“Báo cáo tướng quân, phát hiện quân địch cách ta năm dặm ở chỗ thượng du dòng sông đốn cây lấy nước, nhân số ước lượng khoảng năm nghìn.”
Cam Ninh đang suy nghĩ làm thế nào để cho địch quân chết vì khát nước, lại nghe thám tử báo cáo, thầm nghĩ chính mình hôm qua từ Tương Dương tới đây tọa trấn cũng đã giáo huấn bọn chúng một trận ra trò làm chúng ngừng lại. Không ngờ bọn chúng hôm nay còn dám tới. Hê hê, chắc là bọn chúng khát lắm rồi, kế sách của đại nhân còn không phải độc ác một cách bình thường. Muốn uống nước cũng cần phải hỏi ta có đáp ứng hay không? Nghĩ xong, Cam Ninh hạ quyết tâm dẫn theo năm nghìn quân chuẩn bị xuất phát.
Trên sông gió mát thổi nhè nhẹ từng cơn làm gợn sóng lăn tăn. Một đội thuyền buồm căng gió xông tới phá tan khung cảnh lặng yên làm kinh động lũ vịt hoang săn mồi trên mặt nước, chúng hoảng sợ vội bay đi khắp nơi. Ở trên bờ đội quân của Viên Thuật đang đốn củi lấy nước bị tiếng vịt kêu cùng sự hoảng loạn bay lên cao của chúng hấp dẫn, chợt thấy phía trước ngay chỗ nhánh sông rẽ một đội tàu giương cao buồm từ sau khóm lau sậy xuất hiện. Chiếc thuyền đầu tiên lúc này đã lộ ra hoàn toàn, những tiếng kêu sợ hãi vang lên, “Thủy quân Kinh Châu!”
“Thủy quân Kinh Châu đến rồi!”
"Chiến thuyền lớn! Thủy quân Kinh Châu chiến thuyền hạm đội!"
Đang kiên nhẫn chờ đợi cá cắn câu, Tôn Kiên khóe miệng nhếch lên một nụ cười quỷ dị, đây cũng là lúc vì Hàn Đương và Hoàng Cái thu lại điểm lãi. Hê hê … vở kịch đang làm cần phải nguyên vẹn, Tôn Kiên lập tức hét lớn, “Hoảng sợ cái gì! Tất cả bình tĩnh cho ta, không cần nước nữa nhưng không được ném thùng đi, chuẩn bị mang vũ khí ra. Những người khác đem dụng cụ qua sông rút lui!”
Sau khi nghe Tôn Kiên quát lớn, sĩ tốt trong quân mau chóng khôi phục tỉnh táo, đem nước đổ đi, mang theo thùng rút lui vào trong bờ, đồng thời rút vũ khí chuẩn bị chiến đấu, những dụng cụ chuẩn bị vượt sông vội vàng đem theo. Còn chưa chạy được bao lâu, những tảng đá lần lượt ném tới, người bị đập trúng máu tươi và nhục thể văng khắp nơi, chỉ có những kẻ mất tay gãy chân còn có cơ hội gào khóc, còn những kẻ tổ tiên tích đức chưa bị đá ném trúng đã không quản tới thùng và dụng cụ vượt sông, chỉ nhắm phía bờ khai triển hai chân chạy như điên, có vài người hai tay còn trống trơn, vũ khí không biết đã vứt đi từ lúc nào. Tôn Kiên thấy vậy nếu không thu thập việc này vũ khí cầm tay sẽ không còn làm sao phản công? Trong lòng quá sốt ruột không chần chờ nữa vội la lên, “Ai ném vũ khí chém người đó không tha!”
Người chưa ném thầm kêu may mắn, kẻ chuẩn bị ném vội nắm chặt tay xác định vũ khí còn trên tay. Những người tay không còn vũ khí chạy ở phía sau lập tức nhặt lấy vũ khí, những người chạy trước tiến vào tình trạng lưỡng nan, tay không chạy về khẳng định chết chém, còn quay lại nhặt vũ khí còn không nhất định bị đá ném trúng, xem ra chạy ngược lại nhặt vũ khí vẫn còn cơ hội nhiều hơn.
Tôn Kiên thì sốt ruột nhưng Cam Ninh không vội đang nhàn hạ đứng ở đầu thuyền thưởng thức trò vui nhìn kẻ thù quăng mũ cởi giáp chật vật bỏ trốn, đột nhiên phát hiện có một số lính đã trốn ra xa lại vội chạy về nhặt vũ khí, điều này dường như không giống bình thường. Chẳng lẽ đây là cái bẫy? Thủy quân ta đao thương bất nhập, chỉ cần chuẩn bị thật tốt, bẫy rập có thể làm khó được ta sao? Bèn hạ lệnh, “Hạ xuồng nhẹ xuống, đao thuẫn thủ lên bờ phá hết công cụ, thu thập vũ khí bỏ rơi, tất cả đem lên thuyền. Nhớ kỹ nâng cao cảnh giác cẩn thận đề phòng, cung nỏ không rời tay, máy ném đá tạm thời dừng bắn, chuẩn bị đá kỹ lưỡng sẵn sàng nghe lệnh ta!”
Đang lúc mọi người hết sức phấn khởi thu thập chiến lợi phẩm, từng đợt âm thanh xé gió vang lên thê lương cảnh báo, quân lính vội ngẩng đầu nhìn lên không trung, cái họ nhìn thấy là những hình ảnh quen thuộc. Chết rồi, tại sao lại như thế?
Chỉ là đổi góc độ quan sát, tâm lý lại khác biệt to lớn.
"Không.. ".
"Tản ra!"
"Chạy mau.. ".
"A a a a a a.. ".
Quân lính sợ hãi vang lên tiếng kêu thảm làm cho Cam Ninh sợ ngây người, rốt cuộc chính mình cũng hiểu cái bẫy này rồi, vốn dĩ đối phương cũng có xe ném đá. Kinh Châu thủy quân có giáp mây đao thương bất nhập nhưng cũng không thể chông lại cự thạch oanh kích. Thật không thể nghĩ tới thủy quân lần đầu tiên bị thương vong do chính tay mình. Tại sao có thể như vậy? Vì sao phải lên bờ tham lam một ít tiện nghi? Hơn nữa còn không biết kẻ thù còn mai phục bao nhiêu quân ở chỗ này, vạn nhất đông gấp mấy lần mình. Quân lính thuộc hạ mình cũng không nhiều người cần phải lập tức lui lại. Nghĩ tới đây, Cam Ninh nhìn về hướng cự thạch bay tới ra lệnh, “Xe bắn đa, đối với phía trái rừng cây trước mặt ném đá. Bộ đội lập lui về thuyền, đem tất cả đồng đội bị thương hoặc chết mang về.”
Vừa hạ xong mệnh lệnh, lại thấy xa xa đám quân địch đã bỏ trốn nay quay lại tấn công, xe bắn đá đối phương cũng đã chuyển mục tiêu sang những chiến thuyền ngoài sông. Nhất thời bọt nước tung tóe không ngừng có thuyền bị thủng hoặc gẫy cột buồm. Quân lính vào bờ phải lội qua cơn mưa đá trở về thuyền nhẹ mang theo thi thể đồng đội cùng thương binh. Những quân lính không thương đều nhảy xuống nước tiếp tay đẩy thuyền ra xa.
Nhìn quân địch đuổi theo sắp đến gần, Cam Ninh lập tức hạ lệnh dùng cung nỏ bắn không gián đoạn nhằm ngăn cản quân địch tới gần đồng thời kéo dài thời gian cho lính đổ bộ trở về. Hiện tại đã có 3 chiếc thuyền bị chìm, đám thuyền nhẹ thiệt hại nặng nề cũng may là kẻ địch không giấu nổi quá nhiều xe bắn đá phía đối diện rừng cây, nếu không chính mình cũng có thể chết ở chỗ này.
Chẳng bao lâu, trên chiến thuyền đã chuẩn bị tốt để phản công quân địch đang đuổi theo đội quân trở về. Trong lòng Cam Ninh càng trở nên sốt ruột, một khi bị dây dưa với đám lính này là sẽ bị phiền phức. Cho dù áo giáp mây đao thương bất nhập nhưng thể lực quân lính có hạn, tuyệt không thể tái chiến nhiều lần càng thêm nhiều thiệt hại, “Lính bắn nỏ tập trung bắn vào chỗ giao tiếp giữa quân ta và địch!” Đám cung thủ đều ngẩn ngơ trước mệnh lệnh này đều quay lại nhìn ta, ta đành phải lần nữa thét lớn, “Sợ cái gì, quân ta có mũ giáp đao thương bất nhập kể cả cung tiễn!”
Sau khi phục hồi lại tinh thần, đội cung thỏ bắt đầu tập trung bắn vào chỗ giao tiếp giữa hai quân, với khoảng cách gần tính chính xác được nâng cao, quân địch không thể tiến lên, khoảng cách giữa hai bên ngày càng xa.
Trận chiến đáng chết như ác mộng này rốt cục đã kết thúc. Trên đường về, Cam Ninh nhìn những vết thương đầy rẫy trên thân tàu, trong lòng bi thống không ngừng, chính mình thất bại bởi vì khinh địch, lần đầu tiên bị đánh bại. Căn cứ theo kiểm kê hồi báo, cuộc chiến này chìm bốn lâu thuyền, bị thương nặng ba chiếc, máy bắn đá bị hủy 12 cái, thuyền nhẹ chìm 27 chiếc, quân lính tử trận 245 người, trọng thương tàn phế 48 người. May là không có người nào mất tích, cuối cùng đều có thể mang tất cả trở về cho dù chỉ là thi thể. Xem ra chính mình không thể ngăn cản đối phương lấy nước, nơi này ở lâu vô ích, cần phải lùi về Tân Dã, trợ giúp Vu Cấm thủ thành. Tôn Kiên, Trương Huân ta nhất định tử tế báo đáp các ngươi.
Ngoài thành An Lạc trong soái trướng Viên quân.
Trương Huân nhìn bảng chiến báo tình hình trận đấu của Tôn Kiên và Trần Kỷ, trên mặt không hề vui vẻ mà trong lòng lại dâng lên lo lắng nghi hoặc, “Tình hình chiến đấu như thế nào?”
Hai người nhìn nhau, cuối cùng Trần Kỷ lắc đầu trả lời, “Không được lý tưởng lắm, Kinh Châu thủy quân không để lại thi thể cho nên không biết chính xác thương vong nhân số. Có điều chúng ta đánh chìm 4 chiếc lâu thuyền, 27 chiếc thuyền nhẹ. Nhưng quân ta tử thương 718 người, bị thương 1130 người, mất tích 5 người, hao tổn 5 xe bắn đá. Có thể nói hai bên đều thiệt hại.
Nghe xong báo cáo, Trương Huân đối với việc đánh chiếm Nam Dương đã trở nên tuyệt vọng, Kinh Châu thủy quân sức chiến đấu rất cường hãn, chính mình thiết lập bẫy nhưng kết cục cả hai đều thiệt hại, xem ra chỉ có còn đường Nam hạ Giang Nam, cường công Tân Dã. Nghĩ xong Trương Huân lập tức thu thập tinh thần quay lại Tôn Kiên cùng Trần Kỷ cười nói, “Không sao, không thể tấn công Nam Dương, chúng ta có thể tấn công Tân Dã, ngày mai chủ lực quân hướng Giang Nam xuất phát. Văn Đài quân tiên phong tạm thời ở lại An Lạc, người bệnh không có sức chiến đấu, chờ đại phu đến khống chế bệnh dịch rồi hãy nói tiếp. Mặt khác từ đội quân chủ lực chia cho ngươi 2 vạn quân, Tân Dã loại thành trì nhỏ bé sẽ không làm khó được ngươi?
Tôn Kiên lập tức chấp tay tiếp lệnh, “Kiên nhất định không làm đại soái thất vọng!”
“Rất tốt!” Trương Huân gật đầu tán thưởng Tôn Kiên, quay lại Trần Kỷ hạ lệnh, “Trần lão đệ, trong thành hai vạn quân giao cho ngươi, đồng thời ta cũng đưa thêm hai vạn quân nữa cho ngươi đóng quân tại Sơn Thành, nhất định phải giữ được hai nơi này để kiềm chế Nam Dương cùng Kinh Châu thủy quân cũng đừng để cho chúng chặn đường lui quân của chúng ta!”
Trần kỷ vẻ mặt thận trọng trả lời, "Chủ soái xin hãy yên tâm, ta tuyệt sẽ không để cho quân địch xuất hiện sau lưng ngài!"
“Tốt! Bây giờ chúng ta chỉ một con đường duy nhất hướng về Giang Nam, ngày mai phát binh tấn công Tân Dã!”
…..
"Đại nhân, Cam tướng quân đưa tới khẩn cấp quân tình!" Khoái Việt vội vàng cầm một quyển lụa phong kín đưa cho ta.
Ta tiếp nhận mở ra xem, trong lòng cười khổ, chiến tranh quả thật là nơi phát triển khoa học kỹ thuật nhanh nhất, ta mới vừa dùng xe bắn đá trong trận chiến với Tôn Kiên, không ngờ chưa đến một năm, Viên Thuật đã có thể trang bị xe bắn đá. Cũng may lần này nỏ liên châu có thể dùng để bắn áp chế xe bán đá nên thiệt hại không nhiều.
Khoái Việt thấy ta sau khi xem quân tình sắc mặt trở nên quái dị, liền lo lắng hỏi, “Đại nhân, tình hình như thế nào? Chẳng lẽ ….”
“A, không gì lớn, chỉ là thủy quân Cam Ninh trúng mai phục cùng với Tôn Kiên đánh một trận trực diện quy mô nhỏ. Mặc dù có thiệt hại nhưng cũng nhận được một tin tình báo có giá trị, Viên Thuật cũng có trang bị xe bắn đa, hơn nữa số lượng không ít. Kế hoạch quấy nhiễu quân địch không cho chúng lấy nước không thể áp dụng. Cam Ninh đã rút quân về Tân Dã, chỉ sợ ít ngày nữa Viên quân sẽ xuôi về Nam, áp lực nơi đó sẽ tăng lên không ít. “Dị Độ, ngươi lập tực lệnh cho thủy quân chuyển vận đến Tân Dã 30 lầu xe bắn đá, 30 lầu bắn nỏ, 3 nghìn mũi tên cùng với một trăm binh dầu! Loại dầu có thể đốt!”
Khoái Việt vẻ mặt nghi hoặc hỏi, "Dầu? ?"
“Đúng vậy, lệnh cho Văn Sính dùng vải bố thấm đẫm dầu ở ngoài, ở giữa chứa dầu bao kín lại làm như đá ném đi. Trước khi bắn đi, đốt lớp vỏ ngoài, một khi vỡ ra chính là biển lửa. Hơn nữa dầu so với đá nhẹ hơn nên tầm bắn có thể xa hơn. Hy vọng Văn Sinh ở thời điểm mấu chốt sử dụng thứ này chuyên đối phó xe bắn đá đối phương!”
"Đại nhân cao kiến!"
Bà nội ngươi, Viên Thuật! Rõ ràng nhà ngươi đã ăn cắp nghề của ta, học ta dùng xe bắn đá. Cẩn thận ta sẽ cáo buộc người xâm phạm bản quyền! A, bây giờ hình như chưa có tri thức về việc bảo vệ bản quyền của chính chủ. Vậy thì các ngươi cứ tự nhiên ăn trộm đi, ta không tin ngươi có thể ăn trộm được hai ngàn năm kiến thức của ta, bố vĩnh viễn sẽ dẫn trước các ngươi một bước. Trương Huân, Tôn Kiên ta nhất định sẽ cho các ngươi vui mừng!