Tháng chín, tướng thủ ải Tị Thủy là Triệu Sầm dâng ải đầu hàng, lòng quân ở ải Hổ Lao dao động, sĩ tốt bỏ đi tứ tán. Mười tám lộ chư hầu cùng hướng thẳng đến kinh sư.
Thành Lạc Dương lúc này ngập tràn khói lửa, nơi nơi đều là nhà đổ vách nát, khung cảnh hoang tàn. Quân tiên phong của Tôn Kiên đang tỏa ra bốn phía đi dập lửa, thu dọn hài cốt cùng các đống đổ nát. Trong căn lều trung quân, các lộ chư hầu đang chúc tụng lẫn nhau, chúc mừng đã giành lại được kinh đô Lạc Dương.
Một mình ta đứng trong góc ngoảnh mặt làm thinh, cái đám thiểu năng này lại dám mặt dày mày dạn chúc mừng lẫn nhau, không sợ truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng xấu đến danh tiếng sao! Hừm, chủ nghĩa hình thức tối thiểu cũng không hiểu!
“Có lẽ các vị vui mừng quá sớm rồi đó? Thành Lạc Dương có phải do chúng ta đánh hạ không? Hiện giờ Đổng tặc đang ép thiên tử cùng bách tính rút lui về Trường An, nhìn thế lửa của Lạc Dương có lẽ vẫn chưa đi được bao xa, chẳng lẽ các vị không định nhân thời cơ đuổi theo sao?” Lời của ta như một thau nước lạnh dội lên đầu các lộ chư hầu.
Viên Thiệu tỏ vẻ ngượng ngùng giải thích “Hiện giờ quân sĩ mỏi mệt, tiến quân e là không có lợi”. Các chư hầu giống như đang ở truồng bỗng nhặt được cái khố lập tức cùng nhau hưởng ứng.
“Vậy các vị cứ từ từ mà nghỉ ngơi đi! Ta tự mình đuổi theo!”
Trên con đường lớn nối từ Lạc Dương đến Trường An, tiếng kêu khóc liên miên không ngừng, đoàn người giống như một con rắn nhìn không thấy điểm cuối đang chầm chậm trườn về phía trước, hễ người nào đi không nổi liền bị binh lính kéo ra khỏi đoàn người giết chết, sau đó lục lọi trên mình xem có tài sản gì không rồi quăng xác ở nơi hoang dã.
Nhìn đoàn người chầm chậm tiến về trước, Lí Nho không kìm được trong lòng như lửa đốt, liền kiến nghị với Đổng Trác “Thừa tướng, chúng ta mang theo đông dân chúng như vậy đi theo nên tốc độ chậm chạp, cần phải phái binh lính đoạn hậu”.
“Không sai, Phụng Tiên con trai ta đâu? Dẫn năm vạn binh mã đoạn hậu”.
Lí Nho nghe thấy vội kiến nghị thêm “Chậm đã Thừa tường, nên phái hai đội quân ẩn nấp bên đường, chờ truy binh đến trước tiên cứ cho qua, lúc Ôn Hầu đánh tới có thể từ phía sau giết lên, diệt gọn truy binh thì sẽ không còn ai dám đuổi theo nữa!”
“Ừ, kế hay, Lí Giác, Quách Tị, hai người dẫn quân mai phục bên đường, cứ theo lời của Lí Nho mà làm, phải diệt sạch truy binh”.
“Vâng, thừa tướng!”
“Đại ca, có cần phải phái nhiều binh lính như vậy lục soát khắp bốn phía không? Cứ vừa soát vừa đi như thế này đến lúc nào chúng ta mới có thể đuổi kịp thằng chim nhỏ Đổng Trác?” Điển Vi nhìn binh lính vừa lục soát bốn phía vừa tiến tới, tốc độ có thể so với ốc sên nên không nhịn được lửa giận trong lòng.
“Cẩn tắc vô áy náy!” Ta đây chưa từng nghĩ tới sẽ đuổi theo quân địch, chủ nghĩa hình thức rất quan trọng, đánh nhau có gì vui cơ chứ. Kế này gọi là Thượng Binh Phạt Mưu, có nói với tên thô lỗ như ngươi cũng không hiểu.
“Đại ca từ lúc nào lại biến thành hạng nhát gan sợ chuyện như thế này?” Điển Vi ở một bên thì thầm nói nhỏ.
Đệch! Làm ra vẻ không nghe thấy, dù sao chút nữa sẽ có kết quả!
“Đại nhân, phía trước dường như không bình thường, có huynh đệ làm nghề thợ săn phát hiện hai bên đường phía trước, ở sâu trong rừng không có dấu hiệu của chim thú, có thể có số lượng lớn quân địch đang mai phục!” Một sĩ quan trinh sát chạy đến thông báo.
“Ồ? Truyền lệnh toàn quân rút lui tập kết phòng bị, đứng sát nhau theo thế trận hình vuông lính thương đi trước, tiếp theo là lính phóng lao, kỵ binh chia thành hai cánh, cung nỏ thủ đứng giữa, đao thuẫn thủ ở phía sau”. Nói xong liếc Điển Vi một cái, choáng, cái tên đam mê bạo lực này đang cầm lấy song giản vẻ mặt hưng phấn nóng lòng muốn xông tới, thảo nào cứ một mực muốn đuổi kịp, lải nhải cả nửa ngày thì ra muốn tìm người để phát tiết, xem ra nên tìm cho ngươi một cô nương về làm vợ!
Lúc này địch quân ở trong rừng đang tỏ vẻ hoài nghi.
Binh sĩ Giáp đang trốn trong lùm cây nhìn về phía liên quân Quan Đông ở đằng xa đang tiến về phía trước. Đột nhiên phát hiện đối phương dừng lại, binh lính đang lục soát điều tra bốn phía đều đang rút về. Quân địch đang làm gì thế nhỉ? Vỗ vỗ binh sĩ Ất ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi “Ê, ngươi nói có phải bọn chúng phát hiện ra chúng ta rồi phải không? Sao lại chạy về hết rồi?”
Binh sĩ Ất : “Ta làm sao biết được? Có lẽ lục soát xong rồi, chuẩn bị chỉnh đốn đội ngũ tăng tốc tiến về phía trước! Bọn chúng còn không nhanh lên chắc sẽ không đuổi kịp quân ta ở phía trước đâu!”
Sĩ quan Giáp nhỏ giọng quát mắng : “Yên lặng, muốn dùng quân pháp xử lí sao?”
Ta quan sát cự li của rừng rậm hai bên, tương đối xa, chỉ có tầm bắn của nỏ binh và trường cung thủ mới có thể bắn tới “Nỏ thủ, trường cung thủ nghe lệnh, đốt lửa, dùng tên lửa bắn tự do về phía rừng cây hai bên, cung thủ đặt tiễn lên dây, sẵn sàng đợi lệnh”.
“Vèo vèo vèo vèo vèo vèo vèo vèo vèo vèo vèo vèo”
Tên lửa đầy trời bay thẳng vào rừng cây hai bên. Lúc này chính là Trung Thu, gió hanh vật khô, khói lửa kèm theo tiếng kêu la thê thảm thiết vọng ra từ rừng cây hai bên, không ngừng có binh lính gào khóc thảm thiết từ trong rừng chạy ra.
“Toàn quân rút lui, giữ vững đội hình”.
“???? Đại ca? Sao lại thế? Phục binh không phải bị trừ khử rồi sao? Sao chúng ta không thừa thắng đuổi theo?” Điển Vi chuẩn bị cả nửa ngày chỉ chờ ta hạ lệnh truy sát, đột nhiên nghe ta hạ lệnh rút lui nên có phần khó hiểu.
“Nơi này có phục binh nghĩa là đối phương đã sớm chuẩn bị, chúng ta chỉ dẫn theo hai vạn binh mã, bằng vào chút binh lính này chỉ có thể xuất kỳ binh nhanh chóng đột kích hoặc đánh úp đối phương mới có cơ hội thắng lợi, bây giờ đã đánh rắn động cỏ, còn tiến về trước thì chưa chắc chúng ta có ứng phó nổi hay không!” Không cần phải đưa chủ nghĩa hình thức biến thành chủ nghĩa thực tế, mục đích đã đạt được thì không cần tăng thêm vốn liếng và nguy hiểm.
Sau khi ta dẫn theo quân đội giữ vững trận hình chầm chậm lùi về sau được một khoảng, từ phía xa một toán kỵ binh phi tới. Ta lập tức ngừng lui lại, toàn quân chỉnh đốn đội hình nghênh địch.
Quân địch cũng dừng lại cách quân ta ba dặm. Đệch, lại là Lữ Bố, xem ra gần đây ta thật có duyên với hắn!
Quân đội hai bên yên lặng đứng đối mặt nhau, ta và Lữ Bố bốn mắt nhìn nhau, cùng nhìn chằm chằm vào đối phương không rời. Mẹ, còn không phải so ai trừng mắt lâu hơn sao, bố sợ mày à! Thời gian một tách trà ... một nén hương ... nửa giờ ... Ê, thằng cu Lữ Bố, mày mệt chưa vậy? Đã lâu như vậy mà mắt không hề nháy lấy một cái, còn trừng mắt nữa là bố không ổn rồi ~ Kiên trì! Kiên trì! Không thể thua được!!!
“Này, thằng cu Lữ Bố rốt cuộc có đánh hay không đây? Đừng có ngẩn người ra như vậy có được không?”
Ô ô ô ô ô ~ Điển Vi! Ta yêu ngươi quá đi mất! Lời này của ngươi nói thật đúng lúc ~ Còn trừng mắt nữa là ta chịu hết nổi rồi.
Lữ Bố thấy trận hình đối phương chặt chẽ không lộ ra bất cứ kẽ hở nào, hơn nữa câu giờ lâu như vậy có lẽ thừa tướng đã dẫn quân đi xa rồi! Bèn hừ lạnh một tiếng rồi dẫn quân chầm chậm lùi về phía sau!
Xùy!!! Cho dù thở phào một hơi ta cũng phải giữ vững đội hình chầm chậm lui quân về phía sau ...
Trở về Lạc Dương, đi vào lều của liên quân chỉ thấy các lộ chư hầu đang uống rượu vui vẻ, chỉ có Viên Thiệu dường như còn có tâm sự, khó chịu không vui.
“Trần đại nhân trở về rồi! Không biết tình huống như thế nào?” Công Tôn Toản phát hiện ta đi vào nên chào hỏi trước tiên, đồng thời cũng dẫn đến sự chú ý của những người khác.
Ta làm ra vẻ bất lực thở dài nói “Cùng Lữ Bố đoạn hậu ở phía sau đánh một trận, diệt sạch binh lính mai phục. Đáng tiếc binh lính của ta quá ít, chỉ có thể lui về”.
Viên Thiệu lúc này mới hoàn hồn trở lại “Không sao, chúng ta vẫn có thể tính kế lâu dài. Đúng rồi, không biết nạn giặc cướp ở Kinh Châu của Trần đại nhân đã bình định xong chưa?”
Viên Thiệu từ lúc nào lại quan tâm đến Kinh Châu thế? Dường như Kinh Châu cách lãnh địa của người tới mười vạn tám ngàn dặm cơ mà? Chẳng lẽ dã tâm của ngươi lớn đến thế?
“Hiện giờ vẫn chưa biết. Nhưng tin rằng giặc cướp nho nhỏ không gây ra được sóng to gió lớn gì”.
“Vậy không biết hiền đệ có thể rút ra một phần binh lực hay không?”
Này, ngươi có ý đồ gì? Ta biến thành hiền đệ của ngươi từ khi nào thế? Không có chuyện gì lại ân cần niềm nở như vậy thì không phải trộm tức là cướp. Tốt hơn hết là ta phải phòng ngừa trước mới được. “Không biết Minh chủ có việc gì?”
“Tôn Kiên giữ ngọc tỉ làm của riêng, giờ đã dẫn lính trở về phương Nam, hi vọng hiền đệ có thể ngăn chặn được hắn!”
Ta nhìn mọi người xung quanh một lượt, quả nhiên Tôn Kiên không ở đây. Hì hì, Tôn Kiên à, cơ hội quả nhiên nằm trong tay của người có chuẩn bị.