Một tháng sau bắt đầu có vô số mãnh nam lần lượt tập kết tới Tương Dương, Tương Dương trở nên náo nhiệt chưa từng có, có điều trị an cũng bắt đầu đi xuống kịch liệt. Đám rác rưởi thừa tinh lực này không có việc gì bắt đầu gây chuyện, hàng ngày ẩu đả, chuyện ăn cơm chơi gái không trả tiền xảy ra liên tiếp. Mỗi ngày cửa phủ thứ sử đều có tiếng gào khóc thảm thiết, những người kêu khóc cầu xin ta lấy lại công bằng cho dân đông như kiến, bọn họ chen lấn chật như nêm cối khiến ta vô cùng phiền phức! Ta nói này, cái lũ quá thừa tinh lực các ngươi, gây sự đánh nhau với ăn cơm không trả tiền cũng thôi, sao có thể chơi gái cũng không trả tiền chứ? Tầm nhìn như thế thì thiển cận quá, người ta làm ăn không có lãi, sau này còn mở rộng kiểu gì? Đây không phải các ngươi đối nghịch với đàn ông khắp thiên hạ sao? Không có tiền không biết quay tay à? Loại hành vi này của các ngươi cho dù không phải cưỡng dâm cũng là dụ dỗ gian dâm! Nghiêm trị! Nhất định phải nghiêm trị! Ta gọi Hứa Chữ tới, sai hắn từ hôm nay trở đi bắt đầu dẫn quân tuần tra trên đường, có kẻ nào gây rối cũng bắt lại hết!
Hứa Chữ nhìn ta với vẻ mặt quái dị, "Đại nhân, nhà lao đã chật từ lâu rồi, bây giờ cứ bắt một loạt lại phải thả một loạt khác, chỉ là hình thức mà thôi, vì vậy trị an hiện nay mới hỗn loạn như vậy!"
Có lầm hay không? "Truyền lệnh ta, tất cả những kẻ tới tham gia luận võ tuyển chọn hổ báo kỵ trong nhà lao đều chuyển tới quân doanh ngoài thành, sau này còn có kẻ gây rối cũng đưa đến đó hết. Đến trước khi diễn ra luận võ tất cả đều không cho phép ra ngoài, để bọn chúng thích làm gì trong quân doanh thì làm!"
"Vâng! Đại nhân, thuộc hạ lập tức đi làm!"
Có Hứa Chữ mang binh tuần tra, trị an bắt đầu dần dần chuyển biến tốt. Tất cả những kẻ dám gây rối cơ bản đều bị ném vào quân doanh, có mấy tên tự phụ võ nghệ cao cường không coi binh lính tuần tra ra gì sau khi đụng tới Hứa Chữ cũng biết mặt ngay, lần lượt bị đánh nằm như chó chết rồi bị ném vào quân doanh.
Từ đó Tương Dương dần trở lại cảnh gió êm sóng lặng...
Ngày luận võ đã đến, quân doanh ngoài thành người đông như biển, cờ xí rợp đất, sát khí ngút trời, đặc biệt là đám người bị nhốt vào quân doanh một thời gian kia, quay tay một tháng kẻ nào cũng đỏ mặt tía tai, hai mắt trợn tròn, chuẩn bị xông lên vật lộn để phát tiết bất cứ lúc nào, trong phạm vi năm mét quanh người không có ai dám tới gần.
Buổi trưa, ta dẫn theo đám võ tướng Hoàng Trung, Văn Sính cuồn cuộn đi vào trường đấu võ trong quân doanh. Đứng trên khán đài, đưa mắt quét một vòng các lực sĩ Giang Nam. Không tồi, có sát khí, ý chí chiến đấu sục sôi, có điều lát nữa cũng đừng làm ra án mạng là được. Sau này tất cả những người ở đây đều là sức chiến đấu của ta, nếu có người chết hay tàn phế thì ta sẽ rất đau lòng!
"Các vị đều là hổ bôn anh hào chi sĩ, hôm nay đến đây luận võ ứng chinh hổ báo kỵ, Trần mỗ cảm thấy vinh hạnh sâu sắc! Nhưng mong các vị nể mặt Trần mỗ một lần, khi luận võ chỉ chạm đến là dừng, đừng để gây ra án mạng! Đa tạ các vị! Luận võ chính thức bắt đầu!"
Đầu tiên thi đấu bắn tên, không cần bia hồng tâm, dùng bia vòng do ta thiết kế, mỗi người đứng cách trăm bước bắn mười tên xem ai xem ai đạt được tổng số điểm cao nhất. Để kích thích bầu không khí, đồng thời xem có học trộm được gì không, ta sai Hoàng Trung và Thái Sử Từ biểu diễn một lượt trước. Kết quả hai người không phân thắng bại, mười mũi tên đều trúng vòng mười dẫn tới một trận hoan hô nhiệt liệt của toàn trường. Hai người không phục, lại lên ngựa thi đấu cưỡi ngựa bắn cung, vẫn là trăm điểm không phân thắng bại. Trâu bò! Bầu không khí trong sân đấu náo nhiệt tới cực điểm, hai người cùng phải nhìn nhận lại đối phương, đều cảm thấy quý nhau vì tài. Có điều tại sao ta lại cảm thấy ánh mắt của hai tên các ngươi rất ám muội nhỉ? Không phải là thích nhau rồi đấy chứ? Mặc dù ta là người hiện đại, sẽ không kì thị các ngươi, nhưng bây giờ đang ở trong trường luận võ các ngươi phải chú ý đến hình tượng một chút chứ, bên dưới có hàng ngàn cặp mắt đang nhìn các ngươi đấy! Không thể để các ngươi còn tiếp tục như vậy được, ta lập tức di chuyển sức chú ý của mọi người, tuyên bố luận võ lập tức tiến hành!
