Mục lục
[Dịch] Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tưởng Khải Lâm cau mày, ông ta nhìn Chu Hồng Sâm nói:

- Lão Chu, chuyện này tôi cũng cảm thấy kỳ lạ, đã có người nói chuyện này là do tôi đừng đằng sau giở trò, ông thử nghĩ xem tôi làm sao có thể đi quản chuyện này, còn về việc có người nói với tôi Diệp Lăng Phi là kẻ tình nghi, tôi không thể giả vờ không biết gì, như thế cũng không phù hợp với tác phong làm lãnh đạo của chúng ta, lẽ nào bảo chúng ta đi học cách che đậy sao? Chỉ có điều cách làm của những người cấp dưới thực sự là quá đáng, nhất là những người có liên quan ở phân cục, nhất định phải bị điều tra, việc này nên được coi là điển hình để giáo dục lại nhân viên không thể làm việc theo cảm tính được.

Vài câu nói của Tưởng Khải Lâm đã chối đẩy tất cả trách nhiệm, Chu Hồng Sâm lại quay về chỗ ngồi, lấy thuốc lá trên người ra, đối với những lời ban nãy Tưởng Khải Lâm nói, Chu Hồng Sâm không phủ nhận cũng không tán đồng, ông ta chỉ ngồi trước mặt Tưởng Khải Lâm hút thuốc khiến Tưởng Khải Lâm nhất thời không biết rút cuộc trong lòng Chu Hồng Sâm nghĩ gì.

- Lão Chu, ông tỏ thái độ đi chứ, chuyện này có cần triệu tập họp Thị ủy không, xác định xem nào?

Tưởng Khải Lâm lại hỏi một câu, hôm nay Tưởng Khải Lâm đã rất phá lệ rồi, cần biết, trước đây Tưởng Khải Lâm là chủ đạo, đâu cần phải nói chuyện như bây giờ với Chu Hồng Sâm.

Chu Hồng Sâm cũng biết đạo lý cái gì tốt thì tiếp nhận, khi Chu Hồng Sâm nghe Tưởng Khải Lâm nói vẫy xong, Chu Hồng Sâm cau mày dường như suy nghĩ một vấn đề gì đó rất quan trọng, một lát sau, Chu Hồng Sâm quay sang Tưởng Khải Lâm gật đầu nói:

- Tình hình trước mắt chỉ có thể làm như vậy, lão Tưởng, chúng ta phải nhanh chóng triệu tập hội nghị Thị ủy tìm xem rút cuộc là người nào gan to đến vậy dám vu oan giáng họa cho người khác.

Tưởng Khải Lâm giơ tay phải lên, liếc nhìn thời gian nói:

- Ừm, tôi cũng thấy vậy, chúng ta cần triệu tập ngay cuộc họp. Bây giờ 9 giờ 15 phút tối, nếu chúng ta tranh thủ thời gian triệu tập cuộc họp, ngày mai sẽ có kết quả, nhưng trước khi mở cuộc họp, hai chúng ta tốt nhất cần xác định những điểm cơ bản, ông không phải không biết, Trương Vệ Quốc cũng là người trong Thị ủy, nếu mở cuộc họp, nhất định phải mời ông ta, lần này Trương Vệ Quốc tham gia vào việc hành chính nhất định là đối đầu với chúng ta, hài, chuyện này nói ra thì dài dòng, Trương Vệ Quốc luôn cho rằng tôi…không nói nữa, không nói nữa. Những chuyện này đều là mâu thuẫn trong cô việc, không nhắc đến cũng thôi, lão Chu ông thấy chúng ta phải chăng nên xử lý tốt các cấp tại phân cục?

Tưởng Khải Lâm đẩy quan điểm chủ đạo giải quyết việc này cho Chu Hồng Sâm, dụng ý không cần nói cũng biết. Chu Hồng Sâm gật đầu nói một cách khẳng định:

- Tôi thấy cũng cần như vậy, lần này nhất định phải kỷ luật nghiêm khắc để răn đe. Chuyện lần này nếu xảy ra với người bình thường thì đã thành án oan rồi.

Tưởng Khải Lâm và Chu Hồng Sâm xác định quan điểm chủ đạo cho cuộc họp xong, vốn định mở cuộc họp Thị ủy thì đúng lúc đó cửa phòng trà mở ra thì Từ Nguyệt Như mặc sườn xám từ ngoài đi vào. Sự xuất hiện của Từ Nguyệt Như khiến Chu Hồng Sâm khá sửng sốt, ông ta nhìn Tưởng Khải Lâm hỏi:

- Lão Tưởng, chuyện này là thế nào, bà chủ Từ sao lại ở đây?

Tưởng Khải Lâm hình như cũng không hiểu chuyện gì, ông ta quay mặt sang phía Từ Nguyệt Như hỏi:

- Chuyện này tôi không rõ. Bà chủ Từ, chuyện này cũng có phần hơi trùng hợp, lai có thể gặp chị ở đây, chị đừng nói với tôi, chị theo dõi hai chúng tôi nên mới đến đây.

- Bí thư Tưởng, xem anh nói kìa, tôi làm sao có thể theo dõi hai anh chứ, cho dù tôi có to gan đến đâu cũng không dám làm như vậy, tôi chỉ là muốn đến phòng trà uống chút gì đó, ở đây không gian rất tốt, nhưng không ngờ đến đây lại gặp tiểu Ngô ở cửa, ồ, cũng chính là tài xế của thị trưởng Chu, vừa nói chuyện mới biết hai anh ở đây, thật trùng hợp quá, được, tối hôm nay tôi mời hai anh.

Chu Hồng Sâm cau mày liếc nhìn Tưởng Khải Lâm rồi lại quay sang nhìn Từ Nguyệt Như nói:

- Chuyện này không được hay lắm. Bà chủ Từ, tôi và bí thư Tưởng đang chuẩn bị quay về thị ủy họp để lần khác đi.

Chu Hồng Sâm vừa nói vậy thì Tưởng Khải Lâm cắt ngang nói:

- Lão Chu, chuyện này để tôi giải quyết là được rồi, ban nãy tôi đã nghĩ rồi, không cần thiết phải họp gì cả, chuyện hai chúng ta quyết định là được rồi, bây giờ tôi sẽ đi sắp xếp một chút, còn về chuyện giữa ông và bà chủ Từ, thì tôi không quản nữa.

Tưởng Khải Lâm nói rồi đứng lên, trước khi đi ông ta còn liếc nhìn Từ Nguyệt Nhu một cái sau đó mới đi khỏi gian phòng.

Từ Nguyệt Như chủ động đóng cửa phòng lại, khi cô ta quay lại thì nghe thấy Chu Hồng Sâm nói:

- Nguyệt Như, em nói rõ với anh, sao em lại đến đây?

Từ Nguyệt Như mặc sườn xám, để lộ ra những đường cong đầy gợi cảm. Dáng người vốn đã gợi cảm lại phối hợp với chiếc sườn xám, chẳng khác nào mỹ nữ giữa muôn người. Đương nhiên, chất liệu vải sườn xám mỏng manh, thấp thoảng ẩn hiện nội y bên trong của Từ Nguyệt Như. Cách ăn mặc như vậy nếu thật sự đến đây uống trà thì bên trong phải có mục đích khác, chính vì như vậy Chu Hồng Sâm mới hỏi Từ Nguyệt Như sao lại đến đây.

Từ Nguyệt Nhu khép cửa phòng lại đi đến trước mặt Chu Hồng Sâm, ngồi dựa vào Chu Hồng Sâm, kề vào tai Chu Hồng Sâm khẽ nói:

- Anh nói xem, trên đời này làm gì có chuyện tình cờ đến vậy chứ?

- Hẳn nào, hẳn nào, anh lại thấy kỳ lạ khi nhìn thấy em ở đây.

Chu Hồng Sâm hơi cau mày, tay phải ông ta để gõ lên bàn trà hai tiếng rồi nhìn Từ Nguyệt Như nói:

- Là Tưởng Khải Lâm bảo em đến phải không?

Từ Nguyệt Như gác chân phải lên, cặp đùi trắng ngần của cô ta lộ ra. Từ Nguyệt Như lấy bao thuốc ở bên cạnh Chu Hồng Sâm, châm một điếu. để bật lửa xuống nói:

- Không phải anh ta còn là ai được chứ. Tối nay em đang làm đẹp ở Spa thì nhận được điện thoại của anh ta nói muốn em đến để giảng hòa, em không biết rút cuộc là chuyện gì nhưng anh ta biết quan hệ giữa chúng ta, em làm sao mà không dám đến chứ, nếu anh ta nói chuyện của chúng ta ra, em lo sẽ ảnh hưởng đến con đường danh vọng của anh…

Khi người phụ nữ tên Từ Nguyệt Như nói, ánh mắt cô ta giống như câu kéo người khác vậy, cặp mắt hút hồn cũng chẳng qua thế này, khuôn mặt cô ta đầy mỹ phẩm, mùi nước hoa trên người cô ta truyền đến mũi Chu Hồng Sâm, Chu Hồng Sâm khẽ nói:

- Nguyệt Như, đừng có nói lung tung ở đây, đi thôi, chúng ta đến biệt thự nói chuyện tiếp.

- Vậy cũng được.

Từ Nguyệt Như nói đến đây lại nói thêm một câu:

- Thế phía nhà anh sẽ nói thế nào?

Chu Hồng Sâm lấy điện thoại ra, vừa gọi điện thoại vừa nói:

- Đó là chuyện của anh, em chỉ cần làm theo lời anh dặn, chăm sóc tốt cho vợ anh, những chuyện khác dễ thôi, ồ, anh cũng đang muốn tìm em có việc, liên quan đến chuyện công ty em lấy miếng đất ở Bắc thành.

Từ Nguyệt Như vừa nghe Chu Hồng Sâm nói đến miếng đất ở Bắc thành, cô ta tỏ ra bộ dạng bất đắc dĩ, thở dài nói:

- Em biết ngay là chuyện đó. Lại là miếng đất ở Bắc thành, mệt hết cả người, không phải là chỉ có vài hộ sao, cứ để họ gây chuyện đi, dù sao bọn em lấy đất một cách hợp pháp, theo lý mà nói việc di dời ở bên đó là việc của chính quyền các anh, em không muốn làm phiền các anh không ngờ lại gây ra nhiều chuyện đến vậy, thật phiền phức quá đi.

- Được rồi, được rồi, Nguyệt Như, anh chỉ nói vậy thôi mà, em yên tâm, sự việc cũng không quá lớn, đợi về biệt thự mình nói chuyện tiếp.

Khi Chu Hồng Sâm nói, ông ta gọi điện cho tài xế của ông ta, tiểu Ngô:

- Tiểu Ngô, cậu đi trước đi, ở đây tôi còn có việc, ngày mai tôi sẽ đến thẳng cơ quan câu không cần đến đón tôi.

Tiểu Ngô đồng ý, câu ta làm tài xế cho Chu Hồng Sâm cũng không phải ngày một ngày hai, những chuyện của Chu Hồng Sâm, câu ta biết rõ cả nhưng làm tài xế một điều quan trọng nhất là không nói ra những điều mình biết. Tiểu Ngô không phải là kẻ ngốc, cậu ta làm tài xế cho thị trưởng, đó là một công việc béo bở không biết có bao nhiêu người muốn được làm tài xế cho thị trưởng.

Chu Hồng Sâm gọi điện cho tiểu Ngô xong, ông ta để điện thoại xuống, lại châm một điếu thuốc. Ông ta không hề vội đứng dậy, luôn phải đợi tiểu Ngô đi rồi ông ta mời đi. Tay Từ Nguyệt Như cầm thuốc, mắt cô ta nhìn Chu Hồng Sâm nói:

- Sao em cảm thấy hôm nay bí thư Tưởng có vẻ không vui?

Chu Hồng Sâm hút một hơi rồi nói:

- Anh cũng còn không vui đây này.

Từ Nguyệt Như lái một chiếc Mescedes màu trắng nhập khẩu, Chu Hồng Sâm ngồi ở ghế sau, trên đường về biệt thự, Chu Hồng Sâm lại hỏi chuyện Tưởng Khải Lâm gọi điện cho Từ Nguyệt Như. Từ Nguyệt Như nói:

- Anh ta bảo em đến giảng hòa, những lời khác cũng không nói gì nhiều, anh ta luôn coi em là người bên đó của anh ta, không có em nói gì với anh nhưng anh ta không biết, em…em lại yêu anh.

Từ Nguyệt Như nói vậy xong, Chu Hồng Sâm ngồi ở phía sau không hề có bất kỳ phản ứng nào, ông ta sớm đã quen với chuyện này. Chu Hồng Sâm chậm rãi nói:

- Nguyệt Như, xem ra Tưởng Khải Lâm sớm đã biết hôm nay anh sẽ tức giận, ông ta làm như vậy lẽ nào là muốn thăm dò suy nghĩ của anh?

Từ Nguyệt Như nói:

- Chuyện này em không rõ, cụ thể giữa hai người có chuyện gì không phải là chuyện phụ nữ bọn em có thể hiểu được, em chỉ biết em yêu anh.

Chu Hồng Sâm liếc nhìn Từ Nguyệt Như không nói gì. Ông ta nhắm mắt lại. Người phụ nữ trước mặt nói yêu ông ta nhưng đã từng có quan hệ với Tưởng Khải Lâm, cho dù cô ta sống chết nói không có quan hệ gì với Tưởng Khải Lâm nhưng Chu Hồng Sâm lại nghi ngờ. Có điều người phụ nữ này thật sự biết cách lấy lòng đàn ông, quan trọng nhất là Chu Hồng Sâm có thể qua người phụ nữ này kéo gần quan hệ với Tưởng Khải Lâm. Ông ta và Tưởng Khải Lâm bây giờ đã là hai con châu chấu buộc chung một cái thừng rồi, đôi bên đều cần nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK