Hôm sau ta sai quản gia đi nhận hòn đảo kia. Đương nhiên vẫn phải hình thức chủ nghĩa một chút, mặc dù hiện nay đó là một hòn đảo hoang không người ở nhưng ta vẫn không thể để mọi người nói ta lấy quyền mưu lợi, ta còn phải gìn giữ danh tiếng tốt để lôi kéo nhân tài, vì vậy đưa cho quản gia mười đồng tiền đồng đi làm thủ tục.
Quản gia nhìn ta với vẻ mặt quái dị:
" Đại nhân, ngài muốn mua hòn đảo này?"
" Đúng vậy".
" Đại nhân thật sự muốn mua hòn đảo này?"
" Thật sự".
" Đại nhân xác định muốn mua hòn đảo này?"
" Ta sai ngươi đi mua, biến ngay!"
Sao tên quản gia này dài dòng như vậy? Một chút cũng không hiểu ý cấp trên? Vậy mà còn có thể lăn lộn trong phủ thứ sử lâu như vậy.
Ta cho gọi Khoái Lương, Khoái Việt đến nói với bọn hắn về kế hoạch của mình xem bọn hắn có bổ sung gì.
Hai người nghe xong đồng thanh nói:
"Cao! Cao!! Thật sự cao!!!"
"Có điều..."
Có điều gì? Lại còn có điều cái gì? Nghĩ ra kế hoạch hoàn mỹ như vậy đã làm chết của ta rất nhiều tế bào não rồi đấy.
"Đại nhân mới đến Giang Nam có thể còn chưa rõ tình hình lắm, hòn đảo này chính là nơi thủy tặc Kinh Châu tụ tập cho nên..."
"Mẹ, không lầm chứ? Nơi ta chọn lựa kỹ lưỡng mà lại là hang thổ phỉ? Thảo nào vừa rồi quản gia có thái độ như vậy. Hu hu, mười đồng tiền đồng của ta, tiền cơm một ngày của ta!
"Nếu biết thủy tặc tụ tập tại đây tại sao thuỷ quân Kinh Châu không đi vây quét?"
"Các sĩ quan thuỷ quân Kinh Châu đều đã thu tiền bảo kê, hơn nữa bây giờ thuỷ quân Kinh Châu đều là người già yếu, đã lâu không luyện tập, không hề có sức chiến đấu gì đáng nói".
"Vậy Kinh Châu còn có hòn hòn đảo nào lớn không?"
"Cũng có, có điều cũng ở trên hồ Động Đình".
Đây không phải ép ta sao? Ta thật sự là người yêu hòa bình, giải Nobel hòa bình chính là mục tiêu phấn đấu của ta.
"Dưới trướng ta có bao nhiêu binh lực? Bao nhiêu thuỷ quân?"
"Đại nhân kiêm chức Bình Nam tướng quân, dưới trướng có binh lực năm vạn, trong đó thuỷ quân có hai vạn, có điều..."
Mẹ kiếp, lại có điều, ngươi có thể nói luôn một lèo hay không? Cứ cái kiểu ăn nói này sớm muộn gì ta cũng sẽ cao huyết áp, nói không chừng Lưu Biểu chính là bị kiểu ăn nói của các ngươi làm cho xuất huyết não mà chết.
"Hiện tượng sĩ quan lĩnh tiền khống rất nghiêm trọng, trên danh nghĩa thuỷ quân có hai vạn nhưng thực tế cùng lắm chỉ có một vạn hai, mà đa số là người già yếu, toàn quân cũng không vượt qua ba vạn người".
Đám sĩ quan này còn thật mẹ nó láo, có điều cũng là lí do để ta một mẻ bắt gọn rồi sắp đặt thân tín khống chế quân đội. Tịch biên nhà của đám rác rưởi này còn có thể có một nhóm nô lệ giá rẻ, hầu bao cũng có thể căng thêm một chút.
"Các ngươi âm thầm đi thu thập bằng chứng phạm tội của các tầng lớp sĩ quan Kinh Châu, chúng ta tìm cơ hội một mẻ bắt gọn mới được. Năm trăm thân binh ta mang đến đều đã từng cùng ta vào sinh ra tử, có kinh nghiệm thực chiến phong phú và độ trung thành tuyệt đối đáng tin, có thể bổ sung làm sĩ quan cấp thấp trong lục quân, còn thuỷ quân thì các ngươi có biện pháp nào khống chế hay không?"
"Có thể đề bạt một nhóm binh lính làm sĩ quan cấp thấp, trong các thân binh của đại nhân chọn một bộ phận làm sĩ quan trung tầng, tạm thời khống chế binh lính để tránh tạo phản, đồng thời kiểm kê cho thấy quân lương cấp phát xuống cao hơn quân lương thực tế rồi tuyên bố tội lỗi của những sĩ quan đó, nhất định các sĩ tốt sẽ mang ơn đại nhân, chúng ta lại chiêu hiền nạp sĩ, lựa chọn hiền tài để trị thủy quân".
"Tốt, Tử Nhu, nhân tài do ngươi chiêu mộ, có đại tài thì mang đến gặp ta".
"Vâng thưa đại nhân".
"Dị Độ, chuyện bí mật tra rõ hành vi phạm tội của sĩ quan giao cho ngươi, có làm được không?"
"Quyết không phụ kì vọng của đại nhân".
Rất tốt, lẳng lặng mà làm, không cần đao to búa lớn.
Thời gian sau đó tạm thời không có việc gì, mỗi ngày ta đều mang bút mực vào trong phòng tắm luyện chữ. Ngươi hỏi ta vì sao luyện chữ trong phòng tắm à? Đương nhiên phải kết hợp nặng nhẹ mới có thể phát huy được hiệu suất cao, cho nên ta phải luyện trên người Xuân Lan và Điêu Thuyền, viết xong lại rửa sạch là có thể làm lại từ đầu, giấy hay lụa đều không cần, quả thật tiết kiệm. Ta vốn rất nghèo mà. Vì vậy, thuỷ tổ của nghề hội họa trên cơ thể người đã xuất hiện.
Xuân Lan cũng không hổ là em út chuyên nghiệp đã trải qua huấn luyện, vậy mà có thể biết chữ, trong thời đại này cũng tính là hiếm có. Kết quả là trong thời gian này, dưới sự dạy bảo cần mẫn của Xuân Lan, dưới sự mê hoặc của nước da trơn bóng trắng muốt của Điêu Thuyền, khả năng đọc viết chữ nòng nọc của ta đột nhiên tăng mạnh.
Hôm nay ta đang chuẩn bị biểu diễn thư pháp trên cơ thể người thì một tiếng gào thét như tiếng sấm từ cửa phủ truyền đến, "Đại ca, ta đây trở về rồi, mau ra đây, ta đây mang Hoàng Trung ngươi cần về rồi, thân thủ của tên Hoàng Trung này quả thật không hề tầm thường..."
Tên Điển mọi rợ nhà ngươi trở về thật không đúng lúc, ta đang giơ thương kính chào, chuẩn bị chinh phạt Trung Nguyên, ca khúc khải hoàn, bây giờ bị ngươi gầm một tiếng lập tức trở thành hành quân lặng lẽ, buông vũ khí đầu hàng rồi. Nếu bị ngươi dọa đến mức sau này thích mà không lên, lên mà không cứng, cứng mà không lâu thì ta còn làm sao có thể coi việc an ủi người đẹp trong thiên hạ làm nhiệm vụ của mình nữa? Chẳng lẽ ngươi muốn thay thế? Không sai, chắc chắn là ngươi có ý nghĩ như vậy, ta lập tức mặc quần áo đi đến phòng khách, vừa đi vừa hát, "Ngươi thật độc, ngươi thật độc, ngươi thật độc độc độc độc độc..."
Đi vào phòng khách, chỉ thấy một tráng hán trung niên vóc người to lớn đang ngồi ngay ngắn trong sảnh tán gẫu với Điển Vi. Điển Vi thấy ta tiến vào lập tức cao giọng hô to: "Đại ca".
Hoàng Trung cũng lập tức đứng dậy thi lễ: "Trường Sa Hoàng Trung ra mắt thứ sử đại nhân".
"Hán Thăng, có biết vì sao Trần mỗ chiêu ngươi đến đây hay không?"
"Ti chức không biết", vẻ mặt Hoàng Trung rất khó hiểu, thứ sử đại nhân vừa đến Kinh Châu tại sao lại biết ta? Còn gọi ta từ Trường Sa đến Tương Dương nữa.
"Hán Thăng, ngươi cho rằng thân thủ người anh em này của ta thế nào?" Ta vừa nói xong Điển Vi đã mở to mắt trâu trợn Hoàng Trung, vẻ mặt chờ đợi.
"Nghĩa đệ của đại nhân có thân thủ mạnh mẽ, có cái dũng vạn người không đỡ được".
Điển Vi lập tức lộ vẻ kiêu ngạo, len lén đưa mắt nhìn ta.
"Vậy nếu so với Hán Thăng? Ăn ngay nói thật, ta không thích nghe nịnh nọt".
Chiến đấu dưới đất ta không bằng; đánh nhau trên ngựa trăm hiệp khó phân thắng bại; cách nhau ngoài hai mươi bước thì một hiệp định thắng bại".
Điển Vi nghe đến đó lập tức cúi đầu, hận không thể chui xuống đất.
"Một hiệp định thắng bại? Ý Hán Thăng là tuyệt kỹ trăm bước xuyên lá sao? Mỗ gia cũng đã từng nghe nói".
"Đại nhân quá khen, chút tài mọn này đâu sánh được với việc đại nhân ném qua ngoài trăm bước ném chết phản nghịch Trương Bảo".
Nói là chút tài mọn nhưng vẻ mặt Hoàng Trung lại tỏ ra rất kiêu ngạo. Xem ra không khích một chút là không được.
"Hán Thăng hiện giữ chức gì?"
Khuôn mặt Hoàng Trung lập tức đỏ bừng lên:
"Ti chức... Cái kia, cái kia, hiệu úy cửa đông Trường Sa".
Sau khi nói xong lập tức cúi đầu xuống.
Xấu hổ rồi chứ? Xem ngươi còn kiêu ngạo nữa không? Phải biết ta mới là lão Đại. Bây giờ lại an ủi ngươi một chút để ngươi khỏi luẩn quẩn trong lòng.
"Hiệu úy cửa đông Trường Sa?" Ta cố ý tăng thêm ngữ khí, "Hán Thăng cung ngựa thành thạo, võ nghệ phi phàm, tại sao chịu làm một tiểu hiệu thủ vệ Trường Sa? Chẳng lẽ Hán Thăng không có chí lớn?"
"Đại nhân, Hoàng Trung có ý chí của Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh nhưng lại không có cơ hội thực hiện khát vọng, chỉ có thể làm một tên lính thủ vệ Trường Sa mà thôi".
Tạm được rồi, bây giờ Hoàng Trung đã bị ta trêu chọc đến mức hết sức bi phẫn và bất đắc dĩ rồi.
"Cơ hội là do chính mình giành lấy! Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội xem chính ngươi có thể nắm được hay không"
Hê hê, ta đây phải ngửa bài rồi.
"Không biết là..."
"Tiêu diệt!"
"Tiêu diệt? Chẳng lẽ là thủy tặc Kinh Châu?"
"Đúng vậy".
"Không biết đại nhân cho ti chức bao nhiêu nhân mã?"
"Ngươi cần bao nhiêu?"
"Thủy tặc chỉ là đám ô hợp, có năm nghìn thuỷ quân tình nhuệ thì ti chức lấy cái đầu trên cổ để đảm bảo diệt sạch thủy tặc Kinh Châu".
"Không có".
"Vậy ba nghìn thế nào?"
"Hán Thăng cho rằng Kinh Châu có thuỷ quân tinh nhuệ sao?"
"Cái này..." Nghĩ đến hiện trạng của quân đội Kinh Châu Hoàng Trung lập tức trở nên ngơ ngẩn, một hồi lâu mới vừa nhỏ giọng nói:
"Vậy chẳng phải là đại nhân trêu chọc ti chức?"
"Ta cho ngươi thời gian nửa năm để chỉnh biên và huấn luyện lại một đội thuỷ quân tinh nhuệ tiêu diệt thủy tặc Kinh Châu, Hán Thăng có nắm chắc không?"
"Ti chức nhất định không phụ hậu vọng của đại nhân".
Hoàng Trung lập tức lệ nóng doanh tròng, ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt tự tin nhìn ta.
"Tốt! Có chí khí, Hán Thăng từ xa tới Tương Dương, đi đường mệt nhọc, đi xuống nghỉ ngơi trước đi. Vài ngày sau sẽ có tin tức ngươi. Mặt khác, ngươi nghĩ lại xem ở Kinh Châu còn có người nào lòng mang chí lớn, có tài nhưng không gặp thời thì viết một danh sách đưa cho ta".
"Vâng thưa đại nhân, ti chức cáo lui!"
Nhìn Điển Vi cũng định chuồn ra theo ta vội gọi hắn lại. Quấy rầy chuyện tốt của ta còn muốn chạy, không trị ngươi một trận tâm tình ta làm sao có thể thoải mái được.
"Hiền đệ, tự khi ngươi với ta quen biết tới nay sao ta lại chưa từng nghe ngươi nói đến tên chữ của mình?"
"Ta đây là người quê mùa, lại không được đọc sách, nào có cái gì tên chữ với không chữ?"
"Hiền đệ, sau này ngươi cũng không phải du hiệp phố phường nữa rồi, sớm muộn gì cũng phải cùng ngu huynh lập nên sự nghiệp, ngày sau lưu danh thiên cổ sao có thể không có tên chữ? Không bằng hôm nay ngu huynh lấy cho ngươi một chữ được không?"
"Tốt, tốt! Đại ca, lấy tên chữ nào uy phong một chút, phải độc nhất vô nhị", Điển Vi nghe xong lập tức hoa chân múa tay.
Cắn câu rồi, bị ta bán rồi còn không biết, sau này cuộc sống có niềm vui rồi.
"Vậy gọi là Tiểu Cường được không?"
"Vì sao gọi là Tiểu Cường? Gọi là Đại Cường không phải càng uy phong sao?"
"Ngươi nghe ta nói, Tiểu Cường có ý nghĩa đặc thù, biểu thị sức sống ương ngạnh, ý chí phấn đấu cao, luôn luôn bất khuất, Đại Cường thì không có ý nghĩa này".
"Tốt, ta nghe đại ca, sau này ta sẽ họ Điển tên Vi chữ Tiểu Cường, khi xưng danh kêu Trần Lưu Điển Tiểu Cường!" Điển Vi xúc động vung cánh tay hô to, "Rốt cục ta có tên chữ của mình rồi!"
Ta cố nhịn cười nói, "Tiểu Cường, ngươi đi đường cũng khổ cực rồi, nhanh xuống nghỉ ngơi đi!"
Đến lúc Điển Vi ra khỏi cửa ta cũng không nhịn được nữa, ôm bụng lăn lộn trên mặt đất, ngẩng mặt cười dài, "Oa ha ha ha ha ha ha ha ha..."
Điển Vi nhìn lại phòng khách thì thào tự nói, "Không nghĩ tới lấy được tên chữ cho ta đại ca cũng vui vẻ như vậy, ta thật cảm động!"