• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chúa công, các người sao lại chạy trở về rồi? Không phải là chúng ta sẽ chạy đến Tân Dã sao?” Hàn Đương đang phụng mệnh lui quân về Tân Dã thì gặp phải quân đội Tôn Kiên đang phá vây.

“Phía trước có mai phục, chúng ta đã bị bao vây rồi, lập tức xông ngược trở lại, phá tan truy binh của Trần Bình chúng ta mới có đường sống”.

“Cái gì?” Hàn Đương nghe xong liền hoảng sợ, nhưng lúc này cũng không còn thời gian mà nghĩ ngợi nhiều, chỉ có thể hét lớn với thuộc hạ của mình ở xung quanh,“Các anh em, xông ngược trở lại, phía trước có mai phục, chỉ có xông ngược lại mới có đường sống, theo ta giết ngược trở lại!”

Lúc này thủy quân Kinh Châu đã đuổi kịp, quân lính của Hàn Đương nhìn thấy lập tức chạy còn nhanh hơn cả thỏ rời xa khỏi bờ sông. Hàn Đương cũng kéo Tôn Kiên vừa chạy vừa nói, “Nhanh rời khỏi bờ sông, nguy hiểm, tản ra mau!” Tôn Kiên và thuộc hạ đều mờ mịt trong đầu, còn chưa hiểu rõ chuyện gì thì một trận mưa đá bỗng từ trên trời rơi xuống nện cho binh lính người ngựa ngả nghiêng. Lúc này mọi người đã hiểu chuyện gì xảy ra, vội bỏ chạy như điên tới nơi cách xa bờ sông. Thủy quân nhân cơ hội đổ bộ xuống vây chặt quân đội của Tôn Kiên.

Cam Ninh xuống thuyền, dẫn lục quân vừa đổ bộ lao thẳng đến bên sườn quân Tôn Kiên. Bởi vì lúc nãy chỉ chở kị binh, lính ném lao và lính cầm thương qua sông nên chỉ có thể dùng kị binh làm tiên phong thúc vào sườn của quân địch, hi vọng có thể chen ngang chia quân địch thành hai khúc. Ngoài ra cho lính ném lao đi giữa, lính cầm thương bảo vệ hai bên áp sát tới đội hình của quân địch.

Trình Phổ ở đằng sau lập tức tập hợp binh lính vội vàng chống đỡ, ra lệnh cho lính cầm thương lập trận liều chết chống cự với kị binh đang lao đến, cho đao thuẫn thủ bảo vệ hai bên, cung thủ đồng loạt bắn để dồn ép đối phương. Đáng tiếc là đội hình tập kết vội vàng không thể chặt chẽ và quy mô, chỉ có thể dùng sự dũng mãnh không sợ chết và sự liều mạng để đoạt lấy con đường sống.

Kị binh xông lên đầu tiên đã tông vào đội hình của lính cầm thương, người và ngựa đồng thời bị những cây trường thương đâm xuyên qua nhưng đà xông tới mạnh mẽ cũng hất văng hàng lính cầm thương đứng đầu, đội hình vốn đã không chặt chẽ bị lộ ra những lỗ hổng, những kị binh theo sát phía sau đạp lên thi thể của đồng đội và kẻ địch xông vào từ những lỗ hổng, tông ngã từng đám người giống y như đang thu hoạch lúa, sau đó thì bị những mũi tên đang bay tới bắn rớt xuống đất.

Cam Ninh ở phía sau nhìn thấy từng kị binh lần lượt ngã xuống mà không kìm nổi sự đau lòng, tuy mỗi kị binh ngã xuống đều kéo theo số kẻ địch gấp mấy lần nhưng hiện giờ ngựa chính là thứ cực kì thiếu thốn. Mỗi một con ngựa chết đi rất khó bổ sung lại được, nếu cứ tiếp tục thế này thì phải hi sinh bao nhiêu nữa? Đến lúc đó cho dù chúa công không trách tội nhưng bản thân cũng sẽ cảm thấy hổ thẹn với chúa công. Không thể đợi thêm được nữa “Kị binh vòng qua đội hình lính cầm thương của đối phương, từ bên sườn xông thẳng vào đao thuẫn thủ của đối phương, đánh tới cung thủ của địch. Lính cầm thương tiến lên, lính ném lao chuẩn bị, mục tiêu là đội hình lính cầm thương của địch”. Cam Ninh chú ý sát sao hành động của kị binh phía trước, khi phát hiện kị binh cuối cùng ngăn cản tầm nhìn của mình đã lách đi để lộ ra đội hình lính cầm thương của địch liền hét lên “Một trăm bước … chín mươi bước … tám mươi bước … Ném!”

Một loạt mũi lao xuyên qua không trung, lính cầm thương bị những kị binh vẫn chưa vòng qua hết đội hình kẹp vào giữa không dám động đậy ngay lập tức gặp phải một đòn hủy diệt, một mũi nối tiếp một mũi lao xuyên qua từng người. Chỉ cần bị đâm trúng liền nhanh chóng mất đi sức chiến đấu, lính cầm thương có thể chống cự kị binh xung kích giờ đây lại ngã xuống hàng loạt. Trình Phổ đang chỉ huy thấy thế hai mắt trở nên đỏ ngầu, còn phía bên kia, kị binh sau khi vòng qua đội hình của lính cầm thương đang tiến hành đồ sát đao thuẫn thủ, còn may là cung thủ vẫn có thể tạm thời ngăn cản được kị binh nhưng cứ tiếp tục như vậy e là không chống cự được bao lâu nữa. Vừa muốn biến trận, đột nhiên từ đằng xa vang lên tiếng vó ngựa còn lớn hơn, giữa cát bụi mù mịt, một đội kị binh còn đông người hơn đang phi như bay tới đây, trên cờ của chủ tướng là một chữ “Tào” to đùng cực kỳ nổi bật.

Cam Ninh ở bên cạnh nhìn thấy không nhịn được nhỏ giọng lẩm bẩm : Kị binh của Tào Nhân đến rồi, con mẹ nó, công lao của ta chứ …

…………………………

“Bẩm báo tướng quân, ở phía trước quân đoạn hậu cùng với quân chủ lực của địch xông ngược trở lại rồi”.

Thái Sử Từ đang dẫn đao thuẫn thủ nhắm phía trước đuổi theo nghe kị binh trinh sát báo cáo xong bị dọa cho nhảy dựng, sao toàn bộ kẻ địch lại chạy ngược trở về thế này? Một đám người của mình không biết có ngăn nổi không, sau khi ổn định lại tinh thần mới nói với kị binh trinh sát “Ngươi lập tức chạy về hậu phương thông báo tình hình cho thứ sử đại nhân”.

Chờ sau khi kị binh trinh sát đi rồi mới gấp rút hạ lệnh, “Toàn quân ngừng lại, lập trận hình tròn. Các huynh đệ, quân giặc đang chạy ngược trở lại, lúc trước Thứ sử đại nhân đã nói, ai lấy được đầu Tôn Kiên thưởng trăm lượng vàng. Trăm lượng vàng đó! Cuộc đời sau này không cần phải lo lắng nữa rồi, còn có thể cưới được một bầy vợ! Lát nữa các huynh đệ phải cố gắng lên, đừng để con vịt đã luộc chín này bay mất!”

Binh sĩ đều cười vang không ngớt, sĩ khí dâng lên cao vô cùng. Thái Sử Từ thấy tình hình như vậy mới hơi giảm bớt lo lắng trong lòng, giặc cùng chớ đuổi, nhất định là quân đội của Tôn Kiên vì phía trước bị cản đường nên mới quay lại liều mạng. Binh lực của mình ở vào thế yếu, chỉ hi vọng có thể cản được đội quân liều mạng của địch mà thôi!

Vừa sắp xếp xong trận thế không lâu, binh mã của Tôn Kiên đã xông thẳng đến, dẫn đầu chính là Hàn Đương lúc trước đã kêu thẳng tên húy của đại nhân. Hừm! Đến thật đúng lúc, để Thái Sử Từ ta dạy cho ngươi biết thế nào là lễ phép!

“Toàn quân giữ vững đội hình! Vàng tới rồi, mọi người phải bắt lấy!” Sau khi giải tỏa tâm lý căng thẳng của binh lính và ổn định lòng quân, Thái Sử Tư giương cánh cung do thợ rèn đệ nhất Kinh Châu Âu Dã Kim chế tạo riêng cho mình sau khi đến Kinh Châu, Hàn Đương, nộp mạng đây.

“Vèo!” Tiếng gió rít mãnh liệt vang lên bên tai, Hàn Đương theo phản xạ tự nhiên giơ ngang đao lên đỡ.

“Keng!” Mũi tên quét qua mặt đao sau đó đâm vào vai Hàn Đương, quán tính mạnh mẽ hất hắn văng xuống đất.

Tôn Kiên đi theo phía sau thấy Hàn Đương ngã xuống đất mới vội vàng chạy lên đỡ lấy Hàn Đương hét lớn, “Nghĩa Công huynh đệ, sao rồi?”

Hàn Đương bụm chặt chỗ bị trúng tên rồi chầm chậm đứng dậy nghiến răng trả lời “Không sao, chỉ bị bắn trúng vai mà thôi, không chết được. Chúa công phải cẩn thận, bên phe địch có tay bắn tỉa!”

“Ta lập tức đi báo thù cho ngươi! Người đâu, bảo vệ Hàn tướng quân!” Nói xong bèn đứng dậy theo sau quân lính xông đến viên trận cản đường ở trước mặt.

Một bên vì mạng sống mà liều chết chém giết, một bên vì vàng mà thu hoạch sinh mạng. Khi chiến sự trở nên ác liệt, trận chiến tàn khốc đẫm máu đã khiến những cái đầu nóng lên vì vàng bình tĩnh lại. Đao thuẫn thủ do Thái Sử Từ thống lĩnh đã bắt đầu tỏ ra sợ hãi, đội hình dần trở nên rời rạc. Thái Sử Từ vô cùng lo lắng, chẳng lẽ không chống đỡ nổi sao?

“Nỏ thủ, trường cung thủ dùng cự li xa nhất liên tục bắn ngăn trở binh lính phe địch từ phía sau xông lên, đoản cung thủ tiếp tục tiến lên!” Vô số mũi tên bay ngang qua đỉnh đầu đội hình hình tròn của đao thuẫn thủ, sau đó bay thẳng vào giữa đội hình của địch, quân đội do ta thống lĩnh cuối cùng đã đến chiến trường.

“Thứ sử đại nhân đến rồi! Thiên hạ đệ nhất dũng sĩ đến rồi, ngày tàn của quân giặc không còn xa nữa, các huynh đệ xông lên! Tiền thưởng không thuộc về ai khác ngoài quân tiên phong chúng ta!”

Sĩ khí sắp sụp đổ vì sự xuất hiện của ta mà dâng cao trở lại. Nhưng tình hình hiện tại lại khiến ta vô cùng lo lắng. Tôn Kiên không đi tới mà lại quay trở về, hiển nhiên đã phát hiện ra cạm bẫy ở phía trước, thật không biết Khoái Việt làm ăn kiểu gì! Bên cạnh ta hiện giờ trừ hai ngàn Hổ Báo Kị ra toàn là cung nỏ thủ không thích hợp cận chiến, lát nữa cũng không biết có cản nổi đám con cháu Giang Đông liều mạng này hay không! Nếu kế hoạch ta dày công bố trí như vậy mà vẫn để Tôn Kiên chạy thoát được e rằng sau này sẽ gặp phiền phức lớn, Tôn Kiên nhất định sẽ báo mối thù hôm nay, hi vọng mọi việc bên phía Hoàng Trung diễn ra thuận lợi, chỉ cần bắt được người nhà của Tôn Kiên, ít nhất ngày sau cũng có thể khiến con hổ điên này kiêng dè khi báo thù.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK