Mục lục
[Dịch] Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Em biết ngay là anh sẽ nói thế mà!

Trịnh Khả Nhạc nghe Diệp Lăng Phi bảo cô giúp sửa máy, cô lại nũng nịu nói:

- Diệp đại ca, chẳng lẽ anh không có chỗ tốt gì cho em sao?

- Muốn chỗ tốt à? Để anh suy nghĩ đã, anh tặng thêm cho em một nụ hôn nhé?

Diệp Lăng Phi cố ý nói như vậy, quả nhiên Trịnh Khả Nhạc ở đầu dây bên kia hừ một tiếng, dường như là rất tức giận, nói:

- Quỷ hẹp hòi, em không nói cho anh đâu!

Diệp Lăng Phi nghe vậy liền giở giọng dụ dỗ:

- Được rồi, Khả Nhạc, anh biết là em muốn gì mà, em đáp ứng em, nếu như em giúp anh sửa được máy, anh sẽ mua cho em một bộ váy, vụ giao dịch này thế nào?

Trịnh Khả Nhạc không cần suy nghĩ gì cả, lập tức đáp:

- Được, em đồng ý!

Cái máy tính xách tay đó chỉ bị trục trặc nhỏ, không nghiêm trọng lắm, Trịnh Khả Nhạc bảo Diệp Lăng Phi mở vỏ ngoài của laptop ra, rút RAM ra rồi cắm lại cho chắc, sau đó khởi động lại máy, như vậy là xong rồi, nói thì đơn giản như vậy nhưng đối với người không biết gì về máy tính thì khó mà biết được lỗi ở chỗ nào. Diệp Lăng Phi chính là một người chỉ biết dùng mà không biết sửa, hắn căn bản không biết trục trặc ở chỗ nào. Vu Tiêu Tiếu đẩy cửa phòng đi vào, cô rất cẩn trọng dè dặt, thấy Diệp Lăng Phi đang nói chuyện điện thoại, Vu Tiêu Tiếu đi đến sau lưng Diệp Lăng Phi, vừa lúc Diệp Lăng Phi nói chuyện với Trịnh Khả Nhạc xong, Vu Tiêu Tiếu lập tức hỏi:

- Diệp đại ca, thành thật khai báo đi, anh vừa gọi điện thoại cho ai vậy?

- Tiêu Tiếu, em còn nói như vậy sao, nếu không phải là vì em thì sao anh phải hao tâm tốn sức sửa cái này, em thì ngược lại, dám nghe lén điện thoại của anh, xem anh trừng phạt em thế nào đây!

Diệp Lăng Phi nói xong liền ôm chầm lấy Vu Tiêu Tiếu vào trong lòng, bàn tay hắn hung hăng véo mông Vu Tiêu Tiếu một cái, Vu Tiêu Tiếu phát ra một tiếng kêu kiều mỵ. Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng kêu đó của Vu Tiêu Tiếu, bàn tay lại không khách khí véo thêm cái nữa, lần này hắn ghé môi tới hôn lên môi Vu Tiêu Tiếu một cái, nói:

- Để xem lần sau em còn dám nghe lén điện thoại của anh nữa không?

- Em thừa lệnh chị em lên đây gọi anh xuống ăn cơm, ai muốn nghe lén anh gọi điện thoại chứ?

Vu Tiêu Tiếu giải thích cho hành động của mình,

- Em có muốn vụng trộm đi vào đâu, chỉ là em thấy anh đang gọi điện thoại, không muốn quấy rầy đến anh, cho nên mới lặng lẽ đi vào. Không ngờ anh lại bắt nạt em, em sẽ nói lại cho chị em biết!

Vu Tiêu Tiếu chỉ được cái to mồm vậy thôi, nhưng mà cô lại không cựa quậy gì, trái lại còn ôm cổ Diệp Lăng Phi, cô rất thích sự ấm áp khi được Diệp Lăng Phi ôm. Tay Diệp Lăng Phi lần mò vào trong áo Vu Tiêu Tiếu, xoa nắn bộ ngực của Vu Tiêu Tiếu qua lớp áo lót, cảm giác mềm mại nõn nà khiến Diệp Lăng Phi không dứt ra được, bàn tay hắn muốn mò vào trong qua lớp áo lót, trực tiếp tiếp xúc với da thịt của Vu Tiêu Tiếu. Nhưng hắn còn chưa kịp làm thì Vu Tiêu Tiếu đã tựa người vào Diệp Lăng Phi, hai tay cô vòng ra sau lưng cởi áo lót của mình ra, áo lót vừa rơi xuống, tay Diệp Lăng Phi trực tiếp chạm vào da thịt của Vu Tiêu Tiếu, khiến Vu Tiêu Tiếu phát ra một tiếng rên rỉ khe khẽ.

- Tiểu nha đầu, có nhớ anh không?

Nghe Diệp Lăng Phi hỏi như vậy, hai gò má Vu Tiêu Tiếu đỏ hồng lên, cô ghé môi đến sát bên tai Diệp Lăng Phi, đỏ mặt, nhỏ giọng thì thầm. Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết đã ngồi trong phòng ăn chờ Diệp Lăng Phi được một lúc rồi, nhưng chờ mãi mà Vu Tiêu Tiếu và Diệp Lăng Phi vẫn chẳng thấy tăm hơi đâu, Bạch Tình Đình đứng lên, nói:

- Mình biết ngay là không thể tin tưởng nha đầu Tiêu Tiếu kia mà, nói không chừng con bé cũng bị hấp dẫn, hai người này ở trên gác phá máy tính rồi. Không được, để mình lên đó xem một chút thì hơn, không thể để bọn họ phá tan tành cái máy tính được!

Trương Lộ Tuyết cười mà không nói gì, trong lòng cô cũng hiểu được suy nghĩ của Bạch Tình Đình, chỉ có điều, cô không cần muốn vạch trần mà thôi. Bạch Tình Đình vừa mới đi ra chỗ cửa phòng ăn, chợt nghe thấy tiếng bước chân, sau đó tiếng cười sảng khoái của Diệp Lăng Phi vang lên, hắn nói:

- Bà xã, em vừa nói xấu gì anh vậy, sao anh lại phá hỏng máy chứ, không thể có chuyện đó được. Anh nói cho em biết nhé, anh đã sửa xong máy tính rồi đấy!

Diệp Lăng Phi ôm lấy Bạch Tình Đình, tay hắn bắt đầu không thành thật vuốt ve mông của Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình không đẩy tay Diệp Lăng Phi ra khỏi người mình, mà quấyng dò xét đi đằng sau Vu Tiêu Tiếu Diệp Lăng Phi, Vu Tiêu Tiếu không dám đối diện với cái nhìn của Bạch Tình Đình, sau khi gọi một tiếng chị, cô bước nhanh qua bên cạnh Bạch Tình Đình, đi vào trong phòng ăn ăn. Bạch Tình Đình đưa tay véo sườn Diệp Lăng Phi một cái, nhẹ giọng nói:

- Em biết ngay là khi anh tỏ ra háo sắc như lúc này thì trăm phần trăm là đã có chuyện xảy ra rồi. Ông xã, anh thành thật khai báo đi, là anh chủ động hay trước hay là nha đầu Tiêu Tiếu kia chủ động trước?

Diệp Lăng Phi khẽ lắc đầu, nói:

- Không có mà, bà xã, chỉ là anh đột nhiên cảm thấy em xinh đẹp không gì sánh được, không nhịn được nên mới muốn thân mật với em một chút. Bây giờ anh cảm thấy mình là người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế giới này, không biết có bao nhiêu người đàn ông phải hâm mộ anh đây?

Diệp Lăng Phi nói xong, tay của hắn cũng với vào trong, trực tiếp vuốt ve mông của Bạch Tình Đình. Sự vuốt ve của Diệp Lăng Phi khiến Bạch Tình Đình cảm giác toàn thân mềm nhũn, nhất là tay kia của Diệp Lăng Phi cũng không an phận bắt đầu xoa nắn bộ ngực của Bạch Tình Đình, ở trước mặt Trương Lộ Tuyết và Vu Tiêu Tiếu, Bạch Tình Đình không muốn tỏ ra thất thố, cô thấp giọng nói:

- Ông xã, chúng ta đi ăn cơm đi!

Bạch Tình Đình không hề truy vấn đã xảy ra chuyện gì nữa, cô không chống cự được nữa rồi. Trước kia Bạch Tình Đình chưa bao giờ nghĩ cuộc sống của cô sẽ vì một người đàn ông mà thay đổi, càng không thể tưởng tượng được vì người đàn ông này, cô có thể làm rất nhiều chuyện mà trước giờ cô chưa bao giờ dám làm. Cho dù cô có tức giận người đàn ông này đến mấy, sau khi người đàn ông đó nói mấy câu, sự tức giận của cô lại bay đâu mất, đấy là tình cảnh bây giờ của cô, cô không thế nào rời khỏi người đàn ông này được. Trương Lộ Tuyết và Vu Tiêu Tiếu hai người làm như không thấy gì, sau khi thấy Bạch Tình Đình luôn miệng cầu xin, Diệp Lăng Phi mới thỏa mãn rút tay về, hắn để tay dưới mũi, hít hít mấy hơi, nói:

- Tình Đình, thơm quá!

Bạch Tình Đình vẫn không quen với việc thân mật với chồng ở trước mặt người khác, cô không tiếp tục dây dưa với Diệp Lăng Phi ở ngoài cửa phòng nữa, nếu tiếp tục dây dưa với hắn thì không biết bao giờ mới chấm dứt đây. Bạch Tình Đình hiểu rất rõ tính tình Diệp Lăng Phi. Cô quay người lại, đi vào trong phòng ăn, Diệp Lăng Phi cười cười, đi theo sau Bạch Tình Đình. Suzu Yamakawa, Trương Vân thường ngày vẫn ăn cơm cùng với Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình, ở đây không có chuyện phân biệt chủ tớ, Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình luôn coi Trương Vân là người nhà của mình, về phần Suzu Yamakawa và Minako cũng như vậy, người một nhà ăn cơm với nhau lại càng náo nhiệt. Chỉ là hôm nay nhà có thêm khác, nếu mọi người ngồi cùng nhau thì sẽ hơi chật. Trong phòng ăn bây giờ chỉ có bốn người Diệp Lăng Phi, Suzu Yamakawa và Minako đã ăn cơm trước, đi ra ngoài tản bộ, còn Trương Vân thì bận tới bận lui. Vu Tiêu Tiếu trải qua chuyện vừa rồi, ngược lại tỏ vẻ khá ngượng ngùng, cô không phải là một cô gái thích yên lặng, nhưng trong lúc ăn cơm, Vu Tiêu Tiếu lại chẳng nói chẳng rằng, không hoạt bát như mọi khi. Bạch Tình Đình cũng không nói gì, Diệp Lăng Phi ngẩng đầu, mấy lần định mở miệng nói chuyện, nhưng nhìn thấy phản ứng của Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi lại nhịn xuống, bữa cơm trôi qua một cách yên lặng. Diệp Lăng Phi là người ăn xong đầu tiên, sau khi ăn cơm xong, hắn lại đi lên gác chơi trò chơi. Chờ Diệp Lăng Phi đi khỏi, trong phòng ăn chỉ còn lại ba cô gái, Bạch Tình Đình không có gì phải cố kỵ nữa, cô đưa hướng ánh mắt về phía Vu Tiêu Tiếu, nở nụ cười, hỏi:

- Tiêu Tiếu, hình như là lúc nãy em lên gác hơi lâu đó nhỉ?

Nghe Bạch Tình Đình hỏi câu này, Vu Tiêu Tiếu cả kinh, cô tỏ vẻ bối rối, ấp úng nói:

- Em... em xem Diệp đại ca sửa.... sửa máy tính!

Vu Tiêu Tiếu trả lời như vậy có lẽ ngay cả cô cũng không tin, không cần phải nói đến Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình ấn đầu Vu Tiêu Tiếu một cái, nói:

- Tiểu nha đầu, từ lúc nào mà dám nói dối chị vậy, chẳng lẽ em cho rằng chị không biết sao. Nói tóm lại từ này về sau không được nói dối chị, nếu không thì....!

Bạch Tình Đình không nói tiếp đoạn sau, nhưng cô cố ý nở nụ cười lạnh lẽo, khiến cho Vu Tiêu Tiếu cảm thấy sắp có chuyện không hay xảy ra, cô vội vàng gật đầu lia lịa như gà mổ thóc. Bạch Tình Đình quay sang nói với Trương Lộ Tuyết:

- Lộ Tuyết, cậu đừng cả nghĩ, thật ra thì làm vợ rất khó, thử hỏi có người vợ nào không hi vọng chồng mình dành toàn bộ tình cảm cho mình. Nhưng từ ngày yêu Diệp Lăng Phi, mình biết nếu làm vợ anh ấy, mình phải học cách nhường nhịn. Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, nếu không thì mình sẽ bị dồn đến đường cùng mất!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK