Mục lục
[Dịch] Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Lăng Phi lấy điện thoại ra bấm số máy Bành Hiểu Lộ, giọng nói của Bành Hiểu Lộ ở đầu dây bên kia vẫn trầm thấp như vậy, đây không phải là lần đầu Diệp Lăng Phi thấy giọng nói của Bành Hiểu Lộ trầm thấp như vậy, điều đó chứng tỏ tâm tình của Bành Hiểu Lộ đang không tốt.

Diệp Lăng Phi hỏi:

- Hiểu Lộ, bây giờ em đang làm gì vậy?

- Em đang dạo phố!

Bành Hiểu Lộ nói,

- Đang đi dạo phố với bạn, em thấy trước kia mình quá ngốc, có nhiều thứ đều chưa từng thử qua, hiện giờ phải thư giãn một chút, Diệp Lăng Phi, anh có chuyện gì không?

Diệp Lăng Phi nghe Bành Hiểu Lộ dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với hắn, không biết vì sao, hắn cảm thấy lòng mình đau nhói, giọng điệu của cô khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy quan hệ giữa mình và Bành Hiểu Lộ có vẻ lạnh nhạt, không còn thân mật như trước kia nữa. Tuy Diệp Lăng Phi không rõ rốt cuộc Bành Hiểu Lộ gặp chuyện gì mà lại thay đổi nhiều như vậy, nhưng Diệp Lăng Phi hiểu rất rõ rằng, quan hệ giữa hắn và Bành Hiểu Lộ quả thực đến một lúc nào đó sẽ phải kết thúc, chắc hẳn Bành Hiểu Lộ cũng đã nghĩ đến chuyện này rồi. Diệp Lăng Phi bỗng nhiên cảm thấy trong lòng rối loạn, tuy là hắn cũng từng nghĩ đến chuyện đoạn tuyệt quan hệ với Bành Hiểu Lộ, nhưng khi hai người tiếp tục tiếp xúc với nhau, Diệp Lăng Phi lại phát hiện ra mình không thể bỏ được, nói hắn ích kỷ cũng dúng, nói hắn ngang ngược cũng không sai, tóm lại là hắn không thể nào hạ quyết tâm đoạn tuyệt quan hệ với Bành Hiểu Lộ được. Diệp Lăng Phi liếm liếm môi, hắn cố gắng làm cho giọng nói của mình có vẻ bình thường như mọi khi, chậm rãi nói:

- Hiểu Lộ, anh muốn nói với em một tiếng, anh không thể hoàn thành nguyện vọng của lão già, anh định đập nát tất cả những miếng ngọc bội trong tay anh, như vậy thì không còn người nào biết kho báu đó được chôn giấu ở đâu nữa, mặc kệ chuyện Cửu Long triều là thật cũng được, là giả cũng thế thôi, tóm lại, anh đã quyết định rồi!

- Nếu anh đã quyết định rồi thì cần gì phải nói với em chứ,

Bành Hiểu Lộ tỏ ra rất bàng quan, cô nói:

- Em chẳng thể khống chế được cái gì, anh muốn quyết định như thế thì cứ tùy anh thôi!

- Vậy được rồi, anh chỉ muốn nói trước với em một tiếng mà thôi, nếu em không quan tâm thì anh cũng không cần phải lo lắng nữa!

Diệp Lăng Phi cầm lấy điện thoại, nói đến đây, hắn dừng lại một lát, rồi chậm rãi nói:

- Có lẽ chúng ta đều đã sai lầm, nhầm thời gian, nhầm địa điểm, hai chúng ta gặp nhau là một điều sai lầm!

Diệp Lăng Phi nói xong câu đó về liền dập máy, hắn thở dài một hơi, tuy trong lòng Diệp Lăng Phi không muốn thừa nhận chuyện này, nhưng hắn lại không thể không thừa nhận, giữa hắn và Bành Hiểu Lộ thật sự có một vách ngăn. Diệp Lăng Phi đứng dậy, mưa bên ngoài vẫn tiếp tục rơi, Diệp Lăng Phi không cho rằng đi bộ trong thời tiết này là một ý kiến hay, chỉ có điều, muốn tìm được người đi tản bộ cùng hắn lại không phải là chuyện dễ dàng, tuy bên người hắn có hai cô vợ xinh đẹp, nhưng Diệp Lăng Phi lại không muốn đẹp hai cô bị mắc mưa, tự đi một mình có lẽ là lựa chọn tốt nhất. Trong lúc Diệp Lăng Phi nghĩ như vậy, điện thoại của hắn đổ chuông, hắn cầm lên xem, thấy là Bành Hiểu Lộ gọi tới, Diệp Lăng Phi không biết Bành Hiểu Lộ đây là làm sao nữa, chẳng lẽ mình còn có chuyện gì quên chưa nói với cô ấy sao? Không đợi Diệp Lăng Phi nói chuyện, giọng nói của Bành Hiểu Lộ đã vang lên trong điện thoại, cô hỏi:

- Diệp Lăng Phi, câu vừa rồi của anh là có ý gì?

Diệp Lăng Phi nghe giọng điệu nói chuyện của Bành Hiểu Lộ dường như là đang chất vấn mình, hắn cảm thấy khó hiểu liền hỏi ngược lại:

- Chẳng lẽ em không hiểu sao?

- Em hiểu cái gì chứ?

Thanh âm của Bành Hiểu Lộ mang theo cảm giác bị phận, giống như là cái một oán phụ bị người ta vứt bỏ vậy, nếu vừa rồi giọng nói cô trầm thấp thì giờ phút này thanh rõ ràng đã trở nên cao vút, loại cảm xúc tương phản như vậy khiến cho Diệp Lăng Phi thậm chí còn cho rằng không biết Bành Hiểu Lộ có còn đang bình thường không, nếu vẫn là người bình thường thì sao cảm xúc lại biến đổi nhanh như vậy chứ.

- Hiểu Lộ, em tạm thời không nên kích động, chúng ta có thể từ trò chuyện mà!

Diệp Lăng Phi cảm thấy không hiểu lắm, từ trong giọng nói của Bành Hiểu Lộ, hắn cảm giác được dường như Bành Hiểu Lộ đang cảm thấy bị mình lừa gạt vậy. Diệp Lăng Phi nói như vậy vốn để an ủi Bành Hiểu Lộ, không muốn khiến tâm tình của Bành Hiểu Lộ bị kích động, nhưng thật không ngờ khi hắn nói ra câu này, chợt nghe thấy Bành Hiểu Lộ nói trong điện thoại:

- Diệp Lăng Phi, anh là một tên khốn kiếp, từ đầu tới chân là một tên khốn kiếp, anh chơi đùa em rồi lại muốn đá em à, em nói cho anh biết, đừng hòng như vậy nhé, cả đời này em sẽ ở bên cạnh anh, anh muốn đá em như thế à, nằm mơ!

Bành Hiểu Lộ như vậy lại khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy rất kinh ngạc, Bành Hiểu Lộ đây là làm sao vậym Diệp Lăng Phi cứ cảm thấy Bành Hiểu Lộ có cái gì đó không bình thường, giống như là bị cái gì đó kích thích vậy, chẳng lẽ chuyện của Bành Nguyên khiến cho tâm tình cô trở nên không tốt? Diệp Lăng Phi cảm thấy không đúng lắm, dù sao Bành Nguyên cũng đã ra đi một thời gian rồi, Bành Hiểu Lộ không cần bị kích động như vậy chứ. Diệp Lăng Phi cảm thấy tròng chuyện này còn có vấn đề khác, nhưng trong lúc nhất thời lại không rõ biết là chuyện gì, đành phải hỏi:

- Hiểu Lộ, em nói cái gì vậy, sao lại nói anh bỏ rơi em chứ?

- Chẳng phải là như vậy sao? Vậy câu anh nói đó là có ý gì?

- Anh chỉ muốn nói là hai người chúng ta phải đối mặt với rất nhiều chuyện khó khăn, anh chỉ muốn biểu đạt ý tứ đó thôi!

Diệp Lăng Phi nói,

- Làm sao anh cam lòng để em đi được chứ, chỉ là lúc nãy em nói em đang đi dạo phố với bạn, anh không dám quấy rầy anh, cho nên mới nói như vậy, bởi thế anh vẫn còn chưa nói xong!

- Thật vậy sao?

Bành Hiểu Lộ hỏi.

- Tất nhiên là thật rồi!

Diệp Lăng Phi nói,

- Sao anh cứ cảm thấy như mình lừa gạt em vậy nhỉ, nhưng mà Hiểu Lộ này, en có cảm thấy tâm tình của mình không tốt lắm, dường như là có chuyện gì đó đã xảy ra vậy, em có thể nói với anh được không?

- Em... em không di dạo phố, em ở nhà, chỉ là em và mẹ em... cãi nhau!

Bành Hiểu Lộ đột nhiên nói câu này, Diệp Lăng Phi nghe xong bị dọa sợ suýt chút nữa nhảy dựng lên, đây là chuyện gì vậy, Bành Hiểu Lộ lại cãi nhau với mẹ cô ấy, đây quả thực là chuyện khiến cho Diệp Lăng Phi không thể tin nổi, ở trong mắt Diệp Lăng Phi xem ra, ở trước mặt mẹ cô Bành Hiểu Lộ luôn tỏ ra mình là một cô con gái ngoan ngoãn.

- Tại sao hai mẹ con lại cãi nhau?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Anh đừng hỏi nữa!

Bành Hiểu Lộ không muốn trả lời câu hỏi này, cô chỉ nói:

- Vài ngày nữa em sẽ đến chỗ anh, em mặc kệ người khác nhìn em như thế nào, em chỉ cần mình thích là đủ rồi, Diệp Lăng Phi, anh đừng hòng chơi đùa rồi đá em!

- Sao anh lại làm thế được chứ?

Diệp Lăng Phi nói,

- Nhưng mà, Hiểu Lộ này, trong lòng anh vẫn còn một vấn đề không hiểu, sao em và mẹ em lại cãi nhau chứ?

Diệp Lăng Phi vẫn tiếp tục truy hỏi vấn đề này, Bành Hiểu Lộ thấy Diệp Lăng Phi cứ tiếp tục hỏi mãi không dứt, cô không kiên nhẫn nói:

- Đã bảo là anh đừng hỏi nữa, anh còn cố hỏi làm gì? Được rồi, em nói cho anh biết là được, mẹ của em muốn gả em cho Tưởng Á Đông, em nói với mẹ em là em đã mang thai đứa con của anh, bây giờ anh đã hài lòng chưa? Anh hỏi cái gì em đã trả lời hết rồi, anh đừng hỏi nữa, chuyện này cứ để em tự xử lý, anh đừng làm phiền đến em nữa!

Diệp Lăng Phi há hốc mồm, hắn thật sự không ngờ Bành Hiểu Lộ lại có thể nói như vậy, chuyện này khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy quá kinh ngạc, Bành Hiểu Lộ rốt cuộc bị làm sao vậy chứ, chẳng lẽ thật sự bởi vì cái chết của Bành Nguyên khiến cho tâm tình của Bành Hiểu Lộ trở nên cưc kỳ không ổn, sao Bành Hiểu Lộ có thể như nói chuyện với mẹ mình như vậy chứ. Diệp Lăng Phi không dám hỏi nữa, nghe giọng nói không kiên nhẫn của Bành Hiểu Lộ trong điện thoại, Diệp Lăng Phi có thể tưởng tượng ra được giờ phút này tâm tình của Bành Hiểu Lộ nhất định cực kỳ không tốt, ở thời điểm này, Diệp Lăng Phi không cần phải truy hỏi nữa, như vậy sẽ chỉ làm cho Bành Hiểu Lộ càng thêm bực bội mà thôi, điều hắn có thể làm bây giờ là nói với Bành Hiểu Lộ, bất luận như thế nào, hắn đều đứng về phía Bành Hiểu Lộ, ủng hộ Bành Hiểu Lộ tới cùng. Sau khi dập máy, Diệp Lăng Phi cảm thấy trán mình đổ mồ hôi lạnh, chẳng lẽ Bành Hiểu Lộ thật nói như vậy với mẹ cô ấy sao? Diệp Lăng Phi thầm nghĩ mình đã bao giờ phát sinh quan hệ với Bành Hiểu Lộ, mặc dù có tiếp xúc thân mật, nhưng Diệp Lăng Phi lại không hề làm chuyện đó với Bành Hiểu Lộ. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ Bành Hiểu Lộ bị mẹ của cô ép cho không còn cách nào mới đem mình ra để làm bia đỡ đạn sao, nếu thật sự là như vậy thì chẳng phải mình là một kẻ rất đáng thương?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK