Mục lục
[Dịch] Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đánh vỡ đầu Diệp Lăng Phi cũng không nghĩ ra tại sao Trần Ngọc Đình lại để mình làm giám đốc bộ tổ chức , càng không thể hiểu được tại sao Trương Khiếu Thiên lại đồng ý như vậy. Lẽ nào Trương Khiếu Thiên lại không sợ mình làm loạn cái tập đoàn này lên hay sao?

Tôn Hằng Viễn còn tưởng rằng Diệp Lăng Phi vui quá không nói được gì, hắn vươn tay vỗ vào mông cô gái mát-xa, nói:

- Các cô ra ngoài trước đi.

Chờ cho hai nhân viên mát-xa đi ra ngoài, Tôn Hằng Viễn cười nói:

- Tiểu Diệp, tôi thấy anh có tương lai đấy, giám đốc bộ tổ chức là cấp cao đấy, sau này anh là cấp trên của tôi, chúng ta hợp tác với nhau, một năm kiếm bảy tám mươi vạn không phải là khó.

Diệp Lăng Phi cười ha hả nói:

- Giám đốc Tôn, không nên nói như vậy, vạn nhất tôi không được cái chức giám đốc bộ tổ chức , không phải anh sẽ rất thất vọng sao?

- Tiểu Diệp, anh không biết những việc hệ trọng ở bên trong đâu. Bên ngoài thì nói là để thắt chặt mối liên hệ giữa sản xuất và thị trường, nhưng trên thực tế đây là sự phân tán quyền lực. Tổng giám đốc có lẽ đã nghĩ thông suốt chuyện này, muốn nắm mọi quyền lực trong tay mình. Anh nghĩ là giám đốc bộ tổ chức có quyền lực lớn như vậy sao, tổng giám đốc sẽ không thả ra đâu, nhất định sẽ an bài người của ông ấy vào.

Tôn Hằng Viễn nhìn Diệp Lăng Phi cười nói:

- Thôi, tôi không nói nhiều nữa, tôi nghĩ chúng ta đều là người thông minh, cũng không nên nói toạc ra hết.

- Giám đốc Tôn, tôi không được thông minh như nhiều người, nhưng bất quá, quyết định thành lập bộ tổ chức còn chưa có xuống, chờ khi nào xác định được xem bộ tổ chức nó là cái gì rồi hãy nói.

Diệp Lăng Phi không muốn tiếp tục nói chuyện này với Tôn Hằng Viễn nữa,hắn thừa biết Tôn Hằng Viễn nghĩ như thế nào, chẳng qua là hắn muốn mượn sức của mình để sau này có thể kiếm được nhiều tiền hơn từ công ty.

Tôn Hằng Viễn tưởng nhầm rằng Diệp Lăng Phi đã đồng ý với mình, cười ha hả nói:

- Tiểu Diệp, nói vậy cũng đúng, chờ khi quyết định được chuyển xuống, chúng ta bàn chuyện hợp tác cũng không muộn. À, Kim Bích Huy Hoàng vừa mới có mấy món hàng ngon lắm, chờ khi mát-xa xong, hai người chúng ta đi ra khu HAPPY,nhảy múa một lúc, nhân tiện mở một phòng, tối hôm nay tất cả đều tính cho tôi.

- Không cần đâu, tôi không có hứng thú với mấy cô gái này.

Diệp Lăng Phi đứng lên.

- Tối nay, tôi muốn đi gặp một người bạn. Tôi nghĩ để lần sau đi.

- Lần sau cũng được.

Tôn Hằng Viễn liên tục cười nói.

Diệp Lăng Phi quay trở lại phòng thay đồ, chiếc điện thoại trong tủ quần áo lộ ra, trên điện thoại báo có một cuộc gọi nhỡ. Diệp Lăng Phi không nhận ra số điện thoại này là của ai, hắn bấm gọi lại. người nhận điện thoại chính là Tần Dao. Từ trong điện thoại, Diệp Lăng Phi biết hôm nay là ngày sinh nhật của Tần Dao, nàng muốn đi ăn sinh nhật cùng với Diệp Lăng Phi.

- Tiểu nha đầu, không học cùng cũng không chơi cùng, tại sao lại một mực muốn chọn ta.

Diệp Lăng Phi trong miệng thầm nói, nhưng hắn vẫn đồng ý.

Hắn chia tay Tôn Hằng Viễn, lái xe thẳng đến trung tâm thương mại, dự định mua một bộ đồ trang điểm làm quà sinh nhật. Diệp Lăng Phi không biết Tần Dao có thích bộ đồ trang điểm tốt này nữa hay không, bất quá, đi gặp Tần Dao không thể đi tay không được. Sau khi gói lại, Diệp Lăng Phi thuận tay đặt bộ đồ trang điểm đắt tiền đó vào xe, thẳng đến quảng trường cạnh biển theo như lới Tần Dao nói.

Diệp Lăng Phi dừng xe tại quảng trường cạnh bờ biển, tay cầm món quà sinh nhật, đi qua quảng trường, đi tới gần bờ biển. Cách từ xa, Diệp Lăng Phi đã thấy Tần Dao đang đưng dựa vào hàng rào bảo vệ, hai chân vắt vào nhau, lộ vẻ buồn chán, nàng đang nghịch chiếc điện thoại của mình.

- Diệp đại ca, anh ở đâu?

Diệp Lăng Phi lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tần Dao, Diệp Lăng Phi khẽ cười, thả điện thoại vào túi rồi đi về phía Tần Dao. Tần Dao vẫn cúi đầu nhìn chiếc điện thoại của mình, hoàn toàn không phát hiện Diệp Lăng Phi đã đến trước mặt.

- Tiểu nha đầu, nhìn gì vậy?

Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng vỗ lên vai Tần Dao, lúc này Tần Dao mới phát hiện Diệp Lăng Phi đã tới trước mặt mình, vội vàng thả điện thoại vào trong túi, híp mắt cười rộ lên. Tần Dao cười trông rất xinh, hai má lúm đồng tiền hiện ra trên mặt.

- Diệp đại ca, anh đã tới muộn.

Tần Dao lẩm bẩm cái miệng nhỏ nhắn của nàng:

- Hôm nay là ngày sinh nhật của người ta, thế mà còn để người ta phải đợi mãi.

- Sao lại có thể trách anh, tại em không nói sớm cho anh biết.

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đưa món quà sinh nhật đến trước mặt Tần Dao, cười nói:

- Em xem, anh vừa mới mùa quà sinh nhật cho em này, có muốn biết bên trong là cái gì không?

- Diệp đại ca, không cần phải mua quà cho em. Hôm nay là sinh nhật của em, anh đến là được rồi, đâu cần phải tặng quà cho em.

Tần Dao thấy gói quà sinh nhật rất đẹp, trong lòng thầm nghĩ không biết Diệp Lăng Phi tặng cho nàng cái gì. Nhưng nàng không thể nói mình rất mong được Diệp Lăng Phi tặng quà, nếu nói như vậy sẽ làm Diệp Lăng Phi nghĩ mình cố ý muốn được nhận quà.

- Chút lòng thành thôi mà, đâu có thể đến chúc mừng sinh nhật mà lại đi tay không được.

Diệp Lăng Phi đem món quà đưa cho Tần Dao.

- Không nên mở, chờ sau khi em quay về ký túc xá thì hãy mở nó ra.

Tần Dao nhận món quà, liên tục cảm ơn.

Diệp Lăng Phi quét mắt về bốn phía, phát hiện cái quảng trường này có rất nhiều người qua lại, hiện tại trời đã có phần mờ mờ tối, những ngọn đèn đã được bật lên.

- Tiểu nha đầu, chúng ta đi đâu ăn nha? Ăn ở khách sạn được không?

Diệp Lăng Phi vừa mới nhìn lướt qua, thấy bốn phía quảng trường không có một khách sạn hay nhà hàng nào, trong lòng buồn bực, không biết nên đưa tiểu nha đầu đi ăn ở nơi nào đây.

Tần Dao giơ bàn tay trắng như tuyết lên, chỉ về chỗ bãi cát dưới quảng trường, nói:

- Diệp đại ca, em nghĩ nên mua vài thứ, chúng ta ngồi ăn ở bờ biển, em lớn như vậy rồi mà chưa bao giờ được trải qua cảm giác giống như trong phim truyền hình. Hôm nay là sinh nhật em, thế nên em muốn ăn ở cạnh bờ biển, coi như là đi dã ngoại.

- Muốn đi dã ngoại à?

Diệp Lăng Phi nở nụ cười, hắn cố ý tỏ ra say đắm nhìn cơ thể Tần Dao, đặt tay lên vai Tần Dao, cười xấu xa nói:

- Tiểu muội muội, nếu như em không sợ anh là loại lang sói háo sắc, anh có thể đưa em đi dã ngoại.

Tần Dao mặc một chiếc váy tráng, cái váy này nàng mua hồi đầu năm, nhưng tiếc không dám mặc, hôm nay mới dám mặc vào. Nàng bị Diệp Lăng Phi đặt tay lên vai, cảm thấy như có một dòng điện xuất phát từ vai chạy đi khắp cơ thể, chỉ biết cúi đầu, nói thì thầm:

- Em không sợ Diệp đại ca, em tin Diệp đại ca không phải là loại háo sắc.

Nghe được câu này trong lòng Diệp Lăng Phi cảm thấy vô cùng ấm áp, thầm nghĩ:

- Xem ra tiểu nha đầu này cũng biết phân biệt tốt xấu, vẫn còn nhìn được ra ta không phải là loại háo sắc, xem ra vẫn hơn Bạch Tình Đình rất nhiều.

Diệp Lăng Phi cười ha hả nói:

- Nếu như em không sợ anh, anh có thể đưa em đi cắm trại, dã ngoại, nhưng anh nghĩ chúng ta không nên đi quá xa, hay là đi công viên Tây Sơn đi.

Tần Dao không chút do dự, đồng ý ngay. Có lẽ, nàng cảm nhận được Diệp Lăng Phi là người đàn ông có thể tin tưởng được. Lần trước đã giúp nàng giải vây, Tần Dao vẫn còn ghi tạc trong lòng, đến giờ vẫn không quên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK