Mục lục
[Dịch] Đô Thị Tàng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nhảm nhí, thật sự rất nhảm nhí!" Diệp Lăng Phi nghe Bạch Cảnh Sùng kể chuyện xong, trong đầu hắn chỉ có suy nghĩ này, Diệp Lăng Phi tuy không xem nhiều phim, nhưng hắn biết rõ trong rất nhiều phim có những cảnh thế này, Diệp Lăng Phi thấy nhưng không thể trách được. Diệp Lăng Phi an ủi:

- Nhạc phụ đại nhân, chuyện này cha không cần lo lắng đâu, nếu như thật sự có một ngày như vậy, con sẽ nói với cô ấy!

Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi đồng ý chuyện này, tiếp tục nói thêm:

- Kỳ thực cha còn một chuyện nữa muốn nhờ con!

- Nhạc phụ đại nhân, cha làm sao vậy, sao con cứ cảm thấy cha đang khách sao với con, cứ nói mấy câu kỳ la. Rốt cuộc cha có chuyện gì thì cứ nói thẳng với con là được, on là con rể của cha, chúng ta là người một nhà mà!

Diệp Lăng Phi vừa nói ra câu này, đã thấy Bạch Cảnh Sùng gật đầu với Diệp Lăng Phi, dường như ông ta rất hài lòng với những gì mà Diệp Lăng Phi vừa mới nói, Diệp Lăng Phi thấy vẻ mặt đó của Bạch Cảnh Sùng, trong lòng hắn khẽ động, Diệp Lăng Phi cho rằng, Bạch Cảnh Sùng nhất định là đang đợi hắn nói ra những lời này. Chỉ là, bây giờ có biết thì cũng đã muộn, Diệp Lăng Phi chỉ là âm thầm cầu nguyện, Bạch Cảnh Sùng không nhờ vả những việc khiến hắn khó xử là may mắn lắm rồi.

- Tiểu Diệp, không phải là con không biết, cha có môt đứa con trai, tuy nói trước kia nó đã làm một số chuyện khiến cho người ta không thể tha thứ, nhưng dù sao chuyện đó đã qua từ lâu rồi, hơn nữa nó cũng đã phải chịu sự trừng phạt. Tiểu Diệp, con xem có thể giúp cha đưa nó....!

Bạch Cảnh Sùng còn chưa nói hết câu, đã nghe Diệp Lăng Phi ngắt lời:

- Nhạc phụ đại nhân, con hiểu ý của cha, chỉ có điều, vấn đề này không phải con có thể làm chủ được. Nếu như cha muốn tha thứ cho Thái Hạo, cha chỉ có thể nói với Tình Đình thôi, con không làm chủ được!

- Chuyện này cha biết!

Bạch Cảnh Sùng nói,

- Chẳng qua là, cha biết rõ tính tình của con bé Tình Đình ấy, nếu như bây giờ cha nói chuyện này với con bé, Tình Đình nhất định sẽ cho rằng cha bất công, cha không muốn khiến cho Tình Đình mất hứng, nhưng mà....!

Bạch Cảnh Sùng nói đến đây, bỗng nhiên khẽ thở dài, dường như ông ta có nỗi khổ không thể nói thành lời. Diệp Lăng Phi dù sao cũng là đàn ông, hắn có thể hiểu được nội tâm Bạch Cảnh Sùng đang nghĩ gì, chỉ là Bạch Cảnh Sùng đã không tiện nói ra, Diệp Lăng Phi cũng không hỏi nhiều, chỉ giả bộ hồ đồ mà thôi. Bạch Cảnh Sùng thấy Diệp Lăng Phi không có ý muốn nói giúp chuyện này, trong lòng ông ta cũng hiểu, chỉ nghe Bạch Cảnh Sùng nói:

- Tiểu Diệp, cha cũng biết chuyện này không thể làm phiền con được, cha sẽ tìm cơ hội để nói với Tình Đình!

Diệp Lăng Phi rất thích nghe Bạch Cảnh Sùng nói như vậy, tuy ngaoì miệng Diệp Lăng Phi xưng hô với Bạch Cảnh Sùng là nhạc phụ đại nhân, nhưng trong lòng hắn thì lại không tôn kính Bạch Cảnh Sùng như lúc đầu. Chuyện của Thái Hạo còn rành rành ra đó, Diệp Lăng Phi cũng đã nghĩ đến rồi, một ngày nào đó, Bạch Cảnh Sùng sẽ nhớ tới đứa con trai này. Lúc trước, Bạch Cảnh Sùng rất tức giận, đó là vì còn để ý đến cảm xúc của Bạch Tình Đình, nhưng chuyện đã qua lâu như vậy, nhất là bây giờ sức khỏe của Bạch Cảnh Sùng không được tốt nữa, đã đến lúc này thì con người ta sẽ rất tin vào quỷ thần. Có lẽ là Bạch Cảnh Sùng sau khi mình xuống suối vàng, không biết đối mặt với tổ tông của mình như thế nào. Nếu Bạch Cảnh Sùng xuống dưới đó, những lão tổ tông của ông ta sẽ hỏi: "Nhà ngươi ở dương thế nhiều năm như vậy, có để lại được cái gì không?", Bạch Cảnh Sùng nhất định sẽ không biết nói gì cho phải, đương nhiên, những chuyện này đều là Diệp Lăng Phi tự nghĩ vậy thôi, không phải là như thế thật. Chỉ là, hôm nay khi Diệp Lăng Phi trông thấy Bạch Cảnh Sùng đang xem quyển sách bàn về linh hồn đó, trong lòng hắn lại có suy nghĩ này. Bạch Cảnh Sùng trò chuyện với Diệp Lăng Phi thêm một số chuyện nữa, những chuyện đó chỉ là chuyện ngoài lề mà thôi, những gì Bạch Cảnh Sùng muốn nói với Diệp Lăng Phi đều đã nói xong cả rồi. Diệp Lăng Phi ngồi trong phòng bênh một lát, sau đó mới đứng dậy đi ra ngoài. Vú Ngô đi vào bên trong phòng, Bạch Tình Đình đứng ở bên ngoài, dịu dàng nói:

- Ông xã, khổ cực cho anh rồi, vừa mới về đã phải đến đây!

- Ngốc ạ, hai chúng ta mà còn phải nói những lời như vậy ư. Nhạc phụ đại nhân có mấy lời chỉ có thể nói với anh, phụ nữ các em không hiểu được đâu. À, Tình Đình, em còn định ở lại đây bao lâu nữa?

Diệp Lăng Phi nói đến đây, hắn ngó vào quan sát bên trong phòng bệnh, nói:

- Những gì mà nhạc phụ đại nhân vừa mới nói, theo anh thấy thì những chuyện đó chỉ là nhạc phụ lo lắng quá mà thôi, sự tình không hề giống như ông ấy tưởng tượng đâu!

- Rốt cuộc thì cha đã nói gì với anh?

Bạch Tình Đình hỏi.

- Không nói gì, thật sự không nói gì cả, em đừng nghĩ lung tung!

Diệp Lăng Phi nói đến đây, còn bổ sung thêm:- Tình Đình, em nên tâm sự với cha nhiều hơn, anh nghĩ hai người....!

Bạch Tình Đình ngắt lời Diệp Lăng Phi, chỉ thấy Bạch Tình Đình khẽ gật đầu, nói:

- Ông xã, chuyện này em hiểu mà!

Nói xong, Bạch Tình Đình lại ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Diệp Lăng Phi, nói:

- Ông xã, tối hôm nay em định ở lại đây để chăm sóc cha em, những năm qua em vẫn chưa chăm sóc tốt cho ông ấy!

- Tình Đình, em làm vậy, liệu thân thể em có chịu đựng được không?

Diệp Lăng Phi nhìn gương mặt xinh đẹp của Bạch Tình Đình, nói: - Em không nhất định phải chăm sóc cha em vào buổi tối, ban ngày em cũng có thể tới chăm sóc cho cha em mà!

Bạch Tình Đình lắc đầu, nói:

- Ông xã, em muốn chăm nom cha vào buổi tối!

- Thôi vậy cũng được!

Diệp Lăng Phi nghe giọng điệu của Bạch Tình Đình dường như rất kiên quyết, hắn cũng không nhiều lời, hôn lên môi Bạch Tình Đình một, sau đó Diệp Lăng Phi nói:

- Vậy anh đi trước, nếu như có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh!

Diệp Lăng Phi đi ra khỏi bệnh viện, bên ngoài trời vẫn đổ mưa. Diệp Lăng Phi đứng ở cổng bệnh viện, châm một điếu thuốc. Hắn quan sát bên trong bệnh viện, Bạch Tình Đình không đi ra, xem ra tối nay có lẽ Bạch Tình Đình sẽ ở lại bệnh viện thật rồi. Diệp Lăng Phi tay cầm điếu thuốc, tay phải cầm lấy điện thoại, hắn tùy tiện xem danh bạ điện thoại của mình, trong lòng không xác định được tiếp theo hắn sẽ gặp ai. Vốn Diệp Lăng Phi đã dự tính cả rồi, trở về là sẽ gần gũi với Bạch Tình Đình, nhưng không ngờ lại gặp phải chuyện này, nhất là Bạch Tình Đình muốn ở lại bệnh viện để chăm sóc cha của cô, khiến cho Diệp Lăng Phi có cảm giác cô độc và thất lạc. Diệp Lăng Phi xem một loạt số di động, cuối cùng dừng lại ở tên Lý Khả Hân, Diệp Lăng Phi bấm số máy của Lý Khả Hân số. Từ trong điện thoại của Lý Khả Hân truyền đến những âm thanh huyên náo, trong đó xen lẫn cả giọng nói của Lý Khả Hân: - Người bận rộn họ Diệp đấy à, sao bỗng nhiên anh lại gọi điện thoại cho em vậy?

Trong lúc Lý Khả Hân nói chuyện còn có thể nghe được bên cạnh có người đàn ông phát ra tiếng hoan hô, Diệp Lăng Phi nói:

- Anh nhớ em lắm, Khả Hân, em đang ở đâu vậy?

- Nói như vậy là anh đã về rồi?

Lý Khả Hân nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô cười bảo:

- Thế thì đến quầy rượu của em đi, là quán bar Học Phủ Lộ, tối hôm nay ở đây có chương trình, là tiệc dành cho người độc thân, có không ít tuấn nam mỹ nữ ở đây đó!

Diệp Lăng Phi không tỏ vẻ gì, chỉ thản nhiên nói:

- Vậy được rồi, bây giờ anh qua đó!

Nói xong, Diệp Lăng Phi dập máy, hắn hút thêm vài hơi nữa, tiện tay ném xuống đất, bước nhanh về phía xe của mình. Lý Khả Hân bây giờ rất ít khi đến quán bar, cô giao các quán bar, quán cà phê và các cửa hiệu cho người khác quản lý, Lý Khả Hân bây giờ tạm thời ở trong công ty ở tòa nhà hàng không dân dụng để phụ trách công việc của công ty giải trí. Mấy hôm trước, Lý Khả Hân đến Hàn Quốc một chuyến, có tiếp xúc với công ty ở bên đó, qua mấy hôm nữa, công ty ở bên Hàn Quốc sẽ phái nhân viên đến thành phố Vọng Hải, bàn chuyện hợp tác với Lý Khả Hân. Về phần Đường Hiểu Uyển thì lại càng bận đến mức tối tăm mặt mũi, Đường Hiểu Uyển là một cô gái theo kiểu người khác giao cho cô nhiệm vụ gì, cô sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành nhiệm vụ. Bây giờ cô là phó giám đốc của công ty, công tác của cô là do đích thân Lý Khả Hân chỉ thị, công việc như vậy rất bận rộn. Diệp Lăng Phi dừng xe trước cửa cửa quán bar, mưa vẫn rơi nặng hạt, Diệp Lăng Phi thật sự không ngờ với thời tiết dở dở ương ương thế này mà trong quán bar có nhiều người như vậy, chắc hẳn đây là bữa tiệc cho người độc thân, hấp dẫn rất nhiều nam nữ độc thân tới tham gia. Sau khi Diệp Lăng Phi tới, hắn không bước xuống xe đi vào quán bar ngay, hắn ngồi ở trong xe, cầm điện thoại gọi cho Lý Khả Hân, nói với Lý Khả Hân là hắn đã đến rồi, đang ở bên ngoài. Lý Khả Hân cầm một ô đi đến bên cạnh xe của Diệp Lăng Phi, cô vừa bước lên xe liền phàn nàn:

- Anh cũng thật là, đã đến thì vào đi thôi, còn cứ thích tỏ vẻ thần bí như vậy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK