghị sự, chỉ có thể đứng ở ngoài điện nghe tuyên, đáng tiếc lại không thể đi loạn khắp nơi nếu không ta còn thật muốn xem xem hoàng cung là kiểu gì. Đành phải một mình đứng suy nghĩ miên man, mà ngoài điện cũng không đặt bộ bàn ghế ngồi uống vài chén trà, đứng mãi làm ta eo mỏi lưng đau, Nam thận bảo còn biết một người khoe hai người vui mà! Chẳng lẽ trong hoàng cung ai cũng là đầu lợn sao, một người thông minh cơ trí một chút cũng không có. Triều sớm nghị sự làm sao lâu như vậy, chẳng lẽ đương kim hoàng đế cần chính yêu dân đến thế?

"Tướng quân, tướng quân!"

"Đang thất thần suy nghĩ miên man ta chợt thấy bên cạnh có người nói chuyện với ta, vừa xem thì ra là một thái giám.

"Không biết công công có chuyện gì?"

"Hoàng thượng tuyên tướng quân vào điện!"

Nghe vậy ta vội lấy lại tinh thần theo thái giám vào điện diện kiến mặt thánh.

Vào trong điện chỉ thấy trên cửu long bảo tọa ngồi một lão già sắc mặt tái nhợt hai mắt vô thần. Bộ dáng này mà lại là lão Đại Hiếu Linh hoàng đế của Đại Hán, đúng là xót xa của Trung Hoa, đúng là xót xa của Trần Bình ta, ta lại phải quỳ bái trước hắn, có mà hắn quỳ bái ta ta cũng phải đá cho hai cái. Có điều nếu không quỳ có lẽ lập tức sẽ bị kéo ra ngoài chém đầu mất. Khởi động cơ mặt một chút, trước hết làm ra dáng vẻ kính ngưỡng xúc động ( đáng tiếc trong đại điện này quá sạch sẽ không có cát, nếu không dụi mấy hạt vào mắt nặn ra vài giọt nước mắt cũng tốt, nhớ kỹ bài học này, lần sau nhất định phải mang theo ít ớt bột bên người, còn có thể phòng sắc lang) Phủ phục trên mặt đất hô to "Thần Trần Bình bái kiến Ngô Hoàng, mong Ngô Hoàng văn thành võ đức, nhân nghĩa anh minh, trung hưng Đại Hán, ân huệ chúng sinh, uy linh hạ tế, hiển hách uy năng, hàng yêu phục ma, như mặt trời mới mọc, dìu dắt trăm quan, bỏ cũ lấy mới, vạn thụy bách tường, tiên phúc vĩnh hưởng, văn võ nhân thánh, thọ tỷ nam sơn. Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế", ta mang pháp bảo cứu mạng của Vi Tiểu Bảo trong thần long giáo ném ra, đúng là toàn điện đều kinh.

Hiếu Linh hoàng đế lão nhi nghe xong đúng là xúc động không thôi, tên Trần Bình này đúng là đã nói đến chỗ sâu trong nội tâm của ta, đúng là bình sinh tri kỷ của ta, một câu đã nói ra toàn bộ ưu điểm và khát vọng của ta, bào ta sau này làm sao còn có thể giả bộ tràm lặng cơ chứ.

Trương Nhượng, Triệu Trung nghe xong thầm kêu may mắn, may là tên nhóc này tự nguyện ra ngoài, nếu ở lại trong triều thì chúng ta còn lăn lộn thế nào, đây chính là một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ.

Đám đại nho như Thái Ung vừa nghe liền cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhóc con này tài hoa xuất chúng như thế, uổng mấy lão già chúng ta còn tự xưng đại nho đương thời, đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước thì chết trên bờ cát. Xem ra chúng ta phải cáo lão hồi hương, thoái vị hưởng nhà rồi.

Hiếu Linh đế rốt cục tỉnh táo lại nhìn xuống bên dưới, Trần Bình vẫn quỳ rạp bên dưới, vội tuyên, "Ái khanh bình thân".

"Tạ Ngô Hoàng thánh ân".

"Lần này chinh phạt tặc khấu ái khanh lập quá nhiều công lao, để khen ngợi ái khanh tận trung vũ dũng, phong ái khanh làm Bình Nam tướng quân, thứ sử Kinh Châu, ban cho vàng năm trăm cân, gấm ngàn cuộn. Ngoài ra, ái khanh hai lần chém thủ cấp tướng địch trong vạn quân, ban cho danh hiệu thiên hạ đệ nhất dũng sĩ".

Thể diện của thái giám thật lớn, gói ngọc thạch châu báu đó ném ra không hề phí phạm, vốn còn tưởng rằng nhiều nhất chỉ được đến thái thú, không ngờ lại là thứ sử Kinh Châu, ở bên cạnh đại nhân vật sướng thật, có thể phấn đấu ít mười năm! Xin lỗi Lưu Biểu, ta lấy mất bát cơm của ngươi, có điều đây cũng là cứu ngươi một mạng, nếu như ta là thái thú ngươi là thứ sử vậy ta chỉ có thể làm thịt ngươi mà thôi, bây giờ ngươi có thể an tâm hưởng phúc rồi Ha ha ha ha ~ ~ ~ Ơ, phải tỉnh táo, tỉnh táo. Không thể đắc ý quên hình, cách mạng chưa thành công, Trần Bình vẫn phải cố gắng. Đúng rồi vừa rồi câu cuối cùng là gì? Thiên hạ đệ nhất dũng sĩ? Không phải chứ? Lần này mệt rồi, sau này chẳng phải ngày ngày có người tìm ta solo sao? Ta bây giờ chỉ có sức mạnh, một chút chiêu thức cũng không biết, đến lúc đụng tới mấy mãnh nam như Trương Phi, Lữ Bố chẳng phải bị giết gọn sao. Sau này ra cửa tốt nhất phải mang một đám đông vệ sĩ, còn phải mau tìm mấy cao thủ đến. Lữ Bố thì thôi, tính cách thay đổi thất thường, nói không chừng ngày nào đó ta không bị người khác thủ tiêu đã bị hắn xử lý rồi, hơn nữa còn có thể chiếm đoạt bồ nhí của ta nữa. Trương Phi Quan Vũ chắc chắn sẽ không rời Lưu Bị, có thể bỏ qua, Mã Siêu không đến đường cùng cũng sẽ không đầu nhập ta, Triệu Vân phỏng chừng bây giờ còn bắt khỉ trên núi, Hứa Chử còn chơi với hổ ở trong rừng rậm, Điển Vi... Không tồi, chính hắn, bây giờ Tào Tháo đã bị ta thịt mất, phải mau tìm được Điển Vi, hơn nữa còn có thể mượn sức đám võ tướng họ hàng Tào Tháo đó, ha ha ~ ~ ~ thủ tiêu Tào Tháo đúng là lựa chọn sáng suốt! Sau khi trở về phải chậm rãi tính toán một chút, bây giờ phải tạ ơn cái đã, mẹ, lại phải quỳ bái...

"Tạ long ân của Ngô Hoàng. Thần lập được chút công lại được Thánh thượng sủng ái như thế, thần vô cùng sợ hãi. Thần nhất định tận trung báo quốc, vạn chết không từ...(bỏ N chữ)".

Trong ngày, phong Hoàng Phủ Tung làm Tả Xa Kỵ tướng quân, châu mục Ký Châu, tước Hòe Lý hầu, chiếu phong Chu Tuấn làm Xa Kỵ tướng quân, phủ doãn Hà Nam, phong Trần Bình làm Bình Nam tướng quân, thứ sử Kinh Châu, thiên hạ đệ nhất dũng sĩ... Phong Tôn Kiên làm tư mã Biệt quận... Lưu Bị làm huyện úy huyện An Hỉ, phủ Trung Sơn, Định Châu... Lư Thực phục chức... Truy phong Tào Tháo làm Quan Nội hầu... Đại xá thiên hạ, đổi niên hiệu Trung Bình...

Trung Bình nguyên niên, hừ, còn có 5 năm là Đổng Trác vào kinh. Ta còn có thời gian 5 năm để tập hợp sức mạnh, nhìn không trung mây đen cuồn cuộn mà trong lòng ta khí thế bừng bừng: 5 năm sau ta phải đuổi hươu thiên hạ! Đúng rồi, dường như ta quên mất chuyện gì? Lúc đầu đến kinh thành một là để báo công, hai là đánh binh khí, ba là... Đúng, là xem Thái Văn Cơ và Điêu Thuyền. Không đúng!! Đổng Trác còn 5 năm mới vào kinh, vậy bây giờ Thái Văn Cơ và Điêu Thuyền không phải mới mười một mười hai tuổi sao? Hu hu hu ~ Thằng mập chết tiệt kia sao không cho ta đến đây muộn 5 năm? Không sao, còn có thể xoay chuyển, bây giờ ta là tuấn kiệt tuổi trẻ trong triều, tiền đồ vô lượng, anh tuấn phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong... (bỏ bớt N chữ tự sướng). Ta bây giờ còn độc thân, có thể tìm Hà Tiến làm mối, trước hết đính hôn với Thái Văn Cơ, có lẽ lão Thái Ung đó nếu có thằng con rể như ta chắc phải hài lòng đến cực điểm, còn Vệ Trọng Đạo, thằng bệnh nhân lao này chết đi, sống cũng chỉ tổ lãng phí tài nguyên quốc gia, Điêu Thuyền chỉ là một vũ kỹ Vương Doãn nhận nuôi, ta mua lại nàng chắc người thông minh như Vương Doãn cũng chưa đến mức đắc tội ta vì một vũ kỹ, nói không chừng để mượn sức ta còn cho không. Hê hê ~ ~ ~ đợi Điêu Thuyền tới tay, vừa lúc thân phận nàng ti tiện, danh tiếng chưa vang, còn không phải mặc kệ ta chà đạp sao. Sướng!!! A, SM, tương lai của ta không phải mơ...

Hà Tiến đi tới bên người ta thấy ta đang nhìn không trung ngẩn người liền vỗ vai ta, "Nhìn cái gì vậy? Đi nhanh đi, sắp trở trời rồi!"

"Đúng vậy, sắp trở trời rồi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK