Ba người vây Lữ Bố lại tấn công mạnh mẽ khiến những người đứng bên ngoài hoan hô không ngớt.
Lúc này Trương Phi lại có nỗi khổ khó nói! Lão đại ơi, con ngựa của huynh hết đau chưa vậy? Hiện giờ những chiêu thức liều mạng của bọn đệ sắp dùng hết rồi, nếu huynh còn chưa biến đi thì bọn đệ chống đỡ không nổi nữa đâu!
Lưu Bị vội đá mắt : Ngựa hết đau từ sớm rồi, nhưng hiện giờ nhiều người nhìn ta như vậy, nếu bỏ chạy thì giang hồ còn coi ta ra gì!
Quan Vũ gấp tới mức máu dồn hết lên mặt : Lão đại à! Đã đến lúc nào rồi mà huynh còn khăng khăng giữ thể diện? Còn giữ thể diện nữa thì mọi người đều toi mạng ở đây hết!
Ui da, vừa nãy nháy mắt với các đệ làm phân tán sự chú ý của ta, chiêu này ta đỡ không có nổi, nhanh cứu ta với!
“Vù.”
“Keng!”
Mắt thấy kích của Lữ Bố tiễn đưa Lưu Bị về Tây Thiên cực lạc, một mũi tên nanh sói đuôi ưng, thế lớn lực trầm trọng phá không bay tới trúng ngay mũi kích làm Phương Thiên Hoa Kích lệch sang một bên.
Bốn người trên chiến trường sợ đến mức mồ hôi ướt đẫm cả người, quần hùng xung quanh cũng bị uy lực của mũi tên này dọa cho ngẩn ra. Sau khi mọi người hoàn hồn lại đều cùng nhau nhìn về hướng mũi tên bắn ra, chỉ thấy ở phía ấy ta đang hiên ngang uy vũ đứng thẳng trong gió, gương mặt lạnh lùng nhìn về phía Lữ Bố, trên tay là thanh trường cung siêu biến thái, dây cung vẫn còn đang khẽ rung rinh.
Lữ Bố thấy mọi người đều quay đầu nhìn ta nên cũng nheo mắt nhìn theo, chẳng lẽ người này chính là Trần Bình sao, tiễn pháp chuẩn xác như thế, nếu còn dây dưa ở nơi này chẳng phải là làm bia cho người khác tập bắn sao? Nhân lúc mọi người hiện giờ vẫn đang nhìn hắn mà không chú ý đến ta, ta phải mau chóng trốn đi thôi! Nghĩ tới đó liền lập tức thúc ngựa phi về phía ải Hổ Lao, tốc độ của ngựa Xích Thố nhanh thật, nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng.
Đệch! Da mặt của Lữ Bố ngươi dày thật, lại có thể bỏ rơi thuộc hạ mà chạy một mình. Sau này còn ai dám đi theo ngươi nữa chứ. Binh lính của Lữ Bố thấy chủ tướng một mình bỏ chạy lập tức tan vỡ, đứa thì hàng, đứa thì chạy, chỉ một lát sau toàn quân đã tan vỡ.
Lưu Bị từ trong cơn hoảng sợ giật mình tỉnh lại, mắt thấy Lữ Bố đã chạy mất mất dạng mới thở phào một hơi từ đằng xa hướng về phía ta chắp tay hô lớn, “Đa tạ ơn cứu mạng của Trần đại nhân!”
“Không cần!” Hu hu hu hu hu hu ~ Ta quả thật muốn khóc quá đi! Ta muốn bắn chết Lưu Bị nhưng sao lại biến thành cứu hắn một mạng thế này? Vì sao trước đây ta không chịu rèn luyện tiễn pháp cho chuẩn xác hơn, chỉ lệch có một chút xíu xìu xiu chứ mấy, biết trước thì ta đã không bắn mũi tên này rồi, đúng là tự tay bóp dế mình! Ta vốn định viện cớ bắn Lữ Bố để lỡ tay bắn nhầm Lưu Bị, người khác cũng không không thể vì một tên huyện lệnh Bình Nguyên mà làm khó dễ ta, hơn nữa có Hứa Chử, Điển Vi, Thái Sử Từ ở bên cạnh ta cũng không sợ Trương Phi, Quan Vũ đến liều mạng. Nào ngờ người tính không bằng trời tính! Không những không thủ tiêu được mà còn cứu hắn một mạng. Chẳng lẽ hắn vẫn chưa tới số sao?
Haizzz, vẫn phải tiếp tục đóng kịch cho tới nơi tới chốn, vẻ mặt ta hờ hững như vừa làm một chuyện chẳng đáng kể “Hiện giờ thằng nhãi Lữ Bố vừa mới bại, thế giặc xuống thấp, đây chính là lúc phá ải, chúng ta còn chờ gì mà không tiến đến ải Hổ Lao, một đòn đánh hạ?”
Quần hùng lập tức gật đầu răm rắp “Trần đại nhân nói rất đúng, chúng ta lập tức tiến quân đến ải Hổ Lao!”
Vũ Lăng.
“Khoái đại nhân, chúng ta phụng lệnh trở về Kinh Châu dẹp loạn, nhưng dường như chẳng thấy phản quân đâu cả?” Tào Nhân mang bộ mặt phiền muộn hỏi Khoái Việt. Mình vội vội vàng vàng dẫn binh trở về Kinh Châu nhưng ngay cả cái bóng của phản quân cũng chẳng thấy.
“Tào tướng quân khổ cực rồi, phản quân nghe tin tướng quân dẫn quân về dẹp loạn đã bỏ chạy tan tác. Tướng quân đường xa mệt nhọc, hay là cứ nghỉ ngơi trước đi”.
“Đã như vậy thì Tào mỗ xin phép cáo lui trước”.
Đợi sau khi Tào Nhân đi khỏi, Khoái Việt thong thả lấy mật lệnh mà ta để lại cho hắn ra xem: ‘Dị Độ, khi ngươi mở lá thư này ra cũng là lúc đại quân dẹp loạn trở về Vũ Lăng, ngươi có thể dùng thủ lệnh mà ta lưu lại trong thư để tập kết toàn quân Kinh Châu, lục quân trừ một phần phải ở lại thủ thành toàn bộ đều đóng quân ở huyện Tân Dã, thủy quân tập kết ở Giang Hạ, toàn quân luôn luôn trong tình trạng chuẩn bị nhận lệnh chiến đấu!’
Sau khi đọc xong là thư, Khoái Việt rơi vào trầm tư : Đại nhân, ngài huy động quân đội trên quy mô lớn như thế này rốt cuộc muốn làm gì đây? Từ khi ngài đến Kinh Châu quả thật không ngừng khiến ta kinh hỉ!
Bên ngoài ải Hổ Lao, ánh hoàng hôn tựa máu. Tường thành chằng chịt vết thương vẫn đứng sừng sững, dưới tường thành thi thể chồng chất tầng tầng lớp lớp ngày càng cao. Không ai thu dọn xác chết, dù sao cứ cách vài ngày cho một mồi lửa là có thể giải quyết gọn gàng sạch sẽ.
“Thừa tướng, Ôn Hầu (Lữ Bố) mới bại, Trần Bình và cung tiễn thủ dưới trướng hắn có thể từ xa bắn thẳng lên ải, thần tiễn thủ đã bắn chết nhiều sĩ quan của quân ta, hiện giờ tướng không còn lòng chiến, lính không còn sĩ khí, cứ như vậy kéo dài thì không có lợi!” Lí Túc, mưu sĩ dưới trướng Đổng Trác nhíu chặt mày bẩm báo với Đổng Trác.
“Vậy theo ngươi phải làm sao? Tên Trần Bình này quả thật đáng hận, cung tiễn thủ của hắn sao có thể bắn xa như vậy?”
“Gần đây thuộc hạ nghe được bọn trẻ con trên phố hát rằng, “Phía Tây một nước Hán, phía Đông một nước Hán, hươu chạy vào Trường An, mới có thể hết khốn. Thần nghĩ câu hát Phía Tây một nước Hán chính là ứng với Cao Tổ đặt kinh đô ở Trường An, truyền mười hai đời vua, phía Đông chính là ứng với Quang Vũ đặt đô ở Lạc Dương, đến giờ cũng truyền mười hai đời vua, hợp với mệnh trời, hơn nữa Trường An thành cao tường dày, là nơi quan ải hiểm yếu, cực lợi cho phòng thủ, đất đai Quan Trung phì nhiêu, gỗ đá mỏ sắt phong phú, có thể tự túc. Chư hầu Quan Đông lòng dạ không giống nhau, nhường cho bọn chúng chút lợi ích nhỏ ỏ Lạc Dương thì bọn chúng tất sẽ chia rẽ. Vì thế, thần kiến nghị thừa tướng dời đô về phía Tây!”
Đổng Trác nghĩ ngợi một hồi, tỏ ra hơi do dự nói “Việc dời đô là đại sự của thiên hạ, chỉ sợ các đại thần không đồng ý”.
Thấy Đổng Trác vẫn còn do dự, Lí Túc chỉ có thể tiến lên củng cố lòng tin của Đổng Trác “Thừa tướng, hiện giờ là thời khắc sinh tử, còn phải để ý bọn phế vật ăn không ngồi rồi đó sao, nếu có kẻ không đồng ý thì tru di cả nhà hắn là được, còn có thể kiếm chác được một khoản tiền!”
Vừa nghe thấy có thể kiếm chác được một khoản tiền, đôi mắt của Đổng Trác toát lên vẻ tham lam, “Không sai, bí mật trở về Lạc Dương, chuẩn bị dời đô về phía Tây.”
Trong căn lều chủ soái của quân Quan Đông, mười tám lộ chư hầu đang thương nghị kế sách phá địch bỗng một tên lính truyền lệnh vội vàng chạy vào.
“Bẩm báo minh chủ, mật thám trong kinh thành cấp báo, Đổng tặc đang ép buộc hoàng thượng cùng quan lại bách tính dời đô về Trường An”.
Vừa nghe xong, mọi người có mặt trong lều đều kinh hãi, còn trong lòng ta thì đau đớn mãi không nguôi, rất nhiều tiền tài mỹ nữ và nguồn lao động sắp bị tổn hại, quả thật là lãng phí của trời. Thằng mập họ Đổng kia, ta phải dạy cho ngươi một khóa về tư tưởng đạo đức Mao Trạch Đông, ngươi phải biết lãng phí là một hành vi đáng xấu hổ! Ta đây cũng không ngại nhặt lại phụ nữ đã qua tay ngươi!
Viên Thiệu tức giận hỏi “Cái gì? Sao không sớm báo cáo?”
“Trước đây còn có thể lợi dụng việc vận chuyển vật tư và hành quân để để truyền tin tức nhưng hiện giờ giữa Lạc Dương và tiền tuyến đã hoàn toàn bị ngăn cách, tin tức lần này là do mật thám liều chết xông ra khỏi ải đem tới được binh lính tuần tra của phe ta thấy được, nhưng mật thám cũng chỉ còn thoi thóp”.
Mọi người đều yên lặng.
Đệch, sao im lặng hết thế này, đang dành một phút mặc niệm cho đồng chí mật thám mới hi sinh à? Ta đành phải phá tan bầu không khí yên tĩnh, “Lúc này vẫn không tiến binh thì còn đợi tới khi nào?”
Viên Thiệu tỏ vẻ nghi hoặc “Nhưng phía trước có quan ải chặn đường, làm sao vượt qua?”
Thằng cha này quả nhiên đầu óc ngu si, tứ chi cũng chẳng phát triển lắm, “Từ tin tức vừa rồi có thể thấy Đổng Trác không chỉ che giấu chúng ta mà còn che giấu các tướng sĩ ở tiền tuyến, xem ra hắn chuẩn bị bỏ rơi bọn họ ở nơi này làm tốt thí. Chúng ta chỉ cần viết lại toàn bộ sự thật rồi buộc vào tên bắn vào trong quan ải, lòng quân địch chắc chắn sẽ loạn, ta tin rằng tướng lĩnh giữ ải cũng có thể tra xét ra tính hư thực của tin tức. Sau khi biết được chân tướng, bọn chúng còn có thể ngu ngốc tận trung, vì thằng mập họ Đổng mà tử thủ quan ải hay sao?”
“Không sai, quả là diệu kế”.