• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Phu quân, bên phía Thọ Xuân truyền tin đến, Tôn Kiên đầu nhập Viên Thuật, còn binh lính Viên Thuật đang hành quân đến tập kết ở Nhữ Nam, không rõ số lượng cụ thể!” Điêu Thuyền đưa đến tin tình báo mà ta đã kêu nàng ta chú ý. (Vì cuộc sống hạnh phúc của mình, đồng thời để hoàn toàn mua chuộc con tim của Điêu Thuyền, ta đã nạp nàng ta làm thiếp!)

“Biết rồi, còn tin tức gì khác không?”

“Ở phương Bắc Công Tôn Toản tấn công Ký Châu của Hàn Phức, Hàn Phức xin Viên Thiệu chi viện, Viên Thiệu nhân cơ hội lừa Hàn Phức chiếm lĩnh Ký Châu, hiện giờ đang đánh nhau với Công Tôn Toản. Nhưng căn cứ theo tin tức đã được chứng thực thì việc Công Tôn Toản xuống phía Nam là do Viên Thiệu xúi giục!”

Ồ? Viên Thiệu và Công Tôn Toản đã đánh nhau rồi sao? Đây có lẽ là tin tức từ một tháng trước, như vậy Triệu Vân có lẽ đã xuống núi, hơn nữa dựa theo lịch sử ghi chép thì lúc này chú cháu Tuân gia chắc hẳn đã hết sức thất vọng về Viên Thiệu, bọn họ chuẩn bị đi đầu nhập Tào Tháo rồi. Nhìn chung ta đã làm hết việc của Tào Tháo, Lưu Biểu. Trong mắt bọn họ chắc hẳn phải có ta chứ nhỉ? Hiện giờ nếu lại đi mời bọn họ thì bọn họ dường như không có lí nào lại không về phe ta cả! Nhưng bọn họ đến cũng phiền phức, hai người này trung thành với triều đình nhà Hán, đến lúc cần dùng nhất định sẽ vướng chân vướng tay! Mà thôi, cứ mời đến rồi tính sau, cho dù ta không thể dùng cũng không thể để cho người khác dùng, hơn nữa người Tuân gia đến sẽ tiến cử Trình Dục. Trình Dục lại tiến cử Quách Gia, sau đó lợi ích kéo theo lợi ích, gì mà Lưu Diệp Mãn Sủng … đều đến. HOHO~ Ta sẽ không còn phải lo lắng về mưu sĩ nữa rồi!

“Thiền nhi, bảo mật thám ở phương Bắc chú ý kỹ ba người, một là người Thường Sơn Chân Định, họ Triệu tên Vân tự Tử Long, hiện giờ có thể ở phe Công Tôn Toản, hai người còn lại là chú cháu, chú tên là Tuân Vực tự Văn Nhược, cháu tên là Tuân Du tự Công Đạt, hiện giờ có lẽ là thuộc hạ của Viên Thiệu. Nếu điều tra được tin tức của ba người này nhất định phải bày tỏ lòng ngưỡng mộ của ta đối với bọn họ, dùng hết sức để mời họ đến Kinh Châu!”

“Vâng thưa phu quân, còn dặn dò điều gì nữa không?”

Suýt nữa quên mất còn phải tìm một lá bùa hộ mệnh, “Bảo mật thám khắp cả nước điều tra xem Hoa Đà ở đâu! Tìm được rồi thì nói Tương Dương xảy ra dịch bệnh, mời hắn đến trị bệnh!” Đến rồi thì đừng hòng mà đi. Hừm hừm ~~ “Chỉ nhiêu đây thôi, nàng trước tiên cứ đi làm việc đi, tối ta sẽ đến tìm nàng, hì hì …” Nhân cơ hội bóp mấy cái … HO!HO! … Lại bóp thêm một cái.

Chờ Điêu Thuyền rời khỏi lại tìm Khoái Việt, “Dị Độ, vừa nhận được mật báo, Viên Thuật đang tập kết binh lính ở Nhữ Nam, trước mắt không biết muốn làm gì, nhưng gần đây dường như chỉ có chúng ta đắc tội với hắn, ha ha .. chín phần là đến đánh ta!” Ta lấy bản đồ Kinh Châu mà mấy năm trước thu được ra rồi tiếp tục nói, “Đến đây xem thử, nếu Viên Thuật định dẫn binh đánh Kinh Châu thì chúng ta nên làm sao?”

Khoái Việt nhìn bản đồ kỹ lưỡng rồi lâm vào trầm tư, một lúc sau mới thở dài một tiếng trả lời, “Chúa công, ta cảm thấy chúng ta đắc tội Viên Thuật hơi sớm, có vài công tác chuẩn bị vẫn chưa làm xong. Trước tiên nói về bản thân chúng ta đi, hiện giờ quân chính quy Kinh Châu có 120 ngàn, trong đó lục quân 80 ngàn, thủy quân 40 ngàn, còn có 40 ngàn quân dự bị. Nếu chỉ phải đối phó Viên Thuật thì chúng ta ít nhất có thể điều động 60 ngàn lục quân, 20 ngàn thủy quân tham chiến, ngoài ra có 20 ngàn quân dự bị đảm bảo việc hậu cần.

Nhưng cứ nhìn xung quanh chúng ta, phía Tây có Lưu Yên, phía Nam có Thương Ngô Ngô Cự, phía Bắc có Đổng Trác, phía Đông có Lưu Do, một khi chúng ta toàn diện chiến tranh với Viên Thuật, những người này liệu có thừa nước đục thả câu hay không? Đến đây trước tiên cần phân tích một chút, phía Nam giữa Kinh Châu và Thương Ngô đường sá xa xôi, dân cư thưa thớt, nhiều nhất chỉ có thể quấy rối chúng ta, không cần phải quá lo lắng. Lưu Do ở phía Đông không có chí lớn, nhát gan sợ chuyện, cũng không cần tính đến. Lưu Yên ở phía Tây chí lớn mưu sâu, nghe nói năm đó đi Tây Xuyên là vì nơi đó có hơi của thiên tử, người này chí không nhỏ! Hắn và đại nhân không hề qua lại, mà Viên gia bốn đời làm tam công, quan hệ mật thiết với Lưu Yên. Một khi hứa hẹn với Lưu Yên chia đều Kinh Châu thì lính Tây Xuyên sớm muộn gì cũng đến. Vì vậy phía Tây không thể không đề phòng, phải có lính đóng quân ở Di Lăng. Còn người cần phải suy xét nhiều nhất là Đổng Trác, tuy Viên Thuật không thể bất chấp cả thiên hạ mà liên minh với với Đổng Trác nhưng Đổng Trác thế lớn, hắn với đại nhân có thể nói là thù sâu như biển, lúc mười tám lộ chư hầu thảo phạt Đổng Trác, quân đội Kinh Châu ta khiến Đổng Trác phải chịu thiệt thòi lớn. Nếu lúc chúng ta chiến tranh với Viên Thuật, hắn ở sau lưng đâm chúng ta một đao hoặc làm chim sẻ đứng sau thì chúng ta sẽ gặp phiền phức lớn! Cho nên, điểm mấu chốt của cuộc chiến này nằm ở Nam Dương và Tân Dã, Nam Dương nằm giữa hai thế lực của Đổng Trác và Viên Thuật, chỉ cần Nam Dương không mất thì Đổng Trác không thể xuống phía Nam, Viên Thuật không dám toàn lực xuống phía Nam, chúng ta lại giữ vững Tân Dã thì Kinh Châu không phải lo. Nhưng nếu tính toán như thế này thì binh lực của chúng ta hơi không đủ!”

Đến lúc dùng binh mới thấy thiếu, vốn dĩ xem trận chiến Xích Bích thấy Tào Tháo có 200 ngàn quân thì có thể tung hoành ngang dọc rồi, không ngờ hiện giờ 200 ngàn quân của ta đến lúc cần dùng vẫn cảm thấy không ổn, xem ra cần phải tăng thêm chút đỉnh. Dù sao thì ở thời đại bây giờ mạng người rẻ mạt. “Vậy thì tăng quân dự bị lên 30 ngàn đi, lúc cần thiết cũng có thể tham chiến! Lệnh cho Lạc Tiến làm chủ dẫn theo năm ngàn lục quân, năm ngàn quân dự bị, Vương Uy làm phó lĩnh năm ngàn thủy quân trấn thủ Di Lăng, Văn Sính làm chủ, Hạ Hầu Đôn làm phó dẫn 30 ngàn lục quân 10 ngàn quân dự bị trấn thủ Nam Dương; Vu Cấm làm chủ, Hạ Hầu Uyên làm phó lĩnh mười lăm ngàn lục quân năm ngàn lính dự bị trấn thủ Tân Dã; Cam Ninh lĩnh mười lăm ngàn thủy quân năm ngàn quân dự bị khống chế Du Thủy, vận chuyển quân nhu; ta tự mình lĩnh mười ngàn lục quân, năm ngàn quân dự bị trấn thủ Tương Dương, làm quân cơ động!” Hi vọng Viên Thuật sẽ không mang đến cho ta bất ngờ quá lớn, ta sợ sẽ ăn không tiêu!

…………………………

“Chúa công, đã phụng mệnh tập kết một trăm ngàn đại quân ở Nhữ Nam, mật thám cũng đã vào Nam Dương, quân ta lúc nào cũng có thể đạp bằng Kinh Châu”. Đại tướng Trương Huân mang vẻ mặt vui mừng báo cáo với Viên Thuật, trong lòng đang nghĩ mình lại có thể kiếm được chút tiền tài, cướp được vài mỹ nữ Giang Nam!

“Rất tốt!” Viên Thuật vô cùng vui vẻ nhìn Tôn Kiên, “Văn Đài, thời điểm báo thù gần ngay trước mắt, có muốn làm tiên phong không?”

“Kiên nhất định sẽ dốc hết sức!” Mình đã đợi ngày này rất lâu rồi, hiện giờ Hàn Đương bị nhốt ở Tương Dương, Trình Phổ còn không biết ở nơi nào, rất có thể lành ít dữ nhiều, thù này sao có thể không báo! Nhưng cần phải đề nghị một chút, nhất định phải đẩy Trần Bình vào chỗ chết, ài, còn phải xưng hắn là chúa công, ta nhịn, “Chúa công, một trăm ngàn quân có thể không đủ, lần trước Kiên cùng Trần Bình chiến đấu hắn ít nhất điều động sáu mươi ngàn quân, cũng có nghĩa là cuộc chiến này quân đội Trần Bình sẽ không thể ít hơn con số này, để chắc chắn thì chúng ta sao lại không liên minh với Lưu Yên ở Tây Xuyên cùng đánh Trần Bình, hứa hẹn chia đều Kinh Châu!”

Viên Thuật suy nghĩ cẩn thận thì thấy ý kiến này rất tốt, dùng Lưu Yên kiềm chế một phần binh lực của Trần Bình, còn sau khi đánh hạ được Kinh Châu chia chác như thế nào thì phải xem nắm đấm ai to! “Không tệ, kế này hay lắm, tuy sẽ làm lỡ mất vài ngày nhưng càng chắc chắn càng tốt!” Hừ, có được vùng đất màu mỡ Kinh Châu thì thiên hạ còn ai xứng làm đối thủ của ta! “Người đâu, đi chuẩn bị riêng một phần lễ vật lớn cho ta!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK