Diệp Lăng Phi cúp điện thoại. Hắn ngả người dựa lưng vào ghế, gác tay lên trán, nhìn màn hình máy tính. Diệp Lăng Phi cảm thấy chuyện lần này trở nên rất khó giải quyết, đối phương ở chỗ tối, không biết khi nào sẽ ra tay, đây đúng là một chuyện khiến hắn đau đầu.
Ngoài cửa văn phòng có tiếng gõ cửa vọng lại. Diệp Lăng Phi nhìn ra cửa văn phòng nói:
- Cứ vào!
Đường Hiểu Uyển mở cửa văn phòng đi vào, Đường Hiểu Uyển không đi đến gần Diệp Lăng Phi mà đứng ở chỗ cửa văn phòng , cười nói:
- Diệp đại ca, anh đã làm xong việc chưa?
Đường Hiểu Uyển vừa nói xong, Diệp Lăng Phi bèn cười nói:
- Ừ, làm xong rồi.
Diệp Lăng Phi nói rồi tắt máy tính, sau đó không có dụng ý tốt đẹp gì nói:
- Tiểu Uyển, đến đây.
Đường Hiểu Uyển đi đến, Diệp Lăng Phi bèn áp sát vào tai Đường Hiểu Uyển khẽ nói vài câu. Đường Hiểu Uyển nghe Diệp Lăng Phi nói xong hai má ửng hồng nũng nịu nói:
- Diệp đại ca, thật là…thật là xấu.
Đường Hiểu Uyển nói rồi ngượng ngừng đi ra khỏi văn phòng. Diệp Lăng Phi vươn vai, thì thầm nói:
- Xem ra cần thể hiện thân thủ một chút, ừm, không biết mình có thể đồng thời ứng phó với cả ba không đây.
- Đông người quá, chúng ta ăn cơm ở đây hả?
Đường Hiểu Uyển khoác tay Lý Khả Hân, cô ta cau mày nhìn phòng khách của nhà hàng bèn thấy trong phòng khách của nhà hàng này đã không còn chỗ nữa rồi. Đường Hiểu Uyển thấy người đông quá, cô ta quay sang Lý Khả Hân nói:
- Chị Khả Hân, ở đây đông người quá, chi bằng chúng ta đến nhà ăn của công ty đi, ở đó nhất định là còn chỗ.
Vu Đình Đình khoác tay bên kia của Lý Khả Hân, Lý Khả Hân quay sang Vu Đình Đình hỏi:
- Đình Đình, em thấy thế nào?
- Chị Khả Hân, em không có ý kiến.
Với những chuyện này Vu Đình Đình tỏ ra không hề quan tâm, ở đây có Diệp Lăng Phi, có Lý Khả Hân, còn có cả Đường Hiểu Uyển, nói thế nào cũng không đến lượt Vu Đình Đình, mà Vu Đình Đình cũng không có ý kiến gì. Thực ra, trong lòng Lý Khả Hân biết rõ, cho dù cô ta có hỏi Vu Đình Đình thì cũng như không mà thôi, Vu Đình Đình cơ bản sẽ không đưa ra ý kiến gì, Lý Khả Hân cũng chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi. Diệp Lăng Phi đi ở phía sau ba người bọn họ, đi từ công ty đến đây, Diệp Lăng Phi vẫn luôn đi ở phía sau bon họ. Ban nãy ở công ty hắn tiêu tốn mất quá nhiều sức lực, cùng lúc phải ứng phó với cả ba người phụ nữ, đó là chuyện mà không phải người đàn ông nào cũng có thể làm được. Bây giờ Diệp Lăng Phi bắt đầu có chút hối hận, bản thân hắn không nên háo sắc như vậy, làm thế quá hao tổn sức lực. Bây giờ là thời điểm quan trọng, hắn cần phải giữ gìn sức lực, ai mà biết được khi nào sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn chứ, nếu không có sức khỏe tốt làm hậu thuẫn thì tình cảnh của Diệp Lăng Phi sẽ rất nguy hiểm.
Lúc này Diệp Lăng Phi bèn nói:
- Anh thấy cứ ở đây ăn là được rồi, chỗ này mặc dù đông người nhưng cứ tìm thì sẽ có chỗ thôi, bây giờ bụng anh đói lắm rồi, ban nãy tiêu tốn…
Diệp Lăng Phi chưa nói hết câu thì mặt Đường Hiểu Uyển đã đỏ lên nói:
- Diệp đại ca, anh đừng nói nữa, ở đây đông người như vậy, bây giờ em đi tìm chỗ là được chứ gì.
Đường Hiểu Uyển nói rồi rảo bước về vào trong, Lý Khả Hân liếc nhìn Diệp Lăng Phi khẽ nói:
- Em thấy anh nên chú ý một chút chứ, bọn đàn ông các anh coi chuyện đó là niềm hãnh diện, khoe khoang khắp nơi, nhưng phụ nữ bọn em lại không muốn để người khác biết chuyện đó, lẽ nào ban nãy anh không thấy tiểu Uyển rất ngại ngùng hay sao?
Diệp Lăng Phi đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, hắn vỗ bụng nói:
- Anh biết, anh chỉ là muốn nhanh được ăn cơm thôi mà, bụng anh đói lắm rồi, nếu còn không ăn, anh đến đi cũng không còn sức đâu. Khả Hân, em thông cảm cho anh một chút, bây giờ anh đói đến mức bụng réo ầm ầm rồi đây này, thật sự không còn chút sức lực nào.
- Em biết nhưng khi anh nói nên chú ý một chút, chỗ này cũng không phải công ty của em, ở đó chỉ có mấy người chúng ta, còn ở đây đông người thế này nhỡ để người khác nghe được anh bảo Tiểu Uyển và Đình Đình sau này làm sao mà dám gặp ai nữa.
Diệp Lăng Phi cười, vừa lúc đó Đương Hiểu Uyển quay lại, nói:
- Vẫn còn một bàn, khách ở bàn đó vừa mới đi, chúng ta qua đó thôi.
- Ừ! Lý Khả Hân đồng ý.
Diệp Lăng Phi không đi cùng, hắn gọi Lý Khả Hân đến nói:
- Khả Hân, bọn em qua đó ngồi trước đi, ăn gì bọn em tự quyết định đi, anh đi nhà vệ sinh một chút.
Diệp Lăng Phi nói rồi đi về phía nhà vệ sinh, hắn vào nhà vệ sinh lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi đã biết Đái Vinh Cẩm bắt đầu hành động thì hắn cần phải nhắc nhở Bạch Tình Đình cần chuẩn bị tốt. Đương nhiên Diệp Lăng Phi không thể trực tiếp nói với Bạch Tình Đình, nếu như thế sẽ khiến Bạch Tình Đình cảm thấy sợ hãi. Diệp Lăng Phi gọi điện cho Bạch Tình Đình, đợi điện thoại kết nối, Diệp Lăng Phi nói:
- Tình Đình, bây giờ em đang ở đâu?
- Em…em đang ăn cơm.
Giọng của Bạch Tình Đình có phẩn hơi sợ hãi, có vẻ như không ngờ rằng Diệp Lăng Phi sẽ gọi điện đến, cách nói của Bạch Tình Đình giống như Bạch Tình Đình đang làm chuyện gì đó không muốn để Diệp Lăng Phi biết, lại nhận được điện thoại của Diệp Lăng Phi nên tỏ ra rất bối rối, lúng túng.
Diệp Lăng Phi nghe thấy giọng của Bạch Tình Đình bèn hỏi:
- Tình Đình, em làm sao vậy, sao anh cảm thấy giọng nói của em có gì đó không bình thường?
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói vậy cô ta vội vàng nói:
- Đâu có, em nói rất bình thường mà. Ông xã, anh nghe nhầm rồi.
- Vậy sao? Có thể là cảm giác của anh không đúng, ồ đúng rồi, Tình Đình, em đang ăn cơm với ai vậy?
Diệp Lăng Phi không hỏi câu đó thì hơn, vừa mới hỏi, Bạch Tình Đình bắt đầu căng thẳng, cô ta nói:
- Ông xã, sao anh lại hỏi chuyện này chứ, em …em còn có thể ăn cơm cùng ai chứ, ông xã, anh rút cuộc là có chuyện gì?
- Không có việc gì cả.
Mặc dù Diệp Lăng Phi thấy khẩu khí của Bạch Tình Đình có phần kỳ lạ, nhưng hắn cũng biết, cho dù hắn tiếp tục gặng hỏi, nếu Bạch Tình Đình không muốn nói, hắn cũng không hỏi được điều gì. Diệp Lăng Phi tin Bạch Tình Đình sẽ không làm việc gì có lỗi với hắn, Diệp Lăng Phi không hề lo lắng về điều này. Hắn nói:
- Tình Đình, anh không có ý gì, anh chỉ muốn biết Minako có ở cạnh em không thôi?
- Minako? Đương nhiên có rồi ạ.
Bạch Tình Đình lại nói:
- Ồ, không, hôm nay Minako ở nhà, em ra ngoài một mình.
Khi Diệp Lăng Phi nghe thấy câu nói đó của Bạch Tình Đình xong, hắn bắt đầu tỏ ra căng thẳng, Diệp Lăng Phi nói:
- Tình Đình, nếu em ra ngoài chơi, anh không phản đối nhưng khi em ra ngoài sao lại không đưa Minako đi cùng chứ? Minako là vệ sỹ của em, có cô ta ở bên cạnh em, anh cũng yên tâm nhưng nếu em ở một mình anh không yên tâm chút nào cả. Tình Đình, bây giờ em đang ở đâu, mau nói với anh, anh phải đến đó, em đúng là chạy lung tung, lúc này còn ra ngoài một mình, chuyện này không phải đùa hay sao? Anh không phải đã nói với em rồi sao, trị an xã hội bây giờ không ổn định, em bảo anh phải nói thế nào em mới chịu nghe chứ.
Bạch Tình Đình không ngờ Diệp Lăng Phi lại nói như vậy, thậm chí không ngờ Diệp Lăng Phi lại dùng khẩu khí kích động đến vậy để nói chuyện với cô ta. Bạch Tình Đình ấp úng nói:
- Ông xã, em…em không phải ở một mình, em…em và…
Diệp Lăng Phi nghe thấy Bạch Tình Đình nói vậy xong, có phần lo lắng hỏi:
- Em đang ở cùng với ai, em mau nói đi.
- Em ăn cơm cùng với Bành Hiểu Lộ.
Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi giục, không nghĩ được nhiều, bèn nói ra việc cô ta đang cùng ăn cơm với Bành Hiểu Lộ. Diệp Lăng Phi nghe thấy Bạch Tình Đình nói cô ta đang cùng ăn cơm với Bành Hiểu Lộ, ban đầu hơi sửng sốt, rất rõ ràng Diệp Lăng Phi không ngờ Bạch Tình Đình lại cùng ăn cơm với Bành Hiểu Lộ. Lúc sáng Bành Hiểu Lộ nghe điện thoại xong bèn rời khỏi ký túc xá. Diệp Lăng Phi lúc đó còn nghĩ xem rút cuộc là ai gọi điện cho Bành Hiểu Lộ, bây giờ nghe thấy Bạch Tình Đình nói vậy xong Diệp Lăng Phi bắt đầu cảm thấy hồ đồ, hắn nhất thời không hiểu rõ , tại sao Bạch Tình Đình lại ở cùng với Bành Hiểu Lộ. Diệp Lăng Phi lại nghĩ, cho dù Bạch Tình Đình và Bành Hiểu Lộ ra ngoài ăn cơm thì Bạch Tình Đình cũng không cần nói chuyện với hắn giống kẻ trộm vậy. Diệp Lăng Phi có phần không hiểu trong lòng Bạch Tình Đình nghĩ gì, nhưng Diệp Lăng Phi nghe thấy Bạch Tình Đình nói cô ta đang cùng ăn cơm với Bành Hiểu Lộ xong . trong lòng hắn lại thấy yên tâm. Diệp Lăng Phi biết rất rõ về thân thủ của Bành Hiểu Lộ, Bạch Tình Đình cùng ăn cơm với Bành Hiểu Lộ sẽ không gặp phải chuyện gì nguy hiểm.
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói xong, liền nói:
- Hiểu Lộ cũng ở đó? Tình Đình em đưa điện thoại cho Bành Hiểu Lộ, anh có vài lời cần nói với cô ấy.
- Ông xã, anh có chuyện gì cần nói với Bành Hiểu Lộ?
Bạch Tình Đình vừa hỏi cô ta lại lập tức giải thích:
- Ông xã, em không phải có ý đó, em muốn nói anh tìm Bành Hiểu Lộ có việc gì không? À, cũng không phải ý đó, ông xã, anh đợi một lát, em đưa điện thoại cho Bành Hiểu Lộ.
Bạch Tình Đình nói rồi đưa điện thoại cho Bành Hiểu Lộ, Diệp Lăng Phi tay cầm điện thoại đợi đầu dây bên kia truyền đến tiếng của Bành Hiểu Lộ, Diệp Lăng Phi bèn nói:
- Bành Hiểu Lộ, rút cuộc em và Tình Đình làm cái gì vậy?
Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi hỏi vậy hơi sửng sốt nói:
- Cái gì là làm cái gì?
- Vốn là như vậy mà, em và Tình Đình không phải ăn cơm với nhau sao, nhìn cái bộ dạng thần bí của em và Tình Đình anh thật không hiểu trong lòng phụ nữ mấy người rút cuộc suy nghĩ chuyện gì.
Bành Hiểu Lộ lạnh lùng nói:
- Nếu anh không hiểu thì không cần hiểu nữa, dù sao cũng không ai cần anh hiểu. Diệp Lăng Phi, anh tìm em lẽ nào là vì muốn nói với em câu đó sao?
Diệp Lăng Phi nghe Bành Hiểu Lộ nói xong hắn nói:
- Đương nhiên không phải là vì chuyện này. Hiểu Lộ, anh muốn hỏi em buổi chiều có làm gì không?
- Buổi chiều em làm gì?
Bành Hiểu Lộ cũng không biết ý định của Diệp Lăng Phi, cô ta nói:
- Buổi chiều không có việc gì cả, em định nhờ Tình Đình giúp em chọn vài loại mỹ phẩm, sao vậy, lẽ nào anh tìm em có việc gì sao?
Nếu Bạch Tình Đình không ở cạnh Bành Hiểu Lộ, Diệp Lăng Phi nói không chừng sẽ cùng Bành Hiểu Lộ…, nhưng hắn biết Bạch Tình Đình ngồi cạnh Bành Hiểu Lộ, Diệp Lăng Phi không dám cùng Bành Hiểu Lộ…vào lúc này, như thế không phải là hắn tự tìm cái chết sao? Diệp Lăng Phi lo Bạch Tình Đình hiểu nhầm ý của mình, hắn vội vàng giải thích với Bành Hiểu Lộ:
- Anh không phải có ý đó, anh chỉ là muốn hỏi chiều nay em làm gì, Tình Đình không phải ở cùng em sao? Hiểu Lộ, phiền em sau khi đi dạo phố với Tình Đình xong thì đưa cô ấy về nhà, hôm nay khi cô ấy ra ngoài không có vệ sỹ đi cùng, thật đúng là hồ đồ, xã hội bây giờ loạn như thế, nếu cô ấy gặp phải chuyện gì thì biết làm thế nào, Hiểu Lộ, em hiểu ý anh chứ.
- Ồ, em còn tưởng anh có chuyện gì cơ, thì ra là chuyện này.
Bành Hiểu Lộ nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy, giống như hiểu được ý của Diệp Lăng Phi, cô ta đồng ý nói:
- Diệp Lăng Phi chuyện này anh cứ yên tâm, em sẽ đưa Tình Đình về nhà.
- Hiểu Lộ, vậy cảm ơn em.
Diệp Lăng Phi nói xong, lại nói thêm:
- Hiểu Lộ, em đưa điện thoại cho Tình Đình, anh còn có việc cần dặn dò cô ấy.
Bành Hiểu Lộ tỏ ra có phần không kiên nhẫn được nữa nói:
- Con người anh sao mà nhiều chuyện đến vậy, ban nãy vẫn chưa nói xong với Bạch Tình Đình sao? Anh đúng là phiền phức, được rồi, em đưa điện thoại cho Tình Đình, anh nói với cô ấy đi.
Bành Hiểu Lộ lại đưa điện thoại cho Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình cầm điện thoại, lần này khẩu khí của cô ta trở lại bình thường, không hoảng loạn như ban nãy nữa. Ban nãy Bạch Tình Đình đột nhiên nhận được điện thoại của Diệp Lăng Phi gọi đến, trong lòng không có chuẩn bị gì. Cô ta cầm điện thoại nói với Diệp Lăng Phi:
- Ông xã, anh còn có chuyện gì sao?
- Tình Đình, là thế này. Buổi chiều không phải em cùng với Bành Hiểu Lộ đi dạo phố sao, đợi hai người đi dạo phố xong, em bảo Bành Hiểu Lộ đưa em về, không cho phép em một mình lái xe về nhà, em hiểu lời anh nói rồi chứ?
- Hiểu rồi!
Bạch Tình Đình nói đến đây, lẩm bẩm nói:
- Ông xã, sao em thấy anh hôm nay cứ cổ quái làm sao ấy, dường như anh đang lo lắng điều gì đó, trước đây em không phải vẫn lái xe một mình đấy sao, tại sao hôm nay lại cần Bành Hiểu Lộ đưa em về nhà chứ?
Diệp Lăng Phi không giải thích với Bạch Tình Đình, trong lòng Diệp Lăng Phi biết rõ, cho dù giải thích với Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình cũng không hiểu được sự lo lắng của hắn, như thế ngược lại còn khiến Bạch Tình Đình thêm phiền muộn nên để Bạch Tình Đình không biết thì tốt hơn. Diệp Lăng Phi bèn nói dối:
- Tình Đình, là thế này, gần đây anh nghe nói ở Vọng Hải xảy ra vụ án bắt cóc, có người đang ở trên đường thì bị bắt cóc, anh làm vậy không phải là vì lo lắng cho em hay sao, em xem hôm nay em ra ngoài cũng không đưa Minako đi cùng, một mình ra ngoài như vậy thật quá nguy hiểm.
Bạch Tình Đình tin là thật, cho rằng Diệp Lăng Phi thật sự vì lo lắng cô ta bị bắt cóc mới đặc biệt dặn dò cô ta. Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi giải thích như vậy xong bèn vội vàng nói:
- Ông xã, em xin lỗi, chuyện hôm nay đều tại em, em xin hứa lần sau sẽ tuyệt đối không làm như vậy nữa, sau này ra ngoài em sẽ đưa Minako đi cùng, đợi lát nữa em sẽ nói với Hiểu Lộ, nhờ Hiểu Lộ đưa em về nhà, ông xã anh không cần phải lo lắng đâu.
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói vậy xong bèn nói:
- Ừ, như vậy là tốt nhất. Tình Đình, anh muốn em chú ý đến mình một chút, nếu em xảy ra chuyện gì, anh bảo em phải làm thế nào, có phải không?
- Vâng, em biết rồi!
Diệp Lăng Phi cúp điện thoại xong, bèn đi ra khỏi nhà vệ sinh. Khi hắn quay lại, Lý Khả Hân, Đường Hiểu Lộ đã ngồi sẵn rồi, thấy Diệp Lăng Phi quay lại, Lý Khả Hân kéo chiếc ghế ở cạnh mình để Diệp Lăng Phi ngồi cạnh cô ta. Lý Khả Hân nói:
- Ban nãy bọn em đã gọi món rồi, vốn định đợi anh quay lại cùng gọi nhưng thấy anh mãi không quay lại nên đã gọi luôn giúp anh rồi.
- Anh không phải đã nói rồi sao, các em gọi giúp anh là được rồi.
Diệp Lăng Phi nói rồi dang tay khoác vai Lý Khả Hân, hắn nhìn Đường Hiểu Lộ và Vu Đình Đình khẽ nói:
- Ừ, nói thế nào nhỉ, hôm nay là ngày cả nhà chúng ta cùng nhau ngồi ăn cơm, sau này chúng ta nên tụ tập như thế này nhiều hơn nữa.
Diệp Lăng Phi nói đến cả nhà, Đường Hiểu Uyển và Vu Đình Đình tỏ ra có chút ngượng ngùng, cúi mặt xuống. Chỉ còn lại một mình Lý Khả Hân nhìn Diệp Lăng Phi, lạnh lùng nói:
- Con người anh sao lại như vậy chứ, cả nhà chúng ta? Bọn em làm sao được coi là người nhà của anh chứ, không danh không phận.
Lý Khả Hân vừa nói xong Diệp Lăng Phi lại phá lên cười, Lý Khả Hân bị Diệp Lăng Phi cười đến mức không hiểu gì cả, cô ta nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Anh cười gì vậy?
- Anh không cười gì cả. Diệp Lăng Phi nói.
- Diệp Lăng Phi, con người anh thật là kỳ lạ, anh muốn cười thì cũng phải nói rõ lý do anh cười chứ, làm gì mà giống như đánh đố nhau, không chịu nói chứ.
Diệp Lăng Phi nhìn Lý Khả Hân nói:
- Khả Hân, vậy anh nói là được chứ gì, sao anh cảm thấy em giống như một người vợ bé chịu tủi nhục, ngồi ở đây kêu than vậy.
Lý Khả Hân nghe Diệp Lăng Phi nói vậy xong, nhìn thẳng về phía Diệp Lăng Phi nói:
- Anh nói em cái gì cơ?
Diệp Lăng Phi thấy Lý Khả Hân như vậy vội vàng nói:
- Anh không nói gì, chỉ là đùa với em thôi, ấy, lạ thật sao mãi mà vẫn chưa mang đồ ăn lên nhỉ?
Trong lúc Diệp Lăng Phi và Lý Khả Hân ở bên này nói chuyện với nhau, từ ngoài cửa nhà hàng có một nam một nữ đi vào. Hai bọn họ có vẻ như đến đây ăn cơm, nhưng vì người đông quá hai bọn họ bèn đứng ở cửa nhìn vào trong. Diệp Lăng Phi vừa nói xong với Lý Khả Hân, hắn nhìn ra cửa, bất thình lình bèn nhìn thấy hai người nột nam, một nữ đó. Diệp Lăng Phi nhìn thấy hai người đó xong, hắn quay mặt sang phía Vu Đình Đình khẽ nói:
- Đình Đình, bạn học của em.
Vu Đình Đình vẫn chưa nhìn thấy, khi cô ta nhìn ra phía cửa nhà hàng thì thấy Điền Tư đang đứng ở cửa nhà hàng.