Mục lục
[Dịch] Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nước mắt của Trương Lộ Tuyết lúc này không nhịn được nữa, cuối cùng cũng đã chảy ra. Trịnh Khả Nhạc và Từ Oánh vội vàng chạy lại an ủi Trương Lộ Tuyết, còn Đường Hiểu Uyển lại nhỏ giọng nói với Diệp Lăng Phi:

- Diệp đại ca, anh đừng bắt nạt giám đốc Trương nữa!

- Ây dô, em quên rồi sao, ở đây toàn là phụ nữ, chừng như chính là cùng chung kẻ địch!

Diệp Lăng Phi khoác lác nói.

- Thôi bỏ đi, vậy mọi người ở đây chờ đi, tôi qua bên căn phòng gỗ sát vách đợi. Ở đây là núi sâu, ai biết nửa đêm có vật gì chạy ra không, tôi nghe nói ở đây có ma đó, có người nửa đêm nhìn thấy mấy linh hồn ma bay qua bay lại trong núi, chuyên tìm những cô gái trẻ xinh đẹp. Tôi cũng nên tránh chút sẽ tốt hơn, đỡ phải bị liên lụy!

Tuy mọi người ai cũng biết Diệp Lăng Phi đang nói bậy, nhưng bốn cô gái đều sợ cả lên, Đường Hiểu Uyển ôm chặt cánh tay của Diệp Lăng Phi, sợ hãi nói:

- Diệp đại ca, đừng...đừng đi!

Từ Oánh và Trịnh Khả Nhạc bắt đầu sợ rồi, hai cô vội vàng nói:

- Giám đốc Diệp, đừng đi mà!

Chính lúc này Diệp Lăng Phi đột nhiên nói:

- Mọi người đừng ồn ào nữa, mọi người nghe bên ngoài đi!

Trời đã tối dần, trong căn phòng gỗ tối ôm chỉ có ánh lửa của đống lửa cháy phát ra. Vốn trong lòng bốn cô gái này rất sợ, lại nghe Diệp Lăng Phi nói nghe bên ngoài kìa. Bốn cô gái này làm một động tác giống nhau, đều ôm chặt lấy người Diệp Lăng Phi.

Trương Lộ Tuyết không để ý mấy, cô vẫn ôm chặt eo của Diệp Lăng Phi. Trên mặt lộ rõ vẻ sợ hãi, lắng nghe phía bên ngoài căn phòng.

- Bên ngoài hình như mưa nhỏ hạt rồi. Anh thấy mưa sắp ngừng rồi đó!

Diệp Lăng Phi cười ha ha nói.

- Nếu mưa tạnh, ngày mai chúng ta có thể về. Đây là một việc tốt, chẳng phải mọi người nên vui hơn chứ!

- Tiểu tử này!

Trương Lộ Tuyết thở phào nhẹ nhõm. Giờ mới ý thức được mình đang ôm eo của Diệp Lăng Phi. Cô vội vàng buông tay ra, miệng giận dữ nói.

- Có liên quan gì đến tôi chứ. Đó đều là việc của các cô mà!

Diệp Lăng Phi cười khì khì, vì lúc nãy chọc bốn cô gái vui quá mà bật cười lên.

Từ Oánh và Trịnh Khả Nhạc sau khi biết Diệp Lăng Phi chọc mấy cô, hai người bọn họ không hẹn mà cùng nhéo Diệp Lăng Phi. Nếu như đổi thành ngày thường. Hai người Từ Oánh và Trịnh Khả Nhạc không có gan làm như vậy. Nhưng lúc này, trong hoàn cảnh này, hai người cảm giác giữa Diệp Lăng Phi không có khoảng cách gì cả. Những việc ngày thường không dám làm cũng đã làm rồi.

Diệp Lăng Phi nhíu mày, có ý xấu nhìn hai người đẹp bên cạnh. Cười khì khì xấu xa nói:

- Các cô phải chú ý đấy. Ai biết được ở đây tôi có nổi tính dã thú ra hay không, các cô dám chọc tôi, đến lúc đó các cô hối hận không kịp đâu!

- Giám đốc Diệp! Anh không phải là người như vậy!

Trịnh Khả Nhạc hé đôi môi anh đào của mình ra nói:

- Chúng tôi tin tưởng nhân phẩm của anh!

- Hây. Lại để cho các cô ăn chắc tôi rồi!

Diệp Lăng Phi hết cách thở dài một cái, nói:

- Tôi thấy đã đến lúc phải thay đổi một chút rồi, có lúc làm người xấu cũng không tồi đó chứ!

- Ha ha!

Tay phải Đường Hiểu Uyển vặn cánh tay Diệp Lăng Phi, thốt ra giọng nói vui vẻ:

- Diệp đại ca, anh vốn dĩ là một đại hảo nhân mà, chính là anh thích bắt nạt người khác. Khả Nhạc, các chị yên tâm đi, em và Diệp đại ca quen nhau lâu như vậy, anh ấy trước giờ chỉ bắt nạt người ta bằng miệng thôi!

- Chị biết!

Trịnh Khả Nhạc nhớ lại lần đầu tiên Diệp Lăng Phi giúp mình, trong lòng cảm giác có một sự ấm áp. Người đàn ông giống như Diệp Lăng Phi như vậy thật sự rất ít. Nếu không phải Diệp Lăng Phi đã kết hôn rồi, nói không chừng Trịnh Khả Nhạc sẽ chủ động theo đuổi nữa đó. Cô sát lại gần Diệp Lăng Phi, cơ thể đụng vào Diệp Lăng Phi nói:

- Giám đốc Diệp, anh thật sự nên thay đổi đi, nếu như anh không phải là thích bắt nạt người ta, nói không chừng công ty chúng ta sẽ có nhiều cô gái thích anh đó!

Từ Oánh đứng bên cạnh cũng phụ họa theo:

- Đúng thế, giám đốc. Tại sao anh lại luôn thích bắt nạt người ta thế!

- Đó là thói quen, cũng là tính cách của anh!

Diệp Lăng Phi nói.

- Có một số thứ không thể thay đổi được!

Trương Lộ Tuyết ngồi bên đống lửa nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Đó chỉ là do anh không chịu thay đổi mà thôi!

- Cũng có thể!

Diệp Lăng Phi duỗi chân ra, nói:

- Đợi sau khi mọi người trải qua nhiều chuyện, mọi người sẽ hiểu thôi. Khi thực sự trải qua sự sống còn, tất cả hiện thực trên thế giới này đều không có gì đáng kể cả. Khì khì, được rồi. Chúng ta không nói đến những chuyện này nữa, hay để tôi kể cho mọi người nghe câu chuyện?

- Không được phép kể chuyện đồi trụy!

Đường Hiểu Uyển biết Diệp Lăng Phi luôn thích kể chuyện cười đồi trụy. Cô vội vàng nói:

- Chúng tôi đều là con gái, Diệp đại ca phải chú ý đó nghe!

- Anh sẽ không kể chuyện cười đồi trụy đâu, anh sẽ kể một câu chuyện rất hay!

Khóe miệng Diệp Lăng Phi nở nụ cười xấu xa, lúc đầu ngồi ưỡng ngực kể chuyện. Hắn kể một câu chuyện ma, vẫn chưa kể xong bốn cô gái này đã bịt tai lại rồi, miệng liên tục nói không ngớt những lời đại loại như đừng kể nữa. Trong rừng sâu như vậy lại còn là nửa đêm nữa, cũng chỉ có loại đàn ông biến thái như Diệp Lăng Phi mới có thể làm những chuyện như vậy.

Cuối cùng Diệp Lăng Phi cũng không kể nữa, nhưng mấy cô gái lại trở nên sợ hãi bu lại ngồi xung quanh Diệp Lăng Phi, không chịu rời khỏi Diệp Lăng Phi.

Qua được một lúc, Trương Lộ Tuyết có vẻ ngồi không yên phận, miệng cô sát lại bên tai Trịnh Khả Nhạc ngồi bên cạnh, thấp giọng nói:

- Khả Nhạc, cô đi cùng tôi một lát được không, tôi muốn đi vệ sinh!

Lúc nói câu này, mặt của cô đã ửng đỏ, hiện rõ vẻ khó xử. Trịnh Khả Nhạc mắt nhìn ra bên ngoài một tí, thấp giọng nói:

- Giám đốc, tôi cũng sợ, tôi cũng muốn đi!

- Hai tụi mình đi đi!

Trương Lộ Tuyết thấp giọng nói.

Trịnh Khả Nhạc gật đầu. Hai người đứng lên, Từ Oánh thấy hai người họ đứng lên thắc mắc hỏi:

- Hai người đi đâu thế?

- Đi ra ngoài!

Trịnh Khả Nhạc không nói đi vệ sinh trước mặt Diệp Lăng Phi, Từ Oánh đương nhiên hiểu hai người muốn đi đâu thế là cô cũng đứng lên, Đường Hiểu Uyển cũng nhịn rất lâu rồi, lúc nãy bị Diệp Lăng Phi dọa khiếp không dám ra ngoài đi vệ sinh, kết quả vừa nhìn thấy người khác cũng muốn đi vệ sinh, đúng lúc có thể cùng đi, thế là bốn cô gái cùng nhau đánh bạo kết giao cùng đi ra ngoài.

Bốn người nghĩ rất tốt, đi ra bên ngoài tìm chỗ đi vệ sinh, nhưng đâu có ngờ vừa mới mở cửa phòng gỗ, đầu tiên là bốn người run bần bật. Ở trong căn phòng gỗ còn có lửa cháy nên không hề cảm giác được cái lạnh ở bên ngoài. Bốn người bọn họ đứng ngoài cửa, hai tay giữ trước ngực nhìn một màn đen nghịt ngoài trời, do dự không dám ra ngoài.

Vẫn là Đường Hiểu Uyển quay lại nói với Diệp Lăng Phi:

- Diệp đại ca, anh đi cùng tụi em được không?

Diệp Lăng Phi đứng lên cũng chẳng nhiều lời, đi thẳng ra bên ngoài, bốn cô gái mới dám bước ra theo.

Mưa bên ngoài đã tạnh rồi, nhưng khắp nơi đều là những vũng nước, bốn cô gái tìm cả nửa ngày mới tìm được một chỗ bằng phẳng, Trương Lộ Tuyết và Trịnh Khả Nhạc đi trước, còn Đường Hiểu Uyển và Từ Oánh phụ trách canh gác, giống như là lo Diệp Lăng Phi qua đây lén nhìn trộm vậy.

Diệp Lăng Phi vẫn chưa hèn hạ đến mức đó, đầu tiên là hắn đi tìm một chỗ phóng nước cái đã, sau khi phóng xong, Diệp Lăng Phi vừa kéo quần vừa lầm bầm trong bụng nói:

- Sao bên ngoài lạnh thế này, không ổn cho lắm, chẳng lẽ có chuyện gì sắp xảy ra?

- Diệp đại ca, anh có đó không?

Đường Hiểu Uyển không nhìn thấy Diệp Lăng Phi nên hét rống lên gọi.

- Ừm, anh ở đây!

Diệp Lăng Phi bước qua. Vừa cách Đường Hiểu Uyển khoảng chừng một mét thì nghe giọng của Trương Lộ Tuyết:

- Đừng qua đây, anh đừng có qua đây!

- Tôi có nói qua đâu!

Diệp Lăng Phi lầm bầm trong miệng, nhìn thấy Trương Lộ Tuyết vội vàng kéo quần lên, cô đỏ cả mặt đứng trước mặt Diệp Lăng Phi nói:

- Anh làm gì qua đây, nhìn cái gì mà nhìn!

- Có gì ngon lành chứ, ai mà chẳng ăn cơm, uống nước, đại tiện, tiểu tiện chứ. Mọi người đều giống nhau cả!

Diệp Lăng Phi với bộ mặt chẳng vấn đề gì cả, Trịnh Khả Nhạc cũng đi ra nhìn thấy Diệp Lăng Phi, mím cái miệng nhỏ xinh bất mãn nói:

- Mọi người đều là con gái, anh làm gì mà chạy qua đây!

- Nếu đã như vậy thì tôi đi là được chứ gì. Để các cô lại đây.

- Tối nay tôi đổi chỗ khác ở vậy, bốn cô ở đây là được rồi!

Diệp Lăng Phi quay người vừa định đi thì Trịnh Khả Nhạc vội vàng kéo tay Diệp Lăng Phi lại, miệng nói:

- Giám đốc Diệp, anh đừng có đi. Tụi em đều là con gái, anh không thể bỏ đi như vậy được!

Trương Lộ Tuyết cũng sợ trong lòng, không quan tâm đến những chuyện khác vội vàng nói:

- Anh có phải là đàn ông không vậy, lúc này anh còn như vậy nữa. Được rồi, được rồi, coi như là tôi sai vậy, thái độ không tốt, xin lỗi anh được chưa!

- Xin lỗi không thành ý!

Diệp Lăng Phi quay người lại, trong bóng tối khóe miệng hắn nở nụ cười đắc ý, nói:

- Chí ít cô cũng phải khiến cho tôi cảm nhận được cô thật lòng thành ý xin lỗi!

- Anh còn muốn tôi thế nào nữa?

Trương Lộ Tuyết nổi nóng trong lòng, mình đã bị ép đến mức này, không còn cách nào khác chỉ có thể hạ giọng thấp khí. Trong bụng cô vẫn còn đang nghĩ sau khi trở về sẽ phục thù Diệp Lăng Phi như thế nào.

- Chí ít cũng cho một cái ôm để tôi cảm nhận được thành ý của cô!

Diệp Lăng Phi nói.

- Anh...!

Trương Lộ Tuyết trợn trừng mắt lên, trong bóng tối Diệp Lăng Phi nhìn không rõ mặt cô, nếu hắn nhìn thấy mặt cô thì sẽ nhìn thấy khuôn mặt vốn mềm mại mịn màng của Trương Lộ Tuyết đã ửng đỏ cả lên. Bộ dạng đó giống như hận không thể nuốt trọn Diệp Lăng Phi ngay lập tức.

Trương Lộ Tuyết trong lòng rất không tình nguyện. Cô có cảm giác bị người khác ép bức, cũng chỉ có thể phục tùng Diệp Lăng Phi, cô rì rì đi lại phía Diệp Lăng Phi. Đúng lúc Trương Lộ Tuyết cắn chặt môi dang rộng hai tay ra cho Diệp Lăng Phi một cái ôm thì lại nghe Diệp Lăng Phi nói:

- Được rồi, tôi chỉ là muốn xem thử cô có thành ý hay không thôi, cô thật cho rằng tôi muốn cái ôm của cô sao, nếu như cô ôm tôi rồi, bà xã tôi Tình Đình còn không chịu làm ầm lên đòi ly hôn à!

Diệp Lăng Phi vốn định nói Trương Lộ Tuyết biết là hắn chỉ muốn đùa cô thôi, vốn không phải thực sự muốn Trương Lộ Tuyết ôm mình. Diệp Lăng Phi không nói câu này sẽ tốt hơn, vừa nói câu này, khi Trương Lộ Tuyết nghe được trong lòng lại có một cảm giác khác, cô và Bạch Tình Đình nhất định là bát tự bất hòa. Từ nhỏ đã thích những đồ giống nhau, thậm chí chỉ vì một chuyện nhỏ mà phân hơn thu với nhau, ai cũng không chịu nhường ai, sau khi lớn lên, tính cách của hai cô vẫn không hề thay đổi. Đặc biệt là Trương Lộ Tuyết nhìn thấy Bạch Tình Đình đã kết hôn, trong lòng luôn cảm giác Bạch Tình Đình đã đè lên đầu mình.

Vốn dĩ Trương Lộ Tuyết đối với con người Diệp Lăng Phi cảm thấy có chút tài cán, nhưng không ngờ đến trình độ bội phục đó. Bây giờ lại nghe Diệp Lăng Phi nhắc đến Bạch Tình Đình, cô dao động trong lòng, thầm nghĩ:

- Nếu như người đàn ông này đã là chồng của Bạch Tình Đình, vậy mình sẽ khiến cho Bạch Tình Đình ngày ngày phải sầu não!

Nghĩ đến đây, Trương Lộ Tuyết lại chủ động ôm Diệp Lăng Phi.

Trên người Trương Lộ Tuyết vốn đã mặt ít đồ, vừa mới ôm Diệp Lăng Phi liền cảm giác đôi gò bồng đảo của Trương Lộ Tuyết húc vào người mình, mềm mại dễ chịu. Loại cảm giác tiếp xúc này khiến cho Diệp Lăng Phi hận không thể ôm chặt Trương Lộ Tuyết vào lòng.

- Cô cẩn thận đấy. Tôi không muốn phạm phải sai lầm nghiêm trọng đâu!

Ngoài miệng Diệp Lăng Phi lại nói như vậy nhưng hàng lông mày lại nhíu lại, hắn phát hiện sự lo lắng của hắn đang biến thành hiện thực. Thời tiết đang dần giảm nhiệt độ.

Điều mà Diệp Lăng Phi lo lắng nhất chính là sự giảm nhiệt độ. Vừa mới tạnh mưa, tình hình lại trở nên biến đổi tồi tệ, Diệp Lăng Phi nhận thức được lần này gặp phiền phức rồi, hơn nữa còn là một đại phiền phức.

Trương Lộ Tuyết lại cho rằng Diệp Lăng Phi thực sự sợ mình rồi, trong lòng cô thầm có chút đắc ý, nghĩ bụng:

- Xem ra mình phải câu dẫn người đàn ông này rồi, sau khi hắn rời khỏi Bạch Tình Đình, mình lại đá hắn ra!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK