• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trải qua mấy ngày đêm thẩm vấn không gián đoạn, năm người đó thật sự trong sạch. Kết quả là ta lại bắt đầu diễn kịch, tự mình chạy đến phòng giam mở cửa thả người, cúi chào đám Hoàng Trung, Văn Sính đến sát đất:

"Hôm nay Trần mỗ đến đây cáo lỗi, các vị sống trong bùn mà không hôi tanh, thật là quốc sĩ".

Cổ nhân quả thật đơn thuần, thấy ta không hề kiêu ngạo mà còn thật sự tự mình đến đây tạ tội cúi chào đám này đều cảm động đến rơi nước mắt, vội vàng cúi xuống sát đất:

"Đại nhân mới là quốc sĩ vô song, Kinh Châu có đại nhân, trăm họ không còn lo. Chúng ta uất ức một chút có là gì, sau này nếu như đại nhân có sai phái chúng ta dù chết cũng phải hoàn thành".

"Ha ha, có các vị tương trợ Kinh Châu còn có chuyện gì có thể làm khó Trần mỗ! Người đến, mang mấy vị đại nhân đi tắm rửa. Lát nữa chúng ta phải uống say một trận, yên tâm, lần này không phải hồng môn yến, ha ha ha ha ha ha ha ~ ~ ~"

Sau khi năm người Hoàng Trung Văn Sính rời khỏi ta lại gọi Tô Phi ra. Vừa nhìn thấy ta Tô Phi đã lập tức phủ phục trên mặt đất không ngừng dập đầu, sau đó nước mắt nước mũi tèm lem ôm chân ta khóc thét, "Đại nhân, tha cho ta, ta không dám nữa. Ta cũng bị ép, nếu như ta không làm như vậy bọn Hoàng Tổ sẽ không bỏ qua cho ta. Đại nhân, xin ngài tha cho ta, cả đời ta sẽ mang ơn đại nhân".

Mẹ, tránh xa ra một chút, nước mắt nước mũi dây hết lên quần ta rồi, quần này hôm nay ta mới mặc đấy.

"Tha cho ngươi cũng không phải không được, có điều ngươi phải giúp ta làm một việc".

"Đại nhân cứ nói, tiểu nhân nhất định gan óc lầy đất cũng không chối từ".

Tên Tô Phi này đổi mặt cũng nhanh thật, vừa nghe thấy có thể sống sót lập tức đang mưa chuyển nắng ngay được.

"Ngươi có người bạn gọi là Cam Ninh đúng không?"

"Đúng vậy, không biết tại sao đại nhân biết hắn?"

"Việc này ngươi không cần quan tâm, hiện hắn ở nơi nào?"

"Hắn, cái này... Làm thủy tặc trong hồ Động Đình".

"Ngươi viết một bức thư làm cho hắn đến Tương Dương. Ngày hắn đến chính là lúc ngươi ra tù".

Đâu biết rằng Tô Phi mang vẻ mặt bi phẫn trả lời ta, "Đại nhân, tiểu nhân mặc dù tham tiền sợ chết nhưng tuyệt đối không làm chuyện bán rẻ bạn bè, ngài cứ giết ta đi!"

Không phải chứ? Vừa rồi tên Tô Phi này còn sợ chết như vậy, vừa liên quan đến Cam Ninh lại có thể khẳng khái hy sinh? Ngươi cùng Cam Ninh sẽ không có quan hệ gì ám muội chứ? Vì sao phải bảo vệ hắn như vậy?

"Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm gì Cam Ninh, chỉ là cần chiêu an hắn. Ngươi tận nghĩa với bạn như thế, chắc cũng không muốn thấy hắn cả đời làm thủy tặc chứ?"

"Đại nhân, lời này là thật?" Mắt Tô Phi lập tức sáng như sao trời.

"Thật".

Tô Phi lập tức viết một phong thư ngay trước mặt ta. Sau khi hỏi rõ phương thức liên lạc ta lại đưa Tô Phi về phòng giam rồi gọi một tên thân binh mang thư đi.

Trở lại phòng khách ta bày tiệc rượu, triệu Điển Vi và anh em nhà họ Khoái tới đón tiếp đám người Hoàng Trung Văn Sính.

"Các vị đều là minh châu Giang Nam, hôm nay rửa sạch bùn đất rốt cục các vị lại có thể lấp lánh ánh sáng. Mong rằng ngày sau các vị có thể giúp Trần mỗ một tay xây dựng một thiên đường hạnh phúc cho trăm họ Kinh Châu. Đến, uống cạn ly này!"

Mọi người cùng kêu lên: "Chúng ta sẽ cố gắng hết sức!" Nói xong nâng chén uống một hơi cạn sạch.

Kế tiếp chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, "Các vị, lần này những nhơ nhuốc trong quân Kinh Châu đã được quét sạch, nhưng hậu quả phải xử lý tốt, nếu không lại có thể làm cho Kinh Châu trở nên hỗn loạn, đến lúc triều đình trách tội xuống thì chúng ta tốn công vô ích".

"Hết thảy nghe theo đại nhân sắp xếp".

"Tốt! Tử Nhu, lần này công tác thu dọn do ngươi điều phối cụ thể. Các sĩ quan phạm tội gì xử trí theo tội ấy. Thủ phạm chính như Hoàng Tổ, Thái Mạo, Thái Trung, Thái Hòa thì người chém đầu, nhà tịch biên, cả nhà làm nô trừ những người sáu mươi tuổi trở lên. Cho bọn họ một chút trợ cấp. (Các ngươi muốn hỏi vì sao tàn nhẫn không buông tha vị thành niên như vậy à? Phải biết trong số vị thành niên có rất nhiều em gái xinh đẹp tương lai, thả đi thì thật lãng phí! Nói không chừng sau này còn phải nghĩ cách chiếm đoạt lần nữa, làm không tốt còn có thể rơi vào tay kẻ khác, thật phiền phức! Cho nên bây giờ phải nhất lao vĩnh dật mới được!). Người tòng phạm tịch biên làm nô, gia quyến không truy cứu. Người bị ép buộc thì cách chức, thu hồi số tiền tham ô. Lần hành động này phải nhanh chóng thống nhất về mặt thời gian, không thể cho người khác mượn cơ hội tạo hỗn loạn".

"Vâng, đại nhân".

"Văn Sính, Điển Vi, Lý Quân, các ngươi cầm lệnh bài của ta khống chế lục quân Kinh Châu, phối hợp theo sự điều phối của Tử Nhu. Ai trái lệnh không tuân, giết không tha".

"Vâng, đại nhân".

"Hoàng Trung, Vương Uy, Trương Hán, các ngươi cầm lệnh bài của ta khống chế thuỷ quân, người trái lệnh cũng giết không tha".

"Vâng, đại nhân".

"Dị Độ, ngươi viết một thông cáo nói rõ tội ác của sĩ quan Kinh Châu, phát hành toàn châu. Có điều về thời gian ngươi phải nắm giữ tốt, sau khi Tử Nhu bắt người mới được phát hành, không được để lộ phong thanh dẫn tới phiền toái không tất yếu".

"Vâng, đại nhân".

"Được, việc này không nên chậm trễ, mọi người đều đi làm đi".

Sướng thật, lần này có thể chộp chị gái của Thái Mạo tới làm nô lệ rồi. Trong lịch sử tốt xấu nàng cũng là đệ nhất phu nhân tại Kinh Châu, có lẽ cũng là người đẹp, hơn nữa bây giờ còn trẻ trung phong nhã, bắt về tử tế huấn luyện... A a a a a...

Nghĩ tới thân phận phụ nữ thời kỳ Tam quốc này đúng là xót xa, cơ bản đều là tài sản phụ thuộc của đàn ông, không có tư tưởng và chủ kiến của mình, kỳ thực chính là một khối thịt xinh đẹp mà thôi. Trong lịch sử ghi lại cũng chỉ có Thái Văn Cơ, Tôn Thượng Hương và Chúc Dung phu nhân có có cá tính của mình, có điều cũng coi như là đặc thù trong thời đại này. Văn Cơ nhì chung không chạy được rồi, Chúc Dung phu nhân thì chỉ sợ là ta không có cơ hội gì, Tôn Thượng Hương thì tương đối phiền phức, một cô bé đáng yêu như vậy, đáng tiếc ta và cha nàng nhất định là kẻ thù, việc để cha nàng thủ tiêu ta chắc chắn sẽ không làm, nếu ta thủ tiêu được cha và anh trai nàng mà lại thu nạp nàng thì khi lên giường ta không bị nàng thiến mới là lạ. Hơn nữa dã tâm của cha và anh trai nàng quá lớn, ta cũng tuyệt đối sẽ không thu nạp dưới trướng, không khác gì nuôi hổ bên mình. Nếu bắt nàng làm nô lệ thì còn tệ nữa, kiểu gì cũng bị trời phạt. Ài, cứ để tới tay rồi nói tiếp vậy, bây giờ nghĩ thì có tác dụng rắm gì?

Kế tiếp ta nên làm gì nhỉ? Chuyện đều đã sắp xếp xong, ta cũng không có chuyện gì làm. Đi tìm Xuân Lan và Điêu Thuyền? Bây giờ còn eo mỏi lưng đau chân rút gân, không nghỉ ngơi vài ngày ta sẽ bị các nàng hút thành xác khô mất. Đi thí nghiệm nấu rượu? Mặc dù ta biết quá trình nhưng ta không biết làm công cụ! Đúng rồi, suýt nữa quên mất Âu Dã Kim, đi tìm hắn làm công cụ, đến Kinh Châu lâu như vậy rồi còn không biết cửa hàng của hắn thế nào rồi.

Đi tới hiệu sắt của Âu Dã Kim, trước cửa là khung cảnh rất bận rộn, xem ra làm ăn còn không tồi. Nhìn thấy ta đến một tên phục vụ biết ta vội vào trong thông báo. Một lát sau Âu Dã Kim đã cởi trần chạy ra, "Nghênh đón chậm, mong đại nhân thứ tội".

Gã Âu Dã Kim này cũng thật không lễ phép, lúc nào cũng cởi trần chạy tới chạy lui, không phải là cơ ngực ngươi lớn một chút sao, cần khoe khoang khắp nơi mới được à? Ngực ta cũng không kém ngươi đâu. Có điều nhìn cơ ngực và cơ tay của hắn quả thực ta hâm mộ đến chảy nước miếng. Đến cùng là làm nghề rèn sắt kiếm cơm có khác, nếu ở thời hiện đại thì có thể đi tham gia thi thể hình quốc tế rồi.

Âu Dã Kim thấy ta ngẩn người nhìn bộ ngực hắn chảy nước miếng thì trong lòng xót xa tới cực điểm. Đến Kinh Châu lâu như vậy tướng quân này cũng chưa đến làm phiền mình, còn tưởng rằng mình nghĩ linh tinh hoặc tướng quân quên mình rồi, vốn nghĩ sau này có thể bắt đầu cuộc sống yên ổn tại Kinh Châu, không nghĩ tới hôm nay lại tìm tới cửa, còn dùng mắt sàm sỡ chính mình trước đám đông, như vậy làm cho người ta sau này làm sao gặp người khác? Cứ cho là ngươi muốn cũng phải mang ta về phủ thứ sử trước đã. Bây giờ lại phải hét lên lần nữa, "Nghênh đón chậm, mong đại nhân thứ tội!"

Ta phục hồi tinh thần lại kéo hắn đi vào nội đường, "Ta tới tìm ngươi giúp ta rèn một thứ".

"Không biết đại nhân cần rèn thứ gì?"

Ta lấy ra bức tranh đã vẽ xong giải thích cho hắn một hồi, "Thế nào, có rèn được không? Chỉ cần dùng sắt thường rèn là được".

"Đây không phải bếp lò dùng để nấu rượu bình thường, phía trên thêm một thứ để chứa nước sao? Dễ, ba ngày có thể rèn xong".

"Vậy tốt, ba ngày sau ngươi đưa đến phủ thứ sử. Không được để cho người khác biết chuyện này".

"Cần ta đưa đến phủ thứ sử? Còn không thể để cho người khác biết?" Thì ra ngươi bắt ta rèn thứ quái dị này chính là cần có lý do lừa ta đến phủ thứ sử, ta nói rồi, đường đường một thứ sử như ngươi không có việc gì lại đi rèn cái này có ích lợi gì. Hu hu hu, sự trong sạch của ta sắp mất rồi.

"Đúng vậy, có chuyện gì sao?" Tên Âu Dã Kim này cũng thật không hiểu chuyện, chẳng lẽ còn cần đường đường một thứ sử đại nhân như ta tới lấy hay sao?

"Không có không có, ba ngày sau nhất định đưa đến", Âu Dã Kim đáp lời với vẻ mặt nhăn nhó.

"Ngươi làm cái gì vậy? Có phải ta không trả tiền ngươi đâu?"

"Không phải không phải, là đại nhân chăm sóc việc làm ăn của tiểu nhân, tiểu nhân cảm động. Cung đưa đại nhân, đại nhân đi cẩn thận!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK