Khi ta mở mắt ra bắc đẩu thất tinh vẫn ở trên không như cũ, trong đầu vẫn vô cùng hỗn loạn, làm thế nào? Bị tên mập khốn nạn kia ném tới loạn thế này nói không chừng một ngày nào đó sẽ tèo mất. Tuy nói trong các tiểu thuyết YY đó ban đầu nhân vật chính cũng lăn lộn nửa người nửa chó, nhưng mẹ nó ít nhất Hạng Thiếu Long vẫn là bộ đội đặc chủng, mấy tên trâu bò kia kẻ thì biết luyện thép, kẻ thì nấu thủy tinh, làm súng làm pháo, ta chỉ là một sinh viên ngành xã hội, hơn nữa thời gian học đại học thì hai phần ba ở ngoài quán, kiến thức lý hóa phổ thông đã trả lại thầy cô từ lâu, hu hu hu... Bây giờ là lúc dùng đến mới hận thiếu kiến thức. Mặc kệ nó, dù sao cũng không thể bó tay, ít nhất vừa rồi nghe tên mập đó nói ta vẫn là quan quân, còn may không phải khăn vàng, đợi chút lấy đầu Trương Lương đi báo công, nói không chừng còn có thể được chút tặng phẩm, nhớ năm đó Lưu Bị là thường dân còn có thể kiếm được chức huyện úy, ít nhất luận công ta cũng sẽ không kém hắn. Tiền bạc trên người đám Trương Lương chắc chắn cũng không ít, tí nữa kiếm chút tiền đi hiếu kính Trương Nhượng, Triệu Trung, thể nào chả được làm thái thú gì đó, khi Tào Tháo đến thì đầu hàng, sau này lại ủng hộ Tư Mã Ý. Một đời vinh hoa phú quý chạy đâu cho thoát, mặc dù thời đại này không có Inte, không có TV nhưng lại có người đẹp, nghĩ đến AV Nhật Bản, nghĩ đến SM, a a a (cười dâm).
Đã xác định được chủ ý, ta lập tức đứng dậy, Mẹ, cái đầu người vừa rồi ta ném đi đâu rồi, ọe ~ ~ ~
Bận rộn suốt một buổi tối rốt cục ta cũng tập trung được chiến lợi phẩm lại, đây là tiền đồng... xem cũng chẳng muốn xem, đây là bạc... cũng vứt, thanh kiếm này không tồi, có điều chữ cổ phía trên xem không hiểu, dù sao cũng còn sắc bén, ở thời đại này cũng có thể xem như lợi khí, mang theo phòng thân không tồi, vàng... A ha ha, thứ tốt, Mẹ! Mình cũng thật hèn mọn, rõ ràng nhìn thấy vàng đã sáng mắt lên, nếu nhìn thấy gái đẹp thì còn đến mức nào? Mớ vàng này tổng cộng sợ phải trên trăm cân, không tiện mang theo, tốt nhất trước tiên cứ tìm chút ngọc thạch châu báu đã, quả thật là thứ tốt, thứ này còn đáng giá hơn vàng, thể tích và sức nặng lại không bằng, vậy thì giữ lại, mau tìm mảnh vải gói lại. Cái đầu người này cũng phải bọc lại. Đi đâu mà tìm Hoàng Phủ Tung để báo công bây giờ? Kệ mẹ nó, dù sao chưa có tin tức của Trương Lương thì nhất định sẽ phái người đến tìm kiếm, ta cứ ở chỗ này chờ là được! Trong lúc rảnh rỗi phải tìm một chỗ chôn đống vàng bạc không mang đi được này đã, nói không chừng có lúc dùng đến!
Sắp đến trưa rốt cục cũng nhìn thấy tinh kỳ xa xa, bụi đất tung bay, một đại đội nhân mã chạy tới nơi này. Chỉ thấy lá cờ lớn nhất có viết hai chữ xiêu vẹo, dường như là hai chữ "Hoàng Phủ"? Tại sao chữ viết vặn vẹo thế, may mà ta học rộng biết nhiều, có chút hiểu biết về cổ văn. Ơ, không đúng, cổ văn ta thấy đa số là Tống thể, đây là cái gì thể? Chẳng lẽ lúc này vẫn dùng loại chữ nòng nọc này sao? Vậy ta xong đời rồi, ta đường đường là một sinh viên xã hội thế kỉ 21 mà đến nơi đây lại thành mù chữ, vậy ta không phải văn dốt võ nát hay sao??? Trời ạ, làm sao ông có thể đối xử với ta như thế? Ta đã gian khổ học hành bao nhiêu năm mà...
Đến khi đại quân chạy đến phụ cận chỉ thấy bên dưới lá cờ có chữ Hoàng Phủ nòng nọc đó là một tướng quân trung niên đội kim khôi ngồi trên ngựa, xem ra là tướng quân Hoàng Phủ Tung rồi, ta cầm cái đầu người đó bước nhanh về phía trước.
"Tướng quân, may không nhục mệnh, tặc thủ Trương Lương đã đền tội, nhưng các anh em của thuộc hạ ...toàn bộ chết trận..." Vốn định thể hiện một bộ mặt khóc thảm nhưng kiểu gì nước mắt cũng không chảy ra được, đành phải cúi đầu ra vẻ xấu hổ, Hoàng Phủ Tung thật sự cho rằng ta xấu hổ vì anh em thuộc hạ toàn quân bị diệt nên liền an ủi ta, "Viễn Chí, chúng ta tòng quân báo quốc, thương vong là khó tránh khỏi, mà da ngựa bọc thây là vinh quang của quân nhân chúng ta, đừng có lòng dạ đàn bà như vậy, lần này bình định Viễn Chí vất vả lập công chém được tặc thủ, thăng lên làm tì tướng, tiền thưởng trăm cân, người đến, mau dẫn tướng quân đi trị thương nghỉ ngơi".
Trở lại quân doanh ta lập tức lấy nước tắm rửa, một thân máu và óc dính trên người quả thực vô cùng khó chịu, ọe...
Nhìn bóng mình trong nước, khuôn mặt này mặc dù không phải mặt ngọc môi son nhưng ngũ quan cũng đoan chính, góc cạnh rõ ràng, mặc dù không phải anh khí bức người cũng đường nét vuông vức, cực kì đàn ông, coi như có vốn liếng. Cộng thêm một thân nước da màu đồng, bắp thịt khỏe đẹp, dáng người hơi cao hơn người thường một chút, phỏng chừng một mét tám mấy, cho dù so ra kém Triệu Vân, Mã Siêu, Tôn Sách, Lữ Bố nhưng vẫn đủ tỏ vẻ anh tài, ôi, mặc dù ta rất ưu tú nhưng cũng không thể tự yêu a...
Nhớ lại gã mập đó đã nói thân thể này của ta có thể phát huy cực hạn thể năng của loài người, bây giờ xem ra ít nhất sức mạnh cũng rất lớn nếu không cũng không thể ném cái đầu người đó xa mấy trăm mét, làm hại ta lọ mọ tìm kiếm trong đống người chết rõ lâu. Đã có sức mạnh này thì khi về Lạc Dương phải đánh một thanh binh khí dài hạng nặng, dùng binh khí kiểu gì nhỉ? Thời đại này dường như chưa từng nghe có ai dùng lang nha bổng, thứ này tốt, mặc kệ ngươi có mặc mũ giáp hay không, chỉ cần đập trúng thì chết cũng mất nửa cái mạng. Nhớ tới vũ khí của Quan Vũ nặng 81 cân, ta sẽ làm một cái 181 cân, xà mâu của Trương Phi dài một trượng tám, ta phải làm một cái hai trượng hai, dù sao hai tên rác rưởi này luôn dính lấy giặc tai to, nói không chừng ngày nào đó ta sẽ trở thành kẻ địch của chúng, ta đương nhiên không thể chịu thiệt về binh khí, đụng vào là phải đập lật bọn họ. Không nói lực sát thương, ít nhất lực chấn động cũng đủ mạnh, cầm trên tay quả thật có cá tính, ỷ vào chiều dài mặc kệ hắn dùng chiêu thức gì bố cứ quay tròn rồi lao vào chỗ nào nhiều người, thằng nào đụng vào bố là thằng đấy số con rệp, kẻ thù lại không thể áp sát, đúng là thứ cần có để ở nhà phòng trộm ra cửa phòng thân, hê hê ~ ~ ~ đúng rồi, thừa dịp mấy ngày nay coi như thái bình phải nhanh chóng học được cưỡi ngựa, giết địch không nói, khi chạy trốn cũng thuận tiện hơn nhiều!
Tháng mười một, Hoàng Phủ Tung và Trương Bảo quyết chiến tại Khúc Dương.
"Tướng quân, Hoàng Phủ tướng quân triệu các tướng lĩnh đến trướng trung quân nghị sự", tiểu tốt dưới trướng chạy tới thông báo.
Ta lập tức chạy tới trướng trung quân, tìm đến vị trí của mình, một lát sau các tướng lĩnh đã đến đủ, Hoàng Phủ Tung ho nhẹ một tiếng ra hiệu hội nghị bắt đầu, "Năm vạn quân ta và mười lăm vạn phản quân Trương Bảo giằng co tại đây, không biết các vị có kế sách gì phá địch?
Dù phản quân xưng là có mười lăm vạn nhưng đa số là lão nhược phụ nhụ, một đám ô hợp mà thôi, khi thắng thì tranh nhanh lao lên, lúc thua thì tứ tán chạy trốn, ta xem chúng như gà đất chó sứ, không đủ để lo", chỉ thấy một sĩ quan tuổi trẻ chậm rãi nói.
"A, Mạnh Đức có thượng sách gì phá địch?"
Người này chính là Tào Tháo?? Không phải vẫn nói Tào Tháo là tên mặt trắng sao, gã sĩ quan này rõ ràng mặt đen mà. Có điều suy nghĩ cũng đúng, Tào Tháo xuất thân võ quan, dài hạn huấn luyện sĩ tốt, chinh phạt khắp nơi, làm sao có thể là mặt trắng, lát nữa nhất định phải nịnh hót tử tế, đây chính là người lo cơm áo sau này mà, a, tương lai của ta không phải giấc mơ, ta phải tận hưởng từng phút từng giây mới được.
Chỉ thấy Tào Tháo có vẻ mặt tự tin giải thích tỉ mỉ: "Ban đêm quân ta có thể cho một nhóm sĩ tốt nhỏ làm ồn ngoài địch doanh, kẻ thù đuổi thì tản ra, mỗi canh giờ quấy nhiễu một lần, đợi phản quân mệt mỏi liền lệnh cho một đội tinh kỵ dùng vải bọc móng ngựa tấn công địch doanh, phóng hỏa khắp nơi, quân địch nhất định sẽ hỗn loạn hoảng sợ, đại quân của ta theo sau đánh lén, quân địch phải tan, đại sự phải thành".
"Kế tốt! Chúng tướng nghe lệnh, Mạnh Đức".
"Có mạt tướng!"
"Bản bộ của ngươi đều là kỵ binh, đêm nay ngươi dẫn bản bộ tập doanh".
"Lĩnh mệnh!"
"Viễn Chí!"
"Có mạt tướng!"
"Ngươi dẫn năm nghìn sĩ tốt làm tiên phong, nếu tập doanh không thành thì tiếp ứng Mạnh Đức lui lại, nếu quân địch hỗn loạn thì dẫn bản bộ binh mã cắm thẳng vào trung quân phản quân chém đầu tướng địch".
"Mạt tướng lĩnh mệnh!"
...
Sau hội nghị ta lập tức đuổi theo Tào Tháo, trước hết phải tạo quan hệ tốt với hắn.
"Mạnh Đức huynh xin dừng bước".
"A, Viễn Chí, không biết có chuyện gì?"
"Không có gì, chỉ là tiểu đệ nghe nói Mạnh Đức huynh dùng gậy ngũ sắc đánh tiểu hoàng môn, trong lòng ngưỡng mộ đức độ không sợ cường quyền của Mạnh Đức huynh, vốn phải bái kiến từ lâu nhưng do quân vụ bận rộn, lại e quá đường đột nên hôm nay mới có duyên gặp gỡ, đành phải mặt dày kết giao, mong Mạnh Đức huynh chớ trách".
"Viễn Chí tướng quân quá khiêm tốn, Tháo tài gì đức gì mà được tướng quân ưu ái như thế, chỉ là hôm nay quân vụ khẩn cấp, đợi hôm nay phá địch xong ta sẽ cùng tướng quân uống ba trăm chén, được không?"
"Được".