Quá trình thi đấu tiếp theo thì tẻ nhạt hơn vừa rồi nhiều. Thi đấu cả ngày chỉ có một người bắn được trăm điểm, gọi là Sa Ngộ Tĩnh, thợ săn man tộc Kinh Nam, cảm động vì nhân nghĩa của ta đối với man tộc nên quyết định đến nhập ngũ, đáng tiếc là không biết cưỡi ngựa. Có điều ngươi nhất định sẽ có tiền đồ, sau này các việc ám sát bắn lén đều giao cho ngươi hết! Ngoài ra có hàng chục người bắn được chín mươi mấy điểm, đa số là thần xạ thủ có tiếng trong quân hoặc thợ săn trong núi, còn lại cũng chỉ có mấy trăm người có thể bắn đủ mười mũi tên trúng bia.
Ngày thứ hai thi đấu cưỡi ngựa, chạy việt dã vượt chướng ngại vật xem ai có thể hoàn thành quãng đường trong thời gian ngắn nhất! Ài, tình hình đúng là vô cùng thê thảm, người phía nam quả nhiên không quen cưỡi ngựa, sau một trận đấu không biết có bao nhiêu người ngã bị thương, chỉ có mấy chục sĩ tốt trong quân còn có thể miễn cưỡng đủ tiêu chuẩn, những người có thể hoàn thành quãng đường đa số là lưu dân phía bắc và những mục dân do đội buôn từ phía bắc mang về! Ta nhìn Hoàng Trung, Văn Sính, Cam Ninh và Vu Cấm với sắc mặt lạnh lùng, bọn chúng đỏ bừng mặt, chỉ dám cúi đầu nhìn sàn nhà chằm chằm!
"Hán Thăng và Hưng Bá thống lĩnh là thuỷ quân, ta không trách các ngươi! Nhưng Trọng Nghiệp, Văn Tắc, hai các ngươi làm cho ta thất vọng quá! Ta tốn nhiều tiền mua ngựa từ phía bắc về như vậy, mặc dù không nhiều lắm nhưng năm sáu ngàn con chắc là vẫn có đúng không? Hơn nữa đều là chiến mã tốt nhất được chọn lựa kĩ càng, còn sắp xếp riêng các mục dân cưỡi ngựa thành thạo cho các ngươi, vậy mà sĩ tốt dưới trướng các ngươi lại biểu hiện tồi tệ như vậy?"
Văn Sính im lặng không lên tiếng, Vu Cấm thì nhỏ giọng trách móc, "Chúng ta ở phía nam, kỵ binh quy mô lớn căn bản không có đất dụng võ".
Lại còn ngụy biện! "Chẳng lẽ Văn Tắc chỉ có chí khí bình định phía Nam? Chưa từng nghĩ tới đến phía Bắc rong ruổi thảo nguyên, mở rộng cương thổ, dương uy cho nước nhà?"
Nghe vậy Vu Cấm lập tức biểu diễn trò lật mặt, hết xanh lại trắng, "Tiểu nhân biết sai rồi, cam nguyện chịu phạt!"
"Thôi, mất bò mới làm chuồng cũng không phải là quá muộn, sau này phân cho các ngươi bao nhiêu chiến mã thì phải huấn luyện cho ta bấy nhiêu kỵ binh tinh nhuệ!"
Mọi người đồng thanh, "Vâng, thưa đại nhân!"
Ngày thứ ba, nội dung quyết liệt nhất bắt đầu: Giáp lá cà một đấu một, loại trực tiếp! Đến báo danh dự tuyển đa số là loại cận chiến, nội dung thi đấu kỹ năng đặc biệt hai ngày trước làm cho đại đa số người đều nghẹn một bụng lửa, hôm nay đã là cơ hội cuối cùng, còn không thể hiện cho tốt thì chuyến này đến đây thành ra vô ích rồi!
Còn may là diễn võ trường trong quân doanh cũng đủ lớn, có thể chia làm cả trăm sân đấu tiến hành đồng thời. Cả quân doanh bây giờ sôi trào sát khí, tiếng hô quát, tiếng kêu thảm liên tiếp vang lên.
Oa, mẹ! Chỉ thấy trên sân đấu chiêu số gì cũng có, nào là hầu tử thâu đào, liêu âm thoái, Cửu âm bạch cốt trảo, Hàng long thập bát chưởng... Này, tên kia, làm sao ngươi có thể sử dụng chiêu phòng sắc lang chuyên dụng của phụ nữ? Đây chính là hành vi phạm quy! Cái gì? Trước khi đấu không có quy định không thể sử dụng à? Vậy ngươi tiếp tục đi. Ta mặc niệm cho đối thủ của ngươi!
Các ngươi đúng là quá tàn nhẫn, rõ ràng đều không thèm để ý đến lời ta nói hôm đầu tiên. Mặc dù bây giờ còn chưa có mạng người nhưng cứ thế này thì rồi sẽ thành tàn phế hết, ta còn cần các ngươi làm cái quái gì? Ta lập tức hạ lệnh thống kê nhân số còn lại, khi nào còn lại chừng một ngàn năm trăm thì sẽ dừng đấu, những người còn lại đó ta nhận hết.
Dù sao cũng phải lấy thừa một ít, nói không chừng sẽ có những kẻ không hoàn thành được quá trình huấn luyện tiếp theo, những nhân tài còn lại đó có thể nói là tinh nhuệ trong tinh nhuệ! Hổ báo kỵ à! Cũng đừng làm hỏng uy danh hai ngàn năm sau của các ngươi